chương 81

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ân Tĩnh sư tỷ, sư phụ gọi ngươi đến từ đường một chuyến." Mới sáng sớm, Ân Tĩnh còn chưa có thức dậy, đã nghe thấy tiếng nói chuyện của tiểu đệ tử ở trước cửa. Nghe nói Tĩnh Tuệ tìm mình, Ân Tĩnh vỗ vỗ Trí Nghiên đang nằm trong lòng ngực, người nọ cũng thành thật buông mình ra, chỉ có điều lại bất mãn bĩu môi, ra vẻ không vui.

"Tĩnh Tĩnh vì sao mới sáng sớm mà mụ lừa trọc kia đã tìm ngươi rồi."

"Sư phụ tìm ta tất nhiên là có việc, còn nữa, sao ngươi lại gọi nàng như vậy."

"A, ta phải ngủ tiếp đây."

Trí Nghiên mới không muốn nói chuyện với Ân Tĩnh đâu, ai bảo nàng luôn vì Tĩnh Tuệ mà không ở cạnh mình. Bất quá tuy rằng tỏ vẻ bất mãn, nhưng Trí Nghiên cũng hiểu được Tĩnh Tuệ quan trọng với Ân Tĩnh. Mình coi Nhạc yêu cốc như là nhà, coi Trí Hiền như là một thành viên trong gia đình, nói vậy đối với Ân Tĩnh mà nói, Tĩnh Tuệ cũng giống như thế. Trí Hiền liếc nhìn bóng lưng của Ân Tĩnh, rồi lại chôn đầu vào trong gối.

Xem ra muốn mang Ân Tĩnh đi, cũng không phải là chuyện đơn giản đâu.

Một đường theo tiểu đệ tử đến từ đường, mới vừa tới cửa, Ân Tĩnh liền thấy Tĩnh Tuệ đang chắp tay đứng ở trong đó, giống như là cố ý chờ mình."Sư phụ, đệ tử tới." Ân Tĩnh làm cái phật lễ với Tĩnh Tuệ, mà từ lúc nàng vào cửa thì Tĩnh Tuệ đã biết là nàng tới rồi. Nàng chậm rãi xoay người, nhìn về phía Ân Tĩnh đang cúi đầu, chân mày nhíu lại.

"Tĩnh nhi, mấy ngày qua dường như ngươi có chút lười biếng, không sao chép kinh văn nhiều như mọi ngày, cũng thường hay phân tâm trong khóa sáng." Tĩnh Tuệ thấp giọng nói, trong tay đang cầm số kinh văn mà Ân Tĩnh đã chép."Sư phụ, có lẽ là do mấy ngày qua đệ tử không có nghỉ ngơi tốt, xin sư phụ trách phạt." Ân Tĩnh không nghĩ tới Tĩnh Tuệ sư thái tìm mình qua đây là để nói về việc này, quả thật gần đây nàng không quá chuyên tâm vào phật lễ, thế nhưng cũng không có mất hồn trong khóa sáng a. Nhưng nếu sư phụ đã nói như vậy, nàng cũng không tiện giải thích thêm cái gì.

"Tĩnh nhi, mấy ngày nay vi sư cẩn thận suy nghĩ một chút, cảm thấy không thể giữ lại con yêu xà kia, cần phải bỏ đi linh trí và pháp lực của nàng, để cho nàng biến thành một con vật thông thường." Tĩnh Tuệ vừa dứt lời, Ân Tĩnh vừa rồi còn đang duy trì bình tĩnh lại sửng sốt hồi lâu. Đợi cho đến khi lấy lại tinh thần, thì thần sắc của nàng đã chuyển từ dại ra thành kinh hoảng và khó hiểu, mà những điều này đều bị Tĩnh Tuệ thu vào trong mắt.

"Sư phụ, tại sao phải làm như vậy? Nàng vẫn chưa làm gì sai, cũng không có tạo ra sát nghiệt gì cả." Ân Tĩnh vội vàng thanh minh cho Trí Nghiên, nàng không hiểu tại sao bỗng nhiên Tĩnh Tuệ lại nói như vậy, là vì đã nhận ra mối quan hệ của các nàng nên mới nói như vậy sao? Hay là vì có nguyên nhân khác?

"Nga? Vẫn chưa làm gì sai? Vậy câu dẫn đệ tử cửa Phật phá giới, hủy hoại thanh quy của chùa chiền, ở trong mắt ngươi, hai chuyện này cũng không tính là sai sao?"

Đã nói đến nước này, Ân Tĩnh liền biết Tĩnh Tuệ sư thái đã phát hiện ra chuyện của mình và Trí Nghiên, nàng quỳ trên mặt đất, sống lưng thẳng tắp. Dù cho nàng đã sớm biết ngày này sẽ tới, nhưng lại không nghĩ rằng nó sẽ đến một cách đột nhiên như vậy, không cho nàng chuẩn bị dù chỉ là một chút.
    
"Sư phụ, là đệ tử có lỗi trước, là đệ tử thích nàng trước. Hết thảy đều là do đệ tử không tốt, nhưng Trí Nghiên vô tội, nàng cũng không hiểu những thứ này, xin sư phụ đừng trách nàng, mọi hình phạt cứ để cho ta gánh chịu." Ân Tĩnh muốn đem tất cả mọi chuyện đổ lên trên người mình, chuyện này quả thực cũng là lỗi của mình. Nếu không phải do mình thiếu định lực, thì làm sao có thể phát sinh một loạt chuyện thế này, nói cho cùng, bất quá là do nàng có tình cảm của người thường mà thôi.

"Tĩnh nhi, vi sư không ngờ chỉ mới có mấy tháng ngắn ngủi, mà yêu xà kia đã có thể hủy hoại tu vi nhiều năm của ngươi chỉ trong chốc lát. Nếu là những đệ tử khác, tất nhiên là vi sư sẽ trục xuất khỏi sư môn, nhưng duy chỉ có ngươi, ta không thả được."

"Sư phụ, đệ tử chưa bao giờ có ý nghĩ rời khỏi Trần Duyên tự, cũng không phải là do Trí Nghiên làm gì đó với ta, là đệ tử. . ."

"Được rồi, Tĩnh nhi, đến bây giờ mà ngươi còn giải thích hộ nàng, phật tâm của ngươi đã loạn, cả đầu đều là chuyện của nàng. Ngươi chung sống với nàng lâu, yêu khí ở trên người cũng nồng nặc hơn thường nhân rất nhiều, nếu như không biết ngươi là người, sợ là những vị tu đạo khác sẽ tưởng ngươi là yêu quái." Nghe xong lời Tĩnh Tuệ nói, Ân Tĩnh hơi sững sờ, nàng không nghĩ tới trên người mình sẽ lây dính yêu khí của Trí Nghiên, mình là người bình thường không có cảm nhận được, nhưng sư phụ có thể thấy sao? Nói cách khác, sư phụ đã sớm biết?

"Sư phụ, đệ tử có tội, vi phạm phật môn cùng lời dạy của ngươi, tất cả sai lầm đều là do một mình ta gây ra, xin sư phụ hãy trách phạt." Ân Tĩnh không dự định thanh minh, cũng không có gì để thanh minh. Hiện tại nàng chỉ hy vọng Tĩnh Tuệ sư thái nương tay một chút, đừng làm gì đó với Trí Nghiên. Bằng không lấy tu vi của Ngôn nhi, nhất định là sẽ bị sư phụ gây thương tích.

"Ngươi cho rằng ngươi nhận hết toàn bộ tội lỗi, thì vi sư sẽ không nghiêm phạt nàng hay sao? Nàng mê hoặc tâm trí của ngươi, đã phạm vào đại kỵ của yêu quái, nếu sau này thả ra khỏi Trần Duyên tự, sợ là sẽ có nhiều người bị hại hơn. Yêu xà kia, nói như thế nào cũng không giữ lại được." Tĩnh Tuệ nhíu chặc chân mày, nhìn dáng vẻ kinh hoảng mà Ân Tĩnh chưa bao giờ có, nhẹ nhàng thở dài.

Nàng biết mình làm như vậy có lẽ là rất tàn nhẫn với Ân Tĩnh, nhưng chuyện này, cũng chỉ có mình mới có thể làm.

"Sư phụ, nàng chỉ là một người có tính tình trẻ con, cũng không phải là loại yêu quái có mục đích và tà niệm. Nàng tới nơi này chỉ là vì muốn tìm lại đồ đạc của nàng, chứ không hề nghĩ tới sẽ làm gì đệ tử." Nghe thấy Tĩnh Tuệ vẫn không chịu buông tha cho Trí Nghiên, Ân Tĩnh nặng nề dập đầu ba cái trên mặt đất, mặc dù cái trán bị đụng vỡ nhưng cũng không có giảm bớt lực đập.

Nàng vẫn không cảm thấy Trí Nghiên có lỗi gì, nàng chỉ là đơn thuần thích mình, cũng không phải là vì cái gì đó mà tới câu dẫn mình. Ân Tĩnh không muốn bởi vì chuyện này mà để cho Trí Nghiên chịu thương tổn, đồng thời nàng cũng có chút chán ghét sự bất lực của bản thân mình lúc này. Nếu như nàng có năng lực, thì có thể đưa Trí Nghiên đi ngay, chứ không cần ở chỗ này giằng co với sư phụ.

"Tĩnh nhi, ngươi lại còn dùng người để miêu tả về nàng, ngươi có còn biết nàng không phải là người, mà là yêu hay không. Yêu và người khác biệt, ngươi làm như vậy cho dù ta không phạt ngươi, ngày sau chắc chắn cũng sẽ tiếp nhận nghiệp chướng. Chuyện sau này, ngươi có bao giờ nghĩ tới hay chưa?" Tĩnh Tuệ bất đắc dĩ nhìn Ân Tĩnh, nàng có thể cho phép Ân Tĩnh lựa chọn những người khác, nhưng duy chỉ có Trí Nghiên là không được.

"Sư phụ, đồ nhi đã cùng nàng làm chuyện vợ chồng, nên không có cách nào xem nàng như là một tên yêu quái mà đối đãi. Bất kể ngày sau phải gánh chịu cái gì, đồ nhi cũng đã chuẩn bị xong. Khẩn cầu duy nhất, chỉ là hy vọng sư phụ có thể buông tha nàng." Ân Tĩnh nói xong, lại nặng nề hướng về phía Tĩnh Tuệ dập đầu ba cái, mắt thấy cái trán của nàng đã bị nứt ra rồi chảy máu, Tĩnh Tuệ siết chặc nắm tay, chậm rãi đi tới trước mặt nàng.

"Tĩnh nhi, từ lúc ngươi còn bé vi sư đã biết một khi ngươi đã quyết định thì sẽ không dễ dàng thay đổi. Ta có thể đồng ý với ngươi tha cho nàng một lần, nhưng ngươi cũng phải đáp ứng vi sư, từ nay về sau nếu không có sự cho phép của ta, không được bước ra khỏi Trần Duyên tự nửa bước, cuộc đời này không được gặp lại nàng. Ta sẽ giam ngươi trong chùa một khoảng thời gian, đến khi phật tâm của ngươi khôi phục như lúc ban đầu, sẽ thả ngươi tự do."

Tĩnh Tuệ nói xong, không có vội vã muốn nghe câu trả lời từ Ân Tĩnh, mà chỉ đứng ở một bên lẳng lặng nhìn nàng. Ân Tĩnh cúi đầu, dùng hai tay chống lên trên sàn nhà, nhưng dù là vậy, thì thân thể của nàng vẫn không ngừng phát run. Một giọt giọt máu tươi theo trán nàng trượt xuống nền nhà, hàm răng của nàng đang run rẩy, cũng không phải là bởi vì đau đớn, mà là nàng bởi vì dùng sức quá độ mà sinh ra run rẩy.

Cuộc đời này không được gặp lại. . . một đời đến tột cùng là có bao lâu, trước đây Ân Tĩnh không nghĩ tới, nhưng bây giờ đó lại là việc mà nàng suy nghĩ nhiều nhất. Trí Nghiên có thể sống thật lâu, mà một con người như mình đi bên cạnh nàng, thì thời gian thực sự quá ngắn. Thế nhưng, nếu như các nàng tách ra, có lẽ mình sẽ chậm rãi trở lại là một Ân Tĩnh không muốn không cầu như trước đây. Mỗi ngày ăn chay niệm phật, không cười không khóc, toàn bộ cuộc sống đều chỉ có phật lễ. Cuộc sống như vậy, một cuộc sống không có Trí Nghiên, có thể sẽ rất dài rất dài.

Nói như vậy, dường như cái sau mới là sự lựa chọn thích hợp. Nhưng vì cái gì đến thời điểm thực sự phải chọn lựa, thì mình lại cảm thấy khó chịu, khó mà ra quyết định như thế này. Nếu như mình mất, hẳn là Nghiên nhi sẽ rất khó chịu, cho dù sau này sẽ quên, thế nhưng cái khoảng thời gian đầu, nàng nhất định sẽ nghĩ là mình không cần nàng nữa, sẽ khóc sẽ ồn ào, thế nhưng mình lại không có cách nào ôm lấy nàng.

Nhưng qua không bao lâu, nàng sẽ quên đi mình, tìm một người càng thêm ưu tú hoặc là một yêu quái có thể ở cạnh nàng dài lâu. Ân Tĩnh, Hàm Ân Tĩnh, hai cái tên này, sẽ vĩnh viễn biến mất trong cái thế giới của nàng. Nói như vậy, có lẽ so với việc mình tuổi già sức yếu rời khỏi nàng, thì tốt hơn rất nhiều. Nói cho cùng, Ân Tĩnh vẫn không có đủ dũng khí, nàng cũng không có cách nào hoàn toàn tin tưởng lời nói Trí Nghiên sẽ không rời bỏ mình.

Thế nhưng bây giờ, mình chỉ có thể đồng ý không phải sao? Nếu như không đồng ý, sư phụ sẽ không bỏ qua cho Nghiên nhi. Mình thế nào cũng không sao cả, nàng sẽ không quên Trí Nghiên, cho nên dù rằng ngày tháng tiếp theo sẽ phải ở trong Trần Duyên tự, thì nàng cũng sẽ nghĩ đến tất cả những gì mà các nàng đã từng trải qua để vượt qua những năm tháng dong dài. Cuộc sống như thế, có lẽ cũng không tệ.

"Sư phụ, đệ tử quyết định xong rồi. Đời này sẽ không rời khỏi Trần Duyên tự một bước, đoạn tuyệt quan hệ với Trí Nghiên. Nếu như vi phạm, nguyện chịu mọi hình phạt, bỏ mình không hối hận."

"Tốt, nếu ngươi đã quyết định, ta sẽ đưa ngươi vào trong kết giới, trước khi phật tâm của ngươi chưa khôi phục, vi sư sẽ không thả ngươi ra."

Tĩnh Tuệ nhìn Ân Tĩnh hồi lâu, do dự một chút, vẫn chọn quyết định này. Nghe xong lời của nàng, Ân Tĩnh ngẩng đầu, hai tròng mắt màu đen dẫn theo chút dứt khoát cùng ẩn nhẫn."Sư phụ, có thể để ta tiễn nàng đi hay không? Nếu ta cứ như vậy mà biến mất, nàng nhất định sẽ không chịu bỏ đi, đồ nhi khẩn cầu sư phụ, đáp ứng một tâm nguyện cuối cùng của ta."

"Ngươi làm như vậy, căn bản là không có cách nào đoạn tuyệt trần duyên, ta đưa ngươi vào kết giới, thì sẽ để cho nàng đi."

"Sư phụ, đồ nhi chỉ là. . . chỉ là muốn tự mình đưa nàng đi. Lần này từ biệt, có thể cả đời này cũng không thể gặp lại nhau." Ân Tĩnh bỗng nhiên bật cười, nhưng ánh mắt lại tràn ngập tuyệt vọng. Nhìn khoảng không trong mắt nàng, Tĩnh Tuệ nhíu mày, gật đầu, lúc này Ân Tĩnh mới chuẩn bị đứng dậy.

Vừa lúc đó, bên kia cửa phòng liền truyền đến tiếng bước chân dồn dập, hai người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Trí Nghiên đã chạy sang đây, nàng kinh ngạc nhìn vết thương trên đầu Ân Tĩnh, lại nhìn sang Tĩnh Tuệ, nhanh chóng phi thân tới, kéo Ân Tĩnh ra khỏi Tĩnh Tuệ, ôm nàng đứng ở một bên.

"Tĩnh Tĩnh, nàng đả thương ngươi sao? Xin lỗi, là do ta tới quá muộn." Từ lúc đầu Ân Tĩnh bị vỡ thì Trí Nghiên đã cảm ứng được Ân Tĩnh gặp nạn, nàng vội vàng chạy tới, nhưng lại không nghĩ rằng bên ngoài từ đường giăng rất nhiều tầng kết giới. May mà kết giới này cũng không phải là loại rất lợi hại, nàng không tìm được cách loại bỏ, chỉ có thể phí chút thời gian cưỡng ép đánh tan. Không nghĩ tới sẽ thấy Ân Tĩnh và Tĩnh Tuệ ở chỗ này, mà trên đầu Ân Tĩnh còn bị thương.

"Sao ngươi lại qua đây. . . không phải ta đã nói ngươi ở trong phòng hay sao?" Ân Tĩnh không nghĩ tới Trí Nghiên sẽ sang đây, nàng khẩn trương nhìn Tĩnh Tuệ sư thái, không ngờ vào lúc này sự tình sẽ phát sinh bước ngoặt." Tĩnh Tĩnh, ngươi bị thương, làm sao ta có thể không tới. Nàng đã làm gì ngươi? Ngươi đừng sợ, ta bảo vệ ngươi, sẽ không để cho nàng ăn hiếp ngươi." Trí Nghiên đem Ân Tĩnh hộ ở sau người, khẩn trương nhìn Tĩnh Tuệ, nàng biết tu vi của mình căn bản không đánh lại Tĩnh Tuệ, nhưng nàng không nhìn nổi Ân Tĩnh khổ sở, nhất là vào lúc này.

"Yêu xà, Tĩnh nhi đã đồng ý đoạn tuyệt quan hệ với ngươi, ta sẽ đưa ngươi ra khỏi Trần Duyên tự. Ngày sau, Tĩnh nhi sẽ không sẽ gặp lại ngươi nữa."

"Mụ lừa trọc, ngươi dựa vào cái gì nói như vậy, Tĩnh Tĩnh nàng sẽ không không cần ta, nàng sẽ cùng ta rời khỏi Trần Duyên tự." Nghe xong lời Tĩnh Tuệ nói, Trí Nghiên không chút suy nghĩ trực tiếp phản bác. Nàng biết Tĩnh Tuệ đã phát hiện quan hệ của mình và Ân Tĩnh, nếu đã như vậy, nơi này cũng không thể ở nữa.

"Có phải là thật hay không, để Sơ nhi tự mình nói cho ngươi biết." Tĩnh Tuệ nói xong, dời đường nhìn về phía Ân Tĩnh. Nhìn sự bình tĩnh trong mắt nàng, Ân Tĩnh hiểu, sư phụ đang ép mình chính miệng nói với Trí Nghiên. Nàng quay đầu lại, nhìn sự yêu thương trong mắt Trí Nghiên, nhẹ nhàng sờ lên bả vai của nàng.

"Tĩnh Tĩnh, trán ngươi bị thương, để ta giúp ngươi chữa trị." Trí Nghiên cũng không có nhận ra Ân Tĩnh không bình thường, mà chỉ ngưng tụ pháp lực ở trên trán Ân Tĩnh, muốn chữa thương cho nàng. Nhưng nàng mới vừa đụng tới Ân Tĩnh, thì đã bị đối phương dùng sức đẩy ra. Lực đạo này cực lớn, Trí Nghiên lảo đảo lui ra phía sau vài bước, đụng vào cánh cửa ở đằng sau.

"Được rồi, yêu xà, đừng dùng tay ngươi chạm vào ta."

---------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro