chương 68

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ân Tĩnh không có trực tiếp quay về chỗ của mình, mà là quay lại khu nhà của Dịch Tâm. Nàng đứng ở cửa phòng, thấy bóng dáng của Dịch Tâm cứng lại, rồi lại tiếp tục thu dọn đồ đạc, Ân Tĩnh không biết lúc này mình nên nói cái gì. Trong ngôi chùa này, Dịch Tâm là người thân quen với mình nhất, trước đây Tĩnh Tuệ sư thái thu nhận năm gã đệ tử, hôm nay cũng chỉ còn lại có mình và Dịch Tâm, nhưng bây giờ, Dịch Tâm cũng phải đi.

"Dịch Tâm, ngươi thật sự quyết định sẽ rời đi sao?" Ân Tĩnh vỗ lên bờ vai run rẩy của Dịch Tâm, nhẹ giọng hỏi. Nàng biết Dịch Tâm chẳng hề dũng cảm, cũng đã sớm quên mất chuyện của thế giới bên ngoài, thực ra có mấy lời Ân Tĩnh cũng biết. Các nàng là ni cô, ngoại trừ niệm kinh ra, thì những chuyện khác thực sự không am hiểu, nếu đơn độc đi ra ngoài, đích thật là nguy hiểm.

"Sư tỷ ngươi không cần phải lo lắng cho ta, sư phụ đã cho ta biết nơi khác để đi, lần này ta thực sự muốn thay đổi." Dịch Tâm thu thập đồ đạc xong, cùng Ân Tĩnh ngồi ở trên giường, thấy nàng chỉ có một bao quần áo nho nhỏ như vậy, e là bên trong căn bản không có thứ gì.

"Ý ngươi đã quyết, thì ta sẽ ủng hộ ngươi, chỉ là Úc Trần Hoan bên kia ngươi định làm như thế nào?" Nói đến Úc Trần Hoan, Dịch Sơ có chút do dự, nàng biết, Úc Trần Hoan là lằn ranh Dịch Tâm không vượt qua nổi, càng là lý do Dịch Tâm quyết định một mình rời khỏi Trần Duyên tự.

"Ân Tĩnh sư tỷ, ta không muốn gặp lại nàng, cũng sợ nhìn thấy nàng, không phải là bởi vì ta oán trách nàng, mà là ta sợ một khi nhìn thấy nàng, thì đống quyết tâm thật vất vả mới dồn lại được sẽ tan vỡ. Ta như vậy, có phải là rất vô dụng hay không."

"Dịch Tâm, ngươi đã làm rất tốt, đây có lẽ là do ông trời sắp đặt."

"Ta cũng hy vọng là như vậy, Ân Tĩnh sư tỷ, ta muốn nghỉ ngơi."

Dịch Tâm tiễn Ân Tĩnh đi, sắc trời cũng tối xuống, nàng nhìn bóng đêm đã đen dần, đẩy cửa đi ra ngoài, đến cái khu nhà mấy ngày nay để cho nàng tránh không kịp kia. Ở đây đang đóng cửa, không có khóa lại, Dịch Tâm có thể dễ dàng đẩy nó ra, chỉ là nàng không nghĩ tới, sau khi đẩy cửa ra, thì liền thấy được cái người khiến cho nàng suy nghĩ suốt vài ngày, nhung nhớ đã lâu.

Lúc này Úc Trần Hoan đang gục xuống bàn im lặng mà ngủ, dường như hoàn toàn không có bởi vì sự xuất hiện của mình mà bị quấy nhiễu. Nhìn gương mặt say ngủ của nàng, Dịch Tâm phát hiện mấy ngày không gặp, Úc Trần Hoan cũng tiều tụy thêm một chút, tóc tai thường ngày đều được chỉnh lý thật tốt, cũng có vẻ qua loa rất nhiều. Nàng đi tới, vươn tay muốn sờ lên gương mặt của Úc Trần Hoan, nhưng vươn ra được phân nửa, rồi lại sợ sệt thu hồi.

"Trần nhi, ta phải đi, đáng tiếc không phải là cùng ngươi rời đi. Trước đây ta đã từng nói với Ân Tĩnh sư tỷ, buông tha còn khó hơn kiên trì, ta không muốn lựa chọn con đường khó khăn này, thế nhưng ta chỉ có thể đi trên con đường này. Xin lỗi, ta bỏ qua ngươi, cho dù ta không nói, ngươi cũng quên ta đi." Dịch Tâm nói xong, cuối cùng nhịn không được hôn lên gương mặt của Úc Trần Hoan, lúc này mới chậm rãi xoay người bỏ đi.

Nàng không muốn nói lời từ biệt, cũng không dám đứng ở trước mặt Úc Trần Hoan nói phải ra đi, cho nên nàng chỉ có thể lựa chọn phương thức như vậy để chia tay. Đây là lần cuối cùng nàng nhu nhược, từ nay về sau, Dịch Tâm của Trần Duyên tự, đã không còn.

Đêm nay ánh trăng rất sáng, thế nhưng ánh sáng ấy cách quá xa, căn bản không có biện pháp chiếu vào trong lòng người. Ân Tĩnh trở về phòng, nhìn Trí Nghiên còn đang lười biếng nằm ở trên giường, nàng miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, cũng ngồi xuống bên cạnh.

"Tĩnh Tĩnh ngươi đã trở về, chuyện của Dịch Tâm đã giải quyết xong rồi sao?" Tuy rằng tình cảm của Trí Nghiên và Dịch Tâm không quá sâu, nhưng rốt cuộc nàng cũng xem Dịch Tâm là bằng hữu, hôm nay thấy nàng khó chịu như vậy, Trí Nghiên cũng có phần lo lắng.

"Nàng quyết định rời đi."

"Đi với Úc Trần Hoan sao?"

"Không, nàng quyết định đi một mình, tách khỏi Úc Trần Hoan."

"Vì sao nàng muốn ra đi một mình? Đi với Úc Trần Hoan không phải là rất tốt sao? Có thể giao phối, lại có thật nhiều tiền để tiêu."

Nghe Ân Tĩnh nói Dịch Tâm quyết định bỏ đi một mình, Trí Nghiên không hiểu nghẹo đầu, nàng là rắn, cũng rất ít khi tiếp xúc với con người, làm sao hiểu được suy nghĩ của Dịch Tâm. Ân Tĩnh hiểu, nhưng khi nhìn đến cái dáng vẻ chuyện gì cũng đều không hiểu này của Trí Nghiên, nàng vẫn cảm thấy rất mệt mỏi. Ân Tĩnh lăm nay hai mươi tuổi, từ khi nàng được sinh ra tới nay, chính là ở Trần Duyên tự mà vượt qua.

Lúc Trí Nghiên vẫn chưa xuất hiện, cuộc sống của nàng cũng chỉ là ăn chay niệm phật, thỉnh thoảng nghe Tĩnh Tuệ sư thái nói chút đạo lý, rồi lại đem những đạo lý này nói cho các tiểu đệ của nàng nghe. Bây giờ Dịch Tâm bỏ đi, không có ai cùng thế hệ với Ân Tĩnh, mà sư phụ cũng chỉ còn lại có một gã đệ tử là mình. Ân Tĩnh lo lắng cuối cùng sẽ có một ngày chuyện của mình và Trí Nghiên sẽ bị sư phụ phát hiện, nếu nàng biết, nhất định là sẽ vô cùng thất vọng.

Trước đây rất lâu sư phụ đã từng nói với mình, mình là đệ tử mà nàng đắc ý nhất, cũng là người thích hợp đi lên con đường hướng phật, kể cả bản thân Ân Tĩnh cũng cho là như vậy. Chỉ là nàng không nghĩ tới có ngày mình cũng sẽ phá giới, cũng sẽ làm ra chuyện trái với lời dạy của sư phụ. Nghĩ đến sự thất vọng của sư phụ ngày hôm nay, Ân Tĩnh sợ có một ngày mình cũng sẽ làm sư phụ lộ ra vẻ mặt như thế.

Huống chi, Dịch Tâm là tự mình một mình bỏ đi, mà nàng cũng thích một con người. Nếu chuyện của mình và Trí Nghiên bị biết được, chắc là sư phụ sẽ không từ bỏ ý đồ. Đến lúc đó có thể mình không muốn đi, cũng sẽ bị sư phụ trục xuất ra khỏi chùa. Hoặc là, sư phụ sẽ gây bất lợi cho Trí Nghiên, khi đó, mình thực sự sẽ ở thế khó xử.

Thế nhưng. . . bây giờ mình và Trí Nghiên, đến tột cùng là mối quan hệ gì đây? Nếu nói là bạn bè, dường như quá mức gượng ép, phu thê thì càng không thể nào, mặc dù đã làm chuyện phu thê, nhưng các nàng đều là con gái, ngay cả giống loài cũng khác biệt. Nhưng nếu là người yêu, quả thực mình có lòng ái mộ Trí Nghiên, thế nhưng Trí Nghiên đối với mình, lại là ý nghĩ như thế nào? Nghĩ như vậy, Ân Tĩnh quay đầu lại nhìn về phía Trí Nghiên đang tựa vào người mình, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu của nàng.

" Nghiên nhi, ngươi có nghĩ tới, ta ở trong lòng ngươi là cái gì hay không."

"Là cái gì? Tĩnh Tĩnh, sao bỗng nhiên ngươi lại hỏi như vậy?"

"Chỉ là bỗng nhiên muốn biết suy nghĩ của ngươi về ta mà thôi."

Thấy Trí Nghiên hoang mang, Ân Tĩnh giải thích cho nàng, ngay cả bản thân Ân Tĩnh cũng không hề phát hiện, lúc này trong ánh mắt của nàng ẩn dấu bao nhiêu mong đợi.

"Tĩnh Tĩnh chính là Tĩnh Tĩnh a, ngươi là ni cô tốt nhất trong Trần Duyên tự, đối xử với ta rất tốt, mỗi ngày cho ta thức ăn, xoa bụng cho ta, còn cùng ta giao phối, ta rất là yêu thích ngươi." Trí Nghiên trả lời rất nhanh cũng rất nhẹ nhàng, chỉ là nghe được lời đó, ánh mắt Ân Tĩnh lại trầm xuống, nàng lấy tay nhẹ nhàng siết chặc đạo bào, rồi lại chậm rãi buông ra, khoát lên trên tay của Trí Nghiên.

"Vậy, nếu đổi lại là những người khác đối xử với ngươi tốt như vậy, ngươi cũng sẽ thích nàng sao?" Giọng nói của Ân Tĩnh có chút run rẩy, cho dù nàng biết nếu chỉ hỏi như vậy, Trí Nghiên căn bản cũng không biết nên trả lời như thế nào, nhưng nàng vẫn là muốn biết.

"Có lẽ sẽ, nhưng mà không phải bây giờ chỉ có ngươi tốt với ta thôi hay sao? Bất quá Dịch Tâm cũng không tệ, làm rất nhiều thức ăn cho ta, tuy rằng ta cũng thích nàng, nhưng vẫn thích ngươi nhiều hơn. Bởi vì trên người Tĩnh Tĩnh rất thơm, ta cũng chỉ muốn cùng ngươi giao phối. Lại nói tiếp, tối nay là ngày giao phối nha."

Mặc dù ngực đã sớm đoán ra, nhưng Dịch Sơ vẫn cảm nhận được cái gì gọi là thất vọng. Trước đây nàng hiếm khi có kỳ vọng, không có kỳ vọng, cũng sẽ không thất vọng. Nhưng lúc này đây nàng có, lại rơi vào kết cục thất vọng. Ân Tĩnh ngẩng đầu nhìn Trí Nghiên đang cười, buồng tim hiện lên chút đau xót nhàn nhạt, không phải là rất đau, nhưng lại làm cho Ân Tĩnh có loại xung động muốn chạy trốn.

"Nghiên nhi, hôm nay ta không muốn làm, tạm hoãn một ngày được không?"

"Vì sao không muốn làm, rõ ràng là chuyện thoải mái như vậy, tại sao Tĩnh Tĩnh luôn luôn không muốn làm chứ?" Nghe Ân Tĩnh muốn trì hoãn ngày giao phối, Trí Nghiên liền cảm giác nàng là muốn từ chối muốn ăn vạ, lập tức liền không vui. Nàng cảm thấy ngày hôm nay Ân Tĩnh là lạ, nhưng lại không thể nói được là lạ ở chỗ nào.

"Nghiên nhi, lẽ nào ngươi cũng chỉ muốn giao phối với ta thôi sao? Giữa ngươi và ta, lẽ nào chỉ có thể làm chuyện đó sao?" Ân Tĩnh siết tay, nhẹ giọng hỏi, nửa câu sau lại càng giống như là lẩm bẩm, nghe nàng nói như vậy, Trí Nghiên càng thêm không hiểu. Lẽ nào Ân Tĩnh là như thế sao? Vì sao bỗng nhiên nói không muốn giao phối, lại hỏi mình như vậy.

"Vậy không giao phối thì còn có thể làm gì đây? Trong ngôi chùa này không có gì cả, mụ lừa trọc đã trở về, chúng ta cũng không thể đi ra ngoài chơi. Huống chi, những chuyện khác cũng không có thoải mái như giao phối a." Cuối cùng Trí Nghiên vẫn không hiểu, nàng cũng không biết tại sao trong mắt Ân Tĩnh lại hiện lên nỗi thất vọng đến tột cùng. Nghe xong nàng nói lời này, Ân Tĩnh trái lại cười rộ lên. Nàng sờ sờ đầu Trí Nghiên, đứng dậy ra khỏi phòng.

Lúc này Trí Nghiên không có đi theo, mà là nhìn theo bóng lưng của Ân Tĩnh thất thần hồi lâu. Nàng nghĩ mình đã nói sai cái gì, làm cho Ân Tĩnh thương tâm khổ sở, bằng không thì tại sao lúc nãy khi Ân Tĩnh đang cười, lại lộ ra biểu tình còn khó chịu hơn khóc. Thế nhưng Trí Nghiên không rõ mình sai ở chỗ nào, sinh mệnh của yêu quái là vô hạn, nhưng con người thì lại không giống vậy. Trí Nghiên nghĩ làm bất cứ chuyện gì chỉ cần vui vẻ là tốt rồi, vì sao phải suy nghĩ nhiều như vậy chứ?

Nàng thấy Ân Tĩnh không vui, cho nên mới muốn cùng Ân Tĩnh làm chút chuyện vui sướng, thế nhưng lại làm cho nàng càng thêm khó chịu. Trí Nghiên nằm lỳ ở trên giường, cảm giác mình có lỗi, nghĩ Ân Tĩnh cũng sai rồi. Rõ ràng đã nói người xuất gia không buông lời nói dối, thế mà đêm nay lại lật lọng. Trí Nghiên nghĩ làm như thế nào cũng không đúng, lại nghĩ không ra, đơn giản biến thành thân rắn, lăn qua lăn lại ở trên giường, thỉnh thoảng hừ hai tiếng.

Ân Tĩnh tất nhiên là không biết Trí Nghiên phiền não, nàng ra khỏi khu nhà, đi quanh chùa, cuối cùng vẫn trở về từ đường. Quỳ trên đệm cói, Ân Tĩnh nhắm mắt lại, yên lặng đọc kinh văn, trước đây nàng rất dễ nhập tâm, nhưng hôm nay muốn tâm như chỉ thủy cũng rất trắc trở. Tâm tình liên tục phập phồng, mà mỗi một lần đều có liên quan tới Trí Nghiên. Ân Tĩnh đơn giản mở mắt ra, hướng về phía Phật tổ, dập đầu lạy ba cái.

"Phật tổ, dường như tâm ma của đệ tử càng ngày càng nghiêm trọng, thân này nghiệp chướng nặng nề, không cầu tha thứ, chỉ cầu nghiêm phạt. Đệ tử không chỉ có động tình, thậm chí còn nổi lên tham dục. Rõ ràng cần phải thấy đủ, nhưng nhìn nàng, liền sẽ muốn nhiều thứ của nàng hơn, thậm chí tham lam hy vọng có một chỗ ở trong lòng nàng. Rõ ràng biết được đó là chuyện không có khả năng, nhưng vẫn còn cố gắng hướng tới."

Ân Tĩnh mờ mịt nhìn mặt đất, cảm giác những thứ mình làm hôm nay đều rất buồn cười. Nàng một lần lại một lần phá giới, nói là thuận theo tự nhiên, bất quá là do lòng tham không đáy của mình đang quấy phá mà thôi. Nghĩ tới sự mong đợi và thất vọng hôm nay mà mình dành cho Trí Nghiên, nàng hiểu đây là mình tự làm tự chịu, Trí Nghiên chỉ là một con yêu xà, làm sao hiểu được tình cảm của loài người. Mình muốn nhiều lắm, cũng muốn thật tốt.

Ân Tĩnh cười khổ, lấy kinh văn ngày hôm nay chưa có chép xong ra, mượn ánh nến hơi yếu, chậm rãi sao chép. Tối nay nàng không tính trở về phòng, bởi vì nàng sợ đối mặt với Trí Nghiên. Nghĩ tới đây, Ân Tĩnh tự giễu thở dài.

Sau khi mình thích Trí Nghiên, thì cũng đã biết lừa mình dối người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro