chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"A. . ." Một tiếng nức nở phát ra từ trên giường, khi chiếc chăn bông trượt dài xuống mặt đất, một thân hình không một tấc vải từ từ hiện ra. Mấy ngày trôi qua, Trí Nghiên dần dần thích ứng với hình người, rốt cuộc cũng học được làm thế nào biến lại thành rắn, và làm sao từ rắn biến lại thành người. Đến hôm nay, cuối cùng nàng cũng cảm nhận được vì sao trước đây đa số yêu quái đều liều sống liều chết muốn biến thành người, hoá ra có hình người, đúng là thuận tiện hơn thân hình động vật.

Từ trên giường bước xuống, Trí Nghiên đứng ở trước gương đồng, ngơ ngác nhìn mình. Mấy ngày qua, việc nàng làm nhiều nhất mỗi ngày chính là nhìn dáng vẻ của mình. Nàng cảm giác hình như mình rất cao, cao hơn Ân Tĩnh, cũng cao hơn các ni cô khác ở trong chùa không ít. Cơ thể trắng nõn trơn bóng, làn da như tơ lụa thượng hạng, sờ vào liền khiến cho người ta cảm thấy trơn trượt không cấn tay.

Mấy ngày nay, Trí Nghiên dần dần hiểu rõ đặc tính của con người, nàng thường biến thành rắn đi quan sát những vị khách tới dâng hương, cũng biết không ít chuyện mà trước kia mình không biết. Ví dụ như con người nhất định phải mặc quần áo, trước ngực đàn ông không có thịt mềm, chỉ phụ nữ mới có, hơn nữa đối với phụ nữ thì thịt mềm càng lớn càng tốt.

Nghĩ như vậy, Trí Nghiên đưa tay sờ sờ bộ ngực mà trước đây bị nàng cho là hai đống đẩy đà lỉnh kỉnh, lúc trước nàng luôn cảm thấy chúng nó vướng víu, nhưng bây giờ thì lại không cảm thấy như vậy. Trong họ nhà rắn mình thế nhưng là loài đẹp mắt nhất, biến thành người tuyệt đối cũng không thể thua kém. Nhìn hai khối thịt mềm trắng trắng này sau khi bị mình sờ qua liền trở nên dựng đứng, vừa nhọn lại vừa căng, Trí Nghiên tò mò dùng tay nắm lấy, thoải mái nheo mắt lại, rất muốn chui lên giường rung đuôi lè lưỡi, nhưng cái ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, thì nàng liền nhớ lại chuyện mình không còn đuôi, lưỡi cũng bị nàng hóa thành lưỡi của loài người.

Xoay tới xoay lui trước gương vài vòng, Trí Nghiên hết sức hài lòng với dáng vẻ của mình bây giờ, nàng nhớ tới ngày đó Ân Tĩnh phải dùng vải bông quấn quanh thịt mềm của mình, bất mãn phồng miệng lên. Quả nhiên con lừa trọc ni cô ghen ghét mình xinh đẹp hơn nàng, thịt mềm của nàng nhỏ, hôm đó lúc giúp mình mặc quần áo của nàng, siết chặt đến nổi nàng suýt nữa không thở được, ni cô xấu xa.

Xem xong nửa người trên, thì Trí Nghiên lại dời lực chú ý xuống thân dưới. Nàng chưa thấy qua quả táo gai của loài người, vốn định nhìn trộm Ân Tĩnh một chút, ai biết người này ngoại trừ lúc tắm ra, thì thường ngày sẽ luôn kín cổng cao tường, một chút xíu cũng không nhìn thấy. Bây giờ nhìn mình trong gương, Trí Nghiên tò mò đặt tay vào giữa hai chân, sờ lên nơi mọc ra bộ lông màu đen.

Nàng biết đây là nơi loài người bài tiết và giao phối, thế nhưng vì sao loại địa phương này lại phải mọc ra bộ lông màu đen chứ? Trí Nghiên không hiểu những điều này, cũng không có nghe khách hành hương thảo luận chuyện gì liên quan đến nó, nhưng có thể đoán được một ... hai .... Bình thường rắn cũng sẽ che nơi giao phối lại, chỉ khi cần mới để lộ ra, nói vậy bộ lông màu đen này nhất định là thứ loài người dùng để che giấu chỗ hiểm.

Nghĩ như vậy, Trí Nghiên tò mò lấy tay rút một cộng lông đen, nàng thực sự nghĩ đám lông đen này rất xấu, tựa như tóc của loài người. Nhìn mái tóc dài màu bạc của mình, Trí Nghiên nghĩ, nếu lông ở chỗ đó có thể cùng màu với tóc của mình thì tốt rồi. Trí Nghiên cầm cọng lông suy tư, mà lúc này, đi ra ngoài tụng kinh Ân Tĩnh cũng vừa kết thúc lớp sáng trở về phòng.

Nàng vừa vào cửa liền thấy Trí Nghiên lại đang soi gương, vả lại còn không mặc gì cả cứ nghênh ngang mà đứng ở trước gương, lúc này đang cầm thứ gì đó mà nhìn. Thấy mình trở về, con yêu xà kia hào hứng đi tới, cơ thể trắng loá chậm rãi đến gần.

"Ni cô, cuối cùng ngươi cũng trở về, ngươi nói, vì sao lông che chắn của loài người lại mang màu đen xấu xí như vậy." Trí Nghiên đem cọng lông nàng rút ra từ trên cơ thể của mình đặt ở trước mắt Ân Tĩnh, nghe được lời của nàng, Ân Tĩnh khẽ nhíu mày, cúi đầu liếc nhìn cơ thể trần trụi của Trí Nghiên, lúc này mới hiểu, lông mà ai kia nói, là lông ở chỗ nào.

"Ta không biết." Ân Tĩnh không muốn trả lời yêu xà loại vấn đề này, nàng đặt thước lên bàn, từ trong ngăn kéo lấy ra một bộ đạo bào đưa cho Trí Nghiên."Ngươi mặc quần áo vào đi, nếu người nào tiến đến, ngươi như vậy quả thực không ổn." Ân Tĩnh tuy rằng không ngại yêu xà lõa lồ trước mặt mình, nhưng nàng lại không muốn các đệ tử khác ở trong chùa nhìn thấy.

Hôm đó nàng đã giải thích cho Dịch Tâm rất lâu, nói cô gái không mặc quần áo này chính là con rắn tu thành hình người, nhưng thấy sư muội của mình ngơ ngác ngắm nhìn cơ thể của Trí Nghiên, Ân Tĩnh liền biết, người trong chùa, không phải ai cũng có thể giống như mình coi cái cơ thể trắng loá này như không tồn tại.

"Ni cô, bộ đồ này xấu xí như vậy, ta không mặc, ngươi mua cho ta mấy bộ quần áo xinh đẹp không được sao?" Trí Nghiên có chút ghét bỏ ném đạo bào lên giường, nàng mới không muốn tiếp tục mặc cái bộ đồ siết chặt thịt mềm này đâu, đã không thoải mái lại còn xấu xí.

"Ngươi muốn loại nào?" Nghe Trí Nghiên nói như vậy, Ân Tĩnh cũng cảm thấy mình nên chuẩn bị cho con rắn này mấy bộ quần áo, cứ để nàng mặc đạo bào của mình quả thực không thích hợp, nếu nàng làm hư, mình lại phải khâu vá.

"Ta muốn quần áo xinh đẹp, màu sắc và vân vân hay nhất là tươi đẹp một chút, ví dụ như màu đỏ, màu tím các loại."

"Ở trong chùa không thích hợp mặc những màu quá mức tươi sáng." Nghe Trí Nghiên không chút khách khí mở miệng, Ân Tĩnh trả lời.

"Ta cũng không phải là người trong chùa, ta chẳng qua là bị kẹt ở đây không đi ra được mà thôi."

Trí Nghiên thấp giọng nói, trên mặt lóe lên một tia không được tự nhiên. Nàng tới Trần Duyên tự vốn là vì thu hồi lại đồ đạc của mình, không hề nghĩ tới ngôi chùa này lại có một ni cô lợi hại trấn thủ, còn nhốt nàng ở đây. Hiện tại nàng không được tìm đồ, cũng chạy không thoát ngôi chùa này. Cũng may là Trần Duyên tự có ăn có uống, những ni cô này cũng không có làm gì mình, cho nên nàng liền lưu lại đây sinh sống.

"Mà thôi, ta cứ gọi Dịch Tâm chuẩn bị cho ngươi." Ân Tĩnh không muốn nhiều lời với Trí Nghiên, suy nghĩ kỹ một chút, bình thường con yêu xà kia ngoại trừ đến phòng bếp ra thì cũng sẽ không đi loạn trong chùa, liền đồng ý yêu cầu của nàng. Ở trong phòng nghỉ ngơi một hồi, Ân Tĩnh cầm giỏ trúc liền muốn đi ra ngoài, thấy ngày hôm nay nàng không có tiếp tục tụng kinh nữa, Trí Nghiên có chút ngạc nhiên, vội vàng theo sau.

"Ngươi đi đâu?"

"Trong chùa không còn thảo dược, cần phải ra sau núi hái chút dược thảo."

"Ta cũng muốn đi."

Nghe Ân Tĩnh nói muốn ra sau núi, thứ Trí Nghiên nghĩ tới trước tiên chính là trên núi nhất định sẽ có thật nhiều chim trời cá nước, nếu có thể bắt được một hai con, thì mình cũng sẽ không đói bụng. Nghe nàng muốn đi, Ân Tĩnh vô ý thức liền muốn cự tuyệt. Nàng nghĩ con yêu xà kia trước đây đã đáng ghét, bây giờ hóa thành người lại càng dính người hơn. Cũng không hiểu sao trong chùa nhiều người như vậy, mà hết lần này tới lần khác nàng chỉ thích theo mình.

"Ngươi đi với ta quả thực không tiện, ngươi không chịu mặc quần áo, lát nữa nếu đụng phải đệ tử trong chùa thì làm sao."

"Ta biến thành rắn thì không phải tốt sao." Tất nhiên là Trí Nghiên có thể nhìn ra Ân Tĩnh không muốn mang mình theo, nàng vội vàng hóa thành một con rắn nhỏ to bằng ngón tay, quấn lên trên cổ tay của Ân Tĩnh.

Đây là lần đầu tiên trong mấy ngày qua Ân Tĩnh thấy nàng hóa thành thân rắn, lại phát hiện yêu xà kia không biết vì sao lại mọc thêm hai cái móng vuốt. Hai cái móng vuốt đó rất nhỏ, cũng không phải là chỉ nhỏ hơn thân rắn một chút, hai cái móng vuốt nhỏ mềm mại nằm rũ xuống người Trí Nghiên, nàng hiển nhiên còn chưa quen với móng vuốt, cũng sẽ không cố sức, vẫn dùng cơ thể để vận lực. Thấy con rắn nhỏ quấn trên cổ tay mình, hai cái móng vuốt nhỏ mềm mềm dán lên làn da của mình, Ân Tĩnh hết sức hài lòng với cái vẻ ngoài này của Trí Nghiên, liền dẫn nàng đi hái thuốc.

Trước khi ra khỏi cửa hai người đến tìm Dịch Tâm trước, nghe Ân Tĩnh bảo Dịch Tâm chuẩn bị quần áo và đồ dùng hàng ngày cho mình, Trí Nghiên quấn ở trên cổ tay của Ân Tĩnh, vui vẻ dùng lưỡi liếm cổ tay của nàng. Nàng nghĩ thầm, tuy rằng bình thường Ân Tĩnh rất xấu xa, không cho mình ăn ngon còn luôn ghét bỏ mình, nhưng những gì mình yêu cầu, Ân Tĩnh đều làm được.

Dặn dò Dịch Tâm xong, Ân Tĩnh mang theo Trí Nghiên đi ra phía sau núi, đây là nơi chùa trồng thảo dược, vốn dĩ các đệ tử đều cùng nhau trông coi, dần dần về sau không ai dùng thảo dược, chỉ có Ân Tĩnh là thường đến đây, nên cũng chuyển thành một mình Ân Tĩnh trông coi. Vừa mới ra sau núi, Ân Tĩnh đã cảm thấy cổ tay được buông lỏng, cúi đầu nhìn lại, Trí Nghiên đã chạy ra khỏi tay nàng, như một làn khói chui vào trong rừng cây.

Ân Tĩnh biết có lẽ là nàng ở chùa nghẹn hỏng, dù sao sư phụ cũng có hạ cấm chế ở đây, nghĩ đến con yêu xà kia cũng chạy không thoát. Ân Tĩnh cầm giỏ thuốc, ngồi xổm xuống hái một ít thảo dược mà thường ngày cần, còn Trí Nghiên thì lại đi khắp bạt ngàn sơn dã tìm thứ gì đó có thể ăn được. Nhưng mà, dạo qua một vòng rồi lại một vòng trong phần đất không nhỏ phía sau núi, ngoại trừ tìm được vài loại trái cây chua xót ra, thì không có gì cả.

Trí Nghiên ủ rũ cúi đầu bò trở lại, cái đầu rắn màu trắng cọ đến nơi lầy lội, có vẻ có chút nhếch nhác, thấy nàng trở về, Ân Tĩnh liếc nhìn nàng một cái, cúi đầu tiếp tục hái thuốc, còn con yêu xà kia thì cứ quanh quẩn trong ruộng thuốc nhiều lần, dường như đang tìm cái gì đó.

"Ngươi tìm vật gì ở đây?" Thấy yêu xà làm cho ruộng thuốc có chút bừa bãi, Ân Tĩnh nhịn không được lên tiếng ngăn cản.

"Thịt." Trí Nghiên đáp lại một tiếng, cũng không ngẩng đầu mà tiếp tục tìm tòi, khứu giác và thính giác của rắn không quá nhạy bén, không qua bao lâu nàng liền phát hiện, đừng nói là chim trời cá nước, sợ là ngay cả một chút vật sống ở phía sau núi cũng không có.

"A di đà phật, ở trong chùa, cấm ăn mặn sát sinh." Nghe Trí Nghiên lại đang tìm thịt, Ân Tĩnh nhẹ giọng trả lời. Nghe nàng nói như vậy, Trí Nghiên càng thêm khẳng định phía sau ngọn núi này không có thịt. Chỉ thấy cái đầu rắn mới vừa rồi còn ngẩng cao của nàng lộ vẻ tức giận rũ xuống, cả con rắn đều giống như là bị rút hết khí lực. Nhìn nàng nằm ở trong ruộng không nhúc nhích, mặc dù Ân Tĩnh chẳng biết nàng bị làm sao, nhưng cũng có thể nhìn ra con yêu xà kia bỗng nhiên hạ tâm tình.

Đương nhiên Ân Tĩnh sẽ không bỏ nàng lại đây, thấy Trí Nghiên không theo kịp, nàng bất đắc dĩ thở dài, chỉ có thể xốc con rắn nhỏ này lên, dùng khăn tay xoa xoa, bỏ vào trong giỏ thuốc. Mà suốt quá trình đó, con yêu xà kia đúng là một chút động tác cũng không có, tùy ý mình hành động, Ân Tĩnh nghĩ, không phải là ngủ thiếp đi rồi chứ?

Một người một rắn trở lại chùa, Dịch Tâm cũng mang đồ đạc trở về. Thấy Dịch Tâm thực sự mua những bộ váy xinh tươi, Ân Tĩnh có chút yêu thương vị sư muội luôn luôn bận rộn này, lại phát hiện con rắn nhỏ nằm trong giỏ thuốc vẫn như trước không hề lên tiếng, mặc dù thấy những bộ váy mà nàng muốn, nhưng vẫn mang dáng vẻ rầu rĩ không vui.

"Yêu xà, y phục của ngươi tới, tại sao lại không thử một chút." Ân Tĩnh không hiểu Trí Nghiên lại đang ồn ào cái gì, nàng vừa mới nói xong, chỉ thấy con rắn nhỏ trong giỏ thuốc rất nhanh bò lên trên giường, trong nháy mắt liền biến thành một cô gái trần trụi. Ân Tĩnh đã sớm coi như không, mà Dịch Tâm thì lại mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào yêu xà.

Từ sau khi học được cách mặc quần áo, Trí Nghiên cũng thăm dò cách thức mặc các loại quần áo rườm rà của nhân loại, nàng hoàn toàn không thèm để ý đến sự soi mói của Dịch Tâm, lập tức liền đem váy mặc vào người. Trí Nghiên hóa thành người vốn đã có dáng dấp xinh đẹp, bây giờ mặc váy đỏ vào thì càng giống như dệt hoa trên gấm, tôn lên toàn bộ khí tức câu người ẩn trong xương cốt của nàng.

Mái tóc dài màu bạc của nàng xõa ngang lưng, mắt phượng hơi xếch, con ngươi màu hổ phách híp lại, hiển nhiên là thập phần vui vẻ. Nhìn nhất cử nhất động của nàng, Dịch Tâm vội vàng niệm chú thanh tâm, nàng nghĩ sư phụ nói không sai, yêu quái từ nhỏ đã mị hoặc lòng người, mà trong số đó thì yêu xà và yêu hồ là giỏi nhất. Nhìn tới Ân Tĩnh, thì Dịch Tâm lại càng thêm bội phục vị sư tỷ này của mình. Mỗi ngày đều đối mặt với con yêu xà xinh đẹp kia, mà vẫn có thể không đổi sắc mặt, sư tỷ không hổ là đệ tử tâm đắc nhất của sư phụ.

"Ni cô, ta đói bụng." Làm dáng trước gương hồi lâu, lúc này Trí Nghiên mới nhớ tới chuyện mình không tìm được thức ăn ở sau núi, nàng cọ cơ thể mềm mại lên người Ân Tĩnh, dáng vẻ nũng nịu.

"Không phải mấy ngày trước ngươi vừa mới ăn bánh bao xong sao?" Ân Tĩnh thủy chung nghĩ rắn không cần ăn cơm nhiều lần, nhưng con yêu xà trước mặt này, mỗi ngày đều than đói, quả thực khiến cho người ta không có biện pháp.

"Mấy cái bánh bao căn bản ăn không đủ no, ta muốn thịt." Trí Nghiên nâng giọng, lộ ra hàm răng có chút bén nhọn, lúc nói đến thịt, ngay cả hai tròng mắt cũng tỏa sáng. Ân Tĩnh kinh ngạc nhìn, nghĩ con rắn này nhất định là một kẻ siêu tham ăn, bằng không khi nói đến thịt, làm sao lại là bộ dáng này. Nhưng chùa chính là chùa, mặc dù rắn muốn ăn thịt, nhưng các nàng là người xuất gia, cũng kiên quyết không sát sinh.

"Dịch Tâm, ngươi nghĩ biện pháp làm cho nàng chút thức ăn đi."

"Thế nhưng sư tỷ, trong chùa của chúng ta không có thịt." Dịch Tâm thấp giọng nói, mới vừa nói xong không có thịt, liền thấy con yêu xà kia quay đầu lại hung thần ác sát nhìn nàng, giống như mình vừa nhả ra một lời nói dối siêu bự.

"Tiểu ni cô, thịt." Trí Nghiên biết Ân Tĩnh sẽ không chuẩn bị cho mình cái gì đó ngon ngon, liền đem mũi nhọn nhắm ngay Dịch Tâm, thấy con yêu xà kia từng bước đi về phía mình, còn gọi mình là tiểu ni cô. Dịch Tâm đã hiểu, ở trong mắt con yêu xà kia, sư tỷ mình là ni cô, nên mình chính là tiểu ni cô. . .

"A. . . Ta sẽ đi, đi ngay."

"Ừm, ngoan." Nghe Dịch Tâm muốn đi tìm thịt cho mình, Trí Nghiên thu hồi hàm răng bén nhọn, cười sờ sờ đầu nàng, đi lên giường làm ổ. Ân Tĩnh cùng Dịch Tâm ra khỏi phòng, thấy Dịch Tâm bị hù dọa đến nỗi chân tay đều mềm nhũn, Ân Tĩnh có chút lo lắng nhắc nhở nàng.

"Dịch Tâm, người xuất gia, nhớ kỹ không thể sát sinh."

"Sư tỷ, làm sao ta có thể sát sinh chứ, nhiều lắm là tìm xem trong phòng bếp có con chuột chết nào hay không, không phải nói rắn thích ăn chuột nhất sao?"

"A di đà phật." Nghe Dịch Tâm nói như vậy, Ân Tĩnh niệm câu A di đà phật, theo bản năng liếc nhìn Trí Nghiên lại đang soi gương sửa tóc ở trong gian phòng của mình. Nàng luôn cảm thấy, nếu Dịch Tâm thực sự bưng mâm chuột qua đây, chắc chắn là con yêu xà....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro