chương 65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nghiên nhi, mau đứng lên, đừng ngủ nướng nữa." Sáng sớm, Ân Tĩnh có chút nhức đầu nhìn người ở trong ngực, thực ra sau khi mối quan hệ giữa nàng và Trí Nghiên thay đổi, Ân Tĩnh cũng không có ép nàng niệm kinh hoặc dậy sớm nữa. Trí Nghiên không dậy sớm cũng không sao, nhưng Ân Tĩnh thì phải rời giường đi đọc kinh văn. Nhưng lúc này, vòng eo bị ôm lấy, Trí Nghiên quấn lấy mình thật chặc, cho dù Ân Tĩnh muốn dậy, cũng không thể dậy.

"Tĩnh Tĩnh, ngủ với ta thêm chút nữa đi, ta không muốn ngươi rời giường."

"Ôi chao. . . Ngươi đây là. . ."

"Ân Tĩnh sư tỷ! Ân Tĩnh sư tỷ!"

Ân Tĩnh chịu không nổi Trí Nghiên làm nũng, vốn định thuận theo ý của nàng, lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên giọng nói của Dịch Tâm, nghe trong lời nói của nàng có chút gấp, Trí Nghiên và Ân Tĩnh đều biết là có việc, vội vàng từ trên giường đứng dậy đi mở cửa, liền thấy trên mặt của Dịch Tâm còn mang theo chút mừng rỡ, trong mắt lại chứa chút điều lo nghĩ.

"Dịch Tâm, đã xảy ra chuyện gì?"

"Ân Tĩnh sư tỷ, sư phụ đã trở về, hiện tại đang ở cửa chùa."

"Sư phụ trở về trước dự định? Nhanh, chúng ta đi đón sư phụ đi, ta mặc quần áo trước đã."

Nghe thấy Tĩnh Tuệ sư thái trở về, Ân Tĩnh đầu tiên là mừng rỡ, sau đó tỉnh táo lại, nàng đóng cửa, vào trong phòng mặc đạo bào, vừa quay đầu lại liền tháy Trí Nghiên rầu rĩ không vui nằm lỳ ở trên giường, nghĩ cũng biết là vì sao.

"Nghiên nhi, ngươi đang lo lắng sao?"

"Tĩnh Tĩnh, mụ lừa trọc kia đã trở về, có phải là ngươi sẽ giao ta cho nàng hay không?" Suy nghĩ của Trí Nghiên rất đơn giản thuần khiết, nàng nghĩ một khi Tĩnh Tuệ trở về, thì mình sẽ không có cách nào ở chung với Ân Tĩnh, nói không chừng ngay cả việc giao phối cũng sẽ có nhiều trở ngại.

Khi đó Trí Nghiên chỉ cùng Tĩnh Tuệ sư thái đánh trực diện, thì liền bị mụ lừa trọc kia nhốt ở đây, sau lại được Ân Tĩnh trông giữ đến bây giờ. Tuy nói hiện tại không có giam giữ, nhưng đồ của mình vẫn chưa tìm được, cũng không thể bỏ đi. Trí Nghiên không biết Tĩnh Tuệ sư thái là người như thế nào, nghĩ đến Ân Tĩnh đứng đắn chất phác như vậy, mà Ân Tĩnh là do mụ lừa trọc dạy dỗ, Trí Nghiên nghĩ Tĩnh Tuệ sư thái nhất định là một mụ lừa trọc mặt đầy nếp nhăn, trong miệng chỉ có kinh Phật và đạo lý, hung thần ác sát.

"Mặc dù sư phụ trở về, nhưng thường ngày nàng đều tụng kinh ngồi thiền, cũng không hẳn là sẽ rảnh rỗi quản ngươi, có lẽ vẫn sẽ giao ngươi cho ta trông giữ. Sư phụ cũng không giống như ngươi nghĩ, ngươi chớ có lo lắng."

"Thế nhưng cái mụ lừa trọc kia lợi hại như vậy, còn dữ như vậy, nàng bắt nạt ta làm sao bây giờ?" Trí Nghiên nghĩ đến liền cảm giác tủi thân, nàng không có quên những pháp bảo mà Tĩnh Tuệ sư thái để lại cho Ân Tĩnh đã cho mình ăn xong bao nhiêu vị đắng, nếu như bản thân đã trở về, vậy còn cỡ nào nữa?

" Nghiên nhi, ta sẽ không để cho người khác bắt nạt ngươi, nếu ngươi không làm việc quá đáng, chắc chắn sư phụ sẽ không làm gì ngươi."

"Tĩnh Tĩnh, không cho phép ngươi giúp cái mụ lừa trọc kia ăn hiếp ta, nếu mụ lừa trọc kia không cho ta cơm ăn, không cho phép ngươi giúp nàng."

"Sư phụ sẽ không cấm ngươi ăn cơm."

Nhìn Trí Nghiên tội nghiệp nhéo vạt áo của mình, Ân Tĩnh sờ sờ đầu của nàng, ý bảo nàng đừng sợ. Một người một rắn này liền ra khỏi gian phòng, cùng Dịch Tâm đang chờ ở cửa hướng đi về phía cửa chùa.

"Dịch Tâm, sư phụ đã trở về, chuyện của ngươi và Úc Trần Hoan. . ."

"Sư tỷ yên tâm, ta sẽ đích thân nói rõ với sư phụ, đây là chuyện ta không thể trốn tránh."

"Ừ, nếu ngươi biết thì tốt. Ngôn nhi, ngươi hóa thành thân rắn đi, sư phụ còn chưa biết ngươi có thể biến thành người, nếu là thân rắn, hẳn là sẽ không yêu cầu ngươi quá nghiêm khắc."

Nghe Ân Tĩnh phân phó, Trí Nghiên vội vàng hóa thành một con rắn nhỏ đi theo sau lưng Ân Tĩnh và Dịch Tâm, thực ra nàng vốn muốn bảo Ân Tĩnh ôm mình, nhưng nhớ đến nếu như bị mụ lừa trọc kia chú ý tới sẽ không tốt, cũng chỉ có thể đi sau lưng các nàng, bò xiêu xiêu vẹo vẹo, cho dù là thân rắn cũng có thể nhìn ra dáng vẻ không tình nguyện.

Cuối cùng cũng đến cửa chính của chùa, còn cách một khoảng, liền thấy được Tĩnh Tuệ đang bị một đám tiểu đệ tử vây quanh ở bên kia. Người nọ đứng nghiêm ở cửa, cho dù các tiểu đệ tử cứ líu ra líu rít nói gì đó, nàng vẫn im lặng như trước, giống như những chuyện quanh người đều không có quan hệ gì với nàng. Nàng đội một cái mũ rất lớn, che khuất cả khuôn mặt, đeo một bao quần áo đơn giản ở phía sau, mặc đạo bào màu xám.

Trí Nghiên cũng không quen biết Tĩnh Tuệ, bản năng của yêu quái khiến cho nàng có thể cảm giác được rõ ràng, Tĩnh Tuệ rõ ràng không giống với những ni cô khác ở trong chùa. Khí chất trên người Ân Tĩnh là đạm bạc, cũng có dịu dàng, là tự cao tự đại, nhưng cái mụ lừa trọc này rõ ràng là cái gì cũng chú ý tới, nhưng lại kiềm chế bất động, trầm tĩnh tự nhiên. Trí Nghiên nghĩ mụ lừa trọc này nhất định là khó đối phó, nhưng mà, càng khiến cho Trí Nghiên để ý, lại là bao quần áo nàng đeo sau lưng.

Ở trong đó có một mùi vị làm cho nàng cảm thấy rất quen thuộc, so với đồng loại càng thêm quen thuộc, nàng không biết trong túi của Tĩnh Tuệ rốt cuộc là chứa cái gì, nàng rất muốn nhìn thử một cái, đương nhiên, lấy lá gan và đạo hạnh của Trí Nghiên, đương nhiên là không dám.

"Sư phụ, ngươi đã trở về." Ân Tĩnh và Dịch Tâm tiến lên, làm một cái phật lễ với Tĩnh Tuệ, mà Trí Nghiên thì trốn trong bụi cỏ ở xa xa, đôi mắt vàng vân luôn nhìn chằm chằm vào bao quần áo của Tĩnh Tuệ, muốn nhìn ra cái gì.

"Tuy rằng kéo dài hơi lâu, nhưng thật ra vẫn chưa phát sinh chuyện gì, tất cả mọi người tản đi đi. Tĩnh nhi, ngươi đi theo ta."

Tĩnh Tuệ sư thái rốt cuộc đã mở miệng, đúng như Trí Nghiên suy nghĩ, âm thanh rất già nua, cũng rất đanh thép, thế nhưng nàng luôn cảm thấy dường như có chỗ nào không đúng lắm. Mắt thấy Ân Tĩnh đi theo Tĩnh Tuệ, Trí Nghiên lè lè lưỡi, thật là muốn đi theo sau nhìn một cái, nhưng nghĩ tới ngộ nhỡ Tĩnh Tuệ chú ý tới mình, muốn mang mình ra khỏi vòng tay của Ân Tĩnh, vậy liền không xong. Nàng suy nghĩ một chút, vội vàng bò về phòng, về phần trong túi của Tĩnh Tuệ rốt cuộc chứa cái gì, nàng vẫn chưa muốn nhìn.

 Đi đến gian nhà của Tĩnh Tuệ sư thái, Ân Tĩnh đứng ở trong đó, Tĩnh Tuệ sư thái thận trọng đặt bao quần áo lên bàn, rồi gỡ chiếc mũ trên đầu xuống. Có điều không tương xứng với giọng nói, chính là gương mặt không hề già nua, thậm chí nói là mới vừa hai mươi lăm hai mươi sáu cũng tuyệt đối không quá đáng.

Lông mi màu đen chỉnh tề mà thanh tú, dưới hàng mi dài mảnh là một đôi mắt màu tro nhạt. Ngũ quan hơi lộ ra vẻ anh khí xen lẫn với sự mềm mại của một cô gái, rõ ràng là dung nhan trẻ tuổi, nhưng trong mắt lại lộ ra sự trầm ổn và thâm thúy tựa như hồ sâu không thấy đáy. Ân Tĩnh thấy gương mặt thực sự của Tĩnh Tuệ sư thái cũng không kinh ngạc, mà giống như là đã sớm biết. Nàng khom lưng rót chén trà đưa tới trước mặt Tĩnh Tuệ sư thái, người nọ uống một ngụm, lúc này mới cất tiếng, chỉ là âm thanh cũng không khàn khàn già nua như lúc trước, mà là một giọng nữ nhẵn nhụi mà trong trẻo nhưng lạnh lùng.

"Tĩnhvnhi, trong khoảng thời gian ta rời đi, trong chùa có xảy ra chuyện gì không?"

"Bẩm sư phụ, trong chùa vẫn an bình như thường ngày, không có chuyện gì xảy ra."

"Ừ, như vậy rất tốt, lần này vi sư đi ra ngoài trì hoãn rất nhiều thời gian, Trần Duyên tự hơn phân nửa đều dựa vào ngươi coi sóc, xà yêu kia có đàng hoàng không? Khi nãy ta mới thấy nàng trốn ở sau lùm cây, chẳng biết lại đang suy tính cái gì."

"Sư phụ, nàng rất thông minh, vẫn chưa gây ra chuyện gì thị phi ở trong chùa."

"Ừ, vậy liền tốt. Mặc dù có chút đột ngột, nhưng ngay hôm nay ta muốn bế quan, công việc trong chùa, vẫn như trước giao cho ngươi xử lý."

"Lúc sư phụ dạo chơi bị thương sao?" Nghe Tĩnh Tuệ trở lại liền bế quan, Ân Tĩnhvcó chút lo lắng hỏi, nghe xong lời của nàng, con ngươi của Tĩnh Tuệ trầm trầm, rơi vào bao quần áo ở bên cạnh, lại lắc đầu.

"Cũng không phải là như vậy, là do ta cần làm rõ một vài thứ."

"Dạ, vậy đệ tử sẽ nói cho đệ tử trong chùa, không nên quấy rầy đến ngài."

"Ừ, ngươi đi xuống đi."

Tuy rằng Ân Tĩnh còn muốn hỏi thêm cái gì, nhưng Tĩnh Tuệ đã phất phất tay bảo nàng ly khai. Thấy Ân Tĩnh đi xa, Tĩnh Tuệ mở bao quần áo, lấy cái hộp rất nhỏ từ trong đó ra ngoài. Cái hộp kia tản ra ánh sáng màu vàng, bốn phía dán phù chú, hình như đang trấn áp cái gì. Tĩnh Tuệ hết sức cẩn thận sờ cái hộp kia, hai tròng mắt vốn đạm mạc khi chạm vào chiếc hộp chi, lại trở nên cực kỳ nhu hòa.

"Trước đây ngươi nói muốn tới xem nơi này, hôm nay nhìn được rồi."

Ân Tĩnh rời khỏi chỗ của Tĩnh Tuệ, trực tiếp trở về gian phòng của mình, nàng mới vừa bước vào sân thì liền thấy Trí Nghiên trong thân rắn đang ngoắc đuôi ghé vào bàn ăn bánh ngọt, chỉ trong chốc lát, đúng là ăn sạch số thức ăn chuẩn bị cho mấy ngày, Ân Tĩnh khẽ nhíu mày, vội vàng đi lên trước xốc nàng lên, mang theo nàng ngồi xuống bên cạnh.

"Sao bỗng nhiên lại ăn nhiều như vậy, cái bụng đừng có no hỏng mất nha." Tuy rằng Ân Tĩnh dùng giọng trách cứ, nhưng ánh mắt không mất đi vẻ dịu dàng. Trí Nghiên lật bụng nằm ở trong ngực nàng, le lưỡi, Ân Tĩnh hiểu ý, cũng không cần nàng nhiều lời, đưa tay nhẹ nhàng xoa bụng của nàng.

"Tĩnh Tĩnh, ngươi đi gặp cái mụ lừa trọc kia? Thế nào? Nàng có nói không cho ta thức ăn hay không? Vừa rồi ta mới ăn lượng thức ăn của mấy ngày, cho dù cái mụ lừa trọc kia phạt ta, ta cũng không sợ." Nghe Trí Nghiên nói lý do nàng ăn nhiều như vậy, Ân Tĩnh có chút dở khóc dở cười, hoá ra Trí Nghiên sợ sư phụ không cho nàng thức ăn nên mới như vậy.

"Nghiên nhi, ngươi suy nghĩ quá nhiều, bắt đầu từ hôm nay sư phụ liền bế quan, cũng không có hỏi nhiều về chuyện của ngươi, sau này ngươi vẫn là do ta trông coi."

"Vậy là tốt rồi, cảm giác trên người cái mụ lừa trọc kia rất đáng sợ, nếu nàng coi ta, nhất định là sẽ ăn hiếp ta."

"Sư phụ bất quá là lớn tuổi chút, cũng không phải là người không nói đạo lý. Còn có, ngươi đừng vội dùng xưng hô miệt thị gọi nàng, dù sao nàng cũng là sư phụ của ta." Nghe Trí Nghiên một ngụm mụ lừa trọc, Ân Tĩnh khẽ nhíu mày, tuy rằng nàng nuông chiều Trí Nghiên, vạn sự đều chìu theo nàng, nhưng Tĩnh Tuệ sư thái là sư phụ của mình, bị gọi như vậy, tất nhiên là Ân Tĩnh phải nói.

"Nga, dù sao có lớn tuổi cũng sẽ không lớn hơn ta, còn có, trong bao quần áo của nàng, có loại mùi vị rất quen thuộc, ta cảm thấy rất không thích hợp."

"Sư phụ không thể nào giấu thịt để ăn, ngươi chớ có đoán mò." Nghe Trí Nghiên nói đến mùi vị quen thuộc, điều đầu tiên Ân Tĩnh nghĩ tới chính là thịt, dù sao thường ngày xà yêu kia chỉ mẫn cảm với thịt nhất.

"Không phải, không phải là thịt, là. . . nói như thế nào đây, chắc là một loại khí tức của đồng loại, dù sao cũng ta cũng không biết nói thế nào, nhưng ta có thể cảm nhận được."

"Làm sao có thể, nếu sư phụ dẫn theo yêu quái trở về, cần gì che giấu, ngươi chớ có loạn tưởng."

"Được rồi, dù sao cũng cái lão lừa. . . lão ni cô. . . bế quan, gần đây cũng sẽ không tới tìm ta."

"Ngươi cứ như thường ngày là được, không cần lo lắng nhiều lắm."

"Ừ, Tĩnh Tĩnh, ngươi xoa ta thật thoải mái, đêm nay chúng ta có thể giao phối không?" Trí Nghiên nghĩ toàn bộ phần bụng đều được Ân Tĩnh xoa ấm, cái gọi là ăn no ấm lòng, Trí Nghiên đúng là như vậy. Nàng nghĩ Tĩnh Tuệ đã trở về, những ngày an nhàn của mình cũng không còn nhiều. Phải thừa dịp nàng đang bế quan, giao phối với Ân Tĩnh thêm vài lần mới được.

"Sao ngươi lại muốn nữa rồi, không phải trước đó vài ngày mới. . ." Nghe Trí Nghiên nói lại muốn làm chuyện đó, vành tai của Ân Tĩnh mơ hồ phiếm hồng, nàng nghĩ Trí Nghiên thực sự là đòi hỏi vô độ, lần trước mình cùng nàng làm một lần, hai tay đều đau đến mấy ngày sau mới tốt.

"Thế nhưng lại muốn rồi nha, ta phải làm thêm vài lần với Tĩnh Tĩnh, không thì làm sao đẻ trứng cho ngươi chứ?"

"Đừng vội nói bậy, ta ngươi đều là con gái, cho dù mỗi ngày ta đều làm với ngươi, cũng sẽ không để cho ngươi đẻ trứng."

"Ý của Tĩnh Tĩnh là không muốn ta đẻ trứng cho ngươi sao?"

"A di đà phật, cũng không phải là vấn đề này."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro