chương 73

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi theo Tĩnh Tuệ trở về Trần Duyên tự, từ đầu đến cuối Tĩnh Tuệ chẳng nói một câu, mà Ân Tĩnh và Trí Nghiên cũng chỉ có thể thành thật đi theo sau lưng nàng. Thấy trán của Ân Tĩnh đã không còn chảy máu nữa, Trí nghiên từ trong tay áo của nàng thò đầu ra, đau lòng nhìn, nhận thấy được ánh mắt của nàng, Ân Tĩnh đưa tay sờ sờ nàng, ý bảo mình không có việc gì, động tác rất nhỏ này các nàng làm rất cẩn thận, sợ bị Tĩnh Tuệ nhìn thấy.

Những tiểu đệ khác trong chùa tử nhìn chằm chằm vào từ đường, Ân Tĩnh có chút câu nệ đứng ở đó, Trí Nghiên cũng dứt khoát bò ra khỏi tay áo của nàng, biến thành hình người đứng ở phía sau Ân Tĩnh. Tĩnh Tuệ nhìn Trí Nghiên biến thành hình người, đường nhìn rơi vào gương mặt của nàng hồi lâu, ánh mắt cũng biến thành có chút ý vị thâm trường, giữa lúc Ân Tĩnh tò mò vì sao Tĩnh Tuệ nhìn Trí Nghiên lâu như vậy, đối phương đã nhìn sang đây.

"Bùa giam giữ nàng là do ngươi giải." Những lời này của Tĩnh Tuệ vốn nên là nghi vấn, nhưng nói ra lại càng giống như là đang trình bày cái sự thật này. Ân Tĩnh gật đầu, vẫn chưa tiếp tục trả lời, trên thực tế nàng cũng không biết nên trả lời như thế là có tốt hay không. Nàng không có thói quen nói dối hay giải thích, lại càng chưa làm chuyện đó bao giờ. Trên đường trở về, nàng cứ mãi lo lắng về thái độ của Tĩnh Tuệ đối với chuyện này.

Ngày hôm nay gặp phải quá nhiều chuyện ngoài ý muốn, nhất là việc Tĩnh Tuệ sư thái bỗng nhiên lại qua đó, càng làm cho Ân Tĩnh bất ngờ. Nàng cũng không biết sư phụ đặt cảm ứng lên người mình lúc nào, song song đó, nàng rất cảm tạ Tĩnh Tuệ đã cứu mình và Trí Nghiên, nhưng về phương diện khác, nàng lại rất lo lắng đối phương nhìn ra mối quan hệ của mình và Trí Nghiên, rồi lại làm gì đó với nàng.

"Đi xử lý vết thương trên đầu ngươi một chút đi." Mặc dù Ân Tĩnh trả lời cho có lệ, nhưng Tĩnh Tuệ lại không có tiếp tục hỏi tới, nghe nàng bảo mình ly khai, lại không nói Trí Nghiên cũng có thể rời đi. Rơi vào đường cùng, Ân Tĩnh chỉ có thể gật gật, làm cái phật lễ với Tĩnh Tuệ, liền đi. Thấy Ân Tĩnh đi, Trí Nghiên lo lắng, nàng liếc nhìn bóng lưng của Ân Tĩnh, rồi lại quay đầu nhìn Tĩnh Tuệ, nhưng chỉ cần nhìn đến cặp mắt dường như xem thấu hết thảy mọi thứ kia của Tĩnh Tuệ thì liền cảm thấy sợ hãi.

Nàng còn nhớ rõ, ngày hôm nay cái tên người sói và con yêu sói kia dính một chiêu của mụ lừa trọc này liền đông lại thành băng, sau cùng còn vỡ thành từng mảnh. Trí Nghiên vốn tưởng rằng Tĩnh Tuệ là một bà già tám mươi, chứ không nghĩ tới nàng vẫn còn trẻ như vậy. Bây giờ cùng Tĩnh Tuệ ở chung một căn phòng, Trí Nghiên nhíu nhíu mày, thấy ánh mắt của Tĩnh Tuệ cứ tụ lại trên người mình, sợ đến nỗi biến thành một con rắn nhỏ, vội vàng nhảy tưng tưng.

Thấy nàng bỗng nhiên làm như vậy, Tĩnh Tuệ căn bản không nghĩ tới Trí Nghiên sẽ như thế, lại còn hóa thành một con rắn nhỏ như giun. Tĩnh Tuệ đơ người, nhưng không có động tác gì, chỉ đứng dậy rời khỏi từ đường.

"Tĩnh Tĩnh ta đã trở về, mụ lừa trọc kia thật là đáng sợ." Từ chỗ của Tĩnh Tuệ trở về, Trí Nghiên vội vàng quay lại căn phòng của Ân Tĩnh, lúc này mới dám há mồm thở dốc.

"Thế nào, sư phụ có làm gì ngươi không?" Thực ra Ân Tĩnh cũng cực kỳ lo lắng cho Trí Nghiên, thế nhưng ở trước mặt Tĩnh Tuệ nàng không có cách nào biểu hiện ra ngoài, cũng chỉ có thể bỏ đi trước. Dù cho trên đầu còn có thương, nhưng nàng cũng không kịp xử lý, chỉ sốt ruột đi tới đi lui ở trong phòng, rất sợ Trí Nghiên và Tĩnh Tuệ xảy ra chuyện gì.

"Nàng không có làm gì hết, nhưng vẫn mang cái dáng vẻ dọa người. Tĩnh Tĩnh, sao đầu của ngươi còn chưa có băng bó." Trí Nghiên vốn muốn hỏi Ân Tĩnh một chút chuyện về Tĩnh Tuệ, nhưng nhìn đến vết thương trên đầu Ân Tĩnh, nhất thời cũng mất tâm tư. Nàng vội vàng lấy hòm thuốc ra, đỡ Ân Tĩnh ngồi lên trên giường. Thực ra Trí Nghiên cũng sẽ không biết cách xử lý vết thương, dù sao nàng cũng là yêu, binh khí không đả thương được nàng.

Trí Nghiên rất muốn trực tiếp dùng pháp thuật làm cho vết thương của Ân Tĩnh lành lại, nhưng vừa rồi đã hao phí không ít pháp lực ở trên người yêu sói, hơn nữa nếu vết thương của Ân Tĩnh khôi phục quá nhanh, sợ là Tĩnh Tuệ sẽ nghi ngờ. Trí Nghiêhiếm khi suy xét chu toàn được như thế, suy nghĩ một chút vẫn là lấy vải bông ra, chấm chút thuốc trị thương, bôi lên trán Ân Tĩnh.

"Tĩnh Tĩnh, nhất định là ngươi rất đau đi, nếu như vô cùng đau đớn, ngươi nhất định phải nói ra." Trí Nghiên nhìn cái vết thương đỏ tươi trên trán của Ân Tĩnh, mắt cũng hồng theo. Chuyện ngày hôm nay đều là do mình quá vô dụng, nếu như mình có thể lợi hại như Trí Hiền, những người đó đừng nói là bắt nạt Ân Tĩnh, sợ là cũng không dám qua đây gây sự.

Mình không những không có bảo vệ tốt cho Ân Tĩnh, còn làm mình bị thương theo, nghĩ đến hàng loạt cơn đau trong cơ thể, Trí Nghiên bất chấp chúng nó, hiện tại nàng thầm nghĩ xử lý đầu Ân Tĩnh cho tốt. Vết thương lớn thế này, hẳn là rất đau, thường ngày mình đụng phải một tí đều đã thấy đau rồi, chắc chắn là Ân Tĩnh đau đến muốn khóc. Trí Nghiên yêu ớt nghĩ như vậy, thế nhưng không biết Ân Tĩnh căn bản là không có cảm giác gì, lại càng không muốn khóc.

"Ngươi đừng lo, mấy vết thương nhỏ này không là gì cả, trước đây ta theo sư phụ lên núi hái thảo dược, thường hay bị một ít nham thạch sắc bén quẹt bị thương." Ân Tĩnh cũng không phải là đang an ủi Trí Nghiên, mà là nói thật. Thực ra vết thương trên trán này nàng đã sớm không cảm thấy có cái gì, nhưng trong lòng lại thấy lo sợ.

Ân Tĩnh không biết mình có cái gì đặc biệt, vì sao con yêu sói đó và tên người sói kia đều muốn ăn thịt mình, chẳng lẽ yêu quái thật sự thích ăn thịt loài người đến vậy sao? Vậy Trí Nghiên chắc chắn là một ngoại lệ, dù sao mình ở bên người nàng lâu như vậy, con rắn ngốc này cũng chưa nói qua muốn ăn mình, càng không có biểu hiện ra dáng vẻ tham lam như khi nhìn thấy thức ăn.

Chỉ là chuyện ngày hôm nay đã là một hồi chuông cảnh báo cho Ân Tĩnh, nàng cảm giác có lẽ mình buông thả Trí Nghiên cũng không phải là chuyện tốt, nếu thường ngày đốc thúc nàng tu luyện, tu vi của nàng tăng lên, thì sau này sẽ không bị yêu ma bên ngoài ăn hiếp. Lần này là vì sư phụ tới, các nàng mới tránh được một kiếp, nhưng nếu như sư phụ không có tới, hậu quả không thể nào tưởng tượng nổi.

"Nghiên nhi, ta thực sự không có việc gì, ngươi đừng buồn. Nhưng thật ra ngươi, ngày sau ra ngoài nhất định phải cẩn thận, trên đời này có quá nhiều yêu ma, không thể đảm bảo ngươi sẽ không gặp phải đám yêu quái muốn chiếm đoạt ngươi, thăng cấp tu vi cho chính mình."

"Có Tĩnh Tĩnhngươi sẽ giúp ta." Trí Nghiên nói, dùng băng gạc băng kỹ đầu Ân Tĩnh, nhưng bởi vì kỹ thuật quá kém, trực tiếp quấn đầu Ân Tĩnh thành bánh bao, từ trong gương đồng nhìn thấy bộ dáng của mình, Ân Tĩnh thở dài, lắc đầu.

"Nghiên nhi, ta không có khả năng luôn ở cạnh ngươi, ngươi cần phải tự mình trở nên lợi hại." Huống chi, mình chỉ là một con người bình thường, nếu nàng lợi hại như sư phụ, là có thể bảo vệ Trí Nghiên, nhưng hôm nay mình, ngay cả tự bảo vệ bản thân cũng khó. Chỉ là những lời này Ân Tĩnh không có biện pháp nói ra, nàng cũng biết nó không thực tế. Càng nghĩ, nàng lại càng căm hận mình là một người thường.

"Vì sao Ân Tĩnh không thể luôn ở cạnh ta? Không phải nói ngươi đã nói sẽ không rời bỏ ta hay sao?" Nghe Ân Tĩnh nói như vậy, Trí Nghiên có chút nóng nảy, nàng căn bản không có cách nào tưởng tượng Ân Tĩnh không ở bên người thì sẽ như thế nào, nàng thực sự càng ngày càng không có biện pháp rời khỏi Ân Tĩnh.

"Ý ta không phải như ngươi nghĩ, ngươi đừng vội. Ta nói là, ta là người, mà ngươi là yêu. Tuổi thọ của ta có hạn, căn bản không ở cạnh ngươi được bao lâu." Tuy rằng lòng khó chịu, nhưng Ân Tĩnh vẫn nói ra tâm sự lớn nhất của mình. Nghe xong lời nói của nàng, con ngươi của Trí Nghiên trầm xuống, biểu tình cũng có chút cứng ngắc.

Đúng vậy, tại sao mình lại đần như vậy, đến bây giờ mới nghĩ đến vấn đề này. Ân Tĩnh là người, mình là yêu. Năm nay Ân Tĩnh đã hai mươi, mà mình đã hơn một ngàn tuổi. Tuổi thọ của yêu quái vẫn sẽ tiếp tục kéo dài, nhưng loài người thì không giống như vậy. Nghĩ đến Ân Tĩnh sẽ già sẽ chết, Trí Nghiên chỉ cảm thấy lòng hiện lên một tia đau đớn.

Loại cảm giác này giống như là trái tim bị nhéo một cái, tới rất nhanh đi cũng rất nhanh, lại mang đến nỗi đau không thể quên được. Trí Nghiên không dám tưởng tượng nếu như sau này mình mất đi Ân Tĩnh thì sẽ như thế nào, có rất nhiều chuyện nàng nghĩ rất đơn giản, nhưng đúng như lời Trí Hiền nói, người và yêu mến nhau, cho tới bây giờ đều không phải là chuyện đơn giản.

Nhân loại rất yếu đuối, tựa như ngày hôm nay, nếu mình không đi hái thuốc với Ân Tĩnh, e là Ân Tĩnh đã bị yêu sói bắt đi. Nghĩ tới đây, trong lòng Trí Nghiên tràn đầy lo sợ, nàng không ngừng tưởng tượng tình cảnh Ân Tĩnh rời khỏi mình, nước mắt chảy xuống, nàng cũng không hề phát hiện. Nhưng thật ra Ân Tĩnh quay đầu lại thấy nàng rơi lệ, vội vàng đưa tay lau giúp nàng.

"Nghiên nhi, đừng khóc, sao ngươi lại khóc. Chuyện hôm nay đều đã qua rồi, dù sao ta còn có rất nhiều thời gian ở cạnh ngươi, chỉ cần ngươi không ngại sau này ta già ta xấu là tốt rồi."

"Tĩnh Tĩnh ta sẽ không ghét bỏ ngươi, ta sẽ không để cho ngươi già đi." Trí Nghiên ôm Ân Tĩnh, cọ nước mắt lên vai nàng. Nghe thấy lời nói của nàng, dù cho biết là không thể nào, nhưng Ân Tĩnh cũng không có phản bác.

"Được rồi, hôm nay không còn sớm, ta đi tắm, chúng ta nghỉ ngơi sớm một chút." Để đề phòng bầu không khí càng thêm hậm hực, Ân Tĩnh đề nghị, Trí Nghiên gật đầu, liền buông nàng ra để cho nàng đi tắm. Cũng may chỉ là bị thương ở trên trán, cũng không có ảnh hưởng tới việc tắm rửa. Ân Tĩnh đổ nước xong, ngâm mình vào trong thùng gỗ, sự uể oải cũng đã biến mất một ít.

Giữa lúc nàng chuẩn bị cầm lấy khăn mặt chà lưng, một cơ thể hơi lạnh dán vào nàng từ phía sau. Thân thể kia rất mềm, mang theo mùi hương mà mình quen thuộc, nghĩ cũng biết là Trí Nghiên tới. "Hôm nay sợ là không có biện pháp cùng ngươi làm chuyện đó." Ân Tĩnh nhẹ giọng trả lời, nàng cho rằng Trí Nghiên qua đây là muốn cùng mình ấy ấy, nhưng sau khi nàng nói xong, Trí Nghiên cầm lấy khăn mặt của nàng, lắc đầu.

"Không phải là ta muốn giao phối, ta chỉ muốn ôm ngươi một cái mà thôi. Tĩnh Tĩnh, ta giúp ngươi chà lưng nha." Giọng nói của Trí Nghiên khác với mọi ngày, cực kỳ nghiêm túc. Thấy nàng cầm khăn mặt, cẩn thận chà lau trên người mình. Ân Tĩnh ôn nhu cười, tùy ý nàng giúp mình, nàng nghĩ Trí Nghiên tuy rằng không hiểu chuyện tình cảm, thế nhưng nàng thực sự đã đối xử với mình rất tốt.

"Tĩnh Tĩnh, như vậy thoải mái không?" Trí Nghiên một tay cầm khăn mặt chà lưng cho Ân Tĩnh, tay còn lại thì xoa vai, nàng biết thực ra mỗi ngày Ân Tĩnh cũng rất mệt mỏi, mặc dù chỉ ở trong chùa niệm kinh, nhưng mỗi ngày quỳ gối trên đệm cói một chút thì cũng mất một canh giờ, bản thân mình là yêu quái cũng thấy mệt, huống chi là Ân Tĩnh.

"Ừ, rất thoải mái." Ân Tĩnh đơn giản tựa vào lòng Trí Nghiên, để nàng tùy ý xoa bóp cho mình, lúc đầu Trí Nghiên còn thành thật, càng về sau, cánh tay kia thỉnh thoảng sẽ đụng đến một chút vị trí kỳ quái, ví dụ như trước ngực và vùng bụng. Ân Tĩnh biết Trí Nghiên không biết làm cái gì, liền tùy ý nàng đi, nhưng cũng không biết là do nước quá nóng hay là như thế nào, sắc mặt Ân Tĩnh ửng hồng, chỉ cảm thấy nơi mà Trí Nghiên sờ vào, thực sự rất thoải mái.

"Ân Tĩnh đầu ngực của ngươi dựng đứng lên." Tuy rằng đêm nay Trí Nghiên không có ý muốn làm gì đó, nhưng nàng quả thực thấy Ân Tĩnh biến hóa, nàng vốn tưởng rằng Ân Tĩnh không giống mình, nhưng bây giờ mới phát hiện, hoá ra Ân Tĩnh cũng sẽ có loại thời điểm này.

"Chớ có nói bậy, mau đi nghỉ ngơi đi." Thân thể biến hóa bị Trí Nghiên trực tiếp nói ra như vậy, mặt của Ân Tĩnh đỏ như muốn rỉ máu, nàng vội vàng ra khỏi thùng nước tắm, ngay cả cơ thể cũng không thèm lau, khoác áo lót lên người chạy về phòng, thấy Ân Tĩnh hiếm khi sẽ hoang mang như thế, Trí Nghiên cúi đầu liếc nhìn bộ ngực mình, nghiêng đầu một chút.

Không phải rõ ràng là nó cứng lại một cách hợp lý hay sao, mình cũng dựng đứng lên đây nè, Tĩnh Tĩnh cần gì phải xấu hổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro