chương 77 ( H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xưa nay Trí Nghiên đã quen hưởng thụ, bây giờ bỗng nhiên để cho nàng làm gì đó với Ân Tĩnh, mặc dù nàng có tà tâm và tặc đảm, nhưng rõ ràng là không biết cách hành động. Một người một rắn có chút lúng túng nhìn nhau nửa ngày, cuối cùng vẫn là Ân Tĩnh hơi hơi nghiêng đầu, hóa giải cái không khí ngượng ngùng này. Nàng cũng hiểu chuyện này không chuẩn bị thì tốt hơn là có chuẩn bị rất nhiều, vừa nghĩ tới lát nữa mình sẽ triệt triệt để để vi phạm lời dạy của Phật tổ, Ân Tĩnh liền có chút rối loạn, nhưng khi nhìn vào đôi mắt của Trí Nghiên, thì lại luyến tiếc nói ra bất kỳ lời từ chối nào.

"Tĩnh Tĩnh, ta muốn hôn ngươi." So với Ân Tĩnh thấp thỏm không yên, thì Trí Nghiên chỉ sợ mình làm cho Ân Tĩnh không thoải mái, nàng nhớ kỹ lần đầu tiên Ân Tĩnh giao phối với mình làm cho mình thật đau, về sau Trí Nghiên mới biết được hoá ra lần đầu tiên sẽ rất đau, hơn nữa Ân Tĩnh cũng không biết giao phối, nên mới đau đến như vậy. Trí Nghiên sợ làm Ân Tĩnh đau nhức, lòng nàng gấp gáp, nhưng lại cố nén không thể hấp tấp.

"Ừ, ngươi. . . ngươi không cần nói với ta, trực tiếp làm là được rồi." Ân Tĩnh nhẹ giọng trả lời, dần dần nhắm mắt lại che giấu sự xấu hổ. Nhìn hai cái lỗ tai nhỏ của nàng đỏ bừng, Trí Nghiên liếm liếm cánh môi khô khốc, không có hôn môi Ân Tĩnh trước, mà là hé miệng, ngậm một bên tai vào trong miệng khẽ liếm.

Trí Nghiên là rắn, nhiệt độ cơ thể của rắn vốn là rất thấp, mặc dù đầu lưỡi vẫn chưa vươn ra, nhưng lúc này Ân Tĩnh bởi vì xấu hổ mà luống cuống, vành tai bị Trí Nghiên ngậm như thế, từng cơn ngứa nhẹ theo lỗ tai truyền ra khắp cơ thể, cảm giác xa lạ để cho Ân Tĩnh có chút hoảng loạn, nàng nắm chặc ra giường dưới thân, sợ mình sẽ biến thành một Ân Tĩnh khác, một Ân Tĩnh mà chính nàng cũng không hề nhận ra.

"Tĩnh Tĩnh đừng sợ, ta rất biết cách giao phối, sẽ không làm ngươi đau." Trí Nghiên nhẹ giọng an ủi vỗ về Ân Tĩnh, hơi thở thổi vào trong lỗ tai của nàng, làm cho Ân Tĩnh không tự chủ được rụt cổ lại, đã quen nhìn dáng vẻ đạm bạc của nàng, bây giờ gặp được Ân Tĩnh hiếm khi yếu thế, ánh mắt của Trí Nghiên không tự chủ mà dịu dàng hơn rất nhiều.

Người này chính là người mình thích, trước đây Trí Nghiên chưa từng nghĩ tới mình sẽ thích ai, càng không có nghĩ tới sẽ thích loài người. Trước đây nàng chỉ cho rằng loài người là sinh vật không thể ăn, ăn vào sẽ gặp phải phiền phức, nhưng bởi vì Ân Tĩnh, mới làm cho nàng cảm thấy loài người cũng rất thú vị. Ân Tĩnh không giống với những người khác, đối với mình mà nói, nàng là người đặc biệt nhất lại có một không hai.

Ánh nến trong phòng dần dần tắt, nhưng đối với Trí Nghiên thì điều đó cũng không có bất kỳ ảnh hưởng gì, dù cho ở trong đêm tối, nàng cũng có thể thấy rõ dáng vẻ của Ân Tĩnh. Nàng mím chặc môi, giống như là vô cùng khẩn trương, trên trán ra một ít mồ hôi mỏng, mặc dù không có tóc, nhưng ngũ quan của nàng vẫn xinh đẹp tinh xảo, Trí Nghiên nghĩ giờ phút này Ân Tĩnh cực kỳ đẹp, đẹp gần bằng mình.

Cũng không nhịn được nỗi khát vọng muốn thân thiết ở trong lòng, Trí Nghiên cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi của Ân Tĩnh. Động tác thân mật như thế này các nàng đã sớm thông thạo, nhưng bây giờ nó lại mang đến một cảm giác khác. Trí Nghiên không còn hôn môi một cách lỗ mãng nữa, mà mang theo tình cảm dịu dàng. Tay của nàng thuận thế sờ lên áo sơ mi của mình, cởi bỏ xong đống quần áo vướng bận, cái yếm màu trắng ở bên trong liền lộ ra.

Thường ngày Trí Nghiên không thích mặc thứ này, nàng luôn cảm thấy nó phiền phức, thế nhưng nàng biết đa số các cô gái đều phải mặc, nhất là người bảo thủ như Ân Tĩnh. Ngực của Ân Tĩnh bởi vì bị mình hôn liên tục mà phập phồng lên xuống, Trí Nghiên ôm lấy đầu lưỡi của nàng, không ngừng truyền dòng nước bọt ngọt ngào từ trong miệng nàng vào trong cơ thể của mình, nuốt xuống một các hưởng thụ, nghe được âm thanh đó khuôn mặt của Ân Tĩnh liền đỏ tới mang tai, mà hết lần này tới lần khác vào lúc này Trí Nghiên lại còn đưa tay sờ lên bộ ngực của mình.

Thường ngày Ân Tĩnh chẳng bao giờ sờ qua nơi đó, cũng chỉ tới khi tắm rửa mới chạm vào mà thôi. Trước đây nàng không quá lưu ý tới thân thể của nhân loại, nghĩ rằng đây chẳng qua là một cái túi da, theo sinh mà tới, theo chết đi. Thế nhưng sau khi cùng Trí Nghiên làm những chuyện kia, nàng cũng dần dần thay đổi đến mức không có cách nào đối mặt với cái túi da đã từng bị nàng coi như không có gì. Nhất là sau khi thân thể của mình sản sinh phản ứng với Trí Nghiên, thì Ân Tĩnh lại càng không thể quên.

"Thịt mềm của Ân Tĩnh lớn lên." Trí Nghiên lấy tay xoa xoa bộ ngực của Ân Tĩnh, nàng vẫn luôn nghĩ rằng chỗ này rất nhỏ, thế nhưng mỗi lần sờ vào đều có thể cho nàng cái loại cảm giác yêu thích không muốn buông tay. Tuy rằng thịt mềm của Ân Tĩnh không lớn bằng phân nửa của mình, nhưng mà sờ lên rất có lực đàn hồi, hơn nữa lại rất đẹp. Cách lớp yếm Trí Nghiên thưởng thức nó, như là nghĩ đến cái gì, lại vội vàng cúi đầu ngậm một bên vào trong miệng.

Cái yếm mỏng manh bị nàng làm ướt, ngọn núi bên dưới cũng ngẩng cao đầu, trở nên to lớn hơn. Nhìn tầng vải vóc ướt đẫm bị đầu ngực của Ân Tĩnh chen lấn mà nhô lên, Trí Nghiên dùng ngón cái cùng ngón trỏ nắm lấy, nhiều lần xoa bóp, Ân Tĩnh nhìn hành động của nàng, cơ thể cũng không kiềm được mà phát run. Rõ ràng đây là chuyện rất xấu hổ, nhưng nàng lại cảm thấy rất thoải mái, muốn Trí Nghiên tiếp tục, mà giữa hai chân mình cũng đã ướt át. Nhiều phản ứng làm cho Ân Tĩnh xấu hổ không gì sánh được, nàng không ngừng đọc thầm kinh Phật ở trong lòng, nhưng căn bản không có cách nào tập trung được.

"Tĩnh Tĩnh ngươi không thoải mái sao? Tại sao lại không lên tiếng?" Trí Nghiên ngẩng đầu, ai oán nhìn Ân Tĩnh, bình thường mỗi khi mình được Ân Tĩnh sờ như thế đều sẽ thoải mái muốn chết, hận không thể lớn tiếng gọi ra, thế nhưng Ân Tĩnh lại không hề lên tiếng, để cho Trí Nghiên không khỏi có chút bận tâm không lẽ là mình làm không tốt, nên Ân Tĩnh mới không kêu.

"Không. . . không phải. . ." Bỗng nhiên nghe thấy Trí Nghiên nói chuyện với mình, Ân Tĩnh nắm chặc giường, không phải là nàng không muốn nói, mà là nàng sợ vừa mở miệng liền sẽ phát ra âm thanh kỳ quái, nàng cũng biết có lẽ mình cố nén sẽ làm cho Trí Nghiên mất hứng, nhưng nếu như muốn nàng gọi ra như Trí Nghiên, thì nàng tuyệt đối không làm được.

"Nếu thoải mái, vì sao Tĩnh Tĩnh không phát ra âm thanh chứ? Rõ ràng là đầu ngực của ngươi đều cứng lên, phía dưới cũng ướt." Trí Nghiên nói, trực tiếp cởi áo lót của Ân Tĩnh ra, đưa tay dò vào giữa hai chân nàng, mặc dù cách lớp quần lót, cũng thực sự mò được chút dấu vết ẩm ướt. Ân Tĩnh nào có nghĩ tới nàng sẽ làm như vậy, trong lúc nhất thời xấu hổ đỏ mặt, hai tròng mắt bịt kín một tầng hơi nước, nhìn qua càng thêm động lòng người.

"Ngươi. . . sao bỗng nhiên ngươi lại làm như vậy, đừng nói ra, cảm thấy rất khó xử." Ân Tĩnh che mặt, nàng thực sự rất sợ loại cảm giác này, nàng là người xuất gia, mặc dù lạnh nhạt với mọi thứ, nhưng từ sau khi thích Trí Nghiên, nàng liền có thật nhiều tham niệm. Nàng hy vọng mình cũng có thể trở nên tốt hơn, nàng nghĩ dung mạo của mình không xuất chúng, không xứng với Trí Nghiên, rất nhiều lời Ân Tĩnh đều giấu ở trong lòng, nhất là khi đang làm chuyện ấy, nàng càng không buông được.

"Tĩnh Tĩnh ngượng ngùng." Trí Nghiên nhìn dáng vẻ của Ân Tĩnh, có chút cưng chìu bật cười, nàng đột nhiên cảm thấy mình cũng có loại cảm giác cường thế, thường ngày luôn luôn được Ân Tĩnh chiếu cố, nàng cũng đã quên thực ra Ân Tĩnh cũng mới hai mươi tuổi mà thôi, không biết là nhỏ hơn mình bao nhiêu lần. "Đừng nói, nếu nói nữa, sẽ không cho ngươi làm." Ân Tĩnh làm sao không biết trong lòng Trí Nghiên đang nghĩ cái gì, nàng đã quyết định không bao giờ cho Trí Nghiên làm việc này với mình nữa, sau đó cứ để cho mình làm nàng thoải mái là tốt rồi.

"Tĩnh Tĩnh, hai cái cuối cùng này, cởi hết nha." Trí Nghiên dò hỏi, thấy Ân Tĩnh khẽ gật đầu, nàng đưa tay rút cái yếm của Ân Tĩnh để sang một bên, lại quỳ giữa hai chân nàng, cởi chiếc quần nhỏ của nàng ra. Quần lót của Ân Tĩnh làm từ vải bông rất đơn giản, khác với loại tơ lụa trơn bóng mà Trí Nghiên thường mặc, cảm thấy Ân Tĩnh vẫn cứ kẹp chân ngại tách ra, Trí Nghiên lấy tay sờ lên xương hông của Ân Tĩnh, rồi dùng ngón tay nhẹ nhàng lướt qua vùng bụng.

Làn da của Ân Tĩnh cực kỳ mịn màng, sờ lên ấm áp rất là thoải mái, nhưng chỉ có điều quá ít thịt, ngoại trừ da ra thì gần như chính là đầu khớp xương. Cảm thấy Ân Tĩnh có chút khó chịu xoay người, Trí Nghiên vươn tay cầm lấy sợi dây hai bên quần lót, kéo mảnh vải kia xuống. Là yêu quái, cho nên thị lực của Trí Nghiên vô cùng tốt, nàng thấy rõ vừa rồi Ân Tĩnh không cẩn thận tách chân ra, nơi giữa hai chân bại lộ ở trước mắt mình.

Trí Nghiên đã từng soi gương xem qua nơi giao phối của mình có hình dạng như thế nào, nhưng đây là lần đầu tiên nàng thấy chỗ ấy của Ân Tĩnh. Nơi đó của Ân Tĩnh rất non nớt, trong sáng hồng hồng giống như là đóa hoa sen ở trong ao, nhất là sau khi chảy ra loại nước kia, thì càng có vẻ đặc biệt óng ánh trong sáng. Nghĩ đến máu của Ân Tĩnh ngọt như thế, Trí Nghiên luôn cảm thấy nhất định là nước ở nơi này của Ân Tĩnh còn ngọt hơn máu, nàng nuốt một ngụm nước bọt, rất muốn uống thử một ít, nhưng nghĩ tới Ân Tĩnh ngại ngùng xấu hổ như thế, nếu mình thực sự uống, chắc chắn là nàng sẽ không để cho mình tiếp tục nữa, hơn nữa hiện tại dòng nước ngọt này vẫn còn rất ít, mình hẳn là để cho Ân Tĩnh tuôn ra nhiều một chút rồi lại uống vào.

"Chỗ này của Tĩnh Tĩnh rất xinh đẹp." Trí Nghiên nhẹ nhàng tách chân Ân Tĩnh ra, dùng ngón tay nhè nhẹ sờ nơi đó của Ân Tĩnh, vùng đất bí ẩn lần đầu tiên bị người khác chạm vào, Ân Tĩnh vô ý thức muốn kẹp chặt chân lại, nhưng Trí Nghiên đã chen vào, căn bản không có biện pháp khép kín. Ân Tĩnh có chút mừng vì ánh nến đã tắt, bằng không dáng vẻ ngại ngùng của mình lúc này nhất định sẽ bị Trí Nghiên nhìn thấy. Chẳng qua là nàng cũng không biết, đối với một yêu quái như Trí Nghiên thì ngày và đêm cũng không có gì khác nhau.

" Nghiên nhi, đừng trêu chọc ta nữa, thực sự rất cảm thấy xấu hổ." Ân Tĩnh cắn môi dưới, toàn bộ cơ thể đều đỏ lên, nàng biết mình sắp giao cơ thể cho Trí Nghiên, cũng sắp đi đến một bước cuối cùng. Nàng sẽ triệt triệt để để vi phạm môn quy, nhưng trong lòng nàng thật sự không có một tia hối hận, dù cho áy náy nhưng cũng không hối hận, thậm chí nghĩ đến chuyện thân thể của mình sắp thuộc về Trí Nghiên, còn cảm thấy mỹ mãn.

Cả đời này, mình sẽ không thích ai khác, nếu có thể làm cho người mình thích hài lòng, mình cũng sẽ sung sướng. Ân Tĩnh muốn Trí Nghiên vui vẻ, bởi vì lòng mình cũng sẽ bởi vì niềm vui của nàng mà cảm thấy mừng rỡ.

"Tĩnh Tĩnh, ta sắp tiến vào, ngươi yên tâm, ta sẽ không làm ngươi đau nhức." Trí Nghiên sờ sờ cái cửa động nho nhỏ ở giữa hai chân Ân Tĩnh, nàng cảm thấy chỗ này của Ân Tĩnh thật hẹp, dường như còn nhỏ của mình một chút, nàng chọn ngón tay dài nhất của mình, dao động xung quanh chỗ đó, đưa phân nửa ngón tay vào trong, lập tức cảm giác được cơ thể của Ân Tĩnh căng thẳng cứng ngắc, liền không dám tiến vào nữa.

"Chỗ này của Tĩnh Tĩnh rất chặc, ta vào không được." Trí Nghiên nhíu mày nói, nàng nằm ở trên người Ân Tĩnh, dùng đầu cọ lên gương mặt của nàng, thấy vào lúc này nàng còn nhõng nhẻo, Ân Tĩnh sờ sờ đầu của nàng, hôn một cái lên mặt nàng.

"Đừng sợ, cố sức một chút liền vào trong."

"Thế nhưng như vậy Tĩnh Tĩnh sẽ đau."

"Không sao, ta cũng không quá mẫn cảm với cảm giác đau."

Ân Tĩnh an ủi Trí Nghiên, nhưng vào thời điểm này Trí Nghiên hiển nhiên không tin lời của nàng. Nàng thích cái giọng điệu dịu dàng như thế này của Ân Tĩnh, nhất là lúc nhìn mình như bây giờ, sự dịu dàng từ trong ánh mắt đều muốn toát ra ngoài, Trí Nghiên nhắm mắt lại, lần nữa hôn lên cánh môi của Ân Tĩnh, các nàng vong tình quấn quít lấy nhau, Trí Nghiên dùng một bên tay rảnh rỗi đặt lên bộ ngực rất tròn của Ân Tĩnh.

Nàng biết Ân Tĩnh cũng thích được xoa bóp ở chỗ này, cũng thích giống như mình, Trí Nghiên nhận ra bộ ngực của mình cũng căng lên, giữa chân mình cũng ướt đẫm. Nàng dùng bộ ngực của mình đè lên bộ ngực của Ân Tĩnh, không ngừng ma sát ở phía trên. Nhận thấy được động tác của nàng, Ân Tĩnh lại càng thêm mẫn cảm, nàng thích tiếp xúc thân thiết với Trí Nghiên như vầy, nó làm cho nàng có một loại cảm giác mình và Trí Nghiên hợp làm một thể.

Cảm thấy cơ thể của Ân Tĩnh lại thêm ướt át, lúc này Trí Nghiên mới hạ quyết tâm, đưa ngón tay tiến thẳng vào trong, đẩy mạnh đến chỗ sâu nhất. Trên đường nàng cảm thấy hình như là có cái gì trở ngại, nhưng cũng không do dự mà trực tiếp xông vào.

"Tĩnh Tĩnh, có đau hay không?" Trí Nghiên thấy mồ hôi trên trán của Ân Tĩnh càng ngày càng nhiều, nhưng trên mặt lại mang theo nụ cười, không yên tâm hỏi. Thực ra Ân Tĩnh nói không sai, quả thực nàng không có bao nhiêu cảm giác với việc đau nhức, cơn đau vừa rồi khi Trí Nghiên tiến đến tạo thành đối với nàng mà nói cũng không tính là cái gì. Chỉ là Ân Tĩnh cảm thấy lúc thất thân, trong đầu lóe lên một ít hình ảnh màu trắng, nàng không có thấy rõ đó là cái gì, hơn nữa cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt.

"Không đau, ngươi làm tốt." Ân Tĩnh biết mình thực sự đã đem cơ thể cho Trí Nghiên, nàng không bao giờ là Ân Tĩnh đã từng tuân theo thanh quy nữa. Không chỉ là lòng vi phạm lời dạy của Phật tổ, mà ngay cả cơ thể. . . sợ là cũng đã sớm vi phạm. "Tĩnh Tĩnh, ta động." Trí Nghiên sợ Ân Tĩnh đau, cho nên cực kỳ cẩn thận, nàng cong ngón tay, giống như là đang đào lấy bảo vật mà chuyển động trong cơ thể Ân Tĩnh. Nàng cảm thấy cơ thể của Ân Tĩnh mềm nhũn tựa như là kẹo đường, vừa mềm vừa êm, đã tiến vào thì không bao giờ muốn ra nữa.

Lần đầu tiên thể nghiệm cảm giác cơ thể được lấp đầy, cái cảm giác thỏa mãn chưa bao giờ có mà việc này mang đến là điều mà Ân Tĩnh chưa hề nghĩ tới. Nỗi vui sướng này đủ khiến cho con người ta chìm đắm trong đó, rốt cuộc nàng cũng hiểu được vì sao người trong hồng trần lại thích làm việc này. Nỗi vui sướng mạnh mẽ như vầy, làm cho Ân Tĩnh hơi sợ. Nàng không nhịn được muốn kêu ra thành tiếng, nhưng âm thanh như thế thật sự xấu hổ, mà mình thì thực sự không nhịn được.

"A di đà phật... Nghiên nhi. .Ưm...AA . Chậm một chút. . . A di đà phật. . . Sai. Sai...A...Ưm"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro