chương 69

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Suốt một buổi tối, Trí Nghiên không thấy Ân Tĩnh trở về, nghĩ thôi cũng biết là người nọ ở phật đường cả đêm. Thực ra đêm nay Trí Nghiên cũng không hề ngủ yên ổn, cả đầu đều là cái suy nghĩ tại sao Ân Tĩnh lại không vui, tại sao lại lộ ra cái biểu tình thất vọng đó. Vào lúc này, Trí Nghiên bỗng nhiên chán ghét cái đầu óc không linh động của mình, nàng cũng biết, không hiểu Ân Tĩnh, không nghĩ ra đáp án.

Nếu nghĩ không ra, Trí Nghiên cũng không suy nghĩ thêm nữa, nàng trực tiếp biến thành thân rắn, trườn bò đến từ đường, thấy không có đệ tử khác, cũng không có Tĩnh Tuệ, liền vội vàng bò vào bên trong. Quả nhiên, mới vừa bò qua, liền thấy Ân Tĩnh đang quỳ gối trên đệm cói. Sống lưng ấy thẳng tắp, giống như là hoàn toàn không nhận ra sự uể oải, lại làm cho Trí Nghiên nhìn có chút yêu thương.

"Tĩnh Tĩnh, sao tối hôm qua ngươi không quay về?" Trí Nghiên bò ra trước mặt của Ân Tĩnh, dùng đuôi rắn vỗ vỗ lên chân của nàng, nhẹ giọng hỏi. Thực ra từ lúc nàng vào cửa, thì Ân Tĩnh đã đoán được là Trí Nghiên tới, dù sao âm thanh ma sát trên mặt đất rất rõ ràng, nàng muốn quên cũng rất khó. Tối hôm qua đích thật là nàng cố ý không quay về, nhưng cũng không phải là quỳ ở chỗ này cả đêm.

Nàng đến rất nhiều chỗ, cửa trước của Trần Duyên tự, hậu viện, khách phòng, hương đường, ngay cả phòng chứa củi cũng đi qua một lần. Ân Tĩnh phát hiện, từ sau khi Trí Nghiên đến đây, tinh lực mình đặt lên Trần Duyên tự vơi đi rất nhiều, nàng từng luôn luôn niệm kinh, sao chép kinh văn, mà giờ khắc này, mỗi ngày đều ở cạnh Trí Nghiên, nói chuyện phiếm với nàng, thậm chí còn làm chuyện thân mật.

Lúc này Ân Tĩnh mới chợt phát hiện, hoá ra Trí Nghiên đã sớm dung nhập vào trong cuộc sống của mình, thành một bộ phận trong sinh mệnh của nàng. Không hề nghi ngờ, Trí Nghiên quan trọng với mình, mình thích nàng, muốn cưng chìu nàng, che chở cho nàng. Ở trong lòng của Ân Tĩnh, địa vị của Trí Nghiên thậm chí đã ngang bằng với Tĩnh Tuệ sư thái. Mọi người đều tham lam, cho nên Ân Tĩnh mới quấn quýt vị trí của mình ở trong lòng của Trí Nghiên là như thế nào, nhưng kết quả lại làm cho nàng hoàn toàn thất vọng.

"Tĩnh Tĩnh, rốt cuộc là tại sao ngươi lại giận ta, ta không làm gì sai nha. Tối hôm qua ngươi không có trở về, ta nghĩ đến ngươi cả đêm không hề ngủ, sáng sớm hôm nay liền tới tìm ngươi." Trí Nghiên thấy Ân Tĩnh không để ý tới mình, cảm thấy tủi thân vô cùng, nàng vẫy đuôi, không ngừng vỗ đầu gối của Ân Tĩnh, đầu rắn cũng xít lại, cọ nhẹ lên trên đùi của Ân Tĩnh.

"Ôi chao. . . Ta không có giận ngươi, sao ngươi lại cảm thấy ta tức giận." Nhìn dáng vẻ nũng nịu của Trí Nghiên, Ân Tĩnh nhịn không được đưa tay sờ sờ cái đầu rắn của nàng, nàng nghĩ có chút địa phương, tâm tư của Trí Nghiên quá mức đơn thuần, tựa như một đứa bé. Cũng chính là như vậy, Ân Tĩnh mới cảm thấy mệt mỏi. Bởi vì ở trong lòng Trí Nghiên, có thể chỉ xem mình là một người đối xử tốt với nàng, có thể cùng nàng giao phối, một vị trí như vậy, sợ là người nào cũng có thể thay thế.

"Tuy rằng ta không hiểu, thế nhưng ngươi đừng có gạt ta, ngươi có khó chịu hay không ta vẫn nhìn ra được. Tĩnh Tĩnh, đừng nóng giận được không? Sau này có gì ăn ngon ta đều sẽ chia cho ngươi, cũng sẽ không chạy loạn, không gọi sư phụ ngươi là mụ lừa trọc nữa. Về phần chuyện giao phối, nếu ngươi không muốn, vậy trì hoãn mấy ngày cũng không sao, chỉ cần không hủy bỏ là được rồi. Nói chung, ngươi đừng buồn bã nữa có được không?"

Trí Nghiên bỗng nhiên biến thành người, ôm Ân Tĩnh thật chặc, nàng cũng không biết tại sao mình lại khó chịu như vậy, nhưng nhìn thấy Ân Tĩnh không vui, nàng cũng cảm thấy rất không thoải mái. Cái loại cảm giác này thật giống như bảo bối mình trân quý nhất bị người khác làm hư, Trí Nghiên biết làm cho Ân Tĩnh không thoải mái là mình, cho nên nàng quyết định chuyện gì cũng đều nghe theo Ân Tĩnh, để cho Ân Tĩnh vui vẻ.

Nghe Trí Nghiên nói lời này, Ân Tĩnh cũng biết nàng có thể nghĩ nhiều như vậy, đích thật là làm khó nàng. Cho dù nàng vẫn không hiểu vì sao mình khổ sở, nhưng Ân Tĩnh cũng không muốn để tâm vào những chuyện vụn vặt nữa. Tối hôm qua nàng suy nghĩ rất nhiều, mình là người, một người bình thường không hề có pháp lực, năm nay nàng đã hai mươi, nếu là người thường, đã sớm lập gia đình sinh con, cũng không tính là còn trẻ.

Mà Trí Nghiên thì sao, nàng là yêu, một con yêu đã sống nghìn năm, nàng vốn tự do tự tại, tướng mạo xinh đẹp xuất chúng như vậy, hoàn toàn khác với người bình thường như mình. Nàng có thể sống rất lâu, tuổi thọ cũng vô tận, bề ngoài lại càng không có chút xíu biến hóa nào. Ngay cả bản thân Ân Tĩnh cũng không dám cam đoan, đợi đến khi mình hoa tàn ít bướm, còn có thể tự tại đối mặt với Trí Nghiên hay không. Có lẽ, lúc thấy mình già yếu, Trí Nghiên liền sẽ rời đi.

Mình vốn là đệ tử cửa Phật, phá giới đã sai, tham niệm cũng không nên nhiều như vậy. Chỉ cần Trí Nghiên hài lòng, mình liền làm một vị khách qua đường của nàng. Ở cạnh nàng một thời gian ngắn là tốt rồi, về phần mình, nàng vốn không đòi hỏi gì cả, là Trí Nghiên làm cho nàng thay đổi, làm cho nàng trở nên có mong muốn gì đó, bất quá không sao, điều nàng mong muốn chính là Trí Nghiên có thể vui vẻ, mình chỉ là một người phàm, trong khoảng thời gian có hạn có thể ở cạnh nàng là tốt rồi.

"Nghiên nhi, ta thực sự không có tức giận, hôm nay liền cùng ngươi làm chuyện ngươi muốn làm, được không?" Ân Tĩnh nghĩ thông suốt, liền mở miệng. Nàng cười yếu ớt với Trí Nghiên, rõ ràng là vấn đề đã giải quyết xong, nhưng Trí Nghiên lại cảm thấy kỳ quái hơn. Nàng nhìn Ân Tĩnh đang cười, thế nhưng cái nụ cười này không quá giống trước đây. Nụ cười này rất nhạt, hình như rất dễ biến mất, hơn nữa trong đôi mắt của Ân Tĩnh cũng không cười ý, cái nụ cười này càng giống như là làm cho mình nhìn.

"Tĩnh Tĩnh, ngươi thực sự không khó chịu sao? Nếu như ngươi không vui, liền nói với ta." Trí Nghiên ôm Ân Tĩnh, tham luyến nghe mùi hương của nàng. Nàng cảm giác mình càng ngày càng không thể rời bỏ Ân Tĩnh, cũng không biết loại cảm giác này bắt đầu từ khi nào. Rõ ràng giam giữ đã giải, hiện tại nàng có thể tùy ý rời khỏi Trần Duyên tự, tuy rằng đồ đạc còn chưa tìm được, thế nhưng lấy đạo hạnh bây giờ, nếu muốn đánh bại Tĩnh Tuệ lấy lại đồ, quả thực là so với lên trời còn khó hơn.

Trí Nghiên nghĩ, biện pháp đơn giản nhất chính là mình nên trở lại Nhạc yêu cốc, tìm Trí Hiền và vài tên yêu quái lợi hại khác cùng nhau tới đây giúp mình lấy lại đồ. Nhưng nghĩ đến phải rời khỏi Ân Tĩnh, vả lại sau khi lấy được đồ nàng sẽ phải rời khỏi đây, Trí Nghiên thật không muốn làm như vậy. Nàng muốn ở lại bên người Ân Tĩnh, nếu không thì, cũng phải mang Ân Tĩnh đi, mới mặc kệ Ân Tĩnh có bằng lòng hay không.

"Nghiên nhi, ta thật sự không có không vui, đi thôi, chúng ta đi về, hôm nay ta tự mình làm cho ngươi chút thức ăn được không?"

"Ừ." Nghe thấy Ân Tĩnh muốn làm thức ăn cho mình, Trí Nghiên hóa thành thân rắn vui vẻ để cho Ân Tĩnh ôm nàng trở lại. Thấy Trí Nghiên không còn quấn quýt việc này nữa, Ân Tĩnh cười cười, lòng bàn tay nhẹ nhàng ma sát làn vảy hơi lạnh trên người nàng, dáng tươi cười cũng dần dần nhạt đi.

Một người một rắn trở về phòng, Ân Tĩnh để cho Trí Nghiên đi nằm, còn nàng thì lại đi đến bếp lò nhỏ ở trong sân. Nàng biết Trí Nghiên thích ăn đồ ngọt, cho nên lúc trước, nàng đã sớm theo Dịch Tâm học rất nhiều cách làm bánh ngọt, tuy rằng không thể nói là làm tốt, nhưng ít ra cũng có thể nuốt vào bụng.

Dùng hơn nửa canh giờ, Ân Tĩnh liền làm xong nhiều loại bánh ngọt nhỏ, bày ở trước mặt Trí Nghiên, nhìn hai tròng mắt của nàng sáng lên nhìn chằm chằm vào chúng nó, Ân Tĩnh bất đắc dĩ lắc đầu, lúc này, trước đường nhìn bỗng nhiên xuất hiện một cái tay, Ân Tĩnh cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy Trí Nghiên cầm cái bánh thứ nhất đưa đến trước mặt mình, việc này nếu là người bình thường sẽ không coi vào đâu, nhưng đối với một con rắn lấy ăn là trời như Trí Nghiên mà nói, thật đúng là hiếm thấy.

Ân Tĩnh không từ chối, cười nuốt vào, Trí Nghiên thấy nàng vui vẻ ăn, thì cũng cầm một cái đặt vào trong tay Ân Tĩnh, để cho nàng đút mình. Hai bên cứ đút lẫn nhau như vậy, cả một bàn bánh ngọt rất nhanh liền thấy đáy, phát hiện Trí Nghiên có chút chưa thỏa mãn, nhìn chằm chằm cái mâm mình đặt ở trên bếp, Ân Tĩnh lắc đầu, ra dấu không được.

"Đây là để dành cho Dịch Tâm, nếu ngươi muốn ăn thì ngày mai ta sẽ làm cho ngươi, hôm nay nàng sẽ rời đi, ta phải đi tiễn nàng." Nói đến Dịch Tâm, trên mặt của Ân Tĩnh phần nhiều là lo lắng, nàng nhỏ hơn mình bốn tuổi, ở trong chùa cũng luôn mang cái dáng vẻ dễ nói chuyện. Ân Tĩnh thực sự rất lo nàng rời đi sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Thế nhưng, cũng đúng như Dịch Tâm nói, nếu nàng vĩnh viễn đều trốn ở trong Trần Duyên tự, thì nàng vĩnh viễn đều là một Dịch Tâm cái gì cũng không làm được.

"Hôm nay Dịch Tâm phải đi sao? Ta cũng theo ngươi đi tiễn nàng."

"Ừ, chúng ta đi thôi." Đặt bánh ngọt vào trong túi, Ân Tĩnh liền cùng Trí Nghiên đi đến chỗ của Dịch Tâm, lúc hai người tới nơi, thì Dịch Tâm đã chuẩn bị ly khai. Nhìn nàng mặc nam trang, đầu đội mũ, suýt nữa Ân Tĩnh đã không nhận ra đây chính là Dịch Tâm.

"Ân Tĩnh sư tỷ, Trí Nghiên, các ngươi đã tới." Dịch Tâm thấy các nàng cũng không kinh ngạc, trên mặt còn mang một nụ cười. Ân Tĩnh nhìn nàng hồi lâu, nghĩ Dịch Tâm giờ phút này có chút khác biệt với ngày hôm qua, giống như là bỗng nhiên thay đổi cảm giác vậy. Thường ngày Dịch Tâm luôn luôn mang cái loại dáng vẻ rất dễ nói chuyện, cũng không biết có phải là ảo giác hay không, Dịch Tâm bây giờ, để cho Ân Tĩnh cảm thấy có chút cường thế lại xa lạ.

"Đây là bánh ngọt ta vừa làm hôm nay, ta sợ ngươi trên đường đói bụng, ngươi mang theo đi." Ân Tĩnh nhét bánh ngọt vào tay Dịch Tâm, đón nhận đường nhìn tràn đầy khát vọng của Trí Nghiên, Dịch Tâm nhận lấy, bỏ vào trong bao quần áo. Nàng không mang gì nhiều, ngoại trừ quần áo để thay đổi, cùng một chút lộ phí ra, thì còn lại chính là cái dây chuyền mà Úc Trần Hoan đưa cho nàng. Nàng đã không thể đeo lên cổ nữa, thế nhưng nàng không nỡ vứt đi.

"Dịch Tâm, thế giới bên ngoài rất nhiều thứ hiểm ác đáng sợ, ngươi phải cẩn thận hơn."

"Ân Tĩnh sư tỷ, lần này từ biệt, không biết khi nào mới có thể gặp lại, các ngươi cũng phải thật tốt." Dịch Tâm nói, liếc nhìn Ân Tĩnh và Trí Nghiên, biết được nỗi lo của nàng, Ân Tĩnh gật đầu, vỗ xuống bả vai của nàng.

"Dịch Tâm, nếu ngươi đến nơi ở tạm, nhất định phải gửi thư cho ta."

"Được, Dịch Tâm sẽ nhớ kỹ."

Nói đến đây, mọi người cũng đã đi tới cửa chính của Trần Duyên tự, nhìn Dịch Tâm từng bước đi xuống các bậc thang, cuối cùng, bóng dáng gầy nhỏ kia biến mất trong bóng đêm. Ân Tĩnh nhìn xa xa, nàng biết cuối cùng cũng phải có lúc chia ly, lần này là Dịch Tâm, có thể trong tương lai không lâu, mình cũng sẽ lại đưa tiễn người quan trọng.

"Tĩnh Tĩnh, Dịch Tâm cứ như vậy mà buông tha Úc Trần Hoan sao?" Trên đường trở về, Trí Nghiên cau mày, nàng nghĩ Dịch Tâm và Úc Trần Hoan vẫn còn tốt, sao bỗng nhiên lại muốn tách ra chứ.

"Các nàng nhìn qua ở chung hòa hợp, kì thực có rất nhiều vấn đề, nếu Dịch Tâm thật sự đi theo Úc Trần Hoan, sớm muộn gì các nàng cũng sẽ đối mặt với cục diện bế tắc, chẳng thà tại lúc này, buông nhau ra."

Ân Tĩnh giải thích cho Trí Nghiên, không cần nghĩ cũng biết đối phương sẽ không hiểu, nhìn Trí Nghiên rũ đầu rắn chẳng biết đang suy nghĩ gì, Ân Tĩnh cũng trầm mặc không nói, Trí Nghiên bỗng nhiên biến thành hình người, ôm chặc lấy Ân Tĩnh từ sau lưng.

"Tĩnh Tĩnh, nếu có một ngày ta làm chuyện để cho ngươi khổ sở, ngươi nhất định phải nói với ta, không nên âm thầm rời đi như vậy, nếu tìm không được ngươi, ta sẽ rất sợ, sẽ rất khó chịu, cho nên ngươi nhất định không thể học theo Dịch Tâm." Trí Nghiên nói cực kỳ chăm chú, nghe thấy lời nói này của nàng, Ân Tĩnh gật đầu, cũng xoay người ôm lấy nàng.

"Nghiên nhi, ta đáp ứng ngươi, sau này trừ phi là ngươi rời đi trước, bằng không ta tuyệt đối không sẽ bỏ lại ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro