chương 67

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lão gia, thư của tiểu thư tới." Người hầu cầm một phong thư, đứng ở trước cửa, một lát sau, cánh cửa kia chậm rãi bị đẩy ra, một người đàn ông trung niên có chút béo phệ đi ra. Hắn mặc một bộ trường bào màu xanh, nhìn qua liền biết giá trị không hề rẻ. Hắn đưa tay tiếp nhận bức thư trên tay của người hầu, sau khi nhìn đến nội dung, liền trầm mặt.

"Lần trước ta bảo ngươi đi điều tra chuyện của tiểu thư, ngươi xử lý thế nào."

"Thưa lão gia, tiểu nhân đã phái người đi dò xét sơ lược, hình như là tiểu thư coi trọng một tiểu ni cô ở đó, cho nên mới lần lữa không chịu trở về."

"Hồ đồ!"

Nghe được lời nói của người hầu, Úc Lâm có chút tức giận ném thư xuống đất, hắn chỉ biết Úc Trần Hoan kề cà không trở lại, nhất định là có nguyên nhân khác, nhưng không ngờ tới lại là vì gái gú. Những hành vi này của Úc Trần Hoan Úc Lâm đều rõ ràng, nhưng đại đa số đều là mắt nhắm mắt mở, chỉ cần Úc Trần Hoan không quá lố, mình dung túng nàng như thế nào cũng được. Nhưng hôm nay, ngày cưới đã định rồi, lại còn ở trong chùa lêu lổng, vả lại còn tìm một ni cô, Úc Lâm càng nghĩ càng tức, liên đới người hầu ở bên cạnh cũng bị dọa đến nỗi có chút kinh hồn táng đảm.

"Lão gia, vậy có cần. . . giải quyết việc này hay không?" Tên người hầu nói, làm cái động tác cắt cổ, Úc Lâm lắc đầu, xé nát bức thư trong tay.

"Vị tiểu ni cô kia không thể làm ra chuyện lớn gì, đại khái là Trần Hoan buồn chán muốn thay đổi khẩu vị, tạm thời cứ để cho nàng quậy đi."

"Dạ, lão gia."

"A, thật no." Ánh sáng ấm áp chiếu lên trên mình, Trí Nghiên hóa thành hình người nằm ở trên xích đu, lười biếng duỗi người. Ân Tĩnh đứng ở một bên an tĩnh nhìn nàng, thấy nàng nhìn mình phất tay một cái, cũng liền ngồi xuống, để cho Trí Nghiên tựa lên trên người mình.

"Nghiêb nhi, hôm nay ta chỉ có thể ở cùng ngươi một lát, sư phụ đã bế quan mấy ngày, chắc là hôm nay cũng đã đến lúc phải ra ngoài, ta phải xử lý chuyện trong chùa."

"Tĩnh Tĩnh bận rộn liền quên ta, lại để cho ta ôm thêm một chút." Nghe Ân Tĩnh nói lát nữa phải đi, Trí Nghiên lại không vui bĩu môi. Nàng vốn tưởng rằng sau khi cái mụ lừa trọc Tĩnh Tuệ kia bế quan, Ân Tĩnh sẽ có rất nhiều thời gian đi theo mình, nhưng kết quả lại là, chuyện Tĩnh Tuệ cần làm đều phải giao cho Ân Tĩnh làm. Ví dụ như trong lúc Tĩnh Tuệ dạo chơi gây thù với một số người, bây giờ họ tìm đến, Ân Tĩnh liền phải đi sắp xếp, còn có rất nhiều khách hành hương nghe nói Tĩnh Tuệ trở về, cũng ào ào chạy qua đây muốn cầu kiến.

Mấy ngày nay ngoại trừ lúc ăn và ngủ, Trí Nghiên đều không có cơ hội ở chung với Ân Tĩnh. Nàng vốn định biến thành rắn đi theo Ân Tĩnh, kết quả đối phương sợ mình không cẩn thận lộ ra dọa người ta sợ, chính là không mang theo mình, Trí Nghiên không thể làm gì khác hơn là một mình ngây ngô ở trong phòng, mỗi ngày đờ ra, nhìn đông cung đồ cho hết thời gian.

"Lại đang làm nũng ăn vạ, được rồi, ta lại ở cùng ngươi thêm một chút nữa." Ân Tĩnh phát hiện mình càng ngày càng cưng chìu Trí Nghiên, tuy rằng đây không phải là một sự thay đổi tốt, thế nhưng chính nàng cũng biết, lúc làm chuyện này, lòng nàng cảm thấy sung sướng. Cho tới bây giờ Ân Tĩnh rất ít khi có thể cảm nhận được tình cảm, loại cảm giác trân quý này, nàng rất quý trọng.

    
" Tĩnh Tĩnh, hôn ta một chút." Thấy Ân Tĩnh lại cười, Trí Nghiên có chút không nhịn được nói, nàng phát hiện gần đây Ân Tĩnh rất thích cười, cũng trở nên xinh đẹp hơn, quả nhiên Ân Tĩnh nhà nàng là vị ni cô đẹp nhất chùa.

"Ngươi a. . ."

"Ân Tĩnh sư tỷ, ta có thể vào không?"

Ân Tĩnh chịu không nổi Nguyễn Khanh Ngôn giở trò vô lại, đang muốn cúi đầu hôn nàng, lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng nói chuyện của Dịch Tâm, Ân Tĩnh từ trên người của Trí Nghiên đứng lên đi tới mở rộng cửa, chỉ thấy Dịch Tâm đang đứng đó, ánh mắt đờ đẫn nhìn dưới đất. Nhưng mà, Dịch Tâm lúc này, không quá giống với Dịch Tâm mà Ân Tĩnh quen biết.

Gò má trắng nõn của nàng gầy đi rất nhiều, vành mắt rất đen đọng lại bên dưới đôi mắt nàng, vả lại trong tròng mắt cũng hiện đầy tơ máu. Ánh mắt kia tỏa ra một loại cảm giác đờ đẫn, giống như là một cái xác không hồn. Hơn nữa Dịch Tâm xưa nay ưa thích sạch sẻ, nhưng lúc này trên đạo bào của nàng lại lưu lại một ít vết máu, tay cũng bị băng gạc quấn quanh, nhìn qua càng thêm nhếch nhác.

"Dịch Tâm, ngươi sao vậy." Ân Tĩnh cau mày kéo Dịch Tâm vào trong, cảm thấy bước chân của nàng lảo đảo, vội vàng đè nàng ngồi xuống.

"Tĩnh Tĩnh bộ dáng lúc này của tiểu ni cô giống như là bị trúng tà." Trí Nghiên cũng chú ý tới Dịch Tâm không thích hợp, nàng đi tới ôm Ân Tĩnh, vô tâm nói một câu, nhưng Dịch Tâm nghe xong lại chợt nở nụ cười.

Tiếng cười kia khàn khàn, lại có chút chói tai, nhìn Dịch Tâm như vậy, Ân Tĩnh đi lên trước kéo lấy tay nàng, vỗ vỗ lên lưng của nàng. Động tác này trước đây hai người thường làm với nhau, lúc Dịch Tâm vừa tới Trần Duyên tự, rất sợ người lạ, mỗi tối đều sẽ mơ tới phụ mẫu đã qua đời của nàng, rồi lại không ngủ được, vào lúc đó, Ân Tĩnh sẽ an ủi nàng như thế này.

"Ân Tĩnh sư tỷ, ta dự định rời đi." Qua hồi lâu, Dịch Tâm mới đình chỉ tiếng cười, cất giọng nói. Tuy rằng nàng đã sớm tính toán sẽ rời đi, nhưng Ân Tĩnh luôn cảm thấy, rời đi mà Dịch Tâm nói lúc này, không giống với rời đi mà nàng nói lúc trước.

"Dịch Tâm, ngươi quyết định đi cùng Úc Trần Hoan sao?"

"Không, ta tính một mình rời khỏi nơi này."

Dịch Tâm lắc đầu, hoảng hốt nhìn xuống bàn tay bị băng lại của mình, ánh mắt cũng dần dần bay xa. Sau cái hôm làm chuyện đó với Úc Trần Hoan ở đình viện, mấy ngày nay nàng vẫn luôn trốn tránh nàng, hai người cũng không có gặp lại. Dịch Tâm suy nghĩ rất nhiều, nàng không muốn buông tha Úc Trần Hoan, không muốn buông tha cái người duy nhất khiến cho mình cảm thấy quyến luyến không muốn buông tay này.

Thế nhưng, mình chỉ là Dịch Tâm, một ni cô không quyền không thế, ngoại trừ niệm kinh ra thì cái gì cũng không biết mà thôi. Dịch Tâm biết nàng không đỡ nổi Úc Trần Hoan, nếu như cứ như vậy mà theo Úc Trần Hoan rời đi, sớm muộn gì hai người bọn họ cũng sẽ kết thúc. Dịch Tâm cũng không phải là không có ý muốn chiếm làm của riêng, thậm chí ý muốn chiếm làm của riêng của nàng còn mạnh mẽ hơn rất nhiều người khác. Bằng không ngày đó nàng cũng sẽ không cố ý gọi Tĩnh Viên tới, chỉ vì để cho nàng nhìn thấy một màn kia.

Dịch Tâm cảm giác mình hơn phân nửa là điên rồi, nàng lại vì Úc Trần Hoan làm ra loại chuyện đó, nàng trở nên không giống mình, không hề tụng kinh niệm phật, không hề thờ phụng phật lễ, trở nên mẫn cảm cực đoan, trở nên đa nghi lo ngại. Tất cả những thay đổi này cũng làm cho Dịch Tâm không cách nào chấp nhận bản thân ngay bây giờ chính là nàng, nếu như cứ tiếp tục ở lại bên cạnh Úc Trần Hoan, hèn mọn cầu xin tình cảm nàng dành cho mình, sớm muộn gì mình cũng sẽ điên mất.

Ân Tĩnh nói không sai, cho tới bây giờ mình đều không thích ở lại Trần Duyên tự, ở tại chỗ này cũng là bởi vì không chỗ để đi, hơn mười năm nay nàng cứ vô tri vô giác mà bước qua, thế nhưng năm tháng kế tiếp, Dịch Tâm không muốn tiếp tục như vậy nữa. Cho nên nàng phải rời đi, không phải là đi cùng Úc Trần Hoan, mà là nàng muốn một mình rời khỏi cái chỗ này.

Nghĩ đến phải cùng Úc Trần Hoan tách ra, rất có khả năng cả đời này mình cũng sẽ không quên được nàng, Úc Trần Hoan cũng rất có thể sẽ đảo mắt thích ngay một người khác. Dịch Tâm cười khổ, đã vài ngày nàng không có nghỉ ngơi thật tốt, tự ngược tự tổn thương chính mình, nàng như một người điên không ngừng chạy loạn khắp chùa, lúc không tự chủ đi tới khu nhà của Úc Trần Hoan, rồi lại nhanh chóng bỏ chạy. Đến lúc này, Dịch Tâm mới thực sự hiểu, quả thực buông tha còn khó hơn kiên trì rất nhiều.

"Dịch Tâm, bộ dáng của ngươi lúc này, ta không có khả năng để cho ngươi ra đi một mình, có lẽ hôm nay sư phụ sẽ xuất quan, ta dẫn ngươi đi tìm nàng trước, được không?" Ân Tĩnh biết hiện tại không thể nói nhiều lời kích thích Dịch Tâm, nàng đỡ nàng đứng lên, liếc mắt nhìn Trí Nghiên, liền thấy người nọ cau mày, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

"Nghiên nhi, ngươi làm sao vậy?" Ân Tĩnh không yên lòng hỏi, Trí Nghiên lắc đầu, ý bảo mình không có việc gì, Ân Tĩnh cũng không có hỏi nhiều nữa, liền dẫn Dịch Tâm đi tới phòng của Tĩnh Tuệ sư thái. Thực ra Dịch Sơ cũng không có nắm chắc hôm nay Tĩnh Tuệ sư thái sẽ xuất quan, nàng nói như vậy, chẳng qua là muốn tìm một cái lý do để cho Dịch Tâm tỉnh táo lại.

Đến khu nhà của Tĩnh Tuệ sư thái, Ân Tĩnh nhẹ nhàng gõ cửa, sau một lát, cánh cửa kia bị một cổ lực đạo từ bên trong đẩy ra. Ân Tĩnh giương mắt nhìn lên, chỉ thấy Tĩnh Tuệ sư thái đang chăm chú nhìn một cái hộp gấm, cái hộp kia rõ ràng là đang đóng lại, nhưng Tĩnh Tuệ sư thái lại ngắm nhìn một cách cực kỳ chăm chú, vả lại trong con ngươi còn tràn ra sự dịu dàng mà mình chưa từng thấy qua. Ân Tĩnh mang theo Dịch Tâm tiến đến, hướng Tĩnh Tuệ sư thái khom lưng làm một cái phật lễ.

"Sư phụ, ngài xuất quan." "Tĩnh nhi, Tâm nhi, có việc gì sao?" Tĩnh Tuệ đích thật là vừa mới xuất quan, mồ hôi trên trán vẫn chưa có lau đi, thấy Ân Tĩnh và Dịch Tâm tới, nàng xoay người nhìn hai người, Dịch Tâm nhìn thấy tướng mạo của Tĩnh Tuệ sư thái, hơi hơi mở to hai mắt. Nàng tới chùa đã mấy năm nay, mỗi lần gặp mặt sư phụ, nàng chưa bao giờ để lộ mặt mày, tất nhiên là Dịch Tâm không nhìn thấy tướng mạo của nàng.

Đây là lần đầu tiên Dịch Tâm thấy dung mạo thực sự của Tĩnh Tuệ, không nghĩ tới lại là một cô gái nhìn qua chỉ có chừng hai mươi như thế này, vả lại giọng nói cũng hoàn toàn khác với vẻ tang thương hàng ngày. Dịch Tâm ngơ ngác nhìn hồi lâu, mãi đến khi Ân Tĩnh lấy tay vỗ vỗ bả vai của nàng, nàng mới lấy lại tinh thần.

"Sư. . . Sư phụ, đệ tử có chuyện, muốn nói với ngươi." Dịch Tâm nói xong, bay thẳng đến chỗ Tĩnh Tuệ quỳ xuống, thấy phản ứng của nàng, Tĩnh Tuệ phất tay một cái ý bảo Ân Tĩnh ra ngoài chờ, trong phòng cũng chỉ còn lại có nàng và Dịch Tâm hai người.

"Tâm nhi, từ lúc ngươi tiến vào, thì ta đã biết ngươi có chuyện muốn nói với ta, vả lại chuyện này, hẳn là quấy nhiễu ngươi đã lâu."

"Sư phụ, lần này đệ tử đến đây, là vì hướng ngươi thỉnh tội. Trong lúc ngươi dạo chơi, đệ tử đã phá vỡ giới luật của Trần Duyên tự, cùng cô gái khác làm chuyện phu thê, đệ tử biết rõ mình nghiệp chướng nặng nề, không chỉ vi phạm quy củ của Trần Duyên tự, mà còn có lỗi với sự dạy dỗ của ngài. Hôm nay đến đây, là muốn nói với sư phụ, Dịch Tâm dự tính hoàn tục, rời khỏi nơi này." Dịch Tâm nói, viền mắt đã nổi lên hơi nước, nghe nàng nói lời này, Tĩnh Tuệ sư thái cũng không có bất cứ gợn sóng gì, không tức giận cũng không kinh ngạc, nàng chỉ đứng dậy, đỡ Dịch Tâm lên.

"Tâm nhi, ta hỏi ngươi, ngươi hoàn tục là vì cô gái khiến cho ngươi phá giới sao."

"Đúng, nhưng cũng không đúng. Thực ra đệ tử cũng không chuyên tâm vào con đường hướng phật, cho nên lần này mới có thể dễ dàng bị mê hoặc như vậy. Là đệ tử vi phạm lời dạy của phật môn, xin lỗi sư phụ." Dịch Tâm cắn răng thật chặc, nhưng nước mắt lại không ngừng từ vành mắt của nàng chảy ra, nhìn dáng dấp của nàng, Tĩnh Tuệ sư thái thở dài, vỗ nhẹ lên bả vai của nàng.

"Tâm nhi, Trần Duyên tự từ trước đến nay đều là tự tiện đi ở, nếu ngươi muốn rời đi, vi sư nhất định sẽ không ngăn cản, nhưng có một chuyện ngươi cần phải biết rõ. Hướng phật chính là việc của mình, không người nào có thể bức bách ngươi. Ngươi phá giới là do trần duyên của ngươi chưa dứt, trúng mục tiêu tự có kiếp này. Ngươi không có lỗi với Phật tổ, cũng không có lỗi với ta."

"Sư phụ, đồ nhi biết sai." Dịch Tâm lại quỳ trên mặt đất lần nữa, nước mắt cũng không có cách nào kiềm chế. Nàng vốn tưởng rằng khi Tĩnh Tuệ sư thái biết việc này sẽ trách cứ mình, nhưng không nghĩ tới, sư phụ trái lại còn nói mình không có làm sai.

"Tâm nhi, ngươi không cần quá mức tự trách, việc này chỉ nói rõ ngươi không có duyên với ta và phật. Nếu ngươi cho rằng lựa chọn của mình là đúng, liền không có bất kỳ lỗi lầm gì. Có điều, nếu ngươi rời khỏi Trần Duyên tự, vi sư không có biện pháp không lo lắng cho sự an nguy của ngươi."

"Sư phụ, đồ nhi sẽ tìm được con đường của chính mình, bởi vì đồ nhi đã không muốn tiếp tục như vậy nữa."

"Ngươi đã quyết định, vi sư tự nhiên sẽ để ngươi rời đi. Nếu ngươi cần, có thể tìm người này, chỉ cần ngươi nói là đệ tử của ta, hắn nhiều ít sẽ chiếu cố ngươi."

Tĩnh Tuệ sư thái rút ra một phong thơ ở trong bàn, giao cho Dịch Tâm, cầm phong thư kia, Dịch Tâm càng khóc dữ dội hơn. Nàng vốn tưởng rằng sư phụ sẽ trách phạt mình, lại không nghĩ rằng kết quả sẽ như thế này.

"Sư phụ, cám ơn ngươi."

"Hắn chính là người tu đạo, hành tung bất định. Nếu ngươi có thể tìm được hắn, là phần số của ngươi."

"Đồ nhi hiểu, sư phụ, vậy đồ nhi liền. . . bái biệt."

Dịch Tâm dập đầu lạy Tĩnh Tuệ ba cái, xoay người ra khỏi gian phòng, nhìn nàng ly khai, Tĩnh Tuệ cầm hộp gấm ở trên bàn đi ra ngoài, chỉ thấy Ân Tĩnh còn đang đứng ở cửa, có chút ý vị thâm trường nhìn mình.

"Tĩnh nhi có lời muốn nói?"

"Sư phụ, ta rất lo lắng cho sư muội." Ân Tĩnh vốn tưởng rằng Tĩnh Tuệ sư thái sẽ để Dịch Tâm ở lại đây, nhưng không nghĩ tới đối phương lại đồng ý cho Dịch Tâm rời đi.

"Từ nhỏ Tâm nhi đã không có ngộ tính với phật lễ, nếu cứ vậy mà rời đi, có lẽ đối với nàng mà nói là chuyện tốt. Chỉ tiếc, đệ tử của vi sư, xem ra chỉ còn lại có một mình ngươi."

Tĩnh Tuệ liếc nhìn Ân Tĩnh, dừng lại trên người nàng trong chốc lát, hơi hơi nhíu chân mày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro