chương 70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tĩnh Tĩnh, thật thoải mái." Sáng sớm, Trí Nghiên nằm ở trong lòng Ân Tĩnh, lười biếng nói lầm bầm. Nghe thấy tiếng nói của nàng, bàn tay đặt ở trên eo nàng của Ân Tĩnh hơi dừng lại một chút, sau đó lại giúp nàng xoa bóp. Về phần tại sao lại như vậy, nói cho cùng cũng là tự bản thân Trí Nghiên làm ra. Tối hôm qua Ân Tĩnh chìu theo ý nguyện của Trí Nghiên cùng nàng làm chuyện thân mật, vốn một lần là cũng đã đủ rồi, nhưng càng về sau Trí Nghiên lại càng muốn nhiều hơn nữa, thế cho nên không cẩn thận làm thắt lưng bị thương.

"Ngươi a, nếu biết không thoải mái, thì lần sau đừng có quá mức tham lam." Ân Tĩnh bất đắc dĩ lắc đầu, thấy Trí Nghiên nhìn qua, lại nặn ra một nụ cười. Rõ ràng là cười, thế nhưng ở trong mắt Trí Nghiên, dáng tươi cười của Ân Tĩnh còn khó chịu hơn lúc không cười. Nàng phát hiện mấy ngày nay Ân Tĩnh cứ cười nhàn nhạt như vậy, rõ ràng là cười, nhưng mình nhìn thấy trong lòng lại lên men.

Trí Nghiên không thích Ân Tĩnh như thế, nàng luôn luôn cảm thấy Ân Tĩnh không vui, cất giấu rất nhiều tâm sự, thỉnh thoảng còn bắt gặp nàng sáng sớm đứng một mình ở trong sân đờ ra, vẻ mặt cũng cô đơn, Trí Nghiên đại khái có thể đoán ra Ân Tĩnh như vậy là bởi vì mình, thế nhưng nàng không hiểu nổi, đến tột cùng mình phải làm cái gì, mới để cho Ân Tĩnh không còn khó chịu thế này nữa.

"Được rồi, hôm nay ta phải đi chủ trì khóa sáng, ngươi nằm nghỉ ngơi đi, buổi trưa ta sẽ làm thức ăn cho ngươi."

" Tĩnh Tĩnh, nếu ngươi quá mệt mỏi, thì cũng không cần làm riêng cho ta, ta tùy tiện ăn bánh bao cũng được." Trí Nghiên suy nghĩ một chút, vẫn quyết định nói như vậy, nàng nghĩ bây giờ trạng thái của Ân Tĩnh thật không tốt, mình cũng không nên cầu món ăn gì đặc biệt, cho dù là ăn bánh bao cũng không sao, nàng thầm nghĩ để cho Ân Tĩnh khôi phục lại dáng vẻ trước kia.

"Nói ngốc nghếch gì vậy, làm thức ăn thì có gì mà mệt mỏi chứ, ngươi nằm nghỉ ngơi đi, chờ ta quay lại." Ân Tĩnh sờ sờ gương mặt của Trí Nghiên, liền xoay người rời đi, sau khi rời đi thì nụ cười trên mặt nàng cũng hoàn toàn biến mất. Đến từ đường, Ân Tĩnh phát hiện những người khác vẫn còn chưa có tới, nhưng ở cửa lại có một người quen.

Nàng vẫn mặc một bộ đồ trắng, mái tóc dài màu đen dùng sợi dây lụa cùng là màu trắng cột lại ở sau ót, như nét mực tung bay trên bờ vai, trôi theo gió. Sau lưng nàng là một thanh kiếm to, hai tay ôm ngực, từ từ nhắm hai mắt tựa ở trên cây, dường như không hề hay biết mình đi đến. Lúc này Ân Tĩnh mới nghĩ tới, nàng đã quên mất sự tồn tại của người này, cũng đã quên mất trước đây Trí Nghiên lưu ý nàng đến cỡ nào, người này, chính là Thương Vãn Trăn.

"A di đà phật, không nghĩ tới còn có thể nhìn thấy Thương thí chủ ở Trần Duyên tự." Ân Tĩnh đi lên phía trước vài bước, làm cái phật lễ với Trí Hiền. Nhưng mà lúc này đây, tâm tình khi Ân Tĩnh nhìn thấy Thương Vãn Trăn lại phức tạp hơn rất nhiều. Nàng nhớ trước đây Trí Nghiên và Trí Hiền rất là thân thiết, dường như cũng đã từng chính mồm thừa nhận với mình, nàng yêu thích Trí Hiền.

     

Nghĩ đến hai chữ yêu thích kia, lòng Ân Tĩnh hơi hơi chua xót. Nàng cảm giác chỗ nào mình cũng thua kém Trí Hiền, bất luận là khí chất hay là hình dạng đều ở dưới người này một khoảng lớn. Hơn nữa mình là một người xuất gia, vấn đề thân phận chính là một trở ngại, nhưng Trí Hiền thì lại khác. Ân Tĩnh nhìn bộ dáng của nàng liền biết nàng là một người tùy tính, tự nhiên cũng sẽ không bị mấy thứ như đạo đức luân thường trói buộc.

Trí Nghiên không hiểu được sự khác biệt giữa thích và yêu, mà bản thân Ân Tĩnh cũng đang thăm dò, nàng biết mình ở cạnh Trí Nghiên không được bao lâu, cho nên lựa chọn buông tha, chỉ muốn yên lặng đứng ở bên người Trí Nghiên. Thế nhưng, hôm nay Trí Hiền tới, Ân Tĩnh nhiều ít có thể đoán được có lẽ là nàng đến tìm Trí Nghiên, vậy Ngôn nhi sẽ đi theo nàng sao? Nếu như Trí Hiền biết Trí Nghiên là yêu quái, còn có thể đối xử với nàng như bây giờ hay không, ngộ nhỡ tổn thương nàng thì làm sao bây giờ?

Nghĩ tới những khả năng này, tâm tư của Ân Tĩnh cũng loạn lên. Rõ ràng nàng mới vừa quyết định, chỉ cần Trí Nghiên muốn rời đi, thì mình tuyệt đối sẽ không ngăn cản. Thế nhưng, Trí Hiền vừa xuất hiện, nghĩ tới Trí Nghiên sẽ nói lời yêu thương với Thương Vãn Trăn, sẽ cùng Trí Hiền làm chuyện triền miên, nếu nói lòng không có nửa điểm ghen tỵ và lo lắng, là không thể nào.

Giờ đây Ân Tĩnh mới phát hiện, ngay cả tính đố kị mình cũng có, mà những loại tình cảm này của nàng, đều là bởi vì Trí Nghiên mà sinh. Nàng không có nhận ra lúc mình nhìn Trí Hiền ánh mắt và biểu tình có bao nhiêu phức tạp, nhưng Trí Hiền lại nhìn thấy rõ sự thay đổi của Ân Tĩnh. Trí Hiền hơi hơi nhướng mi, luôn có cảm giác trong khoảng thời gian mình rời đi, đã xảy ra chuyện khủng khiếp.

"Ân Tĩnh sư phụ, không nghĩ tới người đầu tiên ta gặp được sau khi quay về cũng là ngươi, mấy ngày nay, nàng có khỏe không?" Trí Hiền không có nói tên Trí Nghiên, mà là dùng cái từ nàng mập mờ để thay thế, mắt thấy biểu tình của Ân Tĩnh có chút né tránh, sau đó lại đổi thành thất lạc, Trí Hiền lại một lần nữa xác định, giữa Ân Tĩnh và Trí Nghiên, tuyệt đối đã xảy ra chuyện.

"Nghiên nhi nàng khá tốt, vất vả Trí Hiền thí chủ nhớ mong."

"Nếu nàng khá tốt, vậy thì ta yên tâm."

Nghe Ân Tĩnh gọi Trí Nghiên như thế, còn dùng cái loại giọng điệu này nói chuyện với mình, Trí Hiền đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười. Lúc trước nàng đã cảm thấy cảm giác mà Trí Nghiên dành cho Ân Tĩnh không bình thường, Ân Tĩnhvlà người ẩn nhẫn nhất mà nàng từng gặp qua, nhưng không nghĩ rằng trong mấy tháng ngắn ngủi, Trí Nghiên lại có thể khiến cho Ân Tĩnh vì nàng mà thay đổi đến như vậy, thậm chí ngay cả lúc nhìn mình cũng có địch ý. Thương Vãn Trăn hơi hơi nâng khóe miệng, cảm giác mục đích lần trở về này của mình, sợ là không có cách nào đạt được.

"Ân Tĩnh sư phụ có thể mang ta đi nhìn nàng một cái hay không? Ta và nàng đã mấy tháng không gặp, thật sự nhớ mong."

"Có thể, nhưng trước khi đi, Trí Hiền thí chủ sẽ ngủ lại đây sao? Nếu là như vậy, ta phải mang ngươi đi chào hỏi sư phụ trước." Ân Tĩnh nhẹ giọng nói, lúc trước Tĩnh Tuệ sư thái không có ở đây, chuyện lớn nhỏ tự nhiên đều do nàng quyết định, nhưng bây giờ, chuyện khách hành hương vào ở, tự nhiên cũng phải hỏi qua Tĩnh Tuệ mới được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro