chương 83

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trí Nghiên xưa nay yếu ớt, cũng chưa từng bị thương, nàng sợ lạnh sợ đau, nhưng chưa bao giờ cảm thấy mình vô dụng bây giờ như vậy. Cơn đau truyền tới từ vùng bụng khiến cho nàng cảm thấy ngay cả hô hấp cũng là chuyện cực kỳ khổ sở, máu chảy ra cũng bị thanh kiếm băng kia đông lại, nhiễm đỏ hơn phân nửa thân kiếm. Trí Nghiên cật lực thở hổn hển, nàng nhìn thấy Tĩnh Tuệ giơ tay lên, vung về phía mình, nàng chật vật nâng người muốn đi ngăn cản, nhưng lúc này cánh tay lại không nghe mình sai khiến.

"Sư phụ! Cầu ngươi, cầu ngươi buông tha nàng. Ngươi đã hứa với ta sẽ không đả thương nàng, ta sẽ ở lại Trần Duyên tự, chỗ nào cũng sẽ không đi, không có sự cho phép của ngươi, ta tuyệt đối sẽ không gặp mặt nàng." Ân Tĩnh thấy Tĩnh Tuệ cấp cho Trí Nghiên một kích sau cùng, nàng không thèm để ý tới hình tượng gì nữa, càng thêm bất chấp Tĩnh Tuệ đối xử với mình ra sao. Nàng bò đến bên chân Tĩnh Tuệ, không ngừng dập đầu, chỉ cầu Tĩnh Tuệ buông tha cho Trí Nghiên.

"Nàng đã động sát niệm, sớm muộn gì cũng sẽ ra tay giết người. Vả lại yêu xà kia còn có địch ý quá lớn đối với ta, ngươi có biết thả nàng đi rồi sẽ rước lấy phiền toái gì cho Trần Duyên tự hay không?" Tĩnh Tuệ cũng không muốn buông tha cho Trí Nghiên, tay nàng ngưng tụ một lớp băng, đánh về phía ngực của Trí Nghiên, đúng lúc này, Ân Tĩnh đã đứng dậy chạy tới, dùng tay mình ngăn cản tay của Tĩnh Tuệ.

Mắt thấy tay của Ân Tĩnh rất nhanh liền bị đông lại thành băng, Tĩnh Tuệ vội vàng thu hồi pháp lực, tuy rằng không đến mức hoàn toàn đông lạnh, nhưng cánh tay trắng nõn của Ân Tĩnh vẫn bị đông thành màu xanh tím, nhìn qua có chút kinh người. Tất nhiên là có đau, nhưng lúc này Ân Tĩnh đâu còn quan tâm tới chuyện mình bị làm sao, nàng đỡ Trí Nghiên đang lung lay sắp đổ, lại phát hiện những vết thương trên người nàng không có chỗ nào là tự động lành lại. Cứ tiếp tục như vậy. . . cho dù sư phụ không ra tay, nàng cũng sẽ. . .

"Sư phụ, Ngôn nhi không phải là có ý định đối địch với ngươi, nàng chỉ là muốn mang ta đi mà thôi. Đồ nhi ở đây khẩn cầu sư phụ thả nàng đi, ta sẽ nói rõ ràng với nàng, không cho nàng bước vào Trần Duyên tự nữa. Coi như đây là lần cuối cùng đồ nhi cầu xin sư phụ, được không?" Ân Tĩnh chẳng bao giờ xuống nước như vậy đối với bất kỳ người nào, mặc dù nàng không kiêu ngạo, nhưng trong lòng lại có sự ngông nghênh của riêng bản thân nàng. Thấy nàng vì mình mà ăn nói khép nép cầu xin Tĩnh Tuệ như thế, hai mắt Trí Nghiên đỏ lên, nàng đưa tay nắm lấy vạt áo của Ân Tĩnh.

"Tĩnh Tĩnh. . . Đừng xin nàng. . . Ta không muốn ngươi như vậy." Trí Nghiên không nhìn nổi Ân Tĩnh  chịu ủy khuất, nàng không muốn chịu thua, không muốn để Ân Tĩnh ở lại chỗ này."Ngươi đừng nói chuyện, nghỉ ngơi một chút, ta sẽ lập tức chữa khỏi cho ngươi." Ân Tĩnh thấy bên mép và trên người Trí Nghiên đều là máu, liền đau lòng tột đỉnh. Nàng vốn là tự do tự tại, chuyện gì cũng không thèm quan tâm, nhưng hôm nay lại vì mình mà bị thương tổn đến mức này. Ân Tĩnh ngẩng đầu nhìn Tĩnh Tuệ, ngực đã quyết định, nếu Nghiên nhi chết, thì nàng cũng theo sau.

Tựa hồ là thấy được Ân Tĩnh đã quyết, Tĩnh Tuệ khẽ nhíu mày, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn tản hết công lực ở trong tay.
"Tĩnh nhi, ngươi đã uy hiếp vi sư như vậy, vi sư không thể nào không để ý tới tánh mạng của ngươi, hiện tại cứ y theo ý nguyện của ngươi, ngươi đưa nàng xuống núi đi. Kiếm băng trên người nàng sẽ từ từ đông cứng cơ thể của nàng, làm cho vết thương của nàng không thể nào tự lành lại, trừ khi ta hóa giải công lực, bằng không thì trong vòng nửa canh giờ, nàng cũng sẽ hoàn toàn bị đông chết. Nếu ngươi còn kéo dài thời gian, thì tự gánh lấy hậu quả."

"Đồ nhi hiểu, đồ nhi đưa nàng đi ngay." Ân Tĩnh thấy Tĩnh Tuệ rốt cuộc đã buông lỏng, nàng cười khổ đở Trí Nghiên dậy, mang nàng đi xuống dưới chân núi. Nhìn Ân Tĩnh chật vật mà đỡ Trí Nghiên, Tĩnh Tuệ liếc nhìn vết máu còn lưu lại trên mặt đất, rồi một đống hỗn độn ở xung quanh, khẽ thở dài một cái.

Nghiệt duyên. . .

Tuy rằng Ân Tĩnh mạnh, nhưng vẫn cần phải dùng rất nhiều sức lực để ôm Trí Nghiên, hơn nữa bây giờ Trí Nghiên không có biện pháp hóa thành thân rắn, lại càng không có biện pháp giảm trọng lượng của bản thân, Ân Tĩnh cố gắng hết sức đỡ nàng, đi từng chút một xuống dưới chân núi.

"Tĩnh Tĩnh, ta quá vô dụng, đánh không lại mụ lừa trọc, cho nên ngươi không cần ta nữa." Trí Nghiên nhìn mồ hôi trên trán Ân Tĩnh nhẹ giọng nói. Nàng rất khó chịu, toàn thân đều đau đớn, hơn nữa nàng cũng có thể cảm nhận được, từng vị trí bên trong thân thể của mình đều sắp bị đông cứng. Cũng may nội đan và trái tim không có việc gì, bằng không cho dù nàng là yêu, thì dù có xoay chuyển trời đất cũng đành bó tay.

"Chớ nói lung tung, ngươi đã làm rất tốt, là do ta quá kém cỏi, không có cách nào che chở cho ngươi. Trí Nghiên, lần này đi rồi đừng quay trở lại nữa."

"Không được. . . Ta không thể để ngươi ở lại nơi này một mình, ta sẽ quay về tìm ngươi, ngươi phải chờ ta, được không?"

Trí Nghiên vừa mở miệng, thì máu tươi cũng theo khóe miệng của nàng chảy xuôi lên vai của Ân Tĩnh, cảm thấy mỗi bước chân của nàng càng ngày càng gian nan, Ân Tĩnh đỏ mắt, nàng cắn môi dưới thật chặc, chỉ cảm thấy mình đúng là kẻ vô dụng. Đừng nói là bảo vệ cho Trí Nghiên, mà hiện tại, Trí Nghiên bị thương, ngay cả ôm lấy nàng mình cũng không có đủ sức.

Hàm Ân Tĩnh, sao ngươi lại vô dụng như vậy.

"Đừng nói nữa, ngươi nghỉ ngơi thêm một chút, chờ lát nữa sư phụ đánh tan pháp lực ngươi cũng sẽ không còn đau đớn nữa." Ân Tĩnh ôm Trí Nghiên thật chặc, tận lực không cho nàng dùng sức, để giảm bớt sự đau đớn cho nàng. Nhưng Trí Nghiên lại lắc đầu, nàng dùng gò má lạnh lẽo của mình cọ lên trên bả vai của Ân Tĩnh.

"Không đau, ta một chút cũng không đau. Vốn là rất đau, nhưng bởi vì ngươi, có đau hơn nữa ta cũng không cảm thấy gì. Tĩnh Tĩnh đừng đi có được hay không? Ở lại đi."

Hai tròng mắt của Nguyễn Khanh Ngôn đã xám xịt một mảnh, chút ý thức còn sót lại vẫn còn đang giãy dụa. Nghe nàng nói như vậy, Ân Tĩnh gật đầu, rồi lại lắc đầu. Sao nàng lại không muốn ở lại kia chứ, nàng cũng không đành lòng bỏ Trí Nghiên đang bị thương nặng ở lại đây. Thế nhưng. . . nếu nàng không quay về, Trí Nghiên sẽ chết, mà mình không có cách nào trơ mắt nhìn Nghiên nhi cứ như vậy mà chết đi.

Đoạn đường kế tiếp, Ân Tĩnh không có nói gì nữa, mà Trí Nghiên cũng không có sức để nói chuyện. Rốt cuộc cũng ra khỏi Trần Duyên tự, Ân Tĩnh đặt Trí Nghiên xuống dưới một tàng cây, để cho nàng tựa lên trên thân cây khô. Nhìn hơn nửa người của nàng đều bị đông lại thành băng, hai mắt của Ân Tĩnh đỏ lên. Nàng lấy tay sửa sang lại mái tóc xốc xếch của Trí Nghiên, rồi lại lấy khăn tay lau khô mặt cho nàng. Làm xong mọi thứ, nàng lẳng lặng nhìn Trí Nghiên hồi lâu, đưa tay sờ lên gò má của nàng.

"Nghiên nhi, nghe lời của ta, đừng tới tìm ta nữa. Sau này ngươi sẽ gặp được sự lựa chọn tốt hơn, mà ta cũng không phải là phu quân của ngươi. Từ nay về sau, hãy quên Hàm Ân Tĩnh đi." Ân Tĩnh nhẹ giọng nói, phát hiện có thứ gì đó theo viền mắt của mình rơi xuống. Nàng ngơ ngác sờ cái chất lỏng ướt át ấy, có chút kinh ngạc nhìn giọt nước đang lưu lại ở trên tay.

Ân Tĩnh chưa từng khóc, cho dù lúc còn bé khi biết mình là một đứa trẻ bị vứt bỏ, nàng cũng không có cảm giác muốn rơi lệ. Sau hơn mười năm trôi qua, nàng không muốn không cầu, không biết kỳ vọng, không có thất vọng, nước mắt và cảm giác tâm tình chấn động đối với nàng mà nói đều là những thứ xa xỉ. Nhưng bây giờ, nàng lại chảy nước mắt. Hoá ra khóc chính là cảm giác thế này, rõ ràng không có báo trước, không có cố ý làm nó, thế nhưng những dòng nước không giải thích được này vẫn theo vành mắt chảy ra.

Rất đắng, rất mặn.

Ân Tĩnh không dám nhìn Trí Nghiên nữa, bởi vì nàng sợ nhìn tiếp thì mình sẽ không đành lòng bỏ đi, nhưng vì tính mạng của Trí Nghiên, nàng nhất định phải đi. Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, đứng dậy chuẩn bị trở về chùa, không đợi đến khi nàng cất bước, thì một bàn tay bỗng nhiên kéo lấy đạo bào của nàng. Ân Tĩnh quay đầu lại, liền thấy Trí Nghiên đang bắt lấy mình.

Ánh mắt của nàng rõ ràng là đã ảm đạm không có chút ánh sáng, hoàn toàn không có tiêu cự, nhưng vẫn dựa vào bản năng mà túm lấy mình. Ân Tĩnh cảm giác hơi thở của mình đang run rẩy, rõ ràng có thể tuỳ tiện cựa khỏi người Trí Nghiên, nhưng ngay cả động một cái cũng rất trắc trở.

"Nghiên nhi, ta không thể để ngươi chết, thả ta đi đi." Ân Tĩnh vươn tay, lấy bàn tay của Trí Nghiên ra khỏi người mình, nhưng đối phương lại nắm chặc tay nàng không buông.

"Tĩnh Tĩnh, đừng đi. . . ta không nhìn thấy ngươi, ta không nhìn thấy ngươi." Quả thực Trí Nghiên không thấy rõ bất kỳ vật gì, vào lúc này, điều duy nhất mà nàng có thể làm chính là nắm lấy tay của Ân Tĩnh không buông. Nàng luôn cảm thấy, nếu như mình buông ra, muốn gặp lại, sợ là còn khó hơn lên trời.

"Nghiên nhi, xin lỗi." Liếc nhìn Trí Nghiên lần cuối, còn có cơ thể đang bị đông cứng của nàng, Ân Tĩnh quyết tâm, thoát khỏi tầm tay của nàng. Lực đạo này quá lớn, Trí Nghiên bị đẩy ra, ngã trên mặt đất. Ngực Ân Tĩnhvtê rần, muốn đỡ, nhưng nghĩ đến như vậy sẽ khó mà ly khai. Nàng siết nắm tay thật chặc, móng tay cắm vào trong thịt, cuối cùng, vẫn là xoay người chạy đi.

Trí Nghiên chỉ có thể mơ hồ nghe được tiếng bước chân rời đi của nàng, nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng của nàng. Nàng lấy tay cào loạn ở chung quanh, nhưng lại không cảm nhận được tí xíu hơi thở của Ân Tĩnh. Nàng biết Ân Tĩnh đã đi rồi, lại một lần nữa vứt bỏ mình lại. Biết rõ nàng là vì mình, nhưng trong lòng Trí Nghiên vẫn là khó chịu. Nếu như có thể mạnh hơn chút nữa. . . nếu như có thể đánh bại Tĩnh Tuệ. . . nếu như. . . Trí Nghiên suy nghĩ rất nhiều, sau cùng lại nở nụ cười.

Nàng đưa tay sờ lên thanh kiếm băng ở trên người mình, dùng sức muốn rút nó ra, nhưng hai tay đều bị đông cứng, da thịt bị rách ra một mảng, nhưng kiếm băng vẫn như trước đứng im không động đậy. Mãi cho đến khi Trí Nghiên hao tổn hết một chút sức lực sau cùng, thì thanh kiếm băng kia cũng không hề nhúc nhích một chút nào.

     
Điều này làm cho Trí Nghiên hiểu, thực lực chênh lệch, chính là như vậy.

Ân Tĩnh vì muốn cho Tĩnh Tuệ mau chóng hóa giải pháp thuật, gần như là chạy về không ngừng nghỉ. Trên đường nàng ngã sấp xuống hai lần, bất chấp mình nhếch nhác đến cỡ nào, cuối cùng cũng chạy về từ đường. Tĩnh Tuệ xoay người, nhìn Ân Tĩnh đầy người là bùn, hai mắt đỏ bừng, nét mặt liền hiện lên một tia yêu thương. Nàng đưa tay lau đi vết bùn đất trên mặt Ân Tĩnh, cũng đụng trúng nước mắt trên gương mặt nàng.

"Tĩnh nhi, ngươi có trách ta không?" Tĩnh Tuệ nhẹ giọng hỏi, vấn đề này, trong lòng nàng đã sớm có đáp án.

"Sư phụ, đồ nhi sẽ không trách ngươi, ngươi nuôi ta thành người, dạy ta hiểu lễ nghĩa. Đồ nhi chỉ giận mình vô dụng, vào lúc này, không có cách nào bảo vệ người mình yêu."

"Là do vi sư không tốt, trước đây không nên giữ con yêu xà kia ở lại, bằng không ngươi cũng sẽ không chịu kiếp nạn này." Tĩnh Tuệ thấp giọng nói, nàng dẫn Ân Tĩnh ra sau núi, an tĩnh nhìn Ân Tĩnh mặt không thay đổi.

"Không, sư phụ không có làm sai, đồ nhi cũng rất cảm kích trận tạo hóa này, nó để cho ta gặp được Trí Nghiên. Nếu không có nàng, thì ta sẽ không biết tình là một loại cảm giác như thế nào. Nếu không có nàng, ta cũng sẽ không hiểu được, khóc là việc không cách nào khống chế."

Ân Tĩnh quỳ trên mặt đất, an tĩnh nhìn ngọn núi phía xa xa, thấy nàng phóng xa tầm mắt. Tĩnh Tuệ vươn tay, tháo mảnh ngọc bội trên cổ nàng xuống, chậm rãi đặt trên mặt đất, rồi lại lấy một lá bùa ra, dán lên trên mảnh ngọc bội. Rất nhanh, phía sau núi bắt đầu lắc lư kịch liệt, Ân Tĩnh chỉ thấy trước mắt giống như là có thứ gì đó bị mở ra, một dải ánh sáng trắng từ từ hiện lên trước đường nhìn.

Ngay sau đó, ở bãi đất trống rỗng phía sau núi, xuất hiện một tòa tháp cao. Cái tháp đó cao khoảng mấy chục tầng lầu, cả người đều màu vàng, tản ra thứ ánh sáng cực kỳ chói mắt. Ân Tĩnh ngơ ngác nhìn cái tháp bỗng nhiên xuất hiện, căn bản không nghĩ tới mảnh ngọc bội mà Tĩnh Tuệ cho mình lại còn lợi hại đến như vậy.

"Tĩnh nhi, tháp này có tên là ngự mệnh tháp, chính là một món pháp bảo mà sư tổ đã từng cho ta. Cho dù là ta cũng không có biện pháp khống chế ngọn tháp này, nên chỉ có thể phong ấn nó vào trong kết giới phía sau núi, liên kết với linh thức của ta. Từ nay về sau, ngọn tháp này sẽ là nơi ngươi sống, không có lệnh của ta, ngươi không được phép bước ra ngoài."

"Vì sao sư phụ phải làm như vậy." Ân Tĩnh không nghĩ tới Tĩnh Tuệ muốn nhốt mình vào trong ngọn tháp này, nghĩ đến việc mình có thể sẽ mang theo hồi ức cùng Trí Nghiên cô độc sống hết quãng đời còn lại ở trong tòa tháp này, Ân Tĩnh không hiểu, vì sao Tĩnh Tuệ phải đối xử với mình như vậy.

"Tĩnh nhi, có thể ngươi nghĩ vi sư đang cố ý trừng phạt ngươi, thực ra cũng không phải là như vậy. Ngươi có biết vì sao vi sư không cho ngươi học tập đạo pháp hay không, không phải là vì thiên tư ngươi ngu dốt, mà là trên người ngươi có thứ gì đó mà ta cũng nhìn không thấu."

"Một khi ngươi đi ra ngoài, thì sẽ trêu chọc rất nhiều yêu vật, yêu xà căn bản không có năng lực bảo vệ cho ngươi, mà tin tức ngươi ở trong Trần Duyên tự, sợ là đã bị lộ ra ngoài, hiện tại điều duy nhất vi sư có thể làm, chỉ là nhốt ngươi vào trong ngọn tháp này." Tĩnh Tuệ thấp giọng nói, vận dụng ngự mệnh tháp đã làm cho nàng cực kỳ uể oải, sắc mặt nàng tái nhợt, mồ hôi thấm ướt áo quần, nhưng trên mặt lại treo vẻ tươi cười.

"Sư phụ, ta. . . rốt cuộc ta là. . ." Ân Tĩnh không nghĩ tới Tĩnh Tuệ là vì như vậy mới đưa Trí Nghiên đi, thế nhưng nàng không rõ, mình chỉ là một người bình thường mà thôi, làm gì có chỗ nào đặc biệt.

"Vi sư chỉ biết, ngươi là đệ tử mà ta thương yêu nhất. Về phần yêu xà kia, nếu như nàng có thể vượt qua kiếp nạn này, thì cũng sẽ trưởng thành hơn. Tĩnh nhi, vào tháp đi."

"Đời này đồ nhi sẽ không quên lời sư phụ dạy." Ân Tĩnh hướng Tĩnh Tuệ dập đầu lạy ba cái, chậm rãi đi tới cái gọi là ngự mệnh tháp. Mắt thấy nàng đã biến mất sau cánh cửa, lúc này Tĩnh Tuệ mới nhịn không được khụ ra một ít máu tươi. Nàng cau mày, nhặt ngọc bội lên, đeo lên trên cổ của mình, mà ngọn tháp to lớn kia cũng theo đó mà ẩn vào trong kết giới.

"Tĩnh nhi, vi sư chỉ có thể bảo vệ ngươi đến đây, con đường về sau, đều phải xem chính bản thân ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro