chương 61 ( H )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùi vị ngọt ngào của bánh ngọt lan tỏa ở trong miệng, đấy là mùi vị hiếm khi Ân Tĩnh nếm được. Nhưng mà, so với hương vị ngọt ngào đó, cái lưỡi nhỏ thừa dịp rối loạn mà mò vào của Trí Nghiên còn ngon ngọt hơn. Cảm thấy nàng liếm liếm lên môi mình, Ân Tĩnh cũng không có tức giận, mà là nghĩ Trí Nghiên đã trở nên thông minh hơn một chút, càng ngày càng biết cách tìm lý do. Nhưng khi nhìn đến dáng vẻ trợn mắt há mồm của Dịch Tâm và Úc Trần Hoan, thì mới nhớ tới phải đẩy Trí Nghiên ra.

"Xà. . . Trí Nghiên, chớ có hồ đồ." Ân Tĩnh thấp giọng trách cứ, giả vờ tức giận, nhưng Trí Nghiên cũng biết nàng không có thực sự phát cáu với mình, dù sao ánh mắt mà Ân Tĩnh nhìn nàng vẫn còn tràn đầy dịu dàng. Trí Nghiên nghĩ gần đây Ân Tĩnh đối xử với mình tốt lắm, yêu cầu gì cũng thỏa mãn cho mình, cũng không có phát cáu với mình, lúc trong hình người còn giúp mình xoa bụng, nếu như có thể giao phối với mình thì càng tốt hơn. Trí Nghiên càng nghĩ thì càng hí hửng, cả người đều bám lên trên người Ân Tĩnh, ôm nàng không thả.

Khoảng thời gian tiếp theo, dưới ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Úc Trần Hoan và Dịch Tâm, Ân Tĩnh cầm lấy bánh ngọt đã làm xong, lại thuận tiện lấy thêm một ít thức ăn của Úc Trần Hoan, lúc này mới mang theo Trí Nghiên bỏ đi. Tống các nàng đi rồi, trong sân cũng chỉ còn lại Úc Trần Hoan và Dịch Tâm hai người, Úc Trần Hoan liếc nhìn Dịch Tâm không nói chuyện với mình, chỉ chuyên tâm thu dọn đồ đạc rồi vào phòng, suy nghĩ một chút, cũng theo sau.

"Dịch Tâm, ngươi còn đang trách những lời ta nói ngày hôm đó sao?" Mấy ngày nay, Úc Trần Hoan không thấy Dịch Tâm đến tìm mình, cho dù là mình đến tìm nàng, Dịch Tâm cũng đều mang cái dáng vẻ lạnh lùng, dường như một chút cũng không muốn nhìn thấy nàng. Úc Trần Hoan đại khái có thể đoán được điều này có liên quan đến những điều không tốt mà mình nói về Trần Duyên tự, tuy rằng thỉnh thoảng Dịch Tâm phát giận rất là đáng yêu, nhưng lâu dài, thật đúng là làm cho nàng có chút không chịu nổi.

"Sao thí chủ lại nói như vậy, ta cũng không có trách ngươi." Dịch Tâm liếc mắt nhìn Úc Trần Hoan bức rức không yên, ngồi lên trên giường xem kinh văn, thấy nàng thật sự không để ý tới mình, Úc Trần Hoan suy nghĩ một tí, xoay người móc ra một khối huân hương, từ từ đốt cháy, đặt lên trên chiếc bàn bên cạnh. "Dịch Tâm, ta biết lời ta nói hôm đó có chút quá đáng, ta nhận lỗi với ngươi được không? Mấy ngày nay ngươi cũng không để ý tới ta, ta rất nhớ ngươi, lòng nhớ, mà cơ thể cũng nhớ."

Úc Trần Hoan ngồi xuống bên cạnh Dịch Tâm, mang theo giọng điệu làm nũng, lần đầu tiên nghe thấy nàng nói như thế, con ngươi của Dịch Tâm lóe lên một cái, sau đó lại chuyển thành lờ mờ. Thực ra lần này nàng không để ý tới Úc Trần Hoan, một mặt là bởi vì lời nói của nàng ngày hôm đó quả thực quá đáng, mặt khác, lại là bởi vì nàng không biết nên đối mặt với Úc Trần Hoan như thế nào mới tốt. Cuối cùng có lẽ là nhớ, nên cũng chỉ có thể dùng cái biện pháp chiến tranh lạnh này.

"Úc thí chủ, ta. . ." "Dịch Tâm, ngươi còn nói ngươi không có tức giận, ngay cả xưng hô với ta cũng thay đổi."

Úc Trần Hoan dùng gương mặt cọ lên vai Dịch Tâm, lại dùng âm thanh mềm mại mà nói, cảm thấy cơ thể nàng dựa sang đây, mang đến một trận thơm ngát. Dịch Tâm cảm thấy cơ thể có chút khô nóng, tuy nhiên bây giờ là mùa hạ, trong phòng cũng không tính là quá nóng, mà nàng lại cảm thấy nóng, vả lại còn là một loại cảm giác khác. Dịch Tâm cảm thấy có chút kỳ quái, lúc này mới chú ý tới, dường như vừa rồi Úc Trần Hoan đã đốt thứ gì đó, làm cho khắp cả căn phòng đều lan toản mùi hương này.

"Lúc nãy ngươi đốt huân hương?" Dịch Tâm liếc nhìn miếng hương liệu nhỏ để trên bàn, nhẹ giọng hỏi. "Dịch Tâm, đây là huân hương mà mấy quốc gia khác cống nạp, ta quen biết với vài vị tiểu thư con nhà quan, liền được một ít, có người nói hiệu quả cũng không tệ lắm."

Úc Trần Hoan đã nói như vậy, Dịch Tâm tự nhiên hiểu cái mà nàng gọi là có hiệu quả là ở phương diện nào. Nàng không nghĩ tới vào thời điểm này Úc Trần Hoan lại còn nghĩ tới loại chuyện đó, vả lại còn đốt huân hương thúc giục tình. Dịch Tâm chỉ cảm thấy cơ thể khô nóng hơn lúc trước, cả người cũng mềm nhũn, giữa hai chân từ từ trở nên ẩm ướt không chịu nổi. Cảm thấy Úc Trần Hoan nằm đè lên trên người mình, Dịch Tâm cố sức cắn cắn môi dưới, không để cho mình bị mất hồn.

"Úc Trần Hoan, ngươi đủ rồi, tại sao vào thời điểm hiện tại ngươi còn có thể làm chuyện này chứ. Rốt cuộc ngươi xem ta là cái gì? Ta. . . Ta thực sự không hiểu ngươi. . ." Dịch Tâm có chút khổ sở nhìn Úc Trần Hoan, dù cho cơ thể rất nóng, nhưng ngực lại tổn thương chồng chất. Nàng cứ mãi suy nghĩ nói cho cùng thì đối với Úc Trần Hoan mình là cái gì, Úc Trần Hoan luôn bảo mình cùng nàng quay về Úc gia, thế nhưng, rốt cuộc thì mình có thể lấy thân phận gì mà đi?

Chẳng lẽ nàng phải ở lại Úc gia cả đời, nhìn Úc Trần Hoan thành thân, nhìn nàng cùng một người đàn ông khác chung sống. Mà mình, không danh không phân, thậm chí ngay cả cơ hội lộ diện cũng không hề có. Chỉ có thể như một con sâu đáng thương, mỗi lần đều đợi Úc Trần Hoan tới gặp mình, chờ đến khi mình bị quên lãng, rồi chờ đến khi tính mạng của mình dần dần tan biến.

Nếu thật sự như vậy, nàng thà rằng ở lại Trần Duyên tự mang theo phần vọng tưởng dành cho Úc Trần Hoan mà sống hết quãng đời còn lại, cũng tốt hơn là oán giận Úc Trần Hoan, chấm dứt một đời.

"Dịch Tâm, xin lỗi, là ta sai, ngươi đừng khóc, đều là lỗi của ta." Thấy Dịch Tâm hai mắt đỏ bừng, trong con ngươi ngưng tụ nước mắt. Úc Trần Hoan liếc nhìn, chỉ cảm giác lòng mình cũng bị nhói lên một cái, hiện lên từng cơn đau đớn kịch liệt. Nàng vội vàng ngồi dậy, ném cái miếng huân hương chết tiệt ra ngoài. Rồi quay lại ôm chặc Dịch Tâm, không ngừng hôn lên gò má của nàng.

"Dịch Tâm, xin lỗi, xin lỗi. Ngươi biết không? Thực ra có đôi khi, ta cũng không biết nên làm gì với ngươi. Ta không có thích qua người nào, nhưng ta thực sự rất thích ngươi, cho nên ta mới vội vàng muốn ngươi đi theo ta. Nếu như ta làm cho ngươi khó chịu, ngươi phạt ta là được. Ngươi đừng khóc, ta thấy sẽ đau."

Úc Trần Hoan ghé vào lòng Dịch Tâm, nhẹ giọng nói, nghe nàng nói lời này, Dịch Tâm nhìn sâu vào mắt nàng, xoay người đè nàng ở dưới thân, cố sức cắn lên trên xương quai xanh của nàng. Lần này Dịch Tâm dùng sức rất lớn, giống như là đang xả giận, làm cho làn da của Úc Trần Hoan bị cắn đứt mà chảy máu. Cảm thấy Dịch Tâm run run, Úc Trần Hoan tuy rằng đau, nhưng lại nở nụ cười. "Dịch Tâm, ngươi không cần đè nén, như vậy là tốt rồi. Ngươi tức giận thì cứ phát hết lên người ta, ta thích tất cả dáng vẻ của ngươi."

Trí Nghiên theo Ân Tĩnh trở về phòng, bởi vì cả ngày hôm nay không hề tụng kinh, Ân Tĩnh suy nghĩ một chút, vẫn quyết định đến từ đường một cái. Trí Nghiên thấy nàng đi, liền vùi người ở trên bàn ăn gì đó. Thế nhưng ăn một hồi, lại phát hiện hình như mấy cái bánh ngon nhất đều rơi vào tay Úc Trần Hoan hết rồi. Nàng thấy Ân Tĩnh chưa có trở về, liền biến thành thân rắn, nhanh chóng bò về phía khu nhà của Dịch Tâm.

Ở phương diện ăn uống, cho tới nay Trí Nghiên chưa bao giờ lười biếng, dù cho khu nhà của Dịch Tâm cách khu nhà của Ân Tĩnh có chút xa, nhưng nàng lại bò trườn một cách vô cùng vui vẻ. Đến cửa, nàng dùng cái đầu rắn mở nó ra, thân thể nho nhỏ trực tiếp chui vào. Úc Trần Hoan và Dịch Tâm không có ở trong sân, nghe thấy âm thanh ở trong phòng của hai người, Trí Nghiên nghĩ cũng biết các nàng lại đang làm chuyện giao phối.

Nếu là trước đây thì Trí Nghiên còn có thể tò mò nhìn vài lần, nhưng kể từ khi làm với Ân Tĩnh rồi lại nhìn đông cung đồ nhiều như vậy, Trí Nghiên đã sớm hiểu rõ, tự nhiên cũng lười nhìn. Nàng ở trong sân tìm một vòng, không tìm được bánh ngọt đặt ở đâu, liền tính toán đi vào phòng kiếm thử. Nhưng lúc đi ngang qua cánh cửa, lại nghe thấy một mùi thơm rất dễ chịu.

Trí Nghiên tò mò men theo hương thơm bò tới, phát hiện ở trong sân cỏ có một khối màu trắng gì đó trông giống như hòn đá. Trí Nghiên tò mò tiến tới ngửi ngửi vài cái, phát hiện mùi này rất thơm, liền thè lưỡi ra liếm một cái, nó chỉ dễ ngửi, chứ mùi vị thì không được tốt lắm. Trí Nghiên nằm ở trước mùi hương đó, mơ mơ màng màng ngửi hồi lâu, càng ngửi, thì nàng càng cảm thấy nghiện, vả lại cơ thể cũng trở nên bay bổng, không có sức.

Trí Nghiên cảm thấy có chút choáng váng, nhất thời không muốn tìm bánh ngọt gì nữa, hiện tại nàng chỉ muốn trở về nằm lên giường ngủ một giấc. Nghĩ như vậy, Trí Nghiên vội vàng lắc lư bò trở về, có điều lúc tới chỉ cần nửa nén hương, mà khi trở lại thì kì kèo rất lâu. Thật vất vả mới trở về khu nhà của Ân Tĩnh, nàng cảm thấy hai mắt đã trắng xoá một mảnh, hơn nữa từ lúc vừa mới bắt đầu thì đuôi của nàng đã không ngừng ở chảy ra cái loại nước bết dính kia.

Trí Nghiên tính ngày một tí, kỳ động dục hẳn là đã sớm qua rồi mới đúng, thế nhưng vì sao bây giờ mình vẫn còn nóng như vậy, vả lại còn khó chịu hơn lúc trong kỳ động dục vạn phần.

Trí Nghiên khó chịu lên tiếng nức nở, căn bản ngay cả nhúc nhích cũng không được, trực tiếp hóa thành hình người, liền ngã xuống sàn nhà.

"Nóng quá. . ." Trí Nghiên nhẹ giọng nỉ non, trước tầm mắt đều là những hình ảnh lờ mờ. Nàng cảm thấy bụng dưới đang không ngừng co quắp, chỗ giữa hai chân, mỗi lần co rút lại đều mang ra thật nhiều nước, làm cho quần nhỏ của nàng ướt hết rồi. Nàng thật là nhớ Ân Tĩnh, thật là muốn Ân Tĩnh tiến vào nàng như ngày hôm đó. Thế nhưng Trí Nghiên cũng biết là không có khả năng, hơn nữa Ân Tĩnh cũng không có ở đây. Nàng khó chịu cởi quần, đưa ngón tay vào trong thân thể, nhưng động tác mọi khi rất có tác dụng dập lửa, lúc này lại hoàn toàn không có hiệu quả, cơn khô nóng lại càng thêm rõ ràng.

Trí Nghiên khó chịu thở phì phò, dùng chỗ ở giữa hai chân kẹp lấy cổ tay mà ma sát, nàng thật là muốn Ân Tĩnh, Ân Tĩnh.... . .

"Yêu xà, sao. . . sao ngươi lại cỡi quần nằm ở chỗ này, mau trở về phòng đi." Cũng không biết có phải là niệm tưởng của Trí Nghiên trở thành sự thật hay không, trong thoáng chốc, nàng nghe được tiếng bước chân cùng tiếng nói chuyện của Ân Tĩnh, mở mắt ra, chỉ thấy người nọ đỏ mặt, có chút không biết làm gì đứng ở bên cạnh mình. Trí Nghiên thấy Ân Tĩnh, trực tiếp xé hết quần áo trên người, đi tới.

"Ân Tĩnh, ta thật là khó chịu, toàn thân đều rất nóng rất tê dại. Phía dưới cứ chảy nước mãi, còn có. . . còn có thịt mềm cũng căng đến nỗi sắp nổ tung." Trí Nghiên nói mình khó chịu, hai tròng mắt nổi lên một chút hơi nước, thật sự là khó chịu đến mức khóc lên. Nàng chưa bao giờ trải qua nỗi thống khổ như thế này, giống như là có thật nhiều con sâu đang bò trên người nàng, qua lại gặm nhắm ở trong xương cốt của nàng, quả thực còn đau nhức hơn lúc bị bầy sói cắn gấp trăm lần.

"Sao ngươi lại phát tình, không phải nói kỳ động dục của loài rắn đã kết thúc rồi hay sao?" Ân Tĩnh nhìn dáng vẻ giờ phút này của Trí Nghiên, bản thân cũng đoán được đôi chút, chỉ là nàng không nghĩ tới lúc Trí Nghiên còn có thể động dục, đã vậy còn mãnh liệt như vầy. "Không biết. . . Ta. . . A...ƯM...Ân Tĩnh..., có cái gì đó đang cắn ta, ta thật là khó chịu, chẳng biết nên làm thế nào mới tốt. Giúp ta một chút...Ưm Ân Tĩnh."

Trí Nghiên xụi lơ ở trong lòng của Ân Tĩnh, vô thức ma sát lên người nàng nhiều lần. Nếu là trước đây, Ân Tĩnh còn có thể chống đỡ nhìn như không thấy. Thế nhưng. . . từ sau khi thay đổi tâm tình, ngay cả cơ thể của Trí Nghiên nàng cũng không có cách nào nhìn thẳng, huống chi là nàng lúc đang trong kỳ động dục. Mắt thấy hai mắt Trí Nghiên tan rả, gương mặt ửng hồng, ngay cả hơi thở cũng nhuộm mười phần câu nhân ý vị. Ân Tĩnh nuốt một ngụm nước bọt, nhưng tiếng nói vẫn còn lành lạnh, nàng cau mày đỡ Trí Nghiên vào trong phòng, đặt nàng lên trên giường.

"Yêu xà, ngươi bị như vậy là do tâm ma đang quấy phá, ta giúp ngươi lấy chút nước lạnh ngâm xong liền tốt." "Đừng. . . Đừng rời bỏ ta, Ân Tĩnh. . . Ta. . . Thực sự rất khó chịu, có phải là ta sắp chết rồi hay không."

Trí Nghiên mơ mơ màng màng, chỉ nghe thấy Ân Tĩnh muốn bỏ mình lại, nàng vội vàng cầm lấy tay của Ân Tĩnh không cho nàng đi, máu tươi theo lỗ mũi của nàng chảy xuôi xuống, Ân Tĩnh thấy vậy, vội vàng cầm lấy chiếc khăn tay ở bên cạnh lau khô cho nàng. nghĩ Trí Nghiên bị thế này tuyệt đối là không bình thường, nếu nói là động dục, thì sao lại nghiêm trọng đến cái trình độ này. Bộ dáng này, rõ ràng giống như là. . . trúng phải loại thuốc gì cực kỳ không tốt như trong sách đã viết.

"Có thật là ngươi rất khó chịu hay không? Không bằng ngươi tự mình giải quyết một chút được không?" Ân Tĩnh nhìn Trí Nghiên khó chịu liên tục phát run, trong lòng cũng nổi lên từng đợt chua xót khổ sở. Nàng bỗng nhiên có chút buồn bực thân phận của mình, nếu nàng không phải là người của phật môn, chỉ là một cô gái bình thường, thì lúc này đã có thể giúp Trí Nghiên giải quyết cái chuyện khó chịu này.

"Ta đã thử qua, vô dụng, ta không có khí lực, Ân Tĩnh, giúp ta một chút, ngươi không động cũng được, chỉ cần cắm ngón tay vào là tốt rồi, chỉ cần cắm vào." Trí Nghiên cầu khẩn Ân Tĩnh, không đợi Ân Tĩnh trả lời cũng đã cầm lấy tay nàng đưa xuống người. "Không thể, ngươi biết, ta. . ." "Ân Tĩnh, cầu ngươi. . . Thực sự rất là khó chịu, đau quá, ta đau quá."

Trí Nghiên ủy khuất, trên người cũng khó chịu, liền khóc lợi hại hơn. Mái tóc dài màu bạc của nàng xốc xếch xõa ở trên mặt, hai gò má đỏ bừng một mảnh, viền mắt bao hàm nước mắt. Dáng vẻ này làm cho Ân Tĩnh nhìn đến nỗi tâm trạng run lên, bỏ qua sự đấu tranh, liền bị Trí Nghiên kéo lấy. Chờ đến khi nàng lấy lại tinh thần, ngón tay đã tiến vào cái chỗ vô cùng chặt và nóng hổi.

Lần trước ở nhà trọ nàng hoàn toàn không có ý thức, cũng đã quên mất loại xúc cảm này, nhưng lúc này đây, nàng lại vô cùng tỉnh táo, có thể cảm nhận rõ ràng từng loại xúc cảm trong cơ thể của Trí Nghiên. Lúc này cái lối đi nho nhỏ ấy đang gắt gao kẹp lấy hai ngón tay của mình, giống như là đứa trẻ bị vứt bỏ, dán chặt vào nàng, không ngừng run rẩy. Ân Tĩnh chăm chú nhìn Trí Nghiên, do dự một hồi, bất đắc dĩ xoay người lên trên giường, khẽ nằm trên người nàng.

"Yêu xà, ta nên làm như thế nào mới giúp ngươi không còn khó chịu như vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro