chương 58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trí Nghiên ẩn giấu hơi thở, qua lại không ngớt trong những khe rừng. Tuy rằng số lượng của bầy sói nhiều, nhưng rốt cuộc cũng không phải là yêu, không có linh trí, tự nhiên chơi không lại Trí Nghiên. Nàng từ từ chạy khỏi bầy sói, lại phát hiện con yêu sói kia vẫn còn chảy nước bọt đi theo sau lưng mình, không khỏi có chút tức giận. Nàng sống cả nghìn năm, ngoại trừ trăm năm trước bị truy đuổi chừng mấy ngày, thì đây là lần thứ hai chật vật như vậy.

Nếu không phải là Ân Tĩnh ném mình ra ngoài, và mụ lừa trọc sư phụ của nàng không trả đồ đạc lại cho mình, còn dùng chú giam giữ làm cho mình bị thương, thì sao mình lại thảm hại đến mức này. Chỉ là một con yêu sói trăm năm, cái loại nàng vốn phất tay một cái liền có thể giải quyết, thế mà hôm nay lại bị nó rượt đuổi chạy loạn khắp nơi. Trí Nghiên càng nghĩ càng giận, lúc này biến thành hình người, tập hợp số pháp lực còn sót lại không nhiều lắm dự định giết chết con yêu sói kia.

Thấy nàng biến thành người, hai mắt con yêu sói kia lóe sáng, còn hưng phấn hơn lúc là thân rắn. Yêu sói biết Trí Nghiên bị thương, nhưng nó cũng không dám khinh địch. Ngay lúc đó, một chiêu của Trí Nghiên đập tới, yêu sói vội vàng lắc người né tránh, Trí Nghiên tiếp tục tung một chiêu tiếp theo, vả lại tốc độ còn nhanh hơn lúc trước. Chắc hẳn chiêu trước chỉ là để ngụy trang, chiêu thứ hai mới chính là mục đích của Trí Nghiên.

Yêu sói tạm thời né không kịp, chân trái bị phép thuật bắn trúng, bị thương đau đến nỗi nó phải gào thét một tiếng, nhào thẳng về hướng của Trí Nghiên. Nhưng vào lúc này, một tia sáng còn chói mắt hơn lúc nãy bỗng nhiên từ bên cạnh Trí Nghiên bắn ra, yêu sói không thấy rõ đó là cái gì, nhưng nó tin chắc pháp lực cỡ đó không phải là thứ mà Trí Nghiên có thể phát ra, đó không phải là yêu pháp, mà là pháp thuật của chính đạo. Cảm giác người tới không dễ trêu chọc, yêu sói vội vàng học theo cách của Trí Nghiên thu nhỏ lại, bật người nhanh như chớp chạy đi.

"Ngươi thế nào? Có sao không?" Người tới thực ra cũng không phải là đại sĩ tu đạo gì đó, mà chính là Ân Tĩnh đang cầm pháp trượng của Tĩnh Tuệ sư thái. Nàng vốn ở trong từ đường tụng kinh sám hối, thế nhưng tâm tư lại luôn đọng ở trên người của Trí Nghiên, nhiễu loạn đến nỗi tinh thần nàng không yên. Trước khi Trí Nghiên rời đi, Ân Tĩnh đã hạ một lá bùa cảm ứng lên người nàng. Một khi Trí Nghiên gặp nạn, thì mình sẽ phát hiện ngay.

Ân Tĩnh không biết tại sao Trí Nghiên mới vừa bỏ đi thì đã gây ra phiền toái, nàng vốn không muốn để ý tới con yêu xà kia, nhưng khi nhìn thấy cảm ứng phù lúc sáng lúc tối, Ân Tĩnh  cảm giác lòng mình giống như là đang treo ở trên chiếc đồng hồ quả lắc, không ngừng lay động, không ngừng giao chiến với chính mình. Cuối cùng, sự lo lắng dành cho Trí Nghiên hơn hẳn những thứ khác, nàng không quan tâm bỏ chạy ra ngoài.

Lúc này nhìn thấy bộ váy đỏ trên người Trí Nghiên dính không ít vết máu, mà cái bụng và cánh tay vẫn còn đang chảy máu. Ân Tĩnh nhíu mày nhìn vết máu màu đỏ tươi ở trên mặt đất, chỉ cảm thấy lòng quặn thắt, tựa như có thứ gì đó đang bóp chặt lòng nàng, để cho nàng cảm thấy chua xót đau nhức. Hóa ra đây chính là cảm giác đau lòng, Ân Tĩnh chẳng bao giờ trải nghiệm qua, nhưng bây giờ gặp được Trí Nghiên, lại cho nàng cơ hội này.

"Ngươi tới đây làm gì? Không phải là ngươi không cần ta nữa hay sao?" Thấy người tới là Ân Tĩnh, biểu tình của Trí Nghiên không có dịu đi một chút nào, mà trái lại càng thêm lạnh lùng. Nàng nghĩ tuy rằng vết thương trên người khó chịu, nhưng hoàn toàn thua xa cái cảm giác khó chịu lúc nghe thấy Ân Tĩnh muốn mình rời đi. Trí Nghiên dùng pháp lực bao bọc vết thương, để tránh không cho nó chảy máu nữa, sau đó liền ngồi xuống, trầm mặc nhìn mặt đất.

"Yêu xà, việc ta làm lần này, quả thực là rất khó coi. Nói chung ngươi theo ta quay về trước đi, ta phải chữa thương cho ngươi." Ân Tĩnh biết hai vết thương đó đối với yêu quái như Trí nghiên mà nói cũng không phải là vết thương trí mạng, thế nhưng con yêu sói vừa chạy kia, không chừng lúc nào đó sẽ trở lại. Nếu để cho Trí Nghiên đi một mình, thì Ân Tĩnh lại trăm lo ngàn lo, huống chi, nàng đã chịu không nổi mà ra đây, liền biểu thị nàng đã không có cách nào đuổi Trí Nghiên đi nữa.

"Con lừa trọc ni cô, dựa vào cái gì ngươi tùy tiện quyết định một cái thì liền ném ta ra ngoài, bây giờ lại muốn ta theo ngươi quay về, ta không muốn nhìn thấy ngươi." Trí Nghiên lên giọng nói với Ân Tĩnh, lập tức biến thành thân rắn, bò về phía xa xa. Thấy nàng cứ như vậy bò đi, Ân Tĩnh vội vàng đuổi theo. Nàng không có biện pháp để cho Trí Nghiên một thân một mình mang thương tích bỏ đi, càng sợ con yêu sói nọ lại tìm tới, mặc dù Trí Nghiên nói không theo mình trở về, thì nàng cũng không thể bỏ nàng lại một mình.

Tuy rằng bị thương, nhưng Trí Nghiên vẫn còn bò rất nhanh, thêm vào đó là đường trong rừng không dễ đi, Ân Tĩnh gắng gượng lắm mới đuổi kịp không bị nàng bỏ lại. Thấy Ân Tĩnh ở phía sau thường thường bị vấp một chút, dáng vẻ cực kỳ thảm hại, thấ mà vẫn còn đi theo mình. Lòng Trí Nghiên có chút không thoải mái, lại ép mình quên đi, tiếp tục bò vào trong rừng.

Sau một lát, nàng nhìn thấy trước mặt có một đống đá, tạo thành một cái khe rất nhỏ, Trí Nghiên quay đầu lại liếc nhìn Ân Tĩnh, liền trực tiếp chui vào trong khe đá nằm trong ở đó. Ân Tĩnh thấy nàng chui vào rồi không ra nữa, chỉ có thể ngồi ở bên cạnh chờ nàng. Thực ra Trí Nghiên đi vào nơi này cũng tốt, tốt hơn là chạy loạn trong rừng rất nhiều.

"Yêu xà, ta biết vì sao ngươi tức giận, chuyện lần này xác thực đều là lỗi của ta. Ta để ngươi đi, thực ra chỉ là vì ta không biết nên đối mặt với ngươi như thế nào mà thôi. Tự ta sinh tâm ma, lại ích kỷ muốn tống ngươi đi để giải quyết vấn đề, che giấu sự nhu nhược của chính mình, xin lỗi." Ngồi ở bên cạnh, Ân Tĩnh nghỉ ngơi một hồi, rồi cẩn thận giải thích với Trí Nghiên.

Trí Nghiên đi bao lâu, thì lòng của nàng bất an bấy lâu, trước đây, Ân Tĩnh chưa bao giờ trải qua loại cảm giác này, giống như là cả trái tim đều bị người khác khống chế, bản thân nàng bất lực, không thể làm cách nào bù đắp hoặc vãn hồi. Rõ ràng là chính nàng để Trí Nghiên ra đi, thế nhưng. . . nàng lại nhớ Trí Nghiên đến phát điên.

Ân Tĩnh không rõ loại tình cảm này có phải là thích hay không, nhưng rất rõ ràng là nó đã không còn là cảm giác trước đây mà nàng dành cho Trí Nghiên. Trước đây nàng có thể xem Trí Nghiên như một con yêu quái, mà mình chỉ là người trông giữ nàng. Đợi đến khi sư phụ trở về, thì nàng có thể trả Trí Nghiên lại cho sư phụ.

Nhưng bây giờ, nàng xem Trí Nghiên như một người rất quan trọng, dù cho nàng là một yêu quái, nhưng ở trong lòng của Ân Tĩnh, nàng không chỉ là một con yêu quái. Nàng không có cách nào tưởng tượng ra dáng vẻ khổ sở của Trí Nghiên, ngay cả cái hôm mà Trí Nghiên bị Úc Trần Hoan ôm eo, nàng cũng lưu ý. Một mình như vậy, làm cho Ân Tĩnh cảm thấy xa lạ.

Nàng vốn tưởng rằng Trí Nghiên đi rồi, tâm ma của mình sẽ vơi đi một ít, nhưng không nghĩ tới, Trí Nghiên mới vừa đi liền xảy ra chuyện, mà người cho tới bây giờ sẽ không hề hốt hoảng như mình, lại không thèm dặn dò bất kỳ kẻ nào trong chùa liền chạy ra ngoài, rất sợ Trí Nghiên có tí xíu bất trắc gì. Nghĩ đến hành vi của mình, Ân Tĩnh bất đắc dĩ cười, vốn tưởng rằng nàng chỉ cần trông giữ Trí Nghiên mà thôi, nhưng lại không nghĩ rằng sau đó cũng tự kéo mình vào.

Sắc trời dần dần tối lại, cơn mưa nho nhỏ từ từ lớn hơn, trở thành mưa to mưa to. Tuy rằng rừng cây xung quanh rất lớn, nhưng cũng không đỡ được cơn mưa xối xả như thế này. Thoáng cái, toàn thân Ân Tĩnh đều bị ướt đẫm, nhưng nàng vẫn ngồi bên đống đá, không hề cử động. Ân Tĩnh liếc mắt thấy, ở trong khe đá hiện ra một cái bóng màu trắng, có lẽ là Trí Nghiên vừa thò đầu ra ngoài nhìn mình, sợ mình phát hiện liền rụt lại.

Mưa càng rơi càng lớn, không hề có xu hướng sẽ dừng lại. Trốn ở trong khe đá, Trí Nghiên thấy rõ mọi hành động của Dịch Sơ, rõ ràng là Ân Tĩnh có lỗi với nàng trước, nhưng giờ đây thấy Ân Tĩnh đã nhếch nhác như vậy mà vẫn còn dầm mưa, Trí Nghiên không có cảm thấy hài lòng, mà trái lại vô cùng không thoải mái. Nàng vốn muốn để cho DÂn Tĩnh trở về, nhưng nghĩ tới việc đối phương hại mình bị yêu sói truy sát, còn để bùa giam giữ làm mình bị thương, Trí Nghiên lắc lắc đuôi, vẫn là rụt đầu vô lại, một mình trốn trong khe đá vận công chữa thương đi.

Đợi đến khi Trí  Nghiên thò đầu ra ngoài lần thứ hai, sắc trời đã sớm từ đen chuyển thành trắng, nàng không thấy Ân Tĩnh, tưởng rằng đối phương đã đi rồi, ngực không khỏi có chút thất lạc buồn bã. Trí Nghiên bò ra ngoài, theo bản năng tìm kiếm Ân Tĩnh, sau khi nhìn thấy cái bóng dáng màu lam nhạt kia, sự thất lạc trong lòng chớp mắt liền biến mất, đổi lại thành mừng rỡ.

Lúc này Ân Tĩnh đang tựa ở bên cây ngủ thiếp đi, bởi vì dầm mưa cả đêm, trên người nàng vẫn còn ướt, sắc mặt cũng có chút tiều tụy. Nhìn bộ dáng này của nàng, Trí Nghiên lè lè lưỡi, ngực cũng không vui. Nàng nghĩ rõ ràng là Ân Tĩnh đang ra vẻ đáng thương với mình, để mình theo nàng trở lại. Nhưng cứ như vậy trở về, thì mình cũng quá dễ dỗ dành đi.

Nguyễn Khanh Ngôn lắc lư leo lên người của Dịch Sơ, nhìn nàng vẫn còn chưa có tỉnh, dường như có chút phát giận há mồm cắn lên ngón tay của nàng. Cơn đau nho nhỏ làm cho Ân Tĩnh tỉnh lại, mở mắt liền thấy Trí Nghiên đang cuộn thành một vòng cắn vào ngón tay của mình, cái đuôi lộ ra bên ngoài thỉnh thoảng còn lắc lư mấy cái. Bị dáng vẻ này của nàng chọc cười, Ân Tĩnh đưa tay nâng nàng lên, ôm vào trong lòng.

"Yêu xà, xin lỗi, chuyện lần này là ta sai. Ngươi muốn đưa ra yêu cầu gì, chỉ cần không quá đáng, ta đều có thể đồng ý. Thế giới bên ngoài với ngươi mà nói là quá mức gian khổ, không bằng ngươi theo ta quay về có được không?" Ân Tĩnh sờ sờ cái đầu rắn của Trí Nghiên, nghe xong lời nói này của nàng, Trí Nghiên liếc mắt trừng nàng, lại cắn lên ngón tay của Ân Tĩnh lần nữa. Lần này dùng sức hơn lần trước, hàm răng nhỏ bén nhọn cắm vào trong da, làm cho ngón tay của Ân Tĩnh chảy máu.

Mặc dù có chút đau, nhưng Ân Tĩnh cũng không cảm thấy có cái gì, còn tùy ý để cho Trí Nghiên cắn nàng. Dòng máu từ cổ họng chảy vào trong bụng, Trí Nghiên cảm thấy máu của Ân Tĩnh thơm ngon đến nỗi để cho nàng cực kỳ say mê. Nàng chẳng bao giờ thưởng thức qua bất kỳ một món ăn nào có thể thơm ngon như máu của Ân Tĩnh, giống như là dù có tập hợp tất cả các món ngon trên đời này lại với nhau, thì vẫn thua kém máu của.

Trí Nghiên có chút tham lam hút một ngụm lớn, nàng vốn định hút thêm chút nữa, nhưng nhìn thấy sắc mặt của Ân Tĩnh không tốt lắm, thì chỉ hút một ngụm nho nhỏ mà thôi. Rồi vội vàng dùng lưỡi liếm liếm ngón tay của Ân Tĩnh, lúc này mới nằm vào lòng nàng.

"Con lừa trọc ni cô, sau này ngươi không được tùy tiện vứt bỏ ta nữa, mỗi ngày cũng phải chuẩn bị thức ăn cho ta, xoa bụng cho ta, còn có không được ép buộc ta niệm kinh."

"Được, chìu theo ngươi hết." Tuy rằng Trí Nghiên thừa dịp này mở rộng miệng rắn, nhưng Ân Tĩnh cũng cười đồng ý. Thấy nàng bằng lòng theo mình trở lại, Ân Tĩnh liền ôm nàng đi về phía ngôi chùa.

Thấy các nàng từ từ đi xa, con yêu sói vẫn luôn trốn ở sau lùm cây bỗng nhiên nhảy ra, trực tiếp nhảy tới chỗ mà lúc nãy Ân Tĩnh vừa ngồi. Nơi đó còn lưu lại mùi máu, vết máu đỏ thẳm rơi trên mặt đất, thấm vào đất, tản ra mùi vị mê người. Yêu sói hai mắt đỏ rực ăn miếng đất nhuộm máu vào trong miệng, hai tròng mắt ngưng tụ lại thành từng mảnh tơ máu.

"Thơm quá, máu người thơm quá." Yêu sói hưng phấn gào thét, lập tức nhảy vào trong rừng, hắn nghĩ lần này tuy rằng chưa ăn được cự xà nghìn năm, nhưng cái người đi bên cạnh cự xà, hiển nhiên là ngon hơn cự xà nhiều.

Rừng cây ở ngay cạnh Trần Duyên tự, Ân Tĩnh đi không bao lâu, liền mang theo Trí Nghiên trở về Trần Duyên tự. Đứng ở trước cửa, nàng giải trừ bùa giam giữ, một người một rắn trở về gian phòng của các nàng. Lần thứ hai trở lại căn phòng này, Trí Nghiên vừa vào tới thì liền biến thành hình người nằm phè ra đó, vả lại còn không có mặc quần áo. Nàng phát hiện sau khi uống máu của Ân Tĩnh, thương tích trên người mình không còn đau nữa, ngay cả vết thương ở trên cánh tay cũng đã khôi phục.

Sự biến hóa này Trí Nghiên ghi tạc ở trong lòng, hơn nữa lần trước bỗng nhiên nàng có thể biến thành người, cũng là bởi vì uống máu của Ân Tĩnh. Nghĩ như vậy, Trí Nghiên nghĩ máu của Ân Tĩnh nhất định là rất đặc biệt, liền có chút thèm. Nàng thật hối hận vừa rồi không yêu cầu thêm một cái, chính là nói Ân Tĩnh thỉnh thoảng đút cho mình uống chút máu.

"Ni cô, ngươi đứng ở đó làm gì?" Trí Nghiên thấy Ân Tĩnh đứng ở cạnh cửa, cúi đầu không tới, vả lại trên sắc mặt tái nhợt kia còn mang theo chút đỏ ửng. Lần đầu tiên thấy Ân Tĩnh đỏ mặt, Trí Nghiên tò mò đi tới nhìn, có ngờ đâu, nàng vừa đi qua, thì Ân Tĩnh lại càng thêm xấu hổ. Nếu là trước đây thì nàng còn có thể thản nhiên đối mặt với cơ thể của Trí Nghiên, nhưng hiện tại. . . vì sao liếc mắt một cái, liền cảm giác đầu choáng váng thế này chứ?

"Yêu xà, ta có chút choáng váng." Ân Tĩnh nhẹ giọng nói, chỉ cảm thấy đường nhìn quay cuồng, sau đó thật đúng là hôn mê bất tỉnh. Thấy nàng ngã vào trong lòng mình, Trí Nghiên vội vàng ôm lấy nàng, bây giờ mới phát hiện, cơ thể Ân Tĩnh rất nóng, rõ ràng là nóng rần lên rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro