chương 64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trợn tròn mắt, nhìn sắc trời bên ngoài từ đen chuyển thành trắng, lúc này Ân Tĩnh mới phát hiện, hoá ra một buổi tối đã trôi qua. Nàng hít sâu một hơi, nhìn về phía người đang nằm trong lòng ngực mình. Tối hôm qua nàng vốn là chỉ muốn giúp Trí Nghiên giải quyết vấn đề khó chịu của cơ thể, nhưng lại không nghĩ tới người này muốn một lần còn chưa đủ, sau đó lại nài nỉ, buộc mình muốn nàng thêm nhiều lần nữa mới bằng lòng bỏ qua.

Nghĩ đến hai cánh tay của mình đều đã đau nhức không chịu nổi, nhưng Trí Nghiên vẫn mang dáng vẻ còn muốn tiếp tục, Ân Tĩnh khẽ nhíu mày, có chút ý muốn nghiêm phạt nhéo mặt của Trí Nghiên một cái. Rắn vốn là sinh vật cực kỳ dễ đánh thức, thế nhưng tối hôm qua rất thoải mái, cũng tiêu hao không ít thể lực, nên bây giờ Trí Nghiên không có muốn tỉnh lại, hơn nữa bởi vì biết Ân Tĩnh ở bên người, nàng vô cùng yên tâm, hoàn toàn không có bố trí phòng vệ, ngủ rất sâu.

Cảm thấy mặt mình bị ngắt, Trí Nghiên khe khẽ hừ một tiếng, rồi vùi mặt lên trên vai Ân Tĩnh cọ nhẹ, cơ thể cũng quấn lên người Ân Tĩnh thật chặc. Cảm giác da thịt của hai người dán sát vào nhau bên dưới lớp chăn bông, sắc mặt của Ân Tĩnh hơi hơi phiếm hồng, nàng cúi đầu, liếc nhìn Trí Nghiên đang say ngủ, nhịn không được đưa tay ôm lấy nàng, vỗ lên vai của nàng.

"Yêu xà, buông ta ra, hôm nay ta phải đi tụng kinh, nghe lời, trở về ta sẽ mang thức ăn cho ngươi." Ân Tĩnh nói đến việc muốn tụng kinh, liền cảm giác Trí Nghiên bỗng nhiên ôm chặc nàng, nàng chỉ biết yêu xà kia lại đang ăn vạ làm nũng, đành phải dùng thức ăn để dụ dỗ. Quả nhiên, sau khi nghe tới thức ăn, Trí Nghiên do dự một lát, sau đó lại ngoan ngoãn thả mình ra.

"Ni cô, hôn một chút." Thấy Ân Tĩnh đứng dậy mặc quần áo tử tế chuẩn bị ra ngoài, Trí Nghiên đưa tay nắm lấy vạt áo của nàng, chu cái miệng nhỏ xít tới. Nhìn dáng vẻ mơ mơ màng màng lại còn muốn hôn của nàng, Ân Tĩnh không chịu nổi cái dáng vẻ này, liền cúi người hôn nhẹ lên trên bờ môi nàng, rồi lại đè vai nàng xuống, ấn nàng nằm xuống giường, giúp nàng đắp kín mền.

Làm xong những việc này, Ân Tĩnh liền đứng dậy ra cửa, đi về phía từ đường. Nàng quỳ gối trên đệm cói, sắc mặt buông lỏng lúc nãy cũng dần dần trở nên trầm trọng. Hôm qua, cuối cùng mình lại vi phạm giới luật của phật môn một lần nữa, vả lại còn là dưới tình huống mình đang có ý thức. Ân Tĩnh không thích tìm lý do thối thoác, phá giới chính là phá giới, huống chi mình lúc này, cũng không phải là không tình nguyện.

Nhắm mắt lại, trong đầu sẽ hiện ra dáng người xinh đẹp nỡ rộ dưới thân mình của Trí Nghiên tối hôm qua, khác với dáng vẻ đần đần thường ngày, Trí Nghiên khi ấy rất xinh đẹp, đến bây giờ Ân Tĩnh cũng không có cách nào quên đi. Ân Tĩnh biết bất luận là thể xác hay tinh thần mình đều vi phạm lời dạy của Phật tổ và sư phụ, mà nàng cũng không biết nên xử lý mối quan hệ của mình và Trí Nghiên như thế nào, hiện nay chỉ có thể đi một bước, tính một bước.

"Phật tổ từ bi, nếu có một ngày người muốn trách phạt, xin cứ trút toàn bộ xuống người ta, là đệ tử động tâm, phá giới trước." Ân Tĩnh nhẹ giọng nói, lại âm thầm đọc kinh văn thêm một lần. Thấy canh giờ đã đến trưa, liền đi ra sau núi đào hai củ khoai lang, rồi đến phòng bếp tỉ mỉ nướng một phen, lúc này mới cầm về khu nhà của mình. Đúng như nàng đoán, ngày hôm nay Trí Nghiên không có ngồi dậy phơi nắng, còn đang lười biếng nằm ở trên giường.

 "Yêu xà, ta nướng khoai lang cho ngươi, mau dậy ăn chút đi." Ân Tĩnh đi tới cạnh giường, vỗ lên bờ vai trần đang lộ ra ở ngoài của Trí Nghiên, trong lúc vô tình liếc lên vết hồng trên cổ nàng, lại vội vàng dời mắt.

"A. . . Ni cô, ta mệt, không muốn đứng dậy."

"Vậy ngươi biến thành rắn, ta ôm ngươi đi ra ngoài."

Nghe Trí Nghiên nói nàng mệt, Ân Tĩnh mới không tin đâu, rõ ràng tối hôm qua còn hùng hùng hổ hổ, sao sáng nay lại có thể mệt mỏi đến như vậy. Nhưng mặc dù biết Trí Nghiên lại đang ăn vạ, nhưng Ân Tĩnh vẫn chìu theo nàng. Nếu nàng không muốn dậy, vậy thì không cần dậy.

"Ni cô ngươi thật tốt." Trí Nghiên nói, liền biến thành một con rắn nhỏ, Ân Tĩnh nâng nàng lên ôm vào trong lòng, đặt lên trên bàn ở trong sân. Thấy Trí Nghiên còn không quên bò người đến nơi có đầy đủ ánh mặt trời, Ân Tĩnh dùng mâm dọn sẵn khoai lang đặt ở trước mặt nàng, mỉm cười nhìn Trí Nghiên.

"Ni cô, ngươi cũng ăn." Nhận thấy đường nhìn của Ân Tĩnh, Trí Nghiên bỗng nhiên nghĩ đến cái quyết định trước kia của mình, vội vàng ngừng lại. Nàng nhớ kỹ, mình đã từng nói sẽ chia một nửa đồ ăn cho Ân Tĩnh, không thì Ân Tĩnh sẽ đói sẽ gầy hơn, thịt mềm cũng sẽ không có.

"Ta không cần cái này, ngươi ăn đi." Ân Tĩnh nhẹ giọng nói, nàng gần như không có ham muốn ăn uống, cũng không thích ăn khoai lang, ai biết nàng vừa mới nói xong, Trí Nghiên đã dùng đuôi quấn lấy một củ khoai lang đưa đến trước mặt nàng, trong đôi mắt rắn tràn đầy sự dứt khoát.

"Ni cô ngươi ăn" Trí Nghiên đã quyết, nhất định phải làm cho Ân Tĩnh ăn cùng, nhìn nàng là thật sự muốn cho mình chứ không phải giả vờ giả vịt như thường ngày, Ân Tĩnh cũng nhận lấy, cắn một miếng nhỏ. Nhìn Ân Tĩnh ăn, Trí Nghiên cũng vui vẻ, nàng cảm giác mình cần phải bảo Ân Tĩnh ăn nhiều một chút, như vậy sức tay mới nhiều, một đêm mới có thể giao phối thêm mấy lần.

"Yêu xà, ta ăn không hết, chia phân nửa cho ngươi được không?" Sức ăn của Ân Tĩnh nhỏ, nửa củ khoai lang đã làm cho nàng cảm thấy có chút no. Nàng quay đầu lại liếc nhìn cái bụng của Trí Nghiên, suy nghĩ tại sao con rắn nhỏ này có thể ăn nhiều như vậy chứ. Nhưng khi nhớ đến hình dáng thực sự của Trí Nghiên, cũng cảm thấy rất bình thường.

"Ni cô, sao ngươi còn gọi ta là yêu xà, ta vẫn luôn nói ta có tên, ngươi cứ gọi ta yêu xà yêu xà, không dễ nghe chút xíu nào." Nghe Ân Tĩnh chia nửa củ khoai lang còn lại cho mình, Trí Nghiên tất nhiên là cam tâm tình nguyện, thế nhưng khi nghe nàng còn gọi mình là yêu xà, Trí Nghiên liền không thoải mái. Nàng cảm giác quan hệ của mình và Ân Tĩnh đã không còn như ban đầu, tự nhiên xưng hô cũng phải sửa đổi một chút.

"Ta chỉ là quen gọi như thế mà thôi, chứ không phải là có ý đó, nếu ngươi chú ý, thì sau này ta gọi ngươi là Trí Nghiên." Thật ra Ân Tĩnh không nghĩ Trí Nghiên chú ý tới cách xưng hô đến như vậy, nàng suy nghĩ một chút, cũng hiểu được cứ gọi yêu xà mãi thì cũng không tốt lắm. Nếu Trí Nghiên không thích nghe, mình không gọi là được.

"Trực tiếp gọi tên đầy đủ rất sơ sài, ni cô, ngươi không thể nghĩ một cái tên khác dễ nghe hơn sao." Trí Nghiên ăn xong khoai lang, cũng đã có sức, nàng trực tiếp biến thành hình người nằm vào trong lòng Ân Tĩnh, dùng đầu cọ lên trên bả vai của nàng.

Vậy. . . Ta đây liền gọi ngươi là Ngôn nhi." Ân Tĩnh suy nghĩ một chút, cúi đầu nhẹ giọng nói, thực ra nàng chưa bao giờ gọi bất kỳ kẻ nào một cách thân mật như vậy, nhưng nhớ đến mình và Trí Nghiên đã làm chuyện vợ chồng, dường như gọi như thế cũng không sao.

"Ừ, cái này êm tai, sau này chỉ có ngươi gọi ta như vậy. Ta đây cũng không gọi ngươi là ni cô nữa, thế nhưng ta lại không muốn gọi ngươi là Ân Tĩnh như những người khác." Trí Nghiên nhíu mày suy nghĩ một chút, thực sự không tìm ra nên dùng cái xưng hô nào có thể gọi Ân Tĩnh, chỉ thấy người này bỗng nhiên đứng dậy, nhặt lên một cục đá, vẽ vẽ cái gì đó trên mặt đất.

"Lúc ta vừa được sinh ra, liền bị phụ mẫu vứt bỏ ở trong chùa, là sư phụ nhặt ta về, đặt pháp hiệu cho ta. Lúc đó trên người ta không có gì cả, chỉ có một phong thơ, sư phụ nói với ta, trong thơ có tên của ta. Ta vì đọc được tên của mình, mới cố gắng đọc sách biết chữ, ba chữ này là tên thật của ta, Hàm Ân Tĩnh."

Nói đến tên thật của mình, Ân Tĩnh không có gợn sóng gì quá lớn, tên này nàng hiếm khi dùng đến, thậm chí cho rằng suốt cuộc đời này, cái tên ấy cũng sẽ không được nhắc tới, nàng chính là Ân Tĩnh, là Ân Tĩnh của Trần Duyên tự. Mà Hàm Ân Tĩnh bất quá là một cái tên mà mình từng có, không có cơ hội dùng đến mà thôi.

"Tĩnh tĩnh, ngươi đang buồn sao?" Thấy Ân Tĩnh có chút thất thần, Trí Nghiên ngồi xổm xuống ôm lấy nàng, tuy rằng không hiểu chuyện nhân gian, nhưng Trí Nghiên cũng biết, nếu không có bất đắc dĩ, thì không ai thích ở trong chùa ngây ngô, cho dù là Ân Tĩnh tính tình nhạt nhẽo cũng sẽ không ngoại lệ. Nghĩ đến Ân Tĩnh mới vừa sinh ra đã bị cha mẹ ruột vứt bỏ, Trí Nghiên cau mày, thật muốn biết là ai đã vứt bỏ Ân Tĩnh, nếu nàng biết được, nhất định phải khiến cho bọn họ không dễ chịu.

"Được rồi, đừng nói chuyện của ta, thật ra ta rất tò mò, tại sao ngươi lại có tên." Nói đến chuyện tên họ này, Ân Tĩnh vẫn hiếu kỳ tại sao Trí Nghiên là một yêu xà mà lại có thể có tên, lấy trí tuệ của Trí Nghiên, Ân Tĩnh nghĩ nàng cũng sẽ không đặt cái loại tên này cho mình, liền càng thêm tò mò.

"Tên của ta là do một vị tu tiên trước đây gặp được đặt ra, khi đó ta chỉ là một con rắn tu luyện trăm năm. Lúc đó nàng lấy tên này cho ta, lại còn cho ta một cái bảo bối." Nói đến cái vị tu tiên kia, Trí Nghiên cau mày, nàng chỉ biết người nọ là một cô gái, nhưng lại mang một cái mạng che mặt, cũng không biết hình dạng ra sao, Trí Nghiên nghĩ rất có thể người nọ đã qua đời, nếu như còn sống, lúc này ắt hẳn đã đắc đạo.

Nghe Trí Nghiên nói đến những chuyện đã qua của nàng, Ân Tĩnh mỉm cười lắng nghe, nhưng khi nghe được trăm năm, nụ cười trên mặt lại có chút miễn cưỡng. Nàng liếc nhìn Trí Nghiên, gương mặt này nhìn qua rất đẹp, nhưng tuổi thật thì lại lớn hơn mình rất nhiều. Trí Nghiên là yêu, dù có thế nào thì bề ngoài của nàng cũng sẽ không thay đổi, nhưng mình lại. . .

"Du Du, chúng ta không nói tới cái này, đêm nay chúng ta tiếp tục giao phối có được không? Tối hôm qua ngươi làm cho ta thật thoải mái, ta rất thích ngươi đối với ta như vậy." Hôm qua Trí Nghiên nếm được mùi vị ngon ngọt, tất nhiên là không chịu từ bỏ ý đồ, nghe nàng còn muốn tiếp tục, Ân Tĩnh vội vàng lắc đầu, nàng đã liên tục phá giới, cho dù bình bể không sợ nát, cũng không nên quá mức nhiệt tình.

"Ngôn nhi, ta là người xuất gia." Ân Tĩnh có chút bất đắc dĩ nói, nàng cũng biết rõ nói chút đạo lý lớn với Trí Nghiên là vô dụng, nhưng nơi này là Trần Duyên tự, phật môn là nơi thanh tĩnh, sao nàng lại có thể lặp đi lặp lại nhiều lần vui thích với Trí Nghiên.

"Thế nhưng ta là yêu xà a, nếu không giao phối, ta quả thực rất khó chịu." Trí Nghiên cũng biết nỗi khổ tâm của Ân Tĩnh, thế nhưng nàng là rắn, lại còn là yêu, lúc trước chưa từng trải qua cũng còn đỡ, chỉ đến khi phá thân, nếu thời gian dài không làm chuyện ấy, nàng nhất định sẽ khó chịu.

Nhìn dáng vẻ ủy khuất của Trí Nghiên, Ân Tĩnh cũng hiểu được nếu thật sự không cho Trí Nghiên làm chuyện này, nàng sẽ không thoải mái, nhưng mình thì lại không thể phá giới nhiều lần. Nghĩ như vậy, Ân Tĩnh miễn cưỡng lôi ra một cái không tính là biện pháp.

"Như vậy đi, nếu như ngươi thực sự khó chịu, ta sẽ giúp đỡ ngươi, nhưng số lần không thể nhiều, một tháng tối đa ba lần."

"Ba lần, thật là ít, không thể nhiều hơn vài lần sao? Tối hôm qua ngón tay của ngươi cắm vào cơ thể của ta, làm ta thoải mái muốn chết, chuyện thư thái như vậy vì sao không làm thêm vài lần." Trí Nghiên nghĩ Ân Tĩnh lại trở nên hẹp hòi, rõ ràng tối qua Ân Tĩnh cũng rất vui vẻ, vì sao không thể cùng mình làm thêm vài lần chứ?

"Đừng. . . Đừng nói nữa, nói chung, ba lần không thể hơn, hay là, ngươi muốn giảm lại còn hai lần. Thực ra ngươi chỉ cần cùng ta tụng kinh thêm, tâm ma ít đi, thì sẽ không nghĩ tới loại chuyện đó nữa." Nghe Trí Nghiên không biết xấu hổ còn nói tới chuyện tối ngày hôm qua, sắc mặt của Ân Tĩnh ửng hồng, nàng thật là muốn chặn miệng của Trí Nghiên lại, để cho nàng ngưng ngay.

"Không nên, ta không thích nghe kinh văn, ba lần thì ba lần, Tĩnh Tĩnh ngươi nói thì phải giữ lời."

"A di đà phật, người xuất gia không nói dối."

"Tĩnh Tĩnh ngươi thật tốt."

Trí Nghiên lười nói Ân Tĩnh đã sớm nói dối nhiều lần, nàng chỉ biết là, hiện tại Ân Tĩnh không chỉ cho mình thức ăn, còn nguyện ý cùng mình giao phối, dường như cuộc sống ở Trần Duyên tự cũng không có nhàm chán như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro