chương 82

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giọng nói của Ân Tĩnh mang theo chút lúng túng, rồi lại bởi vì buộc phải bình tĩnh mà có vẻ gay gắt. Nghe nàng lại gọi mình là yêu xà còn không cho phép mình chạm vào nàng, Trí Nghiên nhíu chặc mày, vẫn tiếp tục tự mình chữa trị vết thương trên đầu nàng. Nhìn động tác của nàng, Ân Tĩnh cảm thấy lồng ngực mình đang không ngừng co rút, nàng cảm thấy rất đau, loại đau đớn này cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng trải nghiệm qua, cảm giác như vậy rất xa lạ, giống như là cách đây rất lâu, lâu đến nỗi nàng đã quên mất, lần trước mình đau như thế là khi nào.

"Yêu xà, ngươi đi đi, Trần Duyên tự sẽ không chứa chấp ngươi nữa, ngươi tự do." Ân Tĩnh lui ra phía sau vài bước, tạo ra khoảng cách với Trí Nghiên. Nàng ổn định lại hơi thở, làm cho mình giống như thường ngày. Nàng luôn luôn nói người xuất gia không buông lời nói dối, nhưng những lời nói dối ngày hôm nay, sợ là còn nhiều hơn tất cả những lời nói dối trong suốt hai mươi năm qua của nàng cộng lại.

"Tĩnh Tĩnh, sao bỗng nhiên ngươi lại bảo ta rời đi, là do nàng ép ngươi đúng không? Ngươi đã nói sẽ không bỏ lại ta nữa, ta sẽ không đi." Trí Nghiên ủy khuất nói, viền mắt đã hiện lên màu hồng nhạt, nghe lời nói này của nàng, Ân Tĩnh hít sâu một hơi, hướng về phía Trí Nghiên làm một cái phật lễ.

"Yêu xà, việc đã làm cùng ngươi chính là do ta tạm thời sơ sẩy mà bị ngươi mê hoặc. Hôm nay ta đã bỏ đi phần nghiệp chướng này, đương nhiên sẽ không có bất kỳ dính dáng gì với ngươi." Ân Tĩnh bình thản nói, nhưng nội tâm của nàng đã sớm nghiêng trời lệch đất, nàng không biết biểu tình hiện tại của mình ra sao, chỉ có thể nhìn vào trong đôi mắt của Trí Nghiên, thông qua cặp mắt ấy mà nhìn thấy cái gương mặt giả tạo không chút biểu cảm nào của mình.

"Tĩnh Tĩnh, ngươi nói láo, là mụ lừa trọc kia ép ngươi nói với ta như vậy. Mê hoặc ngươi cái gì, cho tới bây giờ ta vẫn không hề dùng bất kỳ một loại pháp thuật nào với ngươi. Sao ta lại có thể dùng pháp thuật với ngươi kia chứ, ngươi lại nói như vậy, ta thật sự sẽ buồn." Trí Nghiên níu lấy y phục của Ân Tĩnh, nước mắt đã dâng lên, nhưng không có rơi xuống. Trí Nghiên không nghĩ tới vừa ngủ một giấc tỉnh dậy thì cái gì cũng đã thay đổi, Ân Tĩnh lại gọi mình là yêu xà, còn bảo mình ra đi.

Nàng không tin Ân Tĩnh là người như vậy, cho dù nàng ngốc đến cỡ nào đi nữa, thì cũng sẽ không tin tưởng Ân Tĩnh sẽ đối xử với mình như thế. Trí Nghiên cho rằng đây chắc là do Tĩnh Tuệ đang làm trò quỷ, nỗi chán ghét Tĩnh Tuệ ở trong lòng nàng cũng càng thêm sâu. Phần chán ghét này biến thành sát niệm, làm cho lệ khí yêu quái của Trí Nghiên tăng lên một chút, nàng cắn chặc môi dưới, nhưng răng nanh ở trong miệng vẫn không bị khống chế mà mọc ra, hai tròng mắt cũng biến lại thành con ngươi rắn.

Thấy Trí Nghiên biến hóa, Tĩnh Tuệ trầm mặt, nàng cầm pháp trượng đi tới mấy bước, rồi lại ngừng lại. Bởi vì vào lúc này Ân Tĩnh đã đẩy Trí Nghiên ra, lực đạo lần này còn muốn mạnh hơn lúc nãy, Ân Tĩnh lui về phía sau vài bước, đứng ở bên người Tĩnh Tuệ.

"Yêu xà, chuyện đã tới nước này ngươi còn giả bộ làm gì? Nếu không phải ngươi dùng yêu pháp mê hoặc ta, thì làm sao ta sẽ làm ra cái việc phá giới xúc phạm môn quy đó. Chẳng qua chỉ là một con yêu quái, lại còn vọng tưởng nhận được tình cảm của nhân loại. Bất luận ngươi ngụy trang thành người đến cỡ nào, thì ngươi vẫn chỉ là yêu quái. Vật thấp hèn tà ác, căn bản không xứng ở lại Trần Duyên tự."

Ân Tĩnh thấp giọng nói, bởi vì dùng sức siết chặt nắm tay quá độ mà run rẩy. Nghe nàng nói lời này, Trí Nghiên sửng sốt hồi lâu, rồi sau đó đúng là nở nụ cười. Nàng cười rất lớn tiếng, thậm chí có chút chói tai, thấy hai hàng nước mắt trên gương mặt nàng. Ân Tĩnh biết lời mình mới vừa nói có bao nhiêu quá đáng, thế nhưng chỉ có làm như vậy thì nàng mới có thể làm cho Trí Nghiên rời đi, và không quay trở lại.

"Hàm Ân Tĩnh, ngươi thật sự nghĩ về ta như thế sao?" Sau một lát, Trí Nghiên ngưng cười, nàng ngẩng đầu nhìn Ân Tĩnh, lần đầu tiên gọi nàng như vậy. Nhìn dáng vẻ thất hồn lạc phách của nàng, Ân Tĩnh chật vật gật đầu. Chỉ là một động tác gật đầu đơn giản, mà lúc này thực hiện lại trắc trở vô cùng. Mình đã đả thương Trí Nghiên, dùng ngôn ngữ rất ác độc, đả thương nàng.

"Được, ta đi. . ." Trí Nghiên liếc nhìn Ân Tĩnh chậm rãi xoay người, chuẩn bị bỏ đi, thấy nàng thật sự muốn đi, rốt cục lúc này Ân Tĩnh mới lộ ra biểu tình không muốn, cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay lúc ấy, Trí Nghiên bỗng nhiên quay đầu lại nhìn về phía nàng, Ân Tĩnh không kịp che giấu biểu tình khổ sở, toàn bộ đều bị Trí Nghiên nhìn hết. Ngay sau đó, Ân Tĩnh thấy con ngươi màu vàng của Trí Nghiên chậm rãi biến thành màu đen, móng tay của nàng từ từ dài ra, hàm răng bén nhọn cũng vươn ra ngoài. Nàng chưa từng thấy qua một Trí Nghiên như vậy, chỉ trong nháy mắt, đối phương đã đi tới trước mặt các nàng.

"Tĩnh Tĩnh, ta chỉ biết là ngươi đang gạt ta, ta sẽ dẫn ngươi rời khỏi nơi này." Trí Nghiên nói, vươn móng tay bén nhọn hướng về phía Tĩnh Tuệ. Tựa như là đã sớm có đề phòng, Tĩnh Tuệ nâng pháp trượng, ngăn cản móng vuốt bén nhọn của Trí Nghiên, hai vật va vào nhau, phát sinh một tiếng đinh giòn vang. Cũng bởi vì khí lực quá lớn, mà bụi bặm bên trong từ đường đều bị cuốn lên.

Trí Nghiên biết Tĩnh Tuệ lợi hại, đương nhiên sẽ không cho rằng một chiêu này có thể làm ra việc. Nàng vội vàng xoay người, ngưng tụ lại pháp lực đánh về phía Tĩnh Tuệ, một luồng sét xanh mà mắt thường có thể nhìn thấy được bay thẳng đến trước mặt Tĩnh Tuệ, luồng sét có ba tia, vả lại mỗi một tia đều giống như là một con rắn, rồi lại bén nhọn tựa như một mũi tên. Thấy cái này, Tĩnh Tuệ nhíu mày, nàng vươn tay, rất nhanh liền ngưng tụ lại một tầng băng, nhiệt độ chung quanh cũng theo đó mà bị lạnh xuống vài phần, lớp băng ấy nhìn qua mỏng nhẹ, nhưng lại dễ dàng cản trở ba tia sét của Trí Nghiên.

"Pháp lực của ngươi tăng trưởng rất nhanh, nhưng ngươi sẽ không ngốc đến mức cho rằng như vậy thì có thể đánh bại ta." Tĩnh Tuệ nhẹ giọng nói, trong mắt có thêm chút tán thưởng, nàng đã sớm nhìn ra thiên tư của Trí Nghiên cũng không có ngu dốt, mà thậm chí là thượng thừa trong giới yêu quái. Chỉ là do nàng quá mức lười biếng, nên mới biến thành yếu ớt như hôm nay. Nếu nàng chăm chỉ tu luyện, ngày sau nhất định không phải là vật ở trong ao.

"Cho dù đánh không lại cũng muốn đánh, ngươi ức hiếp Tĩnh Tĩnh, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi."

"Tĩnh nhi là đồ đệ của ta, ta làm mọi thứ đều là vì nàng."

"Ngươi luôn miệng nói vì nàng, thế nhưng ngươi làm cho nụ cười của nàng dần dần phai đi, nàng sống như vậy một chút cũng không tốt."

     
Trí Nghiên nói, đã hóa ra nguyên thân, biến thành một con rắn khổng lồ, lớp vảy rắn chiếu sáng óng ánh dưới ánh nắng mặt trời. Nàng gào thét một tiếng, hướng thẳng về phía Tĩnh Tuệ. Ân Tĩnh không nghĩ tới các nàng sẽ đánh nhau, nàng không muốn nhìn thấy những người quan trọng nhất với mình lại tự giết hại lẫn nhau, nàng rất muốn làm gì đó để giúp các nàng, thế nhưng nàng chỉ là một người bình thường, cái gì cũng không làm được, chỉ có thể lo lắng suông.

"Nghiên nhi, ngươi đừng như vậy, đi nhanh đi, ta không sẽ rời khỏi Trần Duyên tự." Ân Tĩnh muốn ngăn Trí Nghiên lại, nhưng đối phương hiển nhiên không có đem lời nói nàng để vào trong tai. Từ đường bị nàng đụng hư, liên đới phật tượng cũng bể thành bốn năm phần. Cái đuôi rắn khổng lồ của nàng quét về phía Tĩnh Tuệ, Tĩnh Tuệ vội vàng né tránh, đồng thời ngưng tụ một tầng băng, muốn đông lạnh Trí Nghiên. Nhưng chân thân của Trí Nghiên rất to, khí lực cũng lớn, lớp băng mỏng ấy không cách nào làm gì nàng, mà nếu như muốn lớp băng đủ dày, mà không cần phải lãng phí thêm một chút thời gian tất nhiên là điều không thể.

"Ngươi còn có chút thông minh." Cuối cùng Tĩnh Tuệ cũng hiểu vì sao Trí Nghiên phải biến ra chân thân đánh nhau với mình, nàng từ trong tay áo rút ra ba lá bùa chú màu vàng, lẩm bẩm cái gì đấy, ngay sau đó, ba là bùa chú liền phát sáng, giống như là tự có ý thức, bay về phía Trí Nghiên. Nàng tránh được hai cái đầu tiên, nhưng cái sau cùng lại né không kịp, nó phát nổ ngay bên cạnh nàng. Vảy rắn của Trí Nghiên rất dày, nhưng cái bùa chú này hiển nhiên cũng không phải là bùa chú bình thường, trong chớp mắt nó đã thiêu hủy một mảng vảy lớn của nàng, máu tươi chảy đầy đất.
Trí Nghiên chẳng thèm kêu đau, chỉ có thể tiếp tục hướng về phía của Tĩnh Tuệ mà cắn xé, nàng chưa từng giết người, nhưng lại không ngại giết Tĩnh Tuệ. Chỉ khi nào giải quyết xong mụ lừa trọc này, thì mình mới có thể mang Ân Tĩnh đi. Trí Nghiên quyết tâm, lớn tiếng gào thét, tiếng rống vừa lớn vừa thê lương khiến cho cả ngôi chùa đều nghe được, nhưng không có tiểu đệ tử nào dám chạy sang đây xem.

Tĩnh Tuệ trầm mắt, chợt phóng ra hơn mười lá bùa chú, từng cái từng cái đều nhắm về phía Trí Nghiên mà đi. Trí Nghiên biết mình không có biện pháp hoàn toàn tránh thoát, nhưng những lá bùa này chẳng qua là dùng để nổ tung, bị đánh trúng nhiều lắm là đau một chút, không có quá nhiều tổn thương tới nàng. Nàng có thể tránh bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, không tránh được thì bị trúng thôi.

Nhưng mà, khi đuôi rắn bị lá bùa kia xuyên thủng, một cổ sức lực mạnh mẽ ghim cái thân rắn to lớn của Trí Nghiên xuống mặt đất, nàng quay đầu nhìn lại, liền thấy đuôi rắn của mình đã bị ba thanh kiếm băng màu xanh nhạt ghim chặt trên mặt đất. Có thể thấy được hơi lạnh tản ra quanh thân kiếm, cơn đau kịch liệt khiến cho Trí Nghiên thiếu chút nữa thì khóc lên. Nàng sợ nhất là đau, thế nhưng vào lúc này, đau cũng được, nhưng nàng không thể thua cái mụ lừa trọc này.

Phát hiện đuôi rắn không thoát khỏi băng kiếm, Trí Nghiên trực tiếp hóa thành hình người, ba thanh kiếm kia cắm trên đùi phải, nhuộm đỏ hơn nửa người của nàng. Nàng cắn chặt răng, cố sức rút ba thanh kiếm băng kia ra, rồi cố nâng thân người đã phù phiếm vô lực, ngay cả đứng cũng đều trắc trở lên.

"Nghiên nhi, được rồi, thực sự được rồi, ngươi đi mau, ngươi đánh không lại sư phụ!" Ân Tĩnh không nhịn được phóng tới ôm lấy Trí Nghiên, nàng biết Trí Nghiên xưa nay sợ nhất là đau, nhưng lúc này đây lại vì mình mà bị thương nặng đến như vậy. Vì sao. . . Mình chỉ là một con người mà thôi, tại sao lại phải như vậy chứ. Nghiên nhi, không phải ta chú ý ngươi là yêu, mà là vì ta không xứng với ngươi a.

"Không được, đi thì sẽ không nhìn thấy ngươi. Ta muốn mang ngươi quay về Nhạc yêu cốc, rời khỏi nơi này." Trí Nghiên từ trong lòng Ân Tĩnh đứng lên, nàng mở to mắt nhìn về phía trước, nhưng lại cảm thấy hình bóng của Tĩnh Tuệ đã bắt đầu mơ hồ. Trí Nghiên cảm giác mình quá yếu, nàng thực sự rất hối hận trước đây mình không có tranh thủ thời gian mà tu luyện. Nếu nàng có thể như lợi hại như Thương Vãn Trăn, thì đã có thể mang Ân Tĩnh đi rồi.

"Yêu xà, ngươi ngoan cố như vậy, đã là chấp niệm, mà chấp niệm nặng sẽ biến thành tà niệm, cuối cùng sẽ rơi vào tà đạo. Nếu ngươi cứ tiếp tục thế này, thì ta không thể giữ ngươi lại." Tĩnh Tuệ nhìn dáng vẻ của Trí Nghiên, rồi lại dời đường nhìn lên người Ân Tĩnh. Trong chùa này, nếu đổi lại là bất kỳ một đệ tử nào, nàng đều có thể thả họ ra đi, duy chỉ có Ân Tĩnh, nàng không có biện pháp buông ra, huống chi sự lựa chọn của Ân Tĩnh lại còn là Trí Nghiên.

"Sư phụ, cầu ngươi, đừng đả thương nàng, đồ nhi sẽ bảo nàng đi, đời này đồ nhi không bao giờ gặp mặt nàng nữa, sẽ nghe lời ngươi nói ở lại Trần Duyên tự." Ân Tĩnh khuyên Trí Nghiên không được, chỉ có thể đi cầu Tĩnh Tuệ. Nhìn Ân Tĩnh quỳ gối cầu Tĩnh Tuệ buông tha cho mình, Trí Nghiên khẽ cắn môi, móc ra một cái bình sứ. Cái bình này là thần đan mà Trí Hiền để lại cho mình, nó có thể nâng cao tu vi lên một chút, nhưng khi hiệu lực qua đi thì sẽ phản thương. Nhưng bây giờ, Trí Nghiên đã bất chấp những thứ đó.

Nàng mở bình sứ, nuốt thần đan ở trong đó vào trong miệng, liền lập tức cảm thấy cơn đau tại vết thương đã biến mất. Nàng biết không phải là khỏi rồi, mà nó chỉ làm cho mình tạm thời không cảm nhận được sự đau đớn. Trí Nghiên đứng dậy rất nhanh, ngưng tụ pháp lực toàn thân, đánh về phía Tĩnh Tuệ. Nhận ra một chiêu được ăn cả ngã về không này của nàng, Tĩnh Tuệ nhíu chặc chân mày. Nàng thở dài bất đắc dĩ, thiết kế một cái bức màn bảo hộ Ân Tĩnh ở bên trong, trực tiếp ném đi pháp trượng, nghênh đón.

Trí Nghiên không nghĩ tới Tĩnh Tuệ sẽ ném mất pháp trượng, ngay sau đó, trước mắt nàng trắng xóa, giống như là lóe lên cái gì. Nàng nhìn thấy Tĩnh Tuệ đang lẩm bẩm gì đó, thế nhưng nàng không nghe rõ. Trí Nghiên chỉ cảm thấy bụng mình rất lạnh, như là có cái gì đó thật lạnh đang dò vào trong. Nàng cúi đầu nhìn lại, liền thấy một thanh kiếm băng màu xanh nhạt đang cắm trong thân thể mình, mà trước mặt, là ánh mắt hờ hững của Tĩnh Tuệ.

"Yêu xà, ngươi gây rối xong chưa?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro