chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đa số loài rắn đều cực kỳ sợ lạnh, cho nên vào mùa đông mới cần phải ngủ đông, mà nhiệt độ cơ thể của rắn cũng thấp hơn con người và những loài động vật khác rất nhiều. Nhìn Trí Nghiên lật bụng nằm ở trên giường, Ân Tĩnh dùng bàn tay nhẹ nhàng xoa bóp cái bụng gồ lên của nàng, cũng không biết rốt cuộc con rắn này ăn uống ra sao, mà mới có vài cái bánh nướng đã làm cho cái bụng căng lớn đến như vậy. Chứ có ngờ đâu, trước khi nàng cho Trí Nghiên bánh nướng, thì ai kia đã sớm ăn một bữa thịnh soạn.

Bàn tay của Ân Tĩnh cũng không có trơn nhẵn, quanh năm làm việc ở trong chùa, cho nên có vẻ có chút thô ráp. Cảm thấy bàn tay ấm áp của nàng sờ đi sờ lại phần bụng của mình, mà vảy ở chỗ đó cũng có chút mỏng manh, nên khi nhiệt độ cơ thể ấm áp của loài người theo đó mà truyền tới, Trí Nghiên thoải mái gần như ngủ mất, thường thường lè lưỡi hai cái, tham luyến cái cảm giác được Ân Tĩnh xoa bụng này.

Nàng no đến nỗi khó chịu, cũng may là nàng là yêu xà chứ không phải là con rắn thông thường, bằng không tuyệt đối sẽ no đến mức mất mạng. Bây giờ được Ân Tĩnh xoa tới xoa lui, vị đạo trên người nàng phiêu tán ở xung quanh, Trí Nghiên chỉ cảm thấy toàn thân đều thoải mái hơn rất nhiều. Thấy nàng không còn khó chịu như trước, Ân Tĩnh liền đứng dậy dự định đến từ đường tiếp tục tụng kinh, ai ngờ nàng vừa mới đứng lên, thì cái đuôi linh hoạt của Trí Nghiên đã duỗi tới, cuốn lấy eo của nàng.

"Yêu xà, ngươi làm cái gì vậy?" Ân Tĩnh nhìn cái đuôi đang quấn ngang hông của mình, quay đầu lại nhìn Trí Nghiên, liền thấy con rắn này nằm ở trên giường không ngừng cọ tới cọ lui, hai cái móng vuốt nhỏ đặt ở trên bụng, không ngừng hướng mình lè lưỡi. Ám chỉ rõ ràng như vậy, tất nhiên là Ân Tĩnh hiểu, nàng đành ngồi xuống, tiếp tục dùng tay xoa bụng cho Trí Nghiên, ngực tràn ngập bất đắc dĩ. Mà con yêu xà kia, đúng thật là còn đang bắt đầu hưởng thụ.

Ngay lúc Ân Tĩnh suy nghĩ làm sao thoát khỏi Trí Nghiên, thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa rất nhẹ, vì không để cho Trí Nghiên hù dọa các tiểu đệ tử, Ân Tĩnh vội vàng dùng chăn bông che nàng lại, sau đó mới đứng dậy đi mở cửa.

"Ân Tĩnh sư tỷ, không xong, cái. . . chính là cái vị khách hành hương mới tới hôm nay, tiểu thư của Úc gia, nói thức ăn nàng đặt trong phòng bếp không thấy đâu, ở trong đó là thức ăn cho cả năm ngày, hiện tại đang rất nóng nảy."

"Ta đã biết, chút nữa qua ngay." Nghe người vừa tới nói xong, Ân Tĩnh hơi hơi nhíu chân mày, sau khi nàng gọi người đó rời đi, mới trở lại bên giường, xốc chăn bông lên liền thấy Trí Nghiên đã vùi cái đầu rắn vào trong gối, dáng vẻ có tật giật mình.

Nàng đã sớm thắc mắc, khổ người thật của Trí Nghiên rất lớn, há là ăn vài cái bánh nướng sẽ căng đến nỗi thở không ra hơi, bây giờ xem ra, nhất định là con yêu xà kia thừa dịp mọi người không chú ý mà ăn mất mấy thứ trong hộp thức ăn, trở về lại ăn bánh nướng mà mình cho, nên mới căng cứng đến cỡ đó. Sáng sớm hôm nay ngay trong lần đầu tiên gặp mặt, Ân Tĩnh đã cảm giác trên người tiểu thư của Úc gia mang theo một cổ tà khí, là kiểu người mà người xuất gia không thích nhất, bây giờ lại xảy ra việc này, sợ là xử lý không tốt.

"Ôi chao. . . Ngươi con yêu xà kia, sau này đừng có làm chuyện như vậy nữa." Ân Tĩnh bất đắc dĩ nói, không tính toán truy cứu, cũng không có biện pháp truy cứu. Không còn cách nào khác, Ân Tĩnh liếc nhìn Nguyễn Khanh Ngôn, xoay người đẩy cửa đi ra ngoài. Nàng một đường đi vào trong viện của Úc Trần Hoan, liền thấy Dịch Tâm đang đỏ mặt đứng ở đó, dáng vẻ đang hướng Úc Trần Hoan nói lời xin lỗi.

"Úc thí chủ, ta là chủ trì của Trần Duyên tự, ngươi có chuyện gì, có thể nói với ta." Dịch Tâm nhỏ hơn Ân Tĩnh bốn tuổi, sau khi vào Trần Duyên tự, quan hệ của hai người tốt hơn những người khác rất nhiều. Ân Tĩnh không muốn thấy Dịch Tâm tính tình hiền lành bị khi dễ, cũng chỉ có thể tiến lên nhận cái cục phiền toái này.

Lúc này, Úc Trần Hoan đã thay bộ quần áo màu trắng tương đối mộc mạc mà nàng mặc lúc sáng ra, đổi thành váy lụa mỏng màu tím cực kỳ chói mắt, vải của bộ váy này thực mỏng, vả lại còn lộ vai, thêm vào cái nụ cười khiêu khích cùng cặp mắt hoa đào luôn luôn hàm chứa sự trêu chọc của Úc Trần Hoan, liền cho người ta cảm giác không giống như là thiên kim đại tiểu thư nuôi ở khuê phòng, trái lại như là. . . gái lầu xanh.

"Nga? Ngươi chính là chủ trì sao? Trách không được lại cho người ta cảm giác không quá giống nhau. Thực ra ta cũng không muốn quấy rầy nhà chùa, chỉ là do hộp thức ăn ta gửi ở chỗ các ngươi bị động tới, thức ăn bên trong bị quét sạch. Cũng không phải là Úc gia để ý những thức ăn này, nhưng ở trong đó đều là thịt, trong Trần Duyên tự chắc là không có ăn thức ăn mặn đi."

Úc Trần Hoan cười ngồi lên trên chiếc ghế ở giữa sân, cầm lấy rượu mình mang tới khẽ nhấp một cái, nàng vốn là nói chuyện với Ân Tĩnh, nhưng đường nhìn lại rơi vào Dịch Tâm vẫn còn không dám ngẩng đầu, trong mắt lóe lên một tia được như ý.

"A di đà phật, trong Trần Duyên tự đương nhiên là không dính thức ăn mặn. Thực không dám giấu giếm, trong chùa của chúng ta có nuôi một chút chim trời cá nước, sợ là súc sinh này nghe thấy được mùi thịt, liền ăn hết, mong Úc thí chủ đừng trách." Ân Tĩnh nhẹ giọng nói, mặc dù trong ý của Úc Trần Hoan có ám chỉ, lời nói cũng không tính khách khí, nhưng trên mặt nàng vẫn mang theo chút thiện ý nhàn nhạt.

"Đã như vậy, ta đây cũng không tiện truy cứu nữa, chẳng qua là hiện tại ta đang bị đói, nghe nói các món chay của Trần Duyên tự cũng vô cùng nổi tiếng, chẳng biết có thể mời vị tiểu sư phụ này làm giúp ta vài món được không?" Úc Trần Hoan nói, chỉ vào Dịch Tâm, nghe nàng yêu cầu Dịch Tâm nấu ăn cho nàng, Ân Tĩnh khẽ nhíu mày. Tuy rằng cơm nước trong Trần Duyên tự đa số đều do Dịch Tâm chuẩn bị, nhưng Dịch Sơ quả thực không muốn một Dịch Tâm đơn thuần tiếp xúc nhiều với cái vị Úc Trần Hoan này, thế nhưng mình cũng không am hiểu nấu ăn.

"Úc thí chủ, ngươi chờ một chút, ta dặn dò sư muội mấy câu. Dịch Tâm, ngươi đi theo ta." Dịch Sơ nói xong, mang Dịch Tâm đến bên cạnh. Thấy Úc Trần Hoan đứng dậy trở về phòng, lúc này mới chậm rãi mở miệng."Dịch Tâm, lời vừa rồi ngươi cũng nghe được, vị Úc thí chủ này muốn ngươi ở lại làm đồ chay cho nàng, nếu ngươi không muốn. . ." "Sư tỷ, ta ở lại."

Dịch Tâm cũng biết việc ngày hôm nay là lỗi ở mình, nếu lúc ra khỏi phòng bếp mình đóng kỹ cửa tủ, thì cũng sẽ không xảy ra chuyện thức ăn bị ăn mất, tuy rằng nàng không biết là ai, nhưng Úc Trần Hoan tìm đến, nàng cũng không có biện pháp. Làm đồ chay mà thôi, nàng vẫn có thể.

"Ừ, đã như vậy, ngươi liền lưu lại đi, vị Úc thí chủ này không tốt ở chung, nếu ngươi bị ủy khuất gì, cứ việc nói với ta."

"Ta hiểu rồi, cám ơn sư tỷ."

"Vậy ta đi trước."

Căn dặn Dịch Tâm xong, Ân Tĩnh liền bước ra sân. Thấy nàng đi xa, Dịch Tâm lại đứng đó, lúc này mới nhẹ nhàng gõ một cái vào cửa của Úc Trần Hoan, nghe người nọ nói mời vào mới đẩy cửa vào trong. Nhưng mà, Dịch Tâm vừa mới bước vào cửa, liền thấy Úc Trần Hoan đang chậm rãi rút đi chiếc váy mỏng ở trên người, lộ ra phần lưng xinh đẹp cùng phần mông trắng nõn vênh lên. Dịch Tâm tuổi còn nhỏ, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cơ thể của một cô gái khác, dù cho quanh năm đọc kinh Phật, nhưng vẫn không tự chủ được mà đỏ mặt.

"Úc. . . Úc thí chủ, xin lỗi, ta không phải cố ý, ta đi ra ngoài ngay." Dịch Tâm vội vàng nói, che mắt muốn đi ra ngoài, Úc Trần Hoan lại nâng khóe miệng cười nhìn nàng, bước qua vài bước, giữ cửa khóa lại.

"Chúng ta đều là con gái, ngươi nhìn thì có gì đâu? Huống chi cũng là ta để cho ngươi vào." Lúc này Úc Trần Hoan đã cởi váy, toàn thân cũng chỉ còn lại có một cái quần lót có họa tiết màu vàng, cùng với một cái yếm nho nhỏ.

"A di đà phật, A di đà phật. . ." Nghe Úc Trần Hoan nói như vậy, Dịch Tâm thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không biết nên nhìn chỗ nào, thấy nàng cúi đầu không ngừng niệm kinh, nụ cười trên mặt Úc Trần Hoan càng sâu, nàng đưa tay sờ lên gò má của Dịch Tâm, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua chóp mũi của nàng.

"Hm, ngươi tên là Dịch Tâm đúng không? Năm nay bao nhiêu tuổi?"

"Úc thí chủ, bần ni năm nay đã mười sáu."

"Nga. . . Nói vậy là tuổi cập kê? Cũng có thể lập gia đình rồi."

"A di đà phật, người xuất gia, từ lâu đã đoạn đi thất tình lục dục, chuyện cưới gả, không liên quan gì tới bần ni."

"Ngươi còn rất nhỏ đã vào trong chùa, nếu chưa trải qua thất tình lục dục, làm sao biết mình đoạn được thất tình lục dục chứ?" Úc Trần Hoan buồn cười nhìn Dịch Tâm vừa tùy tiện liếc mắt nhìn mình thì đã mặt đỏ, càng phát hiện tiểu ni cô này cực kỳ thú vị. Dáng dấp tuy rằng không tính là đẹp, nhưng thắng ở chỗ vô cùng thanh tú. Quanh năm ăn chay niệm phật, không lây nhiễm thức ăn mặn của thế tục, trên người nàng mang theo hương cỏ nhàn nhạt, lúc này tựa như một con thỏ nhỏ đáng thương. Nếu như người này nằm dưới thân mình bất lực nỉ non, nói vậy chắc sẽ hết sức xinh đẹp.

"Úc thí chủ, ta đã giao trái tim cho Phật tổ, có từng trải thất tình lục dục hay không cũng không có quá mức quan trọng, không phải là ngươi đói bụng hay sao? Ta giúp ngươi đi làm mấy món chay đi." Dịch Tâm nói xong liền muốn đi, nhưng vào lúc này, Úc Trần Hoan đã nhanh tay kéo nàng lại, xoay người một cái ấn nàng xuống chiếc giường cạnh đó. Giữa đường, mũ của Dịch Tâm rơi xuống đất, không có mũ, ngũ quan của nàng có vẻ càng thêm rõ ràng. Trên cao nhìn xuống vẻ mặt kinh ngạc của Dịch Tâm lúc này, Úc Trần Hoan dùng đầu ngón tay đẩy cái đạo bào rộng lớn của nàng ra, trượt nhẹ lên xương quai xanh của nàng.

"Dịch Tâm, ngươi có biết trong sáu cái dục vọng, thì cái dục vọng nào khó có thể vượt qua nhất không."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro