chương 72

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tĩnh Tĩnh, sao ngươi dậy sớm thế." Trời còn chưa sáng, Trí Nghiên đã cảm thấy vòng tay ôm lấy mình không thấy đâu, nàng vuốt mắt tìm Ân Tĩnh, chỉ thấy đối phương đã mặc xong đạo bào, có vẻ chuẩn bị đi ra ngoài.

"Xin lỗi, đánh thức ngươi, hôm qua tiểu đệ tử nói trong chùa không còn dược liệu, ta cần phải đi ra ngoài cánh rừng phụ cận hái một ít, sẽ trở về rất nhanh."

Ân Tĩnh đưa tay xoa xoa gương mặt của Trí Nghiên, tiếng nói mềm mại giống như là lông chim phất qua tim nàng. Sau cái ngày mình nói rõ với Ân Tĩnh, cuối cùng thì Ân Tĩnh cũng cười nhiều hơn chút, thế nhưng Trí Nghiên luôn cảm thấy người này vẫn còn chưa hiểu ý của mình, nhưng Trí Hiền bảo là phải đến môn phái gì đó, đã sớm vội vã bỏ đi, bây giờ mình không có người nào để hỏi, cũng chỉ có thể tự mình suy xét.

"Vậy ta đi với ngươi, dù sao không có ngươi ở đây ta cũng ngủ không được." Trí Nghiên là một con rắn không chịu ngồi yên, nhất là bây giờ, nàng cảm giác mình và Ân Tĩnh đã là người yêu, cho nên mình nhất định phải theo nàng mọi lúc mọi nơi mới được. Thấy nàng cũng muốn đi theo mình, Ân Tĩnh có chút do dự, dù sao hiện tại Tĩnh Tuệ sư thái đã ở đây, mà mình vẫn chưa nói với nàng chuyện bùa giam giữ Trí Nghiên đã được giải trừ, nhưng không đợi Ân Tĩnh nghĩ xong, thì Trí Nghiên đã biến thành một con rắn nhỏ quấn lên trên cổ tay của nàng.

Nhìn nàng dùng cái đầu rắn trơn nhẵn cọ vào cổ tay của mình, lời từ chối vốn nằm trong cổ họng của Ân Tĩnh thoáng cái liền hóa thành hư không, nàng nghĩ dù sao chỗ hái thuốc cũng rất gần, chỉ ở trong cánh rừng bên ngoài chùa, chỉ cần một canh giờ là có thể trở về, đã như vậy, mang theo Trí Nghiên cũng sẽ không bị phát hiện. Ân Tĩnh cứ thế mượn cớ cho mình, liền dẫn Trí Nghiên ra khỏi Trần Duyên tự.

Nói đến cánh rừng nơi hái thuốc, thực ra đó chính là rừng cây mà lần trước Ân Tĩnh muốn đưa Trí Nghiên đi, sau đó hai người giận dỗi cãi nhau, mang theo Trí Nghiên tiến vào, Ân Tĩnh mặc nàng lười biếng nằm ngủ ở trong rổ, dù sao ngay từ đầu nàng cũng không có trông cậy Trí Nghiên sẽ giúp một tay. Ân Tĩnh tìm trong mảnh cỏ xanh lá kia thật lâu, cuối cùng cũng tìm được buội cây thảo dược mà mình muốn, nàng đưa tay muốn ngắt lấy, bỗng nhiên, cơ thể lại bị một cổ lực đạo ôm lấy, ngã về phía bên kia. Mùi vị quen thuộc không làm cho Ân Tĩnh kinh hoảng quá nhiều, nàng chỉ không hiểu sao bỗng nhiên Trí Nghiên lại biến thành người ôm lấy mình, không hiểu vì sao nàng lại làm như vậy.

"Tĩnh Tĩnh, phiền phức tới." Trí Nghiên nói xong, liền thấy chỗ mà Ân Tĩnh vừa mới đứng, đã xuất hiện một con sói cao cở nửa người. Con sói này Trí Nghiên không xa lạ gì, chỉ với ánh mắt tham lam và hơi thở, nàng cũng biết nó là con yêu sói lần trước tìm mình gây phiền toái. Nàng vốn tưởng rằng trải qua chuyện lần trước con sói này đã đàng hoàng hơn, không nghĩ tới vẫn còn dám tới đây.

"Nhân loại, nhân loại thật là thơm! Ta chờ ngươi thật lâu, rốt cuộc ngươi lại làm cho ta gặp được." Lúc này đây mục tiêu của yêu sói hiển nhiên không phải là Trí Nghiên, mà là Ân Tĩnh bên cạnh nàng. Thấy nó dùng đôi mắt tham lam nhìn chằm chằm Ân Tĩnh, còn không ngừng chảy nước miếng, Trí Nghiên thực sự là cảm thấy ghê tởm muốn chết. Đều là yêu, nàng biết có lẽ là yêu sói phát hiện ra hương thơm dễ ngửi trên người Ân Tĩnh, nên mới như vậy. Nghĩ đến Tĩnh Tĩnhcủa mình bị một con yêu sói ghê tởm nhớ thương, Trí Nghiên lại càng không vui.

    
"Yêu sói, lần trước là do ta có thương tích trong người, ngươi đừng nghĩ rằng lần này ta sẽ tuỳ tiện thả ngươi chạy." Trí Nghiên đứng lên, kéo Ân Tĩnh ra sau người. Nghe nàng nói xong, con yêu sói kia bỗng nhiên xuy xuy cười rộ lên, âm thanh chói tai, kèm theo tiếng tru của nó, bầy sói cũng hiện ra, nhưng mà bầy sói này đối với một Trí Nghiên không bị thương mà nói là không xi nhê gì, nhưng khó dây dưa nhất lại là cái bóng dáng đang chậm rãi bước ra khỏi bầy sói.

Đó là một người cực kỳ cao, nói là người cũng không đúng lắm, bởi vì mặc dù hắn đi lại giống như con người, nhưng mặt và tứ chi lại là hình sói. Vóc người của hắn rất cao, Trí Nghiên không cảm nhận được tu vi của hắn, liền biết đạo hạnh của hắn chắc chắn ở trên mình, cái tên khó dây dưa này rõ ràng là do con yêu sói kia tìm tới. Bọn họ nằm vùng ở đây, có lẽ là sào huyệt ở bên cạnh, cũng có thể là đang đợi Ân Tĩnh đi ra.

"Nghiên nhi, ngươi chớ xía vào ta, đi mau." Ân Tĩnh biết mục tiêu của những con yêu sói này là mình, nàng vội vàng nói với Trí Nghiên, lời này mặc dù rất nhỏ, nhưng đối với yêu quái có thính lực nhạy bén thì lại không có tác dụng gì.

"Nhân loại còn muốn chạy, ngày hôm nay, hai người các ngươi, ai cũng không chạy thoát! Thống lĩnh, kẻ lần trước ta nói chính là tên ni cô kia."

Yêu sói nói với tên người sói, chỉ chỉ vào Ân Tĩnh, ngay sau đó, lúc hai bên đều không có phản ứng, tên người sói kia chợt vọt về phía Ân Tĩnh và Trí Nghiên, tốc độ cực nhanh, vả lại lực đạo cũng rất mạnh. Trí Nghiên biết né tránh không kịp, chỉ có thể nhanh chóng biến thành thân rắn to lớn, co lại thành một vòng bảo hộ Ân Tĩnh ở bên trong. Mặc dù vảy rắn thật cứng, nhưng khi một quyền của tên người sói đánh vào người nàng, Trí Nghiên vẫn cảm thấy cổ họng ngọt nị, máu tươi cũng dâng lên.

"Nghiên nhi, ngươi thế nào rồi." Ân Tĩnh có thể cảm giác được Trí Nghiên đang run rẩy, nhưng lại không thấy rõ tình huống của nàng.

"Tĩnh Tĩnh ta không sao, ngươi đừng thấy ta bình thường lười biếng, thực ra ta rất là lợi hại." Nuốt máu tươi trong cổ họng vào trong, Trí Nghiên dùng thân rắn quấn lấy Ân Tĩnh, để cho bầy sói này không thể nhào đến, đồng thời quất cái đuôi rắn khổng lồ lên, vỗ về phía tên người sói. Bầy sói thuận thế tiến lên, con yêu sói kia cũng không có nhàn rỗi, lúc nào cũng tìm cơ hội muốn bắt lấy Ân Tĩnh.

Nếu như chỉ có yêu sói và bầy sói, hôm nay Trí Nghiên còn có thể nhẹ nhàng giải quyết, nhưng khó là khó ở chỗ cái tên người sói kia, đánh qua dánh lại, Trí Nghiên cảm thấy thực lực của tên người sói nhất định là trên mình, hơn nữa lại không biết cao hơn bao nhiêu. Ở đây chỉ có mình và Ân Tĩnh nếu như mình thất bại, Ân Tĩnh chắc chắn sẽ bị đám sói chết tiệt này bắt đi.

Trí Nghiên sốt ruột, liền mất đi lý trí, để cho con yêu sói kia chui vào khe hỡ, cảm thấy con yêu sói kia đánh về phía Ân Tĩnh đang ở trong lòng ngực mình, Trí Nghiên vội vàng hóa thành người, kéo Ân Tĩnh vào trong lòng mang đi, cũng khiến cho con yêu sói kia nhào vào khoảng không.

"Yêu xà, tu vi của ngươi thấp hơn ta, ta khuyên ngươi đừng chống cự vô ích, giao tên nhân loại này cho ta, ta sẽ tha cho ngươi một mạng." Lúc này, cái tên người sói cầm đầu kia rốt cuộc cũng mở miệng. Nghe hắn nói như vậy, sắc mặt của Trí Nghiên trở nên kém hơn, nàng chưa kịp trả lời, thì Ân Tĩnh đã cướp trước.

Được, ta đi theo các ngươi, các ngươi đừng làm tổn thương nàng."

Ân Tĩnh cũng chưa từng gặp qua tình huống như vậy, càng không có nghĩ tới trong cánh rừng này sẽ có yêu sói mai phục. Chẳng qua là nàng không rõ, rốt cuộc mình có cái gì tốt để cướp, có thể khiến cho nhiều con sói như vậy tranh đoạt mình. Nàng chỉ là một người bình thường, cũng biết tình huống lần này nguy cấp, nhất định là Trí Nghiên đánh không lại đám sói này. Ân Tĩnh không muốn Trí Nghiên vì mình mà bị thương, nàng còn có khoảng thời gian rất dài để tiêu xài, con đường rất dài phải đi qua, mà mình chẳng qua chỉ là một tên nhân loại tuổi thọ có hạn.

"Tĩnh Tĩnh, ngươi đừng nói những lời ngu ngốc, ta sẽ không bỏ ngươi lại mà đi." Trí Nghiên giận Ân Tĩnh tự chủ trương, lại càng giận nàng nghĩ mình vô dụng như thế. Quả thực, mình đánh không lại yêu sói, thế nhưng nàng còn có biện pháp khác bảo vệ Ân Tĩnh. Dù sao thì mình cũng là một con yêu xà nghìn năm, nếu tự cho nổ nội đan, khắp cánh rừng này cũng có thể hóa thành hư không, chứ đừng nói chi là yêu sói và người sói.

"Xem ra các ngươi không tính thỏa hiệp." Nhìn ra sự quyết ý trong mắt Trí Nghiên, tên người sói trầm tư trong chốc lát, phất tay một cái, bầy sói này liền xông lên. Trí Nghiên dùng pháp lực đánh bay đám sói không có linh trí này, không chỉ cần phải che chở Ân Tĩnh, mà còn phải so chiêu với tên người sói kia, có thể nói là luống cuống tay chân. Ân Tĩnh nhìn bóng dáng của Trí Nghiên, ngực dần dần trở nên khó chịu.

Nàng không nghĩ tới Trí Nghiên sẽ vì mình làm đến loại tình trạng này, ở trong lòng nàng, Trí Nghiên vẫn luôn giống như một đứa bé. Nàng tham ăn, mê chơi, thích ngủ, ghét phiền phức, cho tới nay đều là bản thân mình chăm sóc cho Trí Nghiên. Thế nhưng vào thời điểm này, nàng lại chỉ có thể núp ở phía sau, để cho Trí Nghiên bảo vệ mình. Mắt thấy cánh tay của nàng bị tên người sói kia quào trầy, Ân Tĩnh siết chặc vạt áo, không biết nên làm thế nào mới tốt.

"Nhân loại, ngươi đang nhìn gì vậy?" Ngay lúc Ân Tĩnh hết sức chăm chú nhìn chằm chằm Trí Nghiên, yêu sói chợt từ một bên xông tới, Ân Tĩnh vội vàng né tránh, nhưng vẫn bị cơn gió mạnh mà yêu sói thổi tới ảnh hưởng, bị hất ra ngoài thật xa, lúc rơi xuống đất, cái trán đụng vào một tảng đá. Máu tươi chảy xuôi theo vầng trán của Ân Tĩnh, Trí Nghiên nhìn thấy lòng yêu thương không dứt, mà mùi máu này, lại làm cho con yêu sói và tên người sói mù quáng, cũng bao quát đám sói kia.

"Thống lĩnh, ta nói không sai phải không, nhất định. . . phải ăn người này." Lúc này, bầy sói đã không còn lý trí, chúng nó từ bên người Trí Nghiên chạy đi, điên cuồng hướng về phía Ân Tĩnh, thấy Ân Tĩnh bị thương, lòng Trí Nghiên đã khó chịu muốn chết. Đều là tại mình, là do mình quá vô dụng, mới không có biện pháp bảo vệ tốt cho Tĩnh Tĩnh.

Con ngươi màu vàng của Trí Nghiên dần dần âm trầm, cái chấm đen trong con ngươi rắn càng lúc càng lớn, cuối cùng, màu đen chiếm lấy toàn bộ cặp mắt vàng. Nàng gào thét một tiếng, phi thân về phía bầy sói, móng tay dài nhỏ từ trong ngón tay chậm rãi vươn ra, tốc độ của Trí Nghiên nhanh đến nỗi Ân Tĩnh không nhìn thấy, nàng chỉ có thể nghe thấy tiếng bầy sói kêu rên, chớp mắt, đám sói này đã chết đầy đất, khắp nơi đều lan tràn mùi máu tươi.

"Đều là do các ngươi không tốt, là các ngươi đả thương Tĩnh Tĩnh, các ngươi đều đáng chết." Trí Nghiên không ngừng run rẩy, hồng y trên người cũng bị máu nhuộm ướt đẫm. Thấy bộ dáng của nàng, lòng Ân Tĩnh cũng không chịu nổi. Yêu sói và người sói nhìn thấy bầy sói của mình bị giết, lại thêm mùi máu tươi của Ân Tĩnh kích thích, gần như bên bờ bùng nổ, thấy hai người bọn họ cùng nhau nhào tới, Trí Nghiên nuốt ngụm máu trong cổ họng, nàng vừa mới bị tên người sói kia đánh một cái, tuy rằng yêu quái khôi phục sức khỏe tốt, nhưng cũng rất khó chịu, bây giờ căn bản không có biện pháp địch lại bọn họ.

Trí Nghiên suy nghĩ một chút, bây giờ còn cũng không phải là lúc đồng vu quy tận, hơn nữa sẽ còn làm Ân Tĩnh bị thương, nhưng nếu như liều mạng, chỉ sợ mình sẽ nhanh chóng bại trận. Giữa lúc Trí Nghiên cùng đường, một chùm sáng trắng hiện lên, mang theo lãnh ý cực mạnh. Trí Nghiên mở to hai mắt, chỉ thấy con yêu sói và tên người sói trước mặt giống như là bị đông lại, bị đám sương mù màu trắng bao trùm, dần dần, băng kéo dài từ dưới chân bọn họ lên bên trên, ngưng tụ lại, sau cùng bọn họ hoàn toàn bị đóng băng. Một tia sáng chói mắt hạ xuống, trong nháy mắt liền đánh nát bọn họ thành cặn bã, hóa thành từng cục băng vỡ vụn.

"Sư phụ." Ân Tĩnh và Trí Nghiên nhìn về hướng người đi tới, chính là Tĩnh Tuệ sư thái đang cầm pháp trượng ở trong tay, nàng không có đội mũ, để lộ ra khuôn mặt vốn có, trên mặt cũng không thấy nửa điểm hoảng loạn, mà là thong dong. Thấy nàng từng bước đi tới, bỗng nhiên dời đường nhìn vào người mình, con ngươi ấy bình thản không gợn sóng, cũng không mang theo bất luận tình cảm gì, nhưng lại làm cho Trí Nghiên cảm thấy lạnh sống lưng, vội vàng biến thành một con rắn rất nhỏ bò vào trong tay áo của Ân Tĩnh.

"Sư phụ, ngươi. . . sao ngươi lại tới đây?" Ân Tĩnh từ dưới đất đứng lên, nàng có chút chột dạ nhìn Tĩnh Tuệ sư thái, trước đây, nàng vẫn chưa nói đến việc Trí Nghiên có thể biến thành người, lại càng chưa nói về chuyện bùa giam giữ, hôm nay khen ngược, thoáng cái đều bị sư phụ bắt gặp.

"Ta cảm nhận được ngươi gặp nguy hiểm, liền tới, theo ta trở về đi." Tĩnh Tuệ cũng không có nói nhiều lắm, trực tiếp xoay người đi về phía Trần Duyên tự. Trí Nghiên thăm dò lặng lẽ nhìn nàng một cái, mà Tĩnh Tuệ giống như là cảm giác được, quay đầu lại nhìn nàng, Trí Nghiên sợ đến mức vội vàng rụt đầu vào lại.

"Tĩnh Tĩnh, mụ lừa trọc thật đáng sợ."

"Đừng nói như vậy, sư phụ sẽ nghe thấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro