chương 76 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sao ngươi lại gấp như vậy, ta vẫn chưa có tắm rửa, ngươi phải chờ ta một chút." Ân Tĩnh là một người thực tế, mà khi một việc trải qua thực tế, sẽ có vẻ không còn tình thú nữa. Mắt thấy bản thân mình đều đã cởi hết quần áo nằm ở trên giường, mà Ân Tĩnh thì lại bưng chậu đi múc nước tắm rửa. Trí Nghiên bất mãn bĩu môi, vội vàng đi xuống giường kéo Ân Tĩnh lại.

"Tĩnh Tĩnh, ngươi cứ tắm ở trong phòng đi, dù sao chúng ta cũng đã là người yêu rồi, ngươi xấu hổ làm gì." Trí Nghiên mới nói đến phân nửa, liền thấy mặt của Ân Tĩnh đã đỏ lè, nàng là yêu, trời sinh không có thói quen mặc quần áo, cũng không ngại phơi bày cơ thể ở trước mặt người khác, nói trắng ra chính là đã quen không có mặt mũi, huống chi hiện tại ở trong phòng cũng chỉ có hai người bọn họ. Nhưng Ân Tĩnh từ nhỏ thì đã hay ngại ngùng, bây giờ bị Trí Nghiên yêu cầu như vậy, tất nhiên là xấu hổ.

"Nghiên nhi, cái này có hơi không ổn, ta. . ." "Có gì không ổn, hay là Tĩnh Tĩnh không muốn tắm trước mặt ta?" Trí Nghiên cố ý nói một cách cực kỳ tủi thân, hai mắt ngập nước nhìn về phía Ân Tĩnh. Thấy nàng trần trụi đứng ở trước mặt mình, còn bày ra cái dáng vẻ thương cảm này, Ân Tĩnh bất đắc dĩ thở dài, cuối cùng cũng đành chìu theo ý nàng. Nàng phát hiện trong khoảng thời gian sống chung với nhau này, Trí Nghiên đã biết cách làm thế nào để gây khó dễ cho mình, nàng chính là nhắm ngay việc mình không nỡ để cho nàng tủi thân, nên gặp phải chuyện gì cũng không dùng thủ đoạn cứng rắn, mà đổi thành chịu thua làm nũng, mà mình cũng thật sự chịu cái kiểu này.

"Ừ, vậy ta giúp Tĩnh Tĩnh múc nước." Trí Nghiên thấy Ân Tĩnh thỏa hiệp, lập tức trở nên vui vẻ, thấy nàng muốn để mông trần đi ra ngoài, Ân Tĩnh liền vội vàng kéo nàng lại. Cho dù biết không có ai thấy, nhưng ở bên ngoài còn có ánh trăng kia kìa. Ân Tĩnh cảm giác hơn phân nửa là mình có ma chướng, nên mới nghĩ cho dù không có ai thấy, cũng không muốn để cho Trí Nghiên lỏa lồ đi ra ngoài, bị ánh trăng chiếu vào cũng không được.

Trải qua một phen loay hoay, đợi đến khi Ân Tĩnh thoải mái ngồi vào trong thùng nước tắm, thì đã qua nửa nén hương. Bởi vì Trí Nghiên cũng ở đây, cho nên động tác của nàng rất cẩn thận, mặc dù đang đưa lưng về phía Trí Nghiên, nhưng Ân Tĩnh cũng có thể cảm giác được đường nhìn nóng rực của đối phương đang ngưng tụ trên lưng mình, nhìn đến mức nàng đặc biệt không được tự nhiên. Nhưng mà Trí Nghiên lại hoàn toàn không có nhận ra mình đã bị phát hiện đang nhìn lén.

Nàng dùng chăn đắp lên người, chỉ lộ mắt ra bên ngoài, tuy rằng nàng đã nhìn thấy cơ thể của Ân Tĩnh rất nhiều lần, nhưng nhìn tỉ mỉ giống như vầy thì vẫn là lần đầu tiên. Trường kỳ ăn chay niệm phật, cũng hiếm khi đi ra ngoài, nên cơ thể của Ân Tĩnh rất trắng, còn muốn trắng hơn mấy cái bánh bao trắng mà thường ngày nàng hay ăn vài phần.

Sương mù từ hơi nước lượn lờ xung quanh thân thể nàng, bọt nước óng ánh lấp lánh theo cổ nàng trượt xuống, lại dọc theo sống lưng chảy xuôi từng giọt. Trí Nghiên nhịn không được nuốt nước miếng, âm thanh rất lớn, vang vọng ở trong phòng. Nàng phát hiện lỗ tai của Ân Tĩnh đỏ hơn, giống như là trái hồng nhỏ hoàn toàn chín muồi, làm cho nàng thật sự muốn nuốt trọn.

Trí Nghiên đột nhiên nhận ra, cơ thể của Ân Tĩnh cũng cực kỳ xinh đẹp, thường ngày nàng luôn mặc đạo bào, dù là lúc giao phối với mình, cũng sẽ thận trọng dùng chăn bông che cơ thể lại. Mà lúc nàng tắm rửa, là lúc hoàn toàn không có một mảnh vải. Eo của Ân Tĩnh rất nhỏ, bờ vai rất hẹp, cởi bỏ cái đạo bào rộng thùng thình kia ra, nhìn qua nhu nhược, nhưng lại luôn luôn chiếu cố mình.

Trí Nghiên nhìn hồi lâu, rồi dời tầm mắt đến trước ngực của nàng, mặc dù chỉ nhìn nghiêng, không thấy rõ chính diện, nhưng Trí Nghiên đã sớm len lén sờ qua thật nhiều lần, nàng biết thịt mềm của Ân Tĩnh không lớn một chút nào, thế nhưng sờ lên vẫn rất là thoải mái. Hơn nữa lúc mình sờ vào, rõ ràng là Ân Tĩnh cũng sẽ cứng lên, điều đó nói rõ cơ thể Ân Tĩnh cũng muốn.

Kinh sợ điểm ấy, Trí Nghiên bỗng nhiên nhớ tới, dường như Úc Trần Hoan và Dịch Tâm cũng sẽ thường hay hoán đổi vị trí ở trên, thế nhưng mình vẫn luôn là người bị Dịch Sơ ăn tươi. Trí Nghiên lười, lại thích hưởng thụ, nên chỉ là bên bị động. Nhưng bây giờ nàng mới nghĩ đến, có lẽ Ân Tĩnh cũng muốn bị ăn tươi, hơn nữa lúc ướt át mà phải chịu đựng cũng sẽ rất khó chịu, mình cứ mãi là kẻ bị ăn, thật là không công bằng.

Nàng cũng muốn nhìn dáng vẻ Ân Tĩnh ở dưới thân mình, nàng cũng muốn sờ sờ thịt mềm của Ân Tĩnh, cũng muốn dùng ngón tay tiến vào cơ thể Ân Tĩnh. Nghĩ tới những thứ này, đường nhìn của Trí Nghiên lại càng thêm nóng rực, dùng đốt người để hình dung cũng tuyệt đối không quá đáng. Ân Tĩnh thực sự chịu không nổi tầm mắt của nàng, vội vàng dùng khăn tắm quấn quanh người rồi đứng lên.

Nàng nhìn sang, liền thấy chăn bông gồ lên một khối to, Trí Nghiên trốn ở trong chăn, chỉ lộ ra hai con ngươi màu vàng đang len lén nhìn mình. Thế nhưng. . . trong bóng tối đôi mắt màu vàng ấy càng thêm lóe sáng, hơn nữa đường nhìn trực tiếp như thế, sợ là ai cũng sẽ phát hiện, Trí Nghiên căn bản không cần phải trốn đi.

"Ta tắm xong rồi." Ân Tĩnh mặc áo lót nằm lên trên giường, vẫn giống như mọi lần lúc chuẩn bị thân mật với Trí Nghiên, chỉ là nàng mới vừa ngồi lên giường, cơ thể đã chợt bị đối phương đè xuống. Ân Tĩnh không hiểu nhìn Trí Nghiên, chỉ cho là nàng lại muốn làm cái loại tư thế xấu hổ nào đó, sắc mặt lập tức lại đỏ lên, cả người đều có vẻ cực kỳ luống cuống, làm gì còn là Ân Tĩnh chững chạc trong ngày thường.

"Tĩnh Tĩnh, ngươi thật là đáng yêu." Nhìn phản ứng của  Ân Tĩnh, Trí Nghiên cười nói. Nhìn từ dưới lên trên, Ân Tĩnh phát hiện đêm nay Trí Nghiên rất lạ, bình thường nàng đều ngoan ngoãn nằm chờ mình chạm vào nàng, mà nay không hiểu sao lại mang theo chút cường thế, ngay cả nét tươi cười cũng không phải là cái dáng vẻ mà mình quen thuộc, mà là tràn đầy tà mị.

Sở dĩ dùng cái từ tà mị, là bởi vì bây giờ Trí Nghiên quả thực mang theo chút tà khí. Con ngươi màu vàng của nàng hàm chứa nỗi dục vọng không che giấu một chút nào, những sợi tóc màu bạc rũ xuống ôm lấy gò má của mình, cảm giác hơi nhột theo gò má trượt vào buồng tim, để cho cả người Ân Tĩnh đều trở nên xao động. Mà lúc này, Trí Nghiên còn vươn ngón tay lướt nhẹ qua cổ mình, Ân Tĩnh không chịu nổi hít sâu một hơi, nhẹ nhàng cầm lấy tay của Trí Nghiên.
    
"Nghiên nhi, ngươi làm cái gì vậy." Đương nhiên Ân Tĩnh sẽ không nghĩ tới một Trí Nghiên luôn bằng lòng bị "Ăn" bỗng nhiên lại muốn "Ăn" ngược lại mình, chẳng qua là nàng cảm thấy đêm nay Trí Nghiên rất kỳ quái, không rõ vì sao nàng lại làm như vậy mà thôi. "Tĩnh Tĩnh đêm nay cho ta khi dễ ngươi có được hay không? Ngươi đã ăn tươi ta nhiều lần như vậy, nhưng ta chưa từng ăn qua thân thể của ngươi lần nào."

Trí Nghiên nhẹ giọng nói, Ân Tĩnh cũng hiểu ý đồ của nàng, ngực lại có chút hoảng loạn. Ở sâu trong nội tâm, thật ra Ân Tĩnh có chút bài xích bị Trí Nghiên chiếm giữ. Nàng không cách nào quên đi việc mình là một người xuất gia, cùng Trí Nghiên làm chuyện vui vẻ vốn đã phá giới nghiêm trọng, nếu như mình đem cơ thể giao cho Trí Nghiên, đó chính là lại phá thêm một đại giới luật.

Ân Tĩnh không phải là người ham hưởng lạc, cho tới bây giờ đều lựa chọn giản lược chuyện tình dục. Nàng biết trong lúc vui thích với Trí Nghiên thân thể của chính mình cũng không phải là không có cảm giác, thậm chí mỗi một lần làm chuyện đó với Trí Nghiên, quần nhỏ của nàng cũng sẽ ướt át. Sở dĩ nàng không dám bỏ đi tầng trở ngại kia, chính là sợ bị Trí Nghiên phát hiện.

Ở trong lòng Ân Tĩnh, chuyện vui vẻ đó sẽ khiến cho người ta trầm luân, sẽ làm cho người ta hoàn toàn mất hồn, thậm chí là nghiện. Phật tổ từng nói, ham hưởng lạc là bắt đầu sa đoạ, nếu mình để cho Trí Nghiên thoải mái, thì chí ít trong đầu còn có thể duy trì chút thanh tỉnh, nhưng nếu như mình trở thành bên hưởng lạc, Ân Tĩnh thực sự rất sợ nàng sẽ bị lạc mất bản thân mình, hoàn toàn quên lãng phật môn.

"Tĩnh Tĩnh không muốn sao?" Thấy Ân Tĩnh lộ vẻ kháng cự, Trí Nghiên có chút thất vọng, nàng vốn nghĩ Ân Tĩnh sẽ không từ chối, dù sao cũng là chuyện thoải mái như vậy, mình vẫn luôn hưởng thụ những gì Ân Tĩnh mang đến, nên hôm nay Trí Nghiên cũng muốn để cho Ân Tĩnh vui vẻ, nhưng lại không nghĩ rằng người nọ sẽ chần chừ. Trí Nghiên bỗng nhiên nghĩ đến, dường như những cô gái loài người đều rất coi trọng lần đầu tiên, có lẽ Ân Tĩnh không muốn giao lần đầu tiên cho một con yêu quái như mình?

"Ngươi chớ có đoán mò." Thấy biểu tình của Trí Nghiên trở nên cứng ngắc, Ân Tĩnh liền biết suy nghĩ của nàng không giống với điều mà mình nghĩ, Ân Tĩnh không nhìn nổi Trí Nghiên buồn bã, cho dù thời gian các nàng ở chung với nhau chỉ mới có mấy tháng, nhưng Trí Nghiên luôn luôn tác động đến trái tim mình, nói là người duy nhất có thể làm cho mình rung động cũng tuyệt đối không quá đáng, cho dù, nàng là yêu.

"Tĩnh Tĩnh, có phải ngươi không muốn giao cơ thể cho ta hay không, bởi vì ta không phải là người, ta là rắn, cho nên ngươi. . . A." Trí Nghiên còn muốn nói tiếp, nhưng Ân Tĩnh đã đưa tay che miệng của nàng, để cho nàng nuốt những lời tiếp theo vào trong bụng. "Nghiên nhi, ngươi đừng nghĩ như vậy. Với ta mà nói, ngươi là người hay là yêu cũng không quan trọng, ta đã nhận định ngươi, thì sẽ không chú ý đến thân phận của ngươi. Ta a, chỉ là không qua được lằn ranh ở trong lòng."

Ân Tĩnh nhẹ giọng nói, cũng không dám nhìn vào mắt của Trí Nghiên, mà chỉ ngẩng đầu nhìn lên trên trần nhà. Trước đây nàng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sau này mình sẽ giao thân thể này cho ai, trước khi quen biết Trí Nghiên, ngay cả chuyện tình sự là cái gì nàng cũng chỉ biết được nửa vời, cái biết cái không. Nếu sớm biết sẽ có ngày hôm nay, nàng còn có thể trông coi Trí Nghiên, dung túng Trí Nghiên hay không? Vấn đề đó xoay quanh trong đầu Ân Tĩnh, nhưng nàng vẫn không có được đáp án.

Nhưng quả thật thân thể của chính nàng cũng có dục vọng, nàng cất giấu tà niệm trong nỗi khát vọng Trí Nghiên, nhưng bởi vì nhút nhát cùng sợ hãi, dùng phật môn để mượn cớ, khắc chế hành vi của chính mình. Nghĩ tới đây, Ân Tĩnh lại nhìn về phía Trí Nghiên, chỉ thấy nàng đang khẩn trương nhìn mình, Ân Tĩnh đưa tay sờ sờ gương mặt có chút lạnh của nàng, đột nhiên cảm giác được mình thật đúng là có lỗi Trí Nghiên.

Rõ ràng mình chỉ là một người bình thường, nhưng lại khiến cho Trí Nghiên thích cái người đoản mệnh như nàng. Nếu mình chết đi, Nghiên nhi sẽ rất khó chịu đi? Đã như vậy, sao hiện tại không cho nàng vui vẻ một chút.

"Nghiên nhi, nếu ngươi muốn, vậy liền đến đây đi, chỉ là ta rất đần độn, nếu làm cho ngươi không hài lòng, ngươi đừng tức giận." Ân Tĩnh nhẹ giọng nói, theo bản năng lấy tay cởi áo, thấy nàng nguyện ý, Trí Nghiên lắc đầu, hôn xuống chóp mũi của nàng."Tĩnh Tĩnh thật sự tự nguyện sao? Nếu ngươi không muốn ta cũng sẽ không miễn cưỡng ngươi, ta chỉ muốn làm cho ngươi hài lòng mà thôi."

Trí Nghiên nói như vậy thật sự làm cho Ân Tĩnh có chút bất ngờ, nàng không nghĩ tới nàng sẽ suy nghĩ sâu xa đến như vậy, nhưng nỗi áy náy đối với Trí Nghiên ở trong lòng cũng tăng lên. Nàng là yêu, nhưng tâm tư lại đơn thuần hơn một con người như mình rất nhiều. Nàng chỉ muốn làm cho mình vui vẻ, mà trong lòng mình lại có giới luật của phật môn, cùng với rất nhiều rất nhiều chuyện, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của Trí Nghiên, Ân Tĩnh vòng qua cổ nàng, khẽ hôn một cái lên má nàng.

"Nghiên nhi, có thể, ta yêu ngươi, thì tự nguyện cho ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro