chương 63 ( H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ni cô, sao bỗng nhiên ngươi lại rút ra." Trí Nghiên chưa bao giờ khó chịu như hiện tại, dù cho có đổi thành cơn đau trong lần đầu tiên. Cơ thể trống rỗng đã lâu thật vất vả mới đạt được thỏa mãn, ai biết nàng còn chưa có thoải mái đủ, thì Ân Tĩnh đã rút ngón tay ra ngoài. Vả lại còn rời khỏi cực nhanh, hoàn toàn không có cho Trí Nghiên chút xíu thời gian để phản ứng.

Lúc này nàng cảm thấy phần cảm giác khó chịu ngày càng sâu, nơi giữa hai chân không ngừng phát run, khát vọng đến nỗi đau đớn tê dại. Hai tròng mắt Trí Nghiên ngập nước nhìn về phía Ân Tĩnh, điệu bộ oán giận nàng. Ni cô tại sao ngươi có thể đần như vậy, kẻ nên xem đông cung đồ không phải là mình, mà hẳn là Ân Tĩnh a.

"Ta. . . Ta tưởng rằng ngươi đau, nên rút ra, xin lỗi, ta làm sai sao?" Ân Tĩnh thấy Trí Nghiên bất mãn, liền đoán được là mình nghĩ sai rồi. Nàng có chút áy náy cúi đầu, giống như một đứa bé làm sai chuyện. Thấy cái dáng vẻ này của Ân Tĩnh, Trí Nghiên cũng không oán trách nữa. Nàng cầm lấy ngón tay của Ân Tĩnh, đặt ở dưới thân mình.

"Ni cô, chỉ cần ta chưa nói dừng, thì ngươi không được phép dừng lại, ngón tay phải duỗi thẳng vào bên trong."

"Ừ." Ân Tĩnh gật đầu, liền men theo cái nơi ướt át tiến vào cơ thể của Trí Nghiên, thực ra không chỉ mình Trí Nghiên thoải mái, mà Ân Tĩnh cũng cảm nhận được nơi ngón tay mình chạm vào có cảm giác rất mới lạ.

Con người ít nhiều đều sẽ cảm thấy tò mò về những thứ mà họ không biết, Ân Tĩnh cũng như vậy, nàng cảm thấy chỗ đó của Trí Nghiên rất nóng, vả lại còn vô cùng chật hẹp. Nàng có thể cảm giác được hai ngón tay của mình bị kẹp lấy thật chặc, ở trong đó cũng không có bằng phẳng, mà là tràn đầy từng tầng từng tầng nếp gấp không quy luật. Ân Tĩnh không dám lộn xộn, liền lẳng lặng chờ đợi Trí Nghiên phân phó bước tiếp theo.

"Ni cô, sao ngươi không cử động?" Trí Nghiên ngẩng đầu nhìn về phía Ân Tĩnh, nghĩ người này thật là ngốc quá đi, chỉ đưa ngón tay vào rồi không làm gì nữa.

"A di đà phật, ta. . . ta nên động như thế nào?" Ân Tĩnh mờ mịt nhìn Trí Nghiên, thoáng nhìn đầu ngực của đối phương bị mình cắn đỏ, có chút không được tự nhiên dời mắt.

"Ni cô ngốc, để ta dạy cho ngươi, ngươi chỉ cần vói vào trong, rồi trở ra, sau đó lại ấn mạnh vào là được rồi. Ngón tay. . . Không nên trực tiếp đi ra như thế, phải cong lên một chút, ừ. . . là như vậy." Trí Nghiên đỡ cổ tay của Ân Tĩnh, dắt nàng từ từ hoạt động. Sau mấy lần, thì Ân Tĩnh liền học xong. Nàng ôm Trí Nghiên, nhẹ nhàng ra vào trong cơ thể nàng, nhưng tốc độ và động tác có phần dịu dàng quá mức, để cho Trí Nghiên gần như không cảm giác được sự tồn tại của nàng.

"Ni cô, dùng sức một chút, ta sẽ không đau, ngươi cố sức tiến vào trong đi." Trí Nghiên không biết xấu hổ là cái gì, nhưng Ân Tĩnh thì lại ngượng ngùng được ngay, nghe nàng bảo mình cắm vào trong, Ân Tĩnh liền liên tưởng tới động tác trên tay của mình, đỏ mặt.

Được, ta hiểu rồi."

Ân Tĩnh gia tăng lực đạo, dựa theo lời nói của Trí Nghiên mà hành động. Dù cho chỉ là những động tác rất trúc trắc, nhưng Trí Nghiên vẫn cảm giác được nỗi vui sướng cực lớn. Từ sau chuyện ở nhà trọ, vẫn luôn là tự bản thân nàng chạm vào mình, nhưng cũng không có thoải mái như lúc Ân Tĩnh làm. Trên tay của Ân Tĩnh có nốt chai, mỗi lần ra vào trong cơ thể, Trí Nghiên đều nghĩ nàng muốn mài phẳng từng tầng nếp gấp trong thân thể của mình, cái loại cảm giác thoải mái này làm cho toàn thân Trí Nghiên phát run, chỉ có không ngừng kêu thành tiếng mới có thể tiếp nhận phần khoái cảm này.

"Yêu xà, thanh âm của ngươi quá lớn." Ân Tĩnh nghe Trí Nghiên không chút kiêng dè kêu thành tiếng, hai bên lỗ tai đều nóng lên. Nàng cảm giác mình thật sự đi lên con đường không có cơ hội quay đầu lại, đã phá giới một lần thì sẽ có lần thứ hai, nàng đã không còn là Ân Tĩnh của trước kia nữa.

"Ân Tĩnh...ƯM. . . Ngươi làm cho ta thật thoải mái, ta nhịn không được, a. . . lại dùng sức thêm một chút...AA...Ân Tĩnh, nhanh hơn chút nữa."

Đã lâu không giao phối để cho Trí Nghiên cảm thấy hưng phấn dị thường, hai tròng mắt của nàng sáng lên, liên tục giục Ân Tĩnh nhanh hơn nữa. Nàng đong đưa vòng eo, dùng hai cánh tay rảnh rỗi xoa bóp bộ ngực đầy ắp. Ân Tĩnh chú ý tới động tác của nàng, thấy hai khối bánh bao mềm mại màu trắng bị Trí Nghiên tự mình bóp đỏ lên, đầu ngực cương lên thật cao, giống như một đóa hoa mai nở rộ trong núi tuyết, lắc lư làm cho Ân Tĩnh có chút ngây người.

Nàng cũng không biết là ai thúc giục mình, Ân Tĩnh vô sự tự thông cúi đầu, nhẹ nhàng cắn lên đầu ngực của Trí Nghiên, ngậm cái hạt đậu nhỏ màu hồng mà cứng rắn ấy vào trong miệng, nhẹ nhàng mút từng chút một. Trí Nghiên không nghĩ tới Ân Tĩnh bỗng nhiên lại trở nên thông minh như thế, nhưng sự kinh ngạc trong lòng rất nhanh liền bị nỗi vui thích trong thân thể vượt qua, nàng ngoại trừ dùng hai chân kẹp chặt Ân Tĩnh không ngừng kêu to ra, thì cái gì cũng đều cam chịu.

"Yêu xà, ngươi có ổn không?" Ân Tĩnh ngẩng đầu nhìn Trí Nghiên, một khi đã đắm chìm trong tình dục, thì bản tính yêu xà của Trí Nghiên liền triển lộ toàn bộ. Nếu là thường ngày nàng còn có thể cố ý che giấu, nhưng vào thời điểm này, tất cả những phần mị thái từ trong xương cốt đều bại lộ, ngay cả hơi thở cũng làm cho cả căn phòng tràn đầy một mùi hương cực kỳ nồng nặc.

Con mắt rắn của nàng đã sớm biến đổi, nhưng nó không làm cho người ta cảm thấy sợ hãi hoặc xấu xí, mà là cực kỳ xinh đẹp. Lông mi dài nhỏ dính chút mồ hôi, phản chiếu ra một chút nước.

Đôi mắt nửa khép hờ, đuôi mắt vênh lên, màu vàng rạng rỡ, chiếu ra bản thân, cũng chiếu ra vô hạn phong tình. Mà càng thêm mê người, chính là đôi môi phun ra những tiếng rên rỉ êm ả kia. Nó bị Trí Nghiên cắn có chút trắng bệch, so với thường ngày càng thêm đẹp mắt.

Ân Tĩnh bị một Trí Nghiên như thế đầu độc, nàng chậm rãi cúi người, hôn lên môi Trí Nghiên, tay trái trống không cũng bắt đầu dao động, vuốt ve cổ cùng xương quai xanh của Trí Nghiên. Cùng Ân Tĩnh hôn môi là một chuyện cực kỳ thoải mái, huống chi hiện tại toàn thân đều thoải mái đến thế. Cơ thể bị ngón tay của Ân Tĩnh xông vào, miệng thì lại bị Ân Tĩnh hôn lên.
Bất luận là Trí Nghiên hay là Ân Tĩnh, trên người các nàng đều có hương thơm hấp dẫn lẫn nhau, Trí Nghiên bị cơn khoái cảm làm cho rối loạn đầu óc, đối với yêu quái, lúc thần trí đang tự do cũng là lúc nguy hiểm nhất. Mùi hương trên người Ân Tĩnh kích thích đại não của nàng, nàng nghĩ tới cảnh uống được máu tươi, chính là cái mùi vị mê người trên người Ân Tĩnh, cũng là hương vị lúc này mình đang cố sức hấp thụ.

Con ngươi rắn của Trí Nghiên lóe sáng, môi dưới hơi hơi phát run, cảm thấy cái lưỡi của Ân Tĩnh đang quét tới quét lui trong miệng mình, loại cảm giác này giống như là đem một miếng thịt đặt ở trước mặt sói, mười phần cám dỗ. Trí Nghiên vươn người nức nở một tiếng, chiếc răng bén nhọn dần dần xông ra, nàng cố gắng thu về, thế nhưng không qua bao lâu, nó lại có xu hướng nhô ra lại.

Răng nanh rất bén nhọn, vừa rồi chưa vươn ra hết, Ân Tĩnh cũng không có phát hiện, cũng không biết có phải là trùng hợp hay không, cái lưỡi của Ân Tĩnh không cẩn thận quét qua chiếc răng nanh bén nhọn, liền bị cắt một đường. Máu tươi trong nháy mắt chảy xuôi ra, hương thơm nồng nặc kia khiến cho Trí Nghiên triệt để không khống chế được. Nàng ôm chặt lấy Ân Tĩnh, đói khát giống như là một người chạy nạn trên vùng đất hoang, không ngừng hút lấy những giọt máu tươi trân quý. Nghe tiếng nuốt của Trí Nghiên, Ân Tĩnh không có nhận ra biến cố này, chẳng qua là cảm thấy đầu lưỡi có chút đau đớn mà thôi.

Cơ thể trở nên mẫn cảm hơn trước rất nhiều, Trí Nghiên biết mình không thể hút quá nhiều, hút càng nhiều thì nàng lại càng không cách nào khống chế chính mình, nói không chừng sẽ làm Ân Tĩnh bị thương. Nàng cố đè nén khát vọng, thu hồi răng nanh từng chút từng chút một, vội vàng đẩy Ân Tĩnh ra kết thúc nụ hôn này, nhưng Ân Tĩnh thì lại có chút chưa thỏa mãn. Nàng tò mò nhìn Trí Nghiên, nếu là bình thường, nhất định là con yêu xà kia không thể kết thúc nhanh như vậy, vừa rồi mới chỉ hôn có một chút mà thôi.

Ân Tĩnh không có suy nghĩ nhiều, mà là dời đường nhìn lên trên chiếc cổ dài nhỏ của Trí Nghiên, lúc trước nàng luôn luôn quên mất vẻ bề ngoài quá phận xinh đẹp của Trí Nghiên, nhưng bây giờ, những thứ mà nàng từng hời hợt, lại đều là những thứ mà nàng thích. Ân Tĩnh cúi đầu, khẽ hôn lên cổ của Trí Nghiên. Đối với rắn mà nói, cái cổ, cái bụng, đều là những nơi mà người khác không thể tùy ý đụng vào. Nhưng lúc Ân Tĩnh chạm tới, Trí Nghiên không có cảm thấy bất kỳ sự khó chịu nào, vả lại còn rất thích.

"ƯM...Ân Tĩnh...Ưm, ngươi thật tốt. . . A. . . Ta rất thoải mái, ngươi nhanh hơn chút nữa, ta sẽ. . . sẽ bị ngươi. .....ƯM ." Trí Nghiên ôm Ân Tĩnh thật chặc, hai chân quấn lấy thân thể của nàng, cuốn lấy nàng. Trí Nghiên cảm giác mình sắp nhịn không được, sau khi hút máu của Ân Tĩnh, toàn thân nàng đều nhạy cảm vô cùng, cơ thể lại càng thoải mái hơn lúc trước gấp trăm lần. Nàng rất sợ mình sẽ không duy trì được hình người, bỗng nhiên sẽ biến thành thân rắn, như vậy liền không xong.

"Yêu xà, nơi đó của ngươi rất chặc, ta sợ làm ngươi đau." Ân Tĩnh cảm thấy nơi ngón tay đưa vào trở nên chặc hơn lúc trước, không ngừng hút lấy ngón tay của mình, nàng không dám hành động thiếu suy nghĩ sợ sẽ làm Trí Nghiên đau, ai biết nàng lại còn giục mình nhanh hơn nữa. "Không đâu, Ân Tĩnh... . . cố sức muốn ta, ta sẽ không đau, a. . . muốn. . . nếu không. . . "

Trí Nghiên nghĩ đầu óc của mình đã đổi dời, giống như sức lực trong toàn thân đều bị Ân Tĩnh lấy hết. Nàng hoảng hốt nhìn gương mặt của Ân Tĩnh, bỗng nhiên thật là muốn Ân Tĩnh luôn đi theo mình. Nàng thích loại cảm giác này, thích được Ân Tĩnh nhìn chăm chú như thế. Khi cơ thể đạt tới cực hạn, Trí Nghiên không ức chế được nhiều lần hô tên Ân Tĩnh, vòng eo hoàn toàn tê liệt, ngay cả pháp lực cũng không khống chế được mà tràn ra ngoài.

Trí Nghiên biết việc lớn không tốt, nàng vội vàng khắc chế, nhưng vẫn là chậm một bước. Nửa người dưới biến thành đuôi rắn quấn lên trên người của Ân Tĩnh, nhưng vị trí giao phối ở dưới đuôi, vẫn còn kẹp lấy ngón tay của Ân Tĩnh. Cao trào còn chưa có kết thúc, Trí Nghiên kiên quyết sẽ không để cho Ân Tĩnh dừng lại giữa đường, nàng dùng đuôi rắn quấn lấy Ân Tĩnh, cuốn lấy nàng thật chặc, rồi lại không dám dùng sức quá nhiều.

Ân Tĩnh chỉ cảm thấy bên hông căng thẳng, quay đầu lại liền thấy cái đuôi rắn đen kịt đang gắt gao cuốn lấy mình, mà ngón tay của mình, vẫn còn. . . vẫn còn ở trong thân thể của Trí Nghiên, chẳng qua là không phải ở trong hình người mà thôi. Ân Tĩnh nhíu chặc chân mày, cảm thấy một màn này có phần kinh kinh, nàng có thể cùng Trí Nghiên trong hình người làm việc này, nhưng vạn phần không nghĩ tới giờ khắc này lại thành thân rắn. Cảm thấy Trí Nghiên thoải mái quấn quít lấy mình, cái đuôi rắn kẹp chặt mình, cảm giác đúng là không kém với hình người nhiều lắm.

Một dòng nước nóng hổi theo vị trí của ngón tay rơi xuống, Ân Tĩnh chỉ cảm thấy đầu ngón tay có một dòng nước ấm trượt xuống, nàng vội vàng rút ngón tay ra, bất đắc dĩ nhìn Trí Nghiên đang cuốn lấy mình, có chút không biết làm sao quỳ ở trên giường. Trí Nghiên đỏ mặt, cũng hiểu được chuyện này quá mức mất mặt. Trong lúc giao phối, mình . . . lại nhịn không được biến về nguyên hình. . .

------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro