chương 80

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tĩnh Tĩnh, sao ngươi lại ngẩn người nữa rồi?" Giữa trưa ánh nắng mặt trời vừa đủ, Trí Nghiên khoan khoái vùi vào lòng Ân Tĩnh, ăn hoa quả chua mà nàng mang tới, thoải mái híp mắt kể cho nàng nghe chuyện ở Nhạc yêu cốc. Vừa nhắc tới ở đây, thì Trí Nghiên liền giống như là nói hoài không hết, nàng chỉ muốn nói cho Ân Tĩnh, Nhạc yêu cốc tốt hơn Trần Duyên tự rất nhiều. Nơi đó tuy rằng đều là yêu quái, nhưng sẽ không chán ghét loài người, cũng sẽ không ăn thịt người, yêu quái ở nơi đó đều lười tu luyện, chỉ muốn bình an sinh sống ở nhân gian giống như nàng.

"Không có gì, ta chỉ đang nghĩ tới mấy chuyện linh tinh mà thôi, ngươi nói tới đâu rồi?" Ân Tĩnh bị Trí Nghiên gọi như thế, cũng đã hoàn hồn. Thực ra mấy ngày nay tinh thần của nàng vẫn luôn không tốt, đêm đến thường sẽ mơ tới những hình ảnh không hay. Đa số đều là chuyện của mình và Trí Nghiên bị sư phụ phát hiện, vì muốn tách các nàng ra, sư phụ đả thương Trí Nghiên, mà mình lại bị kẹp ở giữa, rơi vào thế khó xử.

Cũng không biết là do tâm lý ảnh hưởng hay là do bản thân mình suy nghĩ quá nhiều, Ân Tĩnh luôn cảm thấy từ sau khi sư phụ trở về, thì số lần kiếm mình bỗng tăng lên, vả lại còn thường hay nói những đạo lý mà mình đều hiểu với mình. Ân Tĩnh rất sợ hành vi ngày hôm đó của mình làm cho sư phụ hoài nghi, mỗi ngày đều hoảng hốt lo sợ, nhưng ở trước mặt Trí Nghiên thì lại gượng cười vui vẻ, mấy ngày trôi qua, cả người cũng tiều tụy đi rất nhiều.

"Tĩnh Tĩnh ngươi không vui sao? Mấy ngày nay ngươi không có chăm chú nhìn ta, có phải là ngươi nghĩ ta biến dạng hay không?" Tuy rằng Trí Nghiên không suy nghĩ nhiều, nhưng đụng đến chuyện liên quan tới Ân Tĩnh, thì tâm tư của nàng lại đủ tinh tế. Nàng có thể cảm nhận được mấy ngày nay Ân Tĩnh đang né tránh mình, không phải là né tránh về thân xác, mà là một loại cảm giác trốn tránh khác. Mỗi lần mình nhìn Ân Tĩnh, nàng sẽ luôn cúi đầu, mấy ngày nay hầu như không có lúc nào cả hai đối diện với nhau, điều này làm cho Trí Nghiên cảm thấy là lạ, trong lòng cũng không vui.

"Ngươi chớ có đoán mò, ngươi là yêu, cơ thể sẽ không phát sinh biến hóa, làm sao lại biến dạng được chứ, ta muốn đến chỗ của sư phụ, ngươi tiếp tục ăn đi." Ân Tĩnh nói, đẩy Trí Nghiên ra khỏi người, vội vàng đứng dậy, cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài. Nhìn nàng gấp gáp rời đi như vậy, Trí Nghiên ngơ ngác đứng tại chỗ một hồi, cứ cảm thấy Ân Tĩnh rất kỳ lạ, nàng suy nghĩ một chút, vẫn là biến thành một con rắn cực nhỏ, lén lén lút lút đi theo sau.

Trí Nghiên chưa từng đến gian nhà của Tĩnh Tuệ, đương nhiên sẽ không biết đường đi như thế nào, nàng chỉ thấy Ân Tĩnh quẹo trái quẹo phải, đi ra phía sau núi, Tĩnh Tuệ đang đội mũ ngồi trong cái chòi nghỉ mát ở chỗ đó, mà sau khi Ân Tĩnh đi tới, hai người nói gì đấy, rồi Ân Tĩnh liền ngồi đối diện với Tĩnh Tuệ. Để không bị Tĩnh Tuệ phát hiện, Trí Nghiên trốn trên cái cây ở đằng xa, mở pháp lực nghe các nàng đối thoại, kết quả hai người nói gì một câu nàng cũng không hiểu.

"Tĩnh nhi, ngươi đã đến rồi."

"Sư phụ, đồ nhi có một chuyện không hiểu, muốn thỉnh giáo ngươi."

Ngươi nói ra thử xem."

"Sư phụ là người tu đạo, mà chúng ta đều đã gặp qua yêu quái, trên đời này ngoài yêu ra, thì phật tổ mà chúng ta thờ phụng, có thật sự tồn tại hay không."

Ân Tĩnh cũng biết, hỏi về vấn đề này, đã là không tôn trọng phật môn. Người xuất gia kiêng kỵ nhất chính là đi tìm kiếm việc phật tổ có thật sự tồn tại hay không, đây là hoài nghi Phật tổ, lại càng là biểu hiện lòng hướng phật thiếu kiên định. Nhưng Ân Tĩnh không có cách nào khác, nàng muốn biết, muốn biết rõ trên đời này còn có cái gì lợi hại hơn yêu quái hay không. Mà một con người như mình, có phải là sinh vật vô dụng nhất hay không.

"Sơ nhi, ngươi cũng biết vấn đề của ngươi là bất kính với Phật tổ." Tĩnh Tuệ nói, bỗng nhiên giận tái mặt, thấy phản ứng của nàng, Ân Tĩnh biết mình thất lễ, vội vàng quỳ xuống đất.

"Sư phụ, đồ nhi biết không nên hỏi như vậy, nhưng đồ nhi vẫn muốn biết rõ chuyện này." Ân Tĩnh ngẩng đầu, hai tròng mắt kiên định nhìn Tĩnh Tuệ, nhìn ánh mắt của nàng, Tĩnh Tuệ thở dài một tiếng, đỡ nàng đứng lên.

"Tĩnh nhi, lúc vi sư ở tuổi của ngươi, cũng đã từng hỏi qua vấn đề giống như vậy, khi đó ta không phải là người của phật môn, vả lại tính tình cũng rất nóng nảy. Vạn vật trong thế gian này, lục đạo luân hồi, chốn nhân gian quả thật chỉ là sự tồn tại rất nhỏ bé. Trên yêu còn có tiên, trên tiên còn có Thần Ma hai giới. Với ta ngươi mà nói, đó đều là sự tồn tại cực kỳ xa xôi."

"Buồn ngủ quá đi." Nghe Ân Tĩnh và Tĩnh Tuệ đối thoại, Trí Nghiên lầm bầm lầu bầu nhắc đi nhắc lại. Nàng vốn tưởng rằng các nàng sẽ nói chút gì đó có dinh dưỡng, kết quả nói một hồi lâu, chính là giống với những thứ mà Trí Hiền thường hay nói với mình. Trí Nghiên nằm trên cây duỗi người, liền muốn bò đi. Ai biết nàng mới khẽ động, bỗng nhiên có một dòng sức mạnh bắt lấy nàng, trực tiếp kéo nàng vào trong chòi nghỉ mát.

Trí Nghiên nghĩ cũng biết là do Tĩnh Tuệ làm, nàng vươn răng nanh, phun chiếc lưỡi màu đỏ tươi ra rồi huơ huơ móng vuốt với Tĩnh Tuệ, nhưng ngẩng đầu đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Tĩnh Tuệ, liền sợ đến nỗi vội vàng rút lui, như một làn khói chui vào trong áo của Ân Tĩnh. Nhìn động tác của Trí Nghiên, Ân Tĩnh nhíu chặc mày.

Nàng không nghĩ tới Trí Nghiên sẽ lén theo tới đây, lại còn bị sư phụ phát hiện, kết quả chưa kịp nói gì, thì con rắn ngốc này lại còn chui vào trong ngực mình, động tác có phần rất đáng nghi. Trán của Ân Tĩnh túa ra một tầng mồ hôi mỏng, rất sợ Tĩnh Tuệ phát hiện ra chút gì đó, nàng ngẩng đầu nhìn Tĩnh Tuệ một chút, phát hiện đối phương chỉ yên lặng uống trà, liền thở phào nhẹ nhõm.

"Tĩnh nhi, quan hệ của ngươi và yêu xà kia thật tốt." Qua nửa ngày, Tĩnh Tuệ mới chậm rãi mở miệng, nghe nàng hỏi như vậy, Ân Tĩnh cố gắng duy trì bình tĩnh, gật đầu.

"Dạ, trong mấy ngày sư phụ ra ngoài, nàng đều do ta chăm sóc, nên thân thiết với ta hơn."

"Thân thiết là chuyện tốt, nhưng ngươi cũng phải nhớ kỹ, chớ có để nàng làm bị thương, dù sao yêu cuối cùng vẫn là yêu, khác biệt với con người. Tốc độ thành người của yêu xà kia nhanh như vậy, vả lại nguyên thân còn có móng vuốt, e cũng không phải là yêu xà thông thường." Tĩnh Tuệ hiển nhiên là nhìn thấy dáng vẻ vung vẩy móng vuốt vừa rồi của Trí Nghiên, dù sao người bình thường đều sẽ không cảm thấy rắn sẽ có móng vuốt, mặc dù hai cái móng vuốt đó của Trí Nghiên cực nhỏ, nhưng lúc quơ quơ vẫn có thể thấy được.

     
"Sư phụ nói, đồ nhi hiểu."

"Ừ, đã như vậy, ta đây liền quay trở về." Tĩnh Tuệ không có nói thêm gì nữa, mà là đứng dậy đi trước một bước. Nhìn nàng chậm rãi ly khai, Ân Tĩnh giống như là bỗng nhiên tan mất gánh nặng thở hổn hển. Nàng nhìn Trí Nghiên bò ra khỏi lòng ngực mình, nhíu chặc chân mày, vừa tính nói gì đó, thì đối phương đã hóa thành hình người ôm chặt lấy mình.

"Tĩnh Tĩnh, mụ lừa trọc thật đáng sợ." Trí Nghiên theo thói quen ôm lấy Ân Tĩnh, ai biết nàng mới vừa nói xong, thì Ân Tĩnh bỗng nhiên đưa tay đẩy nàng ra ngoài. Bỗng nhiên bị đẩy ra, Trí Nghiên nghi ngờ nhìn về phía Ân Tĩnh.

"Ngươi tới đây làm gì, không phải ta đã bảo ngươi chờ ở trong phòng hay sao." Đây là lần đầu tiên Ân Tĩnh lớn tiếng với Trí Nghiên, dường như cũng là lần đầu tiên la to đến như vậy.

Trí Nghiên sửng sốt một chút, nhưng không có lên tiếng phản bác, mà chỉ đứng ở đó, lẳng lặng nhìn Ân Tĩnh hồi lâu. Thực ra Ân Tĩnh la xong liền lập tức hối hận, chẳng qua là nàng rất sợ việc mối quan hệ của mình và Trí Nghiên bị sư phụ phát hiện, nên mới hốt hoảng như vậy, nàng cũng không có bực Trí Nghiên, chỉ là giận mình vô dụng, bây giờ thấy Trí Nghiên im lặng, chỉ đứng ở đó nhìn mình, Ân Tĩnh càng cảm giác mình quá kém cõi.

"Nghiên nhi, xin lỗi, ta. . ."

"Tĩnh Tĩnh, ta học được cách dùng lực để bay, ngươi có muốn bay chung hay không?"

Trí Nghịen không có nói tới chuyện bị Ân Tĩnh la, nàng đưa tay nắm lấy tay Dịch Sơ, nhẹ giọng nói. Ân Tĩnh ngơ ngác gật đầu, nàng cảm thấy phản ứng của Trí Nghiên rất kỳ quái, nếu như là thường ngày, bị mình la như vậy, Trí Nghiên nhất định sẽ bày ra cái dáng vẻ đáng thương, nhưng lúc này lại bất ngờ nói đến một chuyện khác. Ân Tĩnh ngơ ngác gật đầu, ngay sau đó liền được Trí Nghiên ôm lên.

Trước đây, Ân Tĩnh chưa từng nghĩ tới việc bay lên cao sẽ có cảm giác gì, cũng không có nghĩ rằng mình có thể bay. Nhưng bây giờ, cả người nàng được Trí Nghiên ôm vào trong ngực, cơ thể cứ như vậy bay bỗng lên bầu trời. Từ trên cao nhìn xuống, Trần Duyên tự biến thành một điểm cực nhỏ, xung quanh đều là những đám mây trắng xóa, còn có tiếng gió gào thét quét qua tai.

Vì để cho mình thích ứng, nên Trí Nghiên bay rất chậm, cũng không có ra khỏi phạm vi của ngôi chùa, Ân Tĩnh ngẩng đầu nhìn nàng, thấy được gò má của nàng, lúc này Trí Nghiên đang cười, cũng không phải là nụ cười rất rực rỡ, mà là một nụ cười nhàn nhạt. Bởi vì vận dụng pháp lực, nên con ngươi của nàng cũng không phải là của con người, mà là biến về con ngươi của rắn. Ân Tĩnh đã từng nghĩ con ngươi này rất là kinh người, nhưng của Trí Nghiên nhìn qua lại xinh đẹp như vậy. Màu vàng, lóe sáng, như ánh sao trời.

"Ngươi đang sợ sao?" Bỗng nhiên, Trí Nghiên mở miệng, giọng nói của nàng không còn mang vẻ nghịch ngợm và lười biếng như thường ngày, mà là có chút trầm trọng, nghe nàng hỏi mình như vậy, Ân Tĩnh  gật đầu. Nàng đang sợ, nàng sợ sư phụ, sợ Trí Nghiên, càng sợ bản thân mình.

"Tĩnh Tĩnh, có phải ta mang đến cho ngươi ấn tượng rất ngu xuẩn hay không, nên ngươi mới gạt ta mọi thứ, không chịu nói cho ta biết? Tuy ngươi nghĩ rằng ta không hoàn toàn minh mẫn, thế nhưng cái gì ta cũng biết."

"Ngươi sợ Tĩnh Tuệ biết chuyện của chúng ta, sợ ta khổ sở, sợ chính bản thân ngươi làm sai. Thực ra ngươi có thể nói với ta những điều này, không phải là cái gì ta cũng không hiểu. Ta a, gần đây vẫn luôn tu luyện, ngươi đi ra ngoài tụng kinh, ta sẽ trốn đi luyện tập. Ta thích ngươi, hoặc nói so với thích còn mãnh liệt hơn, cho nên ngươi có bất kỳ điều gì không vui, ta đều có thể nhận thấy được."

"Nghiên nhi, xin lỗi." Ân Tĩnh không nghĩ tới Trí Nghiên sẽ nói những lời này với mình, càng không có nghĩ tới một người luôn mang tính tình trẻ con như nàng sẽ có dáng vẻ này. Nhìn nụ cười yếu ớt của Trí Nghiên, Ân Tĩnh đột nhiên cảm giác được, kẻ ngây thơ chính là mình mới đúng. Trí Nghiên nhìn thấy mọi thứ mà mình suy nghĩ, nhưng không có trực tiếp nói với mình nói, mà là dùng phương pháp thế này. Bây giờ nghĩ lại, mình thực sự. . . quá lo lắng.

"Tĩnh Tĩnh, ngươi biết vì sao ta không thích gọi ngươi là Ân Tĩnh không? Vì tên đó là do Tĩnh Tuệ đặt cho ngươi, nó trở thành công cụ ràng buộc ngươi với Trần Duyên tự, cái tên Ân Tĩnh này, làm cho ngươi không có cách nào vui vẻ. Cho nên ta thích gọi ngươi là Tĩnh Tĩnh, tên này là tên họ từ nhỏ của ngươi, mà Hàm Ân Tĩnh ngươi, là hoàn toàn thuộc về ta."

"Nghiên nhi, ngươi. . ."

"Tĩnh Tĩnh, sau này không được đẩy ta ra nữa, không được hét lên với ta, bằng không ta liền biến thành rắn cắn ngươi."

"Được, nếu như sau này ta lại la ngươi, đẩy ngươi ra nữa, thì ngươi cắn ta ở chỗ nào cũng được."

"Ta đây muốn cắn thịt mềm của Ân Tĩnh." Nghe Ân Tĩnh nói cắn chỗ nào cũng được, ánh mắt của Trí Nghiên đều lóe sáng, phát hiện nàng nhìn ngực mình chằm chằm, Ân Tĩnh vỗ lên trên đầu nàng một cái, ngay sau đó Trí Nghiên cũng đưa tay vỗ xuống đầu nàng, lần này cũng không là vỗ một cái đơn giản, Ân Tĩnh cảm thấy lúc bị đụng vào liền có chút cảm giác nóng rực, nàng không biết Trí Nghiên lại làm ra cái chuyện kỳ lạ gì, nghi hoặc nhìn nàng.

"Tĩnh Tĩnh, đây là cảm ứng, ta đặt một chút pháp lực ở trên người ngươi, như vậy nếu ngươi gặp chuyện không may thì ta sẽ biết." Nói xong lời nói này, Trí Nghiên đã mang theo Ân Tĩnh đáp xuống đất, Ân Tĩnh có chút đứng không vững, liền được Trí Nghiên ôm vào trong ngực. Nghe hương vị trong veo trên người nàng, Ân Tĩnh giương mắt, đối diện với hai tròng mắt đang mỉm cười của Trí Nghiên, kìm lòng không đậu tiến tới hôn nàng. Đây là lần đầu tiên các nàng hôn nhau thân mật như vậy trong suốt mấy ngày qua, Trí Nghiên nhắm mắt lại, tùy ý để Ân Tĩnh đè nàng lên cây, nóng bỏng đáp lại.

Tĩnh Tuệ che giấu khí tức, lặng lẽ nhìn tất cả mọi thứ, nàng chưa từng thấy qua Ân Tĩnh tươi cười như vậy, thế nhưng. . . chuyện này, nàng không có cách nào tán thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro