chương 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ân Tĩnh chỉ vì mắc mưa mà nhiễm phong hàn, cũng không tính là bệnh gì nghiêm trọng, thêm nữa thân thể cũng tốt, ở trên giường nghỉ ngơi vài ngày liền không sao. Đứng ở trong phòng, nàng liếc nhìn Trí Nghiên đang cuộn thành một vòng phơi nắng ở ngoài sân, ánh mắt không khỏi mềm mại hơn một chút. Suốt mấy ngày nàng nằm ở trên giường, Trí Nghiên vẫn luôn là người chăm sóc cho nàng. Rõ ràng là tay chân vụng về không biết gì hết, nhưng lại chăm sóc mình rất tỉ mỉ cẩn thận.

Từ nhỏ Ân Tĩnh đã không có cha mẹ, thường ngày rất ít khi sinh bệnh, cho dù bị bệnh, cũng chỉ có sư phụ và Dịch Tâm đến xem nàng, chăm sóc cho nàng, nhưng hôm nay lại có thêm một Trí Nghiên. Mấy ngày nay Ân Tĩnh đã suy nghĩ rất nhiều, nàng không nghĩ mình tìm Trí Nghiên quay về là đúng hay sai, giữ một nhân tố bất an như vậy ở bên cạnh mình, sau đó sẽ phải làm thế nào.

Ân Tĩnh chỉ đang suy nghĩ thứ tình cảm mà mình dành cho Trí Nghiên rốt cuộc là loại cảm giác gì. Lúc đầu, quả thật mình chỉ xem nàng là một con yêu quái có chút ngớ ngẩn, dù cho tâm tư đơn thuần, không có ý đồ hiểm ác đáng sợ như đại đa số các yêu quái khác, nhưng vẫn cần phải đề phòng. Mặc dù lúc trong hình người rất xinh đẹp, vả lại còn hay lõa thể ở trước mặt mình, nhưng khi đó, mình chỉ coi thân thể của nàng giống như những người khác.

Nhưng không biết là từ lúc nào, mình vì Trí Nghiên mà càng ngày càng phá vỡ nhiều giới luật của phật môn, cuối cùng lại còn phá sắc giới. Ân Tĩnh không hiểu biết về tình cảm, lại càng không hiểu thất tình lục dục của con người. Nàng nghĩ tới cách trốn tránh, nhưng cuối cùng ngay cả loại biện pháp ấy cũng thất bại. Có lẽ, Trí Nghiên chính là một kiếp mà đời này mình không thể qua được, là trời cao an bài cho mình, thay vì bắt buộc chạy trốn, chẳng thà thuận theo tự nhiên.

"Ni cô, ngươi đang suy nghĩ gì vậy?" Trí Nghiên mơ mơ màng màng mở mắt ra, chỉ thấy Ân Tĩnh đang đứng ở bên kia sân nhìn mình, ánh mắt kia dịu dàng hơn thường ngày rất nhiều, nó làm cho Trí Nghiên rất rất vui vẻ. Nàng biến thành hình người đi tới, lôi kéo Ân Tĩnh ngồi lên trên ghế, lại vùi vào lòng nàng. Nếu như là trước đây, hành động thế này Trí Nghiên đoán chừng Ân Tĩnh sẽ phản kháng, nhưng mà nay, ngay cả chân mày người này cũng không nhíu một cái, Trí Nghiên cảm thấy gần đây Ân Tĩnh trở nên tốt hơn, mà mình lại càng thêm thích nàng.

"Không có suy nghĩ gì nhiều, chỉ là đang nghĩ hôm nay nên viết kinh văn gì."

"Lại là kinh văn, ni cô, ngươi không thể không nghĩ tới kinh văn dù chỉ một ngày hay sao? Lúc trước ngươi còn nói sẽ tìm Dịch Tâm làm thức ăn cho ta, thế nhưng đã mấy ngày rồi, vẫn chưa có làm nha." Trí Nghiên nghe Ân Tĩnh lại muốn sao chép kinh văn, nhỏ giọng thì thầm. Nàng biết Ân Tĩnh sẽ không vì việc làm thức ăn cho mình mà buông tha kinh văn, cho nên cũng chỉ oán giận một chút. Nhưng mà, sau khi nàng nói xong những lời này, Ân Tĩnh lại vỗ vỗ đầu của nàng, kéo nàng đứng dậy.

"Được rồi, hôm nay không chép kinh, ta dẫn ngươi đi tìm Dịch Tâm."

"Ni cô. . . Ngươi. . . Ngươi vẫn còn là ni cô sao? Sai, ngươi vẫn còn là Ân Tĩnh sao? Ngươi không bị yêu ma quỷ quái gì đó nhập vào đúng không?" Nghe Ân Tĩnh dễ dàng quyết định không đi sao chép kinh văn, còn muốn mang mình đi tìm Dịch Tâm, Trí Nghiên liền ra vẻ không thể tin được.

Trước đây cũng chỉ có ở trong mơ, Ân Tĩnh mới đặt mình ở vị thứ nhất, không chép kinh văn, mà làm thức ăn cho mình. Hôm nay khi lời này thật sự được Ân Tĩnh nói ra, Trí Nghiên có chút không tin nhéo mặt mình một cái, phát hiện là đau, nói vậy đây không phải là mơ. Cho nên, cái tên đầu gỗ như Ân Tĩnh, thực sự nghe lời đến thế?

"Ta tất nhiên là ta, thế nào? Ngươi không muốn đi sao?" Nhìn bộ dáng ngơ ngác của Nguyễn Khanh Ngôn, Ân Tĩnh nhàn nhạt cười. Nàng cảm giác mình bỗng nhiên tìm được một ít phương pháp vui vẻ, nàng đã từng cho rằng một ngày không tụng kinh niệm phật chính là tội lỗi, bây giờ mới phát hiện, hoá ra thỏa mãn người mình để ý, cũng sẽ vui sướng đến như vậy.

"Muốn đi, bây giờ chúng ta đi liền đi." Trí Nghiên nói, dường như là sợ Ân Tĩnh đổi ý, vội vàng kéo nàng dậy, rất nhanh liền đi tới khu nhà của Dịch Tâm. Lúc này Trí Nghiên có gõ cửa, mà Dịch Tâm cũng mở rất nhanh, chỉ có điều thần thái lại có chút tiều tụy. Tất nhiên là Trí Nghiên không nhìn thấy điểm ấy, nhưng Ân Tĩnh lại thấy rõ ràng. Nàng dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Dịch Tâm, nhưng cũng chỉ nhận được nụ cười miễn cưỡng của đối phương.

"Ân Tĩnh sư tỷ, ngươi đã khỏe chưa?" Dịch Tâm thấy Ân Tĩnh mang Trí Nghịen qua đây, liền hiểu được ý đồ của các nàng. Dẫn Ân Tĩnh đến bếp lò nho nhỏ ở trong nhà, đúng lúc ngày hôm qua Dịch Tâm vừa hái được vài cánh hoa, liền chuẩn bị làm cho Trí Nghiên chút bánh ngọt, có lẽ cũng có thể ăn một trận.

"Vốn cũng không phải là bệnh gì nặng, vất vả ngươi. Dịch Tâm, Úc Trần Hoan nàng. . ."

"Ân Tĩnh sư tỷ, chuyện của nàng ta biết nên làm như thế nào, hiện tại ta chỉ là không qua được cửa ải trong lòng mình mà thôi."

"Nếu ngươi biết thì tốt rồi, ta chỉ lo ngươi bị nàng tổn thương, lầm cả một đời."

"Ta hiểu. Ân Tĩnh sư tỷ, chúng ta làm bánh ngọt thôi, để nàng chờ sốt ruột."

Dịch Tâm nói, liếc nhìn Trí Nghiên ở bên cạnh hết nhìn đông tới nhìn tây, rồi lại len lén nhìn các nàng. Nhìn theo tầm mắt của nàng, Ân Tĩnh liền thấy Trí Nghiên đang gục xuống bàn nhìn mình. Con ngươi của nàng rất đẹp, đôi mắt màu vàng luôn luôn lóe sáng. Trước đây Ân Tĩnh không cảm thấy hình dáng của Trí Nghiên có gì, nhưng hôm nay xem ra, dáng dấp của con yêu xà kia, quả nhiên là cực tốt, nhìn một hồi lại có loại cảm giác không muốn dời mắt.

"Đói bụng rồi sao?" Ân Tĩnh đi tới bên người Trí Nghiên, vỗ vỗ đầu nàng, Nguyễn Khanh Ngôn phát hiện Ân Tĩnh rất thích vỗ đầu của mình, tuy rằng được sờ rất thoải mái, thế nhưng dầu gì mình cũng là một con yêu xà nghìn năm, còn Ân Tĩnh chỉ mới hai mươi mà thôi, so sánh về tuổi tác, quả thực chính là một con nhóc, thế mà nàng lại làm vậy với mình, chẳng phải là ra vẻ mình rất yếu thế hay sao. Nghĩ như vậy, Trí Nghiên bỗng nhiên đứng lên, gỡ mũ của Ân Tĩnh xuống, cũng nhẹ nhàng sờ sờ lên đỉnh đầu trơn bóng của nàng, lúc này mới cảm thấy hài lòng.

"Chớ có hồ đồ." Ân Tĩnh cầm lại mũ của mình, đội lên đầu, nhìn Trí Nghiên một hồi, rồi mới quay về hỗ trợ Dịch Tâm. Chợt, cửa chính lại bị người khác đẩy ra, hai người một rắn đồng thời ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy người rất không nên xuất hiện đang đứng ở trước cửa, cũng tò mò nhìn ba người bọn họ. Người vừa tới không phải là ai khác, dĩ nhiên chính là Úc Trần Hoan.

"Dịch Tâm, ta sai người đi mua chút thức ăn, nghĩ có thể là ngươi cũng chưa ăn gì, liền tới thăm ngươi một chút. Không nghĩ tới Trí Nghiên và Ân Tĩnh sư phụ cũng ở đây." Trong tay Úc Trần Hoan mang theo không ít thức ăn, tự nhiên đều là cho Dịch Tâm, nghe nàng mang theo đồ ăn, Ân Tĩnh à Dịch Tâm cũng không quá mức lưu ý, chỉ có Trí Nghiên là len lén liếc nhìn Dịch Sơ, rồi lại nhìn về phía cái túi trong tay Úc Trần Hoan, ho khan một tiếng.

"Úc thí chủ, ngươi đặt đồ ăn lên bàn đi, ta và sư tỷ đang chuẩn bị làm bánh ngọt." Nhìn thấy Úc Trần Hoan, biểu hiện của Dịch Tâm cũng không phải là rất ngạc nhiên mừng rỡ, thực ra chuyện này phải nói về mấy ngày trước. Úc Trần Hoan vẫn luôn hỏi Dịch Tâm có bằng lòng đi theo nàng hay không, nhưng Dịch Tâm lại không có biện pháp đưa ra câu trả lời thuyết phục. Úc Trần Hoan được nuông chiều từ bé, hầu như chưa bao giờ bị cự tuyệt qua, bây giờ nhìn thấy Dịch Tâm do dự như vậy, liền nói rất nhiều điều không tốt về Trần Duyên tự.

Mặc dù Dịch Tâm không có ràng buộc sâu nặng với Trần Duyên tự như Ân Tĩnh, nhưng rốt cuộc đã sinh sống ở chỗ này nhiều năm, lời nói của Úc Trần Hoan đập vào trong lòng nàng, nàng thích Úc Trần Hoan, thế nhưng, nàng cũng hiểu mình và Úc Trần Hoan là người của hai thế giới. Huống chi, hiện tại sư phụ vẫn chưa có trở về, sao mình có thể bỏ đi với Úc Trần Hoan.

"Khanh Ngôn, đã lâu không gặp, ngươi có nhớ ta không?" Úc Trần Hoan thấy Trí Nghiên thì liền sáng mắt, thật ra nàng không nghĩ tới hôm nay có thể gặp được nàng ở đây. Thấy Dịch Tâm và Ân Tĩnh đang bận rộn ở bên kia, tự nhiên là muốn sáp lại gần một tí.

"Không có." Trí Nghiên mặc kệ Úc Trần Hoan, mà quan trọng hơn là, nàng không quên Ân Tĩnh không cho mình tiếp xúc nhiều với Úc Trần Hoan, dù cho nhớ thương mấy món ăn nằm trong bao của Úc Trần Hoan, nàng cũng không tiện biểu hiện ra ngoài.

"Thật đúng là làm cho ta thương tâm a." Nghe Trí Nghiên trực tiếp nói không nhớ mình, Úc Trần Hoan ra vẻ khổ sở, nhìn nàng cúi đầu bày thức ăn trong túi lên trên bàn, Trí Nghiên ngơ ngác mà nhìn, nàng biết mấy thứ này đều là cho Dịch Tâm, thế nhưng. . . tại sao phải bày ra trước mặt mình chứ?

" Trí Nghiên, ta có bánh ngọt này, ngươi có muốn nếm thử không?" Úc Trần Hoan vốn là vô ý, nhưng bày biện một hồi, lại cảm thấy có một tầm mắt đang chăm chú đặt trên người mình, ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy Trí Nghiên đang nhìn chằm chằm vào mấy món ăn ở trên bàn, nhưng không có động thủ. Trí Nghiên vốn tham ăn ghê gớm, bây giờ nghe Úc Trần Hoan nói như vậy, cặp mắt đều sáng lên.

Ân Tĩnh đứng ở đằng xa, nhíu mày nhìn một màn này, cũng không biết tại sao, ngực đúng là cực kỳ không thoải mái, vả lại phần không thoải mái này còn khó chịu hơn mấy ngày trước. Nàng biết Trí Nghiên tham ăn, cũng biết bánh ngọt mà mình và Dịch Tâm làm dù tinh xảo đến mức nào đi nữa, thì cũng không sánh bằng thứ mà Úc Trần Hoan mua được. Bây giờ thấy Trí Nghiên đã sắp nằm nhoài lên bàn, Ân Tĩnh không khỏi siết chặc đôi đũa trong tay.

"Ân Tĩnh sư tỷ, ngươi rất lưu ý sao?" Dịch Tâm nhìn hết tất cả mọi hành động của Ân Tĩnh, bỗng nhiên mở miệng hỏi. Nghe ra chút chế nhạo trong lời nói của nàng, Ân Tĩnh lắc đầu, nhưng sự phủ nhận này lại có vẻ cực kỳ vô lực. Người xuất gia từ trước đến nay đều là giới kiêu ngạo giới nóng giận, lại càng không được đố kị với người khác. Nhưng rõ ràng, vừa rồi quả thực là mình đã sinh ra sự phản cảm với Úc Trần Hoan, mà nguyên nhân chỉ là bởi vì nàng thân thiết với Trí Nghiên.

Kinh sợ sự thay đổi của mình, Ân Tĩnh lắc đầu, thật sự cam chịu. Trong sách từng nói, phàm trần thế tục, thất tình lục dục, đều là thứ sẽ thay đổi lòng người, hôm nay xem ra đúng thật là như thế. Mình càng lưu ý Trí Nghiên, thì sẽ thay đổi càng nhiều.

"Dịch Tâm, bộ dáng của ta bây giờ có phải là quái lạ lắm không?" Ân Tĩnh thấp giọng nói, nàng bỗng nhiên hỏi như vậy, Dịch Tâm nhìn ra sự mờ mịt trong mắt nàng, lắc đầu.

"Ân Tĩnh sư tỷ, thay vì nói ngươi trở nên kỳ quái, chẳng thà nói, bộ dáng bây giờ của ngươi càng giống với một người bình thường. Trước đây lúc ta mới vừa vào chùa, ta liền cảm giác ngươi là một người không giống với chúng ta."

"Sư phụ thường nói năng lực giác ngộ phật lý của ngươi cực cao, nhưng ta luôn cảm thấy, ngươi cũng không phải là thật sự không có thất tình lục dục như bề ngoài. Trước kia ngươi giống như là một người mất đi mọi thứ, ngươi rất ít khi cười, lúc cười rộ lên cũng chỉ là nhàn nhạt, dường như không có gì có thể đánh động được ngươi. Nhưng ngươi bây giờ, lúc cười rộ lên là thật sự vui vẻ. Có lẽ ta không nên nói những điều này, nhưng ngươi bây giờ, quả thực càng giống như là một con người."

"Có lẽ là Phật tổ an bài nàng tới bên cạnh ta." Ân Tĩnh quay đầu lại liếc nhìn Trí Nghiên, chỉ thấy đối phương đang nằm ở trên bàn tội nghiệp nhìn mình, mà thức ăn Úc Trần Hoan cho nàng nàng thật sự không nhúc nhích một miếng. Phát hiện cái này, lòng Ân Tĩnh ấm áp, nàng vốn tưởng rằng Trí Nghiên nhìn thấy thức ăn sẽ quên mất lời mình nhắc nhở, nhưng hiện tại nhìn sang thật ra cũng không phải là như vậy.

"Nếu ngươi muốn ăn thì ăn đi." Gọi Trí Nghiên tới bên cạnh, Ân Tĩnh nhỏ giọng nói với nàng.

"Ni cô, ta ăn rồi ngươi sẽ không tức giận sao?" Nghe Ân Tĩnh đồng ý để cho mình ăn đồ của Úc Trần Hoan, tuy rằng Trí Nghiên hài lòng, nhưng còn không có ngốc đến mức thật sự đi ăn.

"Ta không cho ngươi qua lại với nàng, chỉ là bởi vì mùi vị trần thế của nàng quá nặng, còn ăn gì đó thì không sao."

"Ân Tĩnh, ngươi thật tốt." Nghe Ân Tĩnh cho mình ăn, Trí Nghiên liền vui vẻ ngồi vào vị trí, lấp rất nhiều bánh ngọt vào trong miệng. Sau một lát, nàng thấy Ân Tĩnh còn đứng ở đó nhìn mình, suy nghĩ một chút, liền ngậm một cái bánh ngọt ở trên miệng, đi tới trước mặt Ân Tĩnh. "Ni cô, ngươi cũng ăn đi." Trí Nghiên nói, không đợi Ân Tĩnh phản ứng, đã đưa qua miệng của Ân Tĩnh.

Đúng vậy, đúng là dùng miệng mà đưa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro