chương 86

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trí Nghiên là yêu, tuy rằng vết thương ngoài da sẽ mau chóng khỏi hẳn, nhưng pháp lực lại tiêu hao cực nhanh, thêm nữa do nàng đã ăn thần đan, nên thương thế và tác dụng phụ cùng nhau xông tới, mấy thứ đó cũng đủ để khiến cho nàng khổ không thể tả. Nàng ôm bụng co rúc ở trên giường, cảm thấy những chỗ bị Tĩnh Tuệ dùng băng đâm vào đều đau dữ dội, đầu cũng ong ong liên tục. Nguyễn Khanh Ngôn cắn răng, nhắm mắt lại nhẫn nại, Úc Trần Hoan ở một bên nhìn thấy tình huống của nàng, nhíu mày đi tới.

"Trí Nghiên, ngươi có ổn không?" Úc Trần Hoan thay Trí Nghiên đắp kín chăn, đưa tay sờ thử một cái liền phát hiện trên người nàng ngưng lại một tầng mồ hôi lạnh, đó không còn là mồ hôi nữa, mà giống như là có một luồn nước lạnh lẽo từ trong người nàng tràn ra. Úc Trần Hoan không biết đây là thế nào, rõ ràng lúc nãy vẫn còn rất tốt, mới ăn một bữa cơm sao lại biến thành như vậy.

"Đau. . . Tĩnh Tĩnh, đau quá, giúp ta một chút." Trí Nghiên lắc đầu, nắm ra giường thật chặc, ra giường chịu không nổi sức mạnh của nàng mà bị rách ra, nàng liền đưa tay ra bắt lấy cánh tay của Úc Trần Hoan. Lúc này khí lực của nàng cực mạnh, một người bình thường như Úc Trần Hoan tất nhiên là chịu không nổi, nàng kêu một tiếng liền bị Trí Nghiên kéo lên trên giường, cả người cũng bị đè bên dưới thân thể của nàng.

Trước khi thích Dịch Tâm, quả thực Úc Trần Hoan có tồn một ít tâm tư với Trí Nghiên. Nếu như trong quá khứ gặp được Nguyễn Khanh Ngôn làm thế này, sợ là nàng nhiều ít sẽ có chút ý xấu. Nhưng sau khi thích Dịch Tâm, lại được biết Trí Nghiên là rắn, thì tâm tư đó cũng biến mất không còn một mảnh. Cơ thể của Trí Nghiên rất mềm, mặc dù gầy, nhưng không có cấn người, mà trái lại toàn thân đều mềm nhũn, sờ vào cực kỳ thoải mái.

Nghĩ đến cái người thoạt nhìn đứng đắn như Ân Tĩnh lại cùng Trí Nghiên làm việc hoan ái, Úc Trần Hoan nhịn không được tưởng tượng ra cảnh Ân Tĩnh và một con rắn ở chung với nhau, sau đó có chút lúng túng dời đường nhìn ra khỏi gương mặt của Trí Nghiên. Quên đi, là do nàng suy nghĩ quá nhiều, cho dù Ân Tĩnh và Trí Nghiên có nặng miệng như thế nào đi nữa, thì cũng sẽ không dùng thân rắn để làm gì gì đó đâu. . .

"Tĩnh Tĩnh ôm ta ngủ." Trí Nghiên thần chí không rõ, hiển nhiên tưởng rằng Úc Trần Hoan là Ân Tĩnh, nghe nàng yêu cầu như thế, mà mình lại không thể thoát khỏi nàng, Úc Trần Hoan đơn giản nằm ở bên cạnh Trí Nghiên, ôm nàng vào trong ngực. Nhận được cái ôm này, đôi chân mày nhíu chặc của Trí Nghiên buông lỏng ra một tí, nhìn nàng dùng gương mặt cọ cọ vào bộ ngực của mình, Úc Trần Hoan trầm mặt. Vì ra vẻ nam nhân mà nàng cố ý buộc ngực, hiện tại có cái gì để mà cọ đâu.

"Tĩnh Tĩnh, ngươi. . . ngươi hôi hơn. . . thịt mềm cũng nhỏ hơn." Trí Nghiên bỏ lại một câu, liền hoàn toàn mê man ngủ mất. Úc Trần Hoan không có nghe được câu nói phía sau, thế nhưng nàng nghe thấy rất rõ Trí Nghiên nói nàng hôi. Úc Trần Hoan vội vàng ngửi người mình một cái, rõ ràng là rất thơm, hôi chỗ nào? Nhớ tới lần trước Trí Nghiên cũng đã nói lời tương tự, Úc Trần Hoan bất mãn nhìn nàng, nghĩ chờ sau khi Trí Nghiên tỉnh lại, mình cần phải hỏi rõ nàng chỗ nào hôi.

Trải qua một phen lăn qua lăn lại này, Úc Trần Hoan cũng mệt mỏi, nàng ôm thân thể mềm mại của Trí Nghiên, tưởng tượng thành cái gối ôm êm ái ở trong nhà, cũng dần dần ngủ mất. Sắc trời từ từ chuyển tối, trong lúc các nàng say ngủ thì một thân ảnh nhảy vào bên cạnh giường, đứng nhìn các nàng hồi lâu. Rồi lại lui ra ngoài.

Sáng sớm hôm sau, Trí Nghiên tỉnh lại sớm hơn Úc Trần Hoan một bước, nàng đau cả một buổi tối, mặc dù ngủ, nhưng linh thức vẫn còn đang nhịn đau. Sắc mặt của Trí Nghiên có chút tiều tụy, nàng liếc nhìn Úc Trần Hoan đang ôm mình, liền biết sự xuất hiện của Ân Tĩnh tối hôm qua chỉ là ảo giác của mình. Nghĩ như vậy, Trí Nghiên xuống giường, tiện tay biến ra một bộ váy voan mỏng màu đỏ khoác lên người. Từ lúc pháp lực của nàng tăng lên, liền học được cách tiện tay thay đổi y phục, nhưng chút pháp thuật lông gà vỏ tỏi này, không thắng được Tĩnh Tuệ, càng không cứu được Ân Tĩnh.

Trí Nghiên cúi đầu, nghĩ bây giờ mình nên làm thế nào cho phải. Vọt thẳng đến Trần Duyên tự tìm Ân Tĩnh, là hành vi rất không thể làm, huống chi nàng căn bản không biết cái ngự mệnh tháp kia là vật gì, ngay cả tên cũng là lần đầu tiên nghe tới. Trí Nghiên ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời sáng choang ở bên ngoài, lòng lại trầm xuống một chút.

"Ta đã từng bảo ngươi chăm chú tu luyện, bây giờ hối hận rồi sao?" Giữa lúc Trí Nghiên đang âm thầm hối hận, thì một giọng nói từ phía sau vang lên, nàng vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy một thân đồ trắng Trí Hiền đang đứng ở đó. Trang phục của nàng vẫn không thay đổi, trên mặt mang nhàn nhạt tiếu ý, hai tay ôm cự kiếm dựa vào tường.

"Trí Hiền, sao ngươi lại tới đây?" Trí Nghiên thấy Trí Hiền trở về, không hề nghĩ ngợi liền đi tới ôm chặt lấy nàng, nỗi ủy khuất và khó chịu ở trong lòng đã tràn ra hết. Không có ai biết hiện tại nàng có bao nhiêu hối hận, có bao nhiêu căm hận sự vô dụng của chính mình. Trí Nghiên sợ, nàng sợ mình không có cách nào cứu Ân Tĩnh ra, mãi cho đến khi Ân Tĩnh già rồi, chết đi, bản thân cũng không có cách nào nhìn thấy nàng nữa.

Chết là hết, sinh ly chính là bản án tử hình chậm chạp nhất, nó tiêu hao nỗi kỳ vọng từng chút một, rồi biến thành tuyệt vọng, mà Trí Nghiên thì không muốn chuyện như vậy xảy ra.

"Lại khóc cái gì, không phải là ta đây đã trở về hay sao." Trí Hiền cảm nhận được vai mình ươn ướt, liền biết Trí Nghiên lại khóc. Chỉ là lúc này đây nàng không muốn ngăn cản, mà là vỗ lưng Trí Nghiên tùy ý để nàng tựa vào lòng mình khóc một trận cho thoải mái. Úc Trần Hoan mở mắt ra liền nghe thấy tiếng khóc, sau đó liền thấy một cô gái áo trắng đẹp như tiên nữ đang ôm lấy Trí Nghiên.

Tuy rằng vẻ mặt của tiên nữ vẫn lạnh như băng, nhưng bàn tay vỗ lưng của Trí Nghiên quả thực dịu dàng đến nỗi không thể dịu dàng hơn. Úc Trần Hoan vội vàng chớp mắt mấy cái, muốn xác định đây không phải là ảo giác của mình, sau khi mở ra phát hiện cô gái áo trắng vẫn còn ở đó, hơn nữa lại còn đẹp đến mức giống như là tiên nữ. Nhất thời từ trên giường đứng lên, bật người tỉnh táo tinh thần.

"Trí Nghiên, vị này chính là?" Úc Trần Hoan tò mò nhìn hai kẻ đang ôm nhau Trí Hiền và Trí Nghiên, nàng cảm thấy hai người này dường như rất thân quen với nhau, hơn nữa cô gái áo trắng kia có loại phong thái bất phàm, phía sau lại đeo một thanh kiếm khổng lồ như thế, Úc Trần Hoan đoán rằng nhất định cô gái này cũng không phải là con người.

Đây là Trí Hiền." Trí Nghiên chỉ nói tên của Trí Hiền, chứ không nói ra lai lịch của nàng, nhưng rất nhiều dấu hiệu đã đủ rõ ràng. Úc Trần Hoan sửa sang mình một chút, ba người, chuẩn xác mà nói, là một người và hai yêu ngồi ở trước bàn, ngắm nhìn lẫn nhau.

"Trí Hiền, sao đột nhiên ngươi lại trở về, không phải là ngươi muốn đến môn phái nào đó hay sao." Trí Nghiên nhấp một ngụm trà, chọt chọt Úc Trần Hoan ý bảo nàng chuẩn bị thức ăn. Bị nàng làm phiền quá mức, Úc Trần Hoan chỉ có thể quyến luyến không ngừng dời tầm mắt ra khỏi khuôn mặt của Trí Hiền, đi phân phó người hầu chuẩn bị sớm một chút.

"Ta vốn là đang làm việc ở phái Thanh Lư, nhưng trước khi đi đã để lại linh thức lên trên người của ngươi, cảm ứng được ngươi gặp đại nạn liền quay trở về. Chỉ nói vậy thôi, đã xảy ra chuyện gì với ngươi và Ân Tĩnh." Trí Hiền cũng không ngại ánh mắt của Úc Trần Hoan, bất kể đối phương nhìn nàng đến cỡ nào, thì nàng cũng bình tĩnh như thường. Trí Nghiên nhớ tới việc này liền khổ sở, đỏ mắt kể lại chuyện của nàng và Ân Tĩnh còn có Tĩnh Tuệ.

"Nói chính xác là, ngươi bị Tĩnh Tuệ đả thương, sau đó thiếu chút nữa rơi vào tà đạo, là nàng khuyên bảo ngươi quay về, rồi lại nhốt Ân Tĩnh vào trong ngự mệnh tháp, đúng không?" Nghe cả một câu chuyện, Trí Hiền thấp giọng trầm ngâm. Nàng nghĩ trong này có rất nhiều chuyện cũng không phải đơn giản như Trí Hiền nói, chỉ bằng chi tiết Tĩnh Tuệ dễ dàng để Dịch Tâm ra đi, nhưng bây giờ lại không thả Ân Tĩnh đi, thì đã rất khả nghi.

"Chính là do cái mụ lừa trọc kia giam Tĩnh Tĩnh lại, nhốt vào trong cái tháp hư hỏng kia." Trí Nghiên thất lạc nói, mặc dù bánh điểm tâm đã được đưa lên, nhưng cũng không có tâm tình ăn uống."Ngươi từng nói với ta, trước đây vết thương cũ của ngươi có thể nhanh chóng chuyển tốt đồng thời có thể biến lại thành người, là bởi vì uống máu của Ân Tĩnh." Trí Hiền tìm được một cái nguyên nhân mà nàng cho là chủ yếu nhất, trước kia lúc nàng vừa nhìn thấy Ân Tĩnh thì đã cảm giác là lạ, rồi lại tìm không ra phần cảm giác ấy đến từ đâu, hôm nay nghe xong lời Trí Nghiên nói, mới thật sự để cho nàng nhớ ra.

"Ừm, máu của Tĩnh Tĩnh rất ngọt, sau khi uống vào luôn cảm thấy cả người rất khoan khoái, ta cũng không biết là do đâu, hơn nữa ta chỉ uống qua có hai lần." Trí Nghiên nhẹ giọng nói, không khỏi nhớ tới những thứ nước khác trên người Ân Tĩnh cũng rất ngọt, sắc mặt hơi hơi ửng hồng.

"Đã như thế, vậy thì nguyên nhân mà Tĩnh Tuệ đem nàng nhốt lại, ta có thể đoán được một ... hai .... E là nàng nghĩ ngươi không có cách nào bảo hộ vệ nàng, nên mới nhốt nàng vào trong ngự mệnh tháp, chuyện tới nước này, sợ là cho dù bản thân Tĩnh Tuệ muốn thả Ân Tĩnh ra, cũng không phải là chuyện dễ."

"Vì sao lại nói như vậy?" Trí Nghiên chưa kịp hỏi, thì Úc Trần Hoan ở bên cạnh đã nhịn không được mở miệng. Trí Hiền vẫn chưa nhìn nàng, mà chỉ cầm lấy một khối bánh điểm tâm nghiên cứu nửa ngày, sau đó thận trọng cắn một miếng nhỏ, nuốt xuống mới nói tiếp.

"Ngự mệnh tháp, đã sớm có tin đồn trong giới tu tiên và yêu giới, có điều ta không nghĩ tới nó sẽ rơi vào trong tay của Tĩnh Tuệ. Nhưng mà bối cảnh của cái tháp này, còn kinh người hơn Tĩnh Tuệ nhiều lắm."

"Ngoại trừ người và yêu, bên trên còn có tiên, ma, thần, thần ma hai giới vẫn luôn là hai sự tồn tại đối lập, mà thần lớn mạnh, nhưng số lượng lại rất ít. Tương truyền giới thượng thần có ba vị sáng lập, bọn họ chia ra nắm giữ dục, mệnh, cùng chiến của vạn vật. Là sự tồn tại cực kỳ cường đại, mà ngự mệnh tháp, chính là một trong những thần khí của ba vị thần kia."

"Thần khí?" Nghe Trí Hiền nói một chuỗi dài những thứ mình nghe không hiểu, Trí Nghiên vẫn cố gắng nín nhịn mà nghe hết, cái gì mà dục mệnh chiến a, nàng chỉ thầm nghĩ cứu Ân Tĩnh ra mà thôi a.

"Mà thôi, nói những thứ này với ngươi ngươi cũng sẽ không hiểu. Ngươi chỉ cần biết, ngự mệnh tháp cũng không phải là vật mà Tĩnh Tuệ có thể hoàn toàn khống chế, nàng vận dụng ngự mệnh tháp, bản thân nàng cũng bị tiêu hao cực lớn."

"Trong ngọn tháp đó không chỉ giam giữ Ân Tĩnh, mà còn có thêm rất nhiều yêu ma và dã thú quý hiếm. Trong tháp có người giữ cửa, lại còn có rừng nghiệp chướng, muốn đi vào rất khó, muốn đi ra, lại càng thêm khó khăn."

"Vậy làm sao bây giờ, ta làm thế nào cứu Tĩnh Tĩnh ra." Nghe Trí Hiền nói nhảm nhiều như vậy, Trí Nghiên cũng chỉ chú ý tới một câu cuối cùng, đó chính là rất khó cứu Ân Tĩnh ra. Nhất thời nhăn mặt, không biết nên làm thế nào mới tốt.

"Nói chung, muốn cứu nàng phải đi qua Tĩnh Tuệ, nhưng ngươi cần phải thăng cấp năng lực của mình một chút." Trí Hiền liếc mắt liền biết Trí Nghiên rõ ràng là muốn mình giúp một tay, thấp giọng nói.

"Vì sao cần chính bản thân ta, không phải là đã có ngươi ở đây rồi hay sao? Ngươi trực tiếp đi đánh bại Tĩnh Tuệ không tốt sao."

Trí Nghiên cầm lấy vạt áo của Trí Hiền, có chút cầu khẩn, nhìn bộ dáng đáng thương của nàng, Trí Hiền vung tay lên, trên bàn liền xuất hiện một vài món ăn được trang trí đẹp mắt, đa số đều là các loại thịt. Trí Nghiên liếc mắt, tiếp tục trơ mắt nhìn Trí Hiền, nhưng thật ra Úc Trần Hoan đã trợn mắt há mồm, lại càng phát hiện Trí Hiền rất lợi hại.

"Con rắn nhỏ, nếu ngươi nhờ ta giúp ngươi giải quyết Tĩnh Tuệ, ta sẽ giúp ngươi, nhưng chỉ như vậy là đủ rồi sao? Cho dù Ân Tĩnh đi theo ngươi, lấy năng lực của ngươi, có che chở được cho nàng hay không? Nếu sau này không phải là Tĩnh Tuệ, mà là thứ gì đó cực kỳ hung ác tới cướp đoạt Ân Tĩnh, thì ngươi sẽ làm gì?"

"Ta hiểu, thế nhưng ta vẫn muốn ngươi giúp ta. Trí Hiền, ta muốn tu luyện." Trí Nghiên nhìn nàng, ánh mắt cũng thay đổi, thấy nàng thật sự nghiêm túc nói như vậy với mình, Trí Hiền cười rộ lên, gật đầu.

"Từ ngày mai trở đi, ta sẽ dạy cho ngươi. Con rắn nhỏ, từ rất lâu, bởi vì sự vô năng của mình mà bỏ lỡ tình yêu, là chuyện mỉa mai và buồn cười nhất."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro