chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ân Tĩnh sư tỷ, sao ngươi còn ở từ đường a? Vị khách hành hương có địa vị rất lớn đã tới cửa." Sáng sớm, Ân Tĩnh còn chưa niệm kinh xong, Dịch Tâm liền hấp ta hấp tấp chạy vào, giục nàng mau mau đứng lên. Nghe thấy âm thanh của nàng, Ân Tĩnh bất đắc dĩ thở dài ở trong lòng, không nhanh không chậm từ trên đệm cói đứng lên.

"Dịch Tâm, sư phụ luôn nói ngươi không đủ bình tĩnh, thói quen mất bình tĩnh này ngươi phải sửa đổi một chút."

"Ta đã biết Ân Tĩnh sư tỷ, nói chung, ngươi cứ nhanh lên một chút đi." Nghe Ân Tĩnh dạy bảo, Dịch Tâm chớp chớp mắt nhìn nàng, hiển nhiên là không có đem lời nàng nói để ở trong lòng, Ân Tĩnh bất đắc dĩ lắc đầu, siết dây phật châu đã chuẩn bị cho khách hành hương ở trong tay, liền đi theo nàng ra cửa chính của Trần Duyên tự.

Mặc dù chùa miểu hiếm khi tiếp xúc với bên ngoài, nhưng nếu muốn duy trì, tóm lại cũng cần khách hành hương giúp đỡ. Trần Duyên tự tọa lạc tại Lạc Thành, mà vị khách hôm nay, chính là thiên kim của Úc Văn - người giàu nhất Lạc Thành, Úc Trần Hoan. Đợi đến khi Ân Tĩnh cùng Dịch Tâm tới cửa, liền thấy cái tràng cảnh Úc Trần Hoan được người hầu của Úc gia vây quanh, chậm rãi đi tới.

"Sư tỷ, người kia chính là tiểu thư của Úc gia a, dáng dấp thật xinh đẹp, cảm giác khí chất hoàn toàn khác với chúng ta nha." Dịch Tâm năm nay chỉ mới mười sáu tuổi, mặc dù không tính là người nhỏ nhất trong chùa, nhưng độ bình tĩnh luôn luôn thiếu, nàng kinh ngạc nhìn Úc Trần Hoan, trong lúc nhất thời đã quên mất Ân Tĩnh đang nói cái gì, lòng và mặt, đều chỉ có cái người đang từ từ đi về phía mình.

Úc Trần Hoan lớn lên rất xinh đẹp, Dịch Tâm không có đọc qua sách, cũng chỉ có thể dùng từ đẹp để hình dung, muốn nói xinh đẹp đến mức nào, mặc dù không có đẹp Trí Nghiên khi hóa thành hình người, nhưng nhất cử nhất động đều tản ra khí tức còn câu người hơn yêu tinh. Mái tóc đen của nàng buộc trên bả vai bên trái, dùng sợi dây nhỏ màu đỏ bện thành bím tóc xinh xinh. Lúc này nàng mặc một bộ áo trắng, nhưng khí tràng ở trên người lại có chút không hợp với một thân bạch y này, mà lại giống như là miễn cưỡng mặc vào. Có lẽ là cảm giác được đường nhìn của Dịch Tâm, Úc Trần Hoan nhìn về phía nàng, hàng mi nhỏ màu đen khẽ nâng, trong đôi mắt hoa đào tiết ra vài tia tiếu ý.

"Tiểu thư, không phải là ngươi không thích lão gia gọi ngươi qua đây sao? Sao bỗng nhiên tâm tình lại tốt như thế?" Thấy Úc Trần Hoan lộ ra nụ cười mà chỉ có những khi nhìn thấy "Con mồi" mới có thể nỡ rộ, thị nữ theo nàng đã lâu, lại hiểu tính nết của nàng nhỏ giọng hỏi.

"Tiểu Thúy, là ngươi không biết, ban đầu ta cho rằng trong chùa này đều là những lão ni cô, chính là cái loại vừa xấu xí lại vừa có nề nếp, nhưng khi thực sự đến đây, mới phát hiện vẫn có không ít người xinh đẹp. Ngươi xem hai người đang đứng ở đằng kia, cái người chừng hai mươi ngũ quan rất xinh xắn, thế nhưng người trẻ tuổi nhìn qua lại càng thêm ngon miệng. Nghe nói từ khi còn rất nhỏ các nàng đã vào chùa, nhất định là còn non, không biết cảm giác trêu đùa ni cô là như thế nào."

Úc Trần Hoan nói, đôi môi hồng hé mở, lộ ra một nụ cười đẹp mắt, Dịch Tâm không nghe được các nàng nói gì, chỉ thấy Úc Trần Hoan cười với mình một cái, thì trong nháy mắt gò má của nàng đã đỏ bừng, trốn ở sau lưng Ân Tĩnh nhìn Úc Trần Hoan tựa như là con vật nhỏ bị hoảng sợ, nhưng khi phát hiện đối phương đã không còn nhìn mình nữa, trong lòng lại dâng lên một trận mất mác nhỏ.

"Thí chủ, phòng của ngươi đã sắp xếp xong xuôi, lát nữa sẽ có đệ tử đưa ngươi tới." Đứng ở trước mặt Úc Trần Hoan, với tư cách là người chủ trì tạm thời, Ân Tĩnh thấp giọng nói, lại đưa dây phật châu đã chuẩn bị xong cho Úc Trần Hoan. Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Ân Tĩnh, Úc Trần Hoan nín cười, đưa tay cầm lấy phật châu, rồi lại không đứng đắn sờ lên tay Ân Tĩnh một cái, sự đụng chạm đột ngột này cũng không có ảnh hưởng đến Ân Tĩnh, nét mặt nàng không hề gợn sóng, thậm chí còn giống như là căn bản không có chú ý tới Úc Trần Hoan đụng vào mình.

Chuyện tiếp đãi khách hành hương cứ như vậy mà trôi qua, Ân Tĩnh trở lại từ đường đọc tiếp kinh văn còn dang dở, rồi lại đến nhà bếp cầm mấy cái bánh bao cùng một đĩa đồ chay, lúc này mới trở về gian phòng của mình. Vừa mới đẩy cửa đi vào, Ân Tĩnh liền thấy Trí Nghiên đang khỏa thân nằm ở trên giường của mình, trên người nàng không một mảnh vải, cái lưng bóng loáng, hai cái mông trắng nõn đều lộ ra bên ngoài, hiện giờ còn là ban ngày ban mặt, quả thực để cho Ân Tĩnh không biết làm sao.

"Yêu xà, sao lại không mặc quần áo." Ân Tĩnh đứng ở bên giường, thấp giọng hỏi, nghe thấy lời của nàng, Trí Nghiên liếc nhìn nàng một cái, sau đó quay đầu đi không thèm để ý tới nàng nữa."Đây là thức ăn của ngươi hôm nay, ăn chút đi." Thấy Trí Nghiên không để ý tới mình, Ân Tĩnh chỉ có thể đặt bánh bao xuống bên cạnh cho nàng, không cần nghĩ cũng biết, hôm nay con yêu xà kia, hẳn là cũng đã mất đi hứng thú với thức ăn, muốn biết vì sao, thì phải nói đến chuyện của mấy ngày hôm trước.

Hôm đó Ân Tĩnh bảo Dịch Tâm đặt mua thức ăn cho Trí Nghiên, sau cùng Dịch Tâm lại thực sự tìm mấy con chuột chết trong phòng bếp mang đến cho nàng, đến nay Ân Tĩnh vẫn còn nhớ rõ, khi thấy cái bàn chuột chết đó, cả khuôn mặt của Trí Nghiên đều mơ hồ hiện lên một màu đen, hiển nhiên là dáng vẻ cực kỳ tức giận. Đã vậy hết lần này tới lần khác con yêu xà kia còn tưởng rằng mình đã sai khiến Dịch Tâm làm như vậy, liền trở nên bướng bỉnh, mỗi ngày đều không mặc quần áo nằm ở trên giường của mình, ngay cả những món khác cũng không ăn. Ý tứ rất rõ ràng, ngoại trừ cho nàng thịt, những thứ khác nàng thà rằng chết đói cũng không ăn.

"Yêu xà, tóm lại ngươi muốn như thế nào? Chẳng lẽ thực sự muốn bỏ đói bản thân sao?" Ân Tĩnh lại mở miệng, nghe được nàng rõ ràng lên giọng, Trí Nghiên bất mãn nói lầm bầm vài tiếng, xoay đầu lại."Ta nói rồi ta không phải là yêu xà, ngươi con lừa trọc ni cô này vẫn còn gọi ta như thế. Ta ghét ăn bánh bao, ngươi đừng lấy thêm mấy thứ này đến lừa gạt ta."

Trí Nghiên bất mãn nói, vung tay lên liền quét thẳng cái mâm ở bên cạnh xuống dưới, bánh bao cũng rớt đầy đất, lây dính bụi bặm. Thấy nàng lãng phí thức ăn như vậy, Ân Tĩnh vội vàng niệm thanh tội, nhặt mảnh vụn của cái mâm và bánh bao lên. Nhìn dáng vẻ cúi đầu nhặt bánh bao của nàng, Trí Nghiên có chút hối hận, lại không nói thêm gì nữa.

"Ôi chao. . . Ngươi luôn nói muốn thịt, nhưng trong chùa làm sao có vật ấy. Yêu xà, nếu ngươi thật sự muốn, thì rời khỏi ngôi chùa này, ra bên ngoài tìm đi."

"Ngươi có ý gì đây? Nếu ta có thể bỏ đi, thì ta còn sống ở chỗ này hay sao? Đều là do sư phụ của ngươi giở trò quỷ, ta căn bản là không ra ngoài được." Trí Nghiên nói, cảm giác tủi thân vô cùng, vào trong ngôi chùa tồi tàn này, đã không tìm được đồ, lại còn kẹt luôn ở đây, bây giờ ngay cả thịt cũng không có, nàng suy nghĩ một hồi, không vui biến về thân rắn, không thèm nhìn Ân Tĩnh một cái, rất nhanh bò đi ra ngoài.

Một đường ra khỏi phòng của Ân Tĩnh, Trí Nghiên tránh người trong chùa, vô tình lại leo lên khu vực cạnh phòng bếp. Còn cách thật xa, nàng đã nghe được Dịch Tâm đang nói chuyện với vài người ở bên trong, vả lại ngoại trừ Dịch Tâm ra, những người khác đều có tóc.

"Tiểu sư phụ, đây là thức ăn mà tiểu thư của chúng ta mang tới, nàng không quen ăn những món mà người khác làm, đây là cố ý gọi đầu bếp của Úc gia làm, phiền chùa bảo quản giúp."

"Được, chùa sẽ bảo quản ổn thỏa cho Úc tiểu thư." Dịch Tâm tiếp nhận mấy cái hộp thức ăn mà thị nữ của Úc gia mang tới, thận trọng đặt chúng vào trong ngăn kéo của phòng bếp, rồi mới rời đi. Thấy các nàng đều đi, Trí Nghiên khịt khịt mũi, rất nhanh liền có một hương vị nồng nặc từ phòng bếp bay ra.

Khứu giác nhạy bén khiến cho Trí Nghiên tăng nhanh tốc độ, nàng có thể cảm giác được trong mấy cái hộp thức ăn đó chắc chắn có thứ mà mình muốn ăn, từ sau khi tới ngôi chùa này, đã rất nhiều ngày nàng chưa ăn qua cái gì ngon ngon, nếu lại không có thịt, sợ là nàng sẽ thực sự nhịn không được mà nuốt cái tên Ân Tĩnh ni cô xấu xa kia.

Vào tới phòng bếp, Trí Nghiên dùng hai cái móng vuốt như nhũn ra vịn vào cửa tủ, lại phát hiện hai cái móng vuốt này không coi được cũng không dùng được, căn bản là không có khí lực gì cả, liền dứt khoác hóa thành hình người, mở cửa tủ ra, lấy ba cái hộp thức ăn ra ngoài. Vừa mới mở nắp, từng đợt mùi thịt liền theo hộp thức ăn lan ra. Trí Nghiên hai mắt đăm đăm, bất chấp hậu quả liền như hổ đói mà ăn đống thịt ở trong đó, cho dù dầu mỡ dính lên trên mặt cũng hoàn toàn không phát hiện.

Chỉ qua nửa nén hương, Trí Nghiên liền ăn sạch những thứ trong ba cái hộp kia, dù là rắn bự, nhưng ăn nhiều như vậy cũng khó mà tránh khỏi sẽ không tiêu hóa kịp. Nàng vô lực quỳ rạp trên mặt đất, cảm giác căng cứng đến mức căn bản không có biện pháp duy trì hình người, chỉ có thể biến về thân rắn, bò chầm chậm trên mặt đất, muốn nhanh nhanh quay về phòng của Ân Tĩnh.

Thật vất vả mới chống đỡ thân rắn bò trở lại, Trí Nghiên mới vừa thò cái đầu rắn vào phòng, đã nhìn thấy vốn nên đi tụng kinh Ân Tĩnh vẫn còn ở đây, thấy mình trở về, lại còn đi tới, đặt một cái mâm xuống trước mặt mình."Ta biết ngươi đói đến khó chịu, nhưng trong chùa quả thực không có biện pháp tìm thịt cho ngươi, đây là một ít bánh nướng khách hành hương mang đến, mùi vị có thể khá hơn bánh bao một chút, ngươi ăn đi."

Tìm không được thịt là sự thật, nhưng mặt khác, Ân Tĩnh cũng không muốn để cho yêu xà nhiễm phải thức ăn mặn. Nàng biết rõ con rắn này ghét bánh bao, mấy cái bánh nướng này vốn là khách hành hương cho nàng, nàng không có ý định ăn, liền muốn cho Trí Nghiên. Bây giờ thấy Trí Nghiên sững sờ nhìn bánh nướng, Ân Tĩnh còn đang suy nghĩ có phải bánh nướng không hợp khẩu vị của rắn hay không, lại thấy một lát sau, Trí Nghiên đã dùng lưỡi liếm liếm bánh nướng, vùi đầu ăn.

Chỉ trong chớp mắt, cả một mâm bánh nướng đã bị Trí Nghiên càn quét, nàng vốn đã căng cứng đến khó chịu, không muốn ăn bánh nướng này, nhưng khi nghe đến hương thơm phát ra từ bánh nướng, mà nàng cũng chưa ăn qua loại vật này, lập tức liền nổi lên dục vọng. Nghĩ đến nếu mình không ăn, thì Ân  Tĩnh sẽ ăn hết, cho dù Trí Nghiên ăn không tiêu, cũng phải ăn sạch toàn bộ bánh nướng, tuyệt đối không chừa lại cho Ân Tĩnh.

Bây giờ, nhìn cái mâm đã trống không, Trí Nghiên lật bụng nằm trên mặt đất, đừng nói là bò, ngay cả nhúc nhích cũng không nhúc nhích được. Thấy nàng khó chịu, Ân Tĩnh cũng không biết rắn không thể ăn bánh nướng, vội vàng ngồi xuống nhìn nàng, liền thấy cái bụng của con rắn kia gồ lên một khối lớn, dáng vẻ tựa như là khi mang thai mới có. Thế nhưng Trí Nghiên như vầy rõ ràng là không phải mang thai, mà là ăn nhiều nên cái bụng mới căng tròn, ngay cả hình người cũng không có biện pháp giữ vững. . .

"Xì." Trí Nghiên no căng đến mức khó chịu, càng không có sức hóa thành hình người, chỉ có thể nằm trên mặt đất không ngừng lè lưỡi, hai cái móng vuốt nho nhỏ vô lực đong đưa. Thấy nàng thật sự không thoải mái, Ân Tĩnh bất đắc dĩ ôm nàng đặt lên giường, lấy tay nhẹ nhàng xoa cái bụng căng tròn của nàng.

"Trước đây ta đã nói qua, rắn không thể ăn cơm quá nhiều, bây giờ căng thành như vậy,ngươi nên rút ra kinh nghiệm, sau này đút ít thức ăn cho ngươi mới được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro