chương 71

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trí Hiền ngẩng đầu nhìn Trí Nghiên, yên lặng không nói đợi nàng trả lời. Thực ra Trí Hiền quả thực không nghĩ tới mình chỉ rời đi có mấy tháng, mà tình cảm mà NmTri1 Nghiên dành cho Ân Tĩnh lại từ có chút quan tâm mà biến thành như hôm nay. Nếu trước kia mình nói sẽ dẫn nàng đi, sợ là không nói hai lời nàng liền sẽ đồng ý, mà lúc này lại đang do dự.

"Trí Hiền, không phải là ta không muốn đi với ngươi, thế nhưng nếu ta đi thì Tĩnh Tĩnh sẽ làm sao bây giờ a, nàng buồn bả như vậy, Dịch Tâm cũng đã đi rồi, ở trong ngôi chùa này nàng cũng chỉ còn có một mình ta. Hơn nữa gần đây nàng còn không vui như thế, nếu như ta đi, nàng sẽ khó khăn đến cỡ nào." Trí Nghiên không có nói thẳng, mà là lượn đông lượn tây vòng vo rất nhiều, nhưng Trí Hiền đã nghe ra ý nghĩ không muốn rời đi trong lời nói của nàng.

"Con rắn nhỏ, ngươi có nghĩ, nếu như ở lại chỗ này, có thể sau này sẽ càng khó rời đi

Ta biết đồ của ngươi vẫn còn ở đây, nếu không tìm được thì ngươi sẽ không từ bỏ ý đồ. Đến lúc đó ta giúp ngươi, liền sẽ đối địch với sư phụ của Ân Tĩnh, mối quan hệ lợi hại trong này ngươi có nghĩ tới chưa?" Trí Hiền cũng không hy vọng Trí Nghiên và Ân Tĩnh yêu nhau, chuyện ái tình giữa người và yêu thường là không có kết quả tốt.

"Thế nhưng. . . Thế nhưng hiện tại ta không muốn suy nghĩ tới những điều này, gần đây Tĩnh Tĩnh rất khó chịu, ta chỉ muốn làm cho nàng vui vẻ, những chuyện khác không thể nói sau sao?" Trí Nghiên cau mày, dù cho mình chọn con đường nào cũng cảm thấy rất khó khăn. Nàng muốn quay về Nhạc yêu cốc, muốn lấy lại thứ thuộc về mình, thế nhưng nàng lại không muốn rời khỏi Ân Tĩnh. Nàng biết, nếu mình ép buộc mang Ân Tĩnh đi, thì sẽ giống như Úc Trần Hoan và Dịch Tâm, hoàn toàn hủy hoại mối quan hệ của các nàng.

"Lần này ta tới không thể ở lâu, ta còn có chuyện quan trọng phải làm, nếu ngươi không đi theo ta, thì ngày mai ta sẽ rời đi."

"Ngươi còn muốn đi đâu? Quay về Nhạc yêu cốc sao?" Nghe Trí Hiền sẽ phải rời khỏi nhanh như vậy, Trí Nghiên lại càng sốt ruột, nàng chưa bao giờ gặp phải loại lựa chọn khó cả đôi đường như thế này.

"Cũng không phải là như vậy, là một cái môn phái tu đạo xảy ra chút vấn đề, ta phải đi xem."

"Tu đạo có quan hệ gì với ngươi a."

"Môn phái này có chút sâu xa với ta, việc này ngươi không nên hỏi nhiều, ta chỉ cần câu trả lời chắc chắn của ngươi, ngươi có bằng lòng theo ta đi hay không."

Trí Hiền không muốn cùng Trí Nghiên nhiều lời vô ích, chỉ muốn nhanh chóng có được đáp án. Nghe nàng vội vả như vậy, Trí Nghiên suy nghĩ về cuộc sống ở Nhạc yêu cốc trước đây, lại suy nghĩ về Ân Tĩnh, nàng do dự thật lâu, sau cùng lắc đầu.

"Trí Hiền, ta vẫn quyết định tạm thời ở lại chỗ này. Sư phụ của Tĩnh Tĩnh sẽ không đả thương ta, ta cũng sẽ nghĩ cách lấy lại đồ." Trí Nghiên cúi đầu nói, đây là lần đầu tiên nàng cự tuyệt yêu cầu của Trí Hiền, hai người quen biết mấy trăm năm, Trí Nghiên cảm thấy có chút áy náy, lúc này, trên đầu lại xuất hiện một bàn tay.

"Nếu ngươi tự mình lựa chọn, thì đó chính là sự lựa chọn chính xác nhất với ngươi. Ngày mai ta sẽ đi ngay, nếu như ngày nào đó ngươi còn muốn bỏ chạy, cứ dùng biện pháp cũ liên lạc với ta."

"Ừ. Trí Hiền, ngươi có thể nói cho ta biết, vì sao Tĩnh Tĩnh lại không vui hay không?" Quyết định không đi, Trí Nghiên lại bắt đầu quấn quýt chuyện của Ân Tĩnh, nàng luôn cảm thấy mấy ngày nay Ân Tĩnh tuy rằng lúc nào cũng cười, thế nhưng nụ cười kia còn khó coi hơn khóc. Trí Nghiên cũng biết nếu như để mình suy nghĩ, sợ là nghĩ nát óc cũng không ra, bây giờ Trí Hiền tới, đương nhiên là muốn hỏi nàng.

"Giữa các ngươi đã phát sinh cái gì?" Thấy Trí Nghiên quan tâm Ân Tĩnh như vậy, bây giờ Trí Hiền mới thật sự có loại cảm giác sủng vật mình nuôi lớn đã cùng người khác chạy mất, trước đây, con rắn nhỏ này thích theo mình nhất.

"Chính là. . . Ngày đó Tĩnh Tĩnh hỏi ta có thích nàng hay không, ta nói với nàng ta thích nàng." Trí Nghiên đem đoạn đối thoại ngày hôm đó kể hết cho Trí Hiền nghe, sau khi nói xong, đầu của nàng liền bị đối phương dùng sức gõ xuống một cái.

"Con rắn nhỏ, trước kia ta chỉ biết đầu ngươi ngu xuẩn đến đáng thương, không nghĩ tới bây giờ còn ngu xuẩn hơn lúc trước. Ta xin hỏi ngươi, sự yêu thích mà ngươi dành cho Ân Tĩnh, giống với những người khác sao?"

"Vì sao lại không giống chứ? Ân Tĩnh rất tốt với ta, cho ta thức ăn, ta thích nàng, ta cũng thích ngươi."

"Nga? Vậy ngươi có muốn làm chuyện thân mật với ta không?" Trí Hiền cười, bỗng nhiên vươn tay nâng cằm Trí Nghiên, nhìn nàng kề sát vào mình, Trí Nghiên có chút không được tự nhiên lui về phía sau một chút, vội vàng lắc đầu.

"Trí Hiền, ta sẽ không giao phối với ngươi." Trí Nghiên vẫn luôn xem Trí Hiền là bằng hữu, nghĩ đến sẽ cùng Trí Hiền làm loại chuyện đó, da đầu nàng đều tê dại.

"Con rắn nhỏ, đừng hiểu lầm, ta cũng không muốn làm chuyện ấy với ngươi. Ta hỏi ngươi, nếu có một người tốt hơn Ân Tĩnh muốn thân mật với ngươi, ngươi sẽ đồng ý sao?" Trí Hiền nhìn Trí Nghiên, nhìn từng cái biểu tình nàng, thấy lúc mình nói đến người khác trong mắt nàng lóe lên một tia chống cự, bất đắc dĩ âm thầm lắc đầu.

Con rắn ngốc này, căn bản là dưới tình huống cái gì cũng đều không hiểu, đã giao cả trái tim của mình ra.

"Ta sẽ không đồng ý, cũng sẽ không giao phối với người nào khác trừ Ân Tĩnh ra, hơn nữa ta nghĩ Tĩnh Tĩnh là tốt nhất, ta sẽ không gặp ai khác tốt hơn Tĩnh Tĩnh."

"Cho nên, nếu như Ân Tĩnh nói với ngươi nàng thích người khác, muốn cùng người khác giao phối, thì ngươi sẽ như thế nào?"

"Ta. . . Ta sẽ ăn tươi người kia, mới không cho nàng và Tĩnh Tĩnh ở chung đâu" Trí Nghiên có chút hung hãn nói, thiếu điều muốn vươn răng nanh ra, nhìn dáng vẻ bảo vệ đồ ăn của nàng, Trí Hiền vỗ vỗ bả vai nàng, búng một cái lên trán nàng.

"Giống như điều ngươi nói, chính ngươi cũng không hy vọng Ân Tĩnh làm chuyện như vậy, nhưng ngươi lại làm với nàng, còn muốn nàng hài lòng? Con rắn nhỏ, ngươi thích nàng, cũng không phải là sự yêu thích dành cho người khác, mà là tình yêu. Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết đến đây, phần còn lại, chính ngươi cần phải nghiền ngẫm."

Trí Hiền liếc nhìn Trí Nghiên đang cúi đầu trầm tư, xoay người rời khỏi sân, nàng có thể cảm giác được có một khí tức quen thuộc đang đi về phía này, không có ngoài ý muốn thì hẳn là Ân Tĩnh. Nghĩ tới vừa rồi người này cố ý quên dẫn mình đến gặp Trí Nghiên, Trí Hiền cảm thấy mình không nên xuất hiện thì tốt hơn.

Trí Nghiên không có nhận ra Trí Hiền âm thầm bỏ đi, vẫn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình. Nàng vẫn luôn quên đi mối quan hệ của mình và Ân Tĩnh, cho tới bây giờ mới thực sự ngẫm lại một cách cẩn thận. Tuy rằng Trí Nghiên đã sống nghìn năm, nhưng nó cũng không biểu thị cái gì nàng cũng sẽ biết. Lúc còn là rắn nàng nỗ lực tu luyện, về sau cơ duyên xảo hợp biến thành hình người, nhưng rất nhanh lại bị tấn công, ngủ say trăm năm.

Sau khi tỉnh lại, Trí Nghiên tới Trần Duyên tự, gặp được Ân Tĩnh. Nàng chưa từng gặp qua người nào lạnh nhạt như Ân Tĩnh, giống như cái gì cũng không thèm chú ý tới, không có bất kỳ chuyện gì có thể làm cho nàng thay đổi. Thế nhưng Trí Nghiên biết, trong khoảng thời gian này, Ân Tĩnh đã vì mình mà thay đổi rất nhiều, mình cũng càng ngày càng không thể rời khỏi Ân Tĩnh, vừa rồi không có đi theo Trí Hiền, chính là bằng chứng tốt nhất.

Thích đến cùng là loại cảm giác gì, hiện tại Trí Nghiên cũng chỉ là tỉnh tỉnh mê mê lý giải, nàng chỉ biết, nàng muốn ở cùng với Ân Tĩnh, muốn cùng Ân Tĩnh giao phối, không cách nào dễ dàng tha thứ Ân Tĩnh không quan tâm mình, lại càng không muốn thấy Ân Tĩnh đi thích người khác. Mà cái ý muốn chiếm làm của riêng này, đối với những người khác mình lại không có. Cho nên nói cái loại thích mình dành cho Ân Tĩnh, là như thế này sao?

Nói cách khác, mình thích Ân Tĩnh, sau đó đều muốn ở cùng với Ân Tĩnh, các nàng còn có thể thành thân, có thể sinh rất nhiều rất nhiều trứng.

Trí Nghiên đại khái đã biết rõ chuyện gì xảy ra, tâm tình cũng trở nên khá hơn, lúc này, Ân Tĩnh cũng từ bên ngoài đi vào, dù thấy nàng mang theo hộp thức ăn, nhưng lực chú ý của Trí Nghiên đều đọng lại trên người Ân Tĩnh. Nàng vội vàng đứng dậy chạy tới, ôm chặt lấy Ân Tĩnh, hận không thể vùi cả người vào trong thân thể của Ân Tĩnh.

"Sao hôm nay lại thích làm nũng như vậy?" Ân Tĩnh không nghĩ tới Trí Nghiên bỗng nhiên sẽ ôm chặc thế này, làm cho bước đi cũng có chút bất tiện, nàng sờ sờ đầu của nàng, nở nụ cười.

"Tĩnh Tĩnh, ta thích ngươi, là cái loại rất thích rất thích, không giống như những người khác, ta sẽ không giao phối với người khác, ta chỉ giao phối với ngươi, ta chỉ thích ngươi."

Sau khi Trí Nghiên hiểu rõ liền vội vàng bày tỏ, nghe nàng nói lời này, Ân Tĩnh đích thật là mừng rỡ, nhưng lại không suy nghĩ sâu xa, nàng chỉ cảm thấy Trí Nghiên lại đang nghĩ ngợi lung tung gì đó, mới nói với mình như vậy. Thấy Ân Tĩnh rõ ràng là không tin mình, Trí Nghiên cau mày, muốn tìm cái phương thức tốt hơn để chứng minh, nàng suy nghĩ một chút, vội vàng vén quần áo lên, đặt tay của Ân Tĩnh ở chỗ đó.

"Tĩnh Tĩnh sao ngươi không tin ta, ta thật sự thích ngươi, ta cũng đã quyết định đẻ trứng cho ngươi, ngươi còn không tin sao?" Trí Nghiên tìm không được phương pháp, chỉ có thể dùng một cách nát vụn như thế. Ở phía xa Trí Hiền thấy nàng nói như vậy, bất đắc dĩ đỡ trán, thu hồi thần thức lại, nàng chỉ biết, con rắn ngu xuẩn này cho dù đã thông suốt thì cũng vô cùng ngu xuẩn.

"Ta hiểu rồi, ngươi a, nhanh đi ăn chút gì đi." Sờ cái bụng lành lạnh của Trí Nghiên, Ân Tĩnh cười nói. Tuy rằng nàng nói là đã biết, nhưng Trí Nghiên luôn cảm thấy nàng căn bản vẫn còn chưa biết, thế nhưng nàng cảm giác mình đã nói đến nước này, vì sao Ân Tĩnh vẫn còn không hiểu chứ? Ân Tĩnh bị ngốc sao?

"Tĩnh Tĩnh, ta. . ." "Không cho nói nữa, mau ăn đi, bánh ngọt này bị lạnh liền ăn không ngon." Ân Tĩnh nói, trực tiếp dùng chiếc đũa gắp lên nhét vào trong miệng Trí Nghiên, lần này, Trí Nghiên thực sự không có biện pháp nói, mỗi lần nàng muốn mở miệng, Ân Tĩnh đều sẽ bỏ gì đó vào miệng nàng, lâu ngày, nàng quyết định trực tiếp ăn xong, rồi nói sau.

Đúng lúc này, cửa chính bị người khác đẩy ra, ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy Úc Trần Hoan đang tiến đến. Lúc này nàng không còn là vị tiểu thư ngăn nắp xinh đẹp nữa, mà là một người đầy thảm hại. Tóc tai rối loạn, hai tròng mắt đầy tơ máu, dáng vẻ thất hồn lạc phách. Thấy Ân Tĩnh, nàng vội vàng đi tới dùng hai tay cầm lấy bả vai của Ân Tĩnh, viền mắt càng đỏ hơn.

"Dịch Tâm đâu? Dịch Tâm đi đâu? Ta tìm nàng khắp mọi nơi, thế nhưng đều không thấy, trong phòng nàng cũng không có đồ đạc, có phải nàng đã đi rồi hay không? Nói cho ta biết, nàng đi đâu!" Úc Trần Hoan không nghĩ tới vài ngày mình không đi tìm Dịch Tâm, tới khi muốn gặp mặt, người nọ cũng đã không thấy tung tích. Nàng không trách Dịch Tâm, chỉ là không biết nên dùng vẻ mặt như thế nào để đối mặt với nàng.

Úc gia đang không ngừng thúc giục mình quay về, Úc Trần Hoan đã nghĩ xong, nếu như Dịch Tâm thực sự không có cách nào chấp nhận mình thành thân với người khác, vậy nàng liền đẩy xuống cuộc hôn nhân này. Cái gì nàng cũng không cần, cho dù không cách nào kế thừa gia nghiệp của Úc gia, nàng cũng sẽ không chết đói. Chỉ cần Dịch Tâm có thể đổi ý, dù mình không làm tiểu thư của Úc gia cũng không hề gì.

Úc Trần Hoan dùng mấy ngày để quyết định, ngày hôm nay nàng vốn muốn nói với Dịch Tâm, thế nhưng không nghĩ tới người kia lại mất tích. Nàng biết Ân Tĩnh nhất định biết Dịch Tâm đi đâu, mới chạy đến tìm Ân Tĩnh trước tiên. Nàng muốn tìm Dịch Tâm quay về, một khắc cũng không thể bỏ lỡ.

"Úc Trần Hoan, ngươi bình tĩnh chút đi." Ân Tĩnh thấy dáng vẻ lúc này của Úc Trần Hoan, lên tiếng kiềm lại, nhưng Úc Trần Hoan lại càng thêm điên cuồng.

"Bình tĩnh, ngươi bảo ta bình tĩnh thế nào? Nàng đi. . . Nàng có thể đi đâu đây, nàng sợ người lạ như thế, ở bên ngoài bị bắt nạt làm sao bây giờ? Vì sao. . . Vì sao ngay cả gặp ta một lần nàng cũng không chịu thì đã đi!" Úc Trần Hoan lắc lắc Ân Tĩnh, cả người đều ở bên bờ tan vỡ, thấy Ân Tĩnh nhíu mày, Trí Nghiên đi tới đẩy Úc Trần Hoan ra, che ở trước mặt Ân Tĩnh.

"Ngươi làm gì lấy Tĩnh Tĩnh ra để trút giận, là chính ngươi đối xử với Dịch Tâm không tốt, nên nàng mới rời khỏi ngươi, Úc Trần Hoan, ngươi không cảm thấy mình rất buồn cười hay sao?" Trí Nghiên không quen nhìn Úc Trần Hoan trút giận lên người Ân Tĩnh, nàng thấp giọng nói, trong mắt cũng mang theo lãnh ý hiếm có. Thấy Trí Nghiên không vui, Ân Tĩnh vội vàng sờ sờ đầu của nàng, nói nàng quay lại ăn tiếp đi.

"Đúng vậy, là ta không tốt, đều là ta sai nên nàng mới phải bỏ đi, đều là ta. . ." Úc Trần Hoan từ dưới đất đứng dậy, hoảng hốt đi ra ngoài, nàng đã từng không thèm để ý tới bất kỳ cái gì, lại không nghĩ rằng lúc này đây, nàng đã đánh mất người mà đời này nàng trân quý nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro