chương 9 ( H )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Úc thí chủ. . . Xin. . . Xin hãy tự trọng." Dịch Tâm không có trả lời vấn đề của Úc Trần Hoan, mà là sợ sệt nghiêng đầu qua chỗ khác nói, thấy dáng vẻ vừa ngượng ngùng vừa sợ hãi của nàng, Úc Trần Hoan trực tiếp ngồi lên người nàng, cẩn thận quan sát khuôn mặt của Dịch Tâm.

Nàng còn nhỏ tuổi, cũng bởi vì quanh năm ở trong chùa miểu, hiếm khi tiếp xúc với thế giới bên ngoài, nên có sự sạch sẽ mà người ở ngoài không có. Đôi con ngươi đen nhánh lúc này đang bối rối nhìn mình, gò má trắng nõn bị xấu hổ bịt kín một tầng phấn hồng, đôi môi mỏng mím thật chặc, như một con thỏ nhỏ bị hoảng sợ, khiến người ta không nhịn được muốn ôm vào trong ngực mà thương yêu. Nhìn như vậy, Úc Trần Hoan cảm thấy tiểu ni cô này quả thực vô cùng đáng yêu, nếu có thể ăn sạch nàng, nhất định là cực kỳ thú vị.

"Dịch Tâm, ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề ta vừa mới hỏi, ngươi biết trong lục dục, có một loại dục vọng, gọi là nhục dục không?"

"Úc thí chủ, trong chùa quả thực không có thịt, nếu ngươi thực sự muốn ăn, có thể bảo người hầu của ngươi đi mua, ta thực sự không làm được." Dịch Tâm tuy biết thất tình lục dục, nhưng căn bản không hiểu được hàm nghĩa sâu xa, nàng chỉ cho rằng Úc Trần Hoan vẫn còn đang tức giận chuyện thịt của nàng bị ăn hết, vội vàng nói. Nhưng lại không hề nghĩ đến nghe xong nàng nói lời này, tiếu ý của Úc Trần Hoan lại càng sâu.

*Nhục có nghĩa là thịt. Dịch Tâm hiểu theo đúng nghĩa đen, tưởng đang nói về thịt.

"Ta nói nhục dục, không phải là dục vọng ăn uống, mà là nhục dục giữa người với người. Nhất định là ngươi không hiểu được chuyện nam nữ đúng không? Đó là tình dục, cũng có thể gọi là nhục dục. Loại dục vọng này đáng sợ hơn bất cứ cái khát vọng gì, một khi hưởng qua, sẽ biết được mùi vị tuyệt vời trong đó, khiến cho ngươi cả đời đều không thể quên được."

"Úc thí chủ, ta không hiểu ý tứ của ngươi, để cho ta đi thôi." Dịch Tâm nhìn ánh mắt có chút kỳ quái của Úc Trần Hoan, nàng không hiểu tại sao người này lại phải nhìn mình như vậy, cảm giác kia giống như là một con sói đang nhìn con mồi, làm cho Dịch Tâm cảm thấy cực kỳ sợ hãi.

"Đứa ngốc, ta sẽ không ăn hiếp ngươi, ngươi sợ cái gì? Ta a, chẳng qua là muốn ăn ngươi. Dịch Tâm, ta sẽ không làm ngươi đau nhức, còn có thể khiến cho ngươi thoải mái vô cùng, ngươi có muốn cùng ta thử một lần không?"

Úc Trần Hoan tuy là đang hỏi ý kiến của Dịch Tâm, nhưng động tác lại hoàn toàn không có dừng lại, nàng không đợi Dịch Tâm trả lời, đã từ bên giường lấy ra một gói thuốc bột, nhẹ nhàng vẩy lên mặt Dịch Tâm, ngay lúc đối phương đang kinh ngạc, liền cúi đầu hôn lên cánh môi đang hé mở của nàng. Úc Trần Hoan là con gái, mà nàng thích, cũng là con gái.

Có lẽ đây là bản tính bẩm sinh của nàng, từ lúc còn rất nhỏ, Úc Trần Hoan liền phát hiện nàng có tình cảm khác thường với con gái, lựa chọn thị nữ phải xinh đẹp, lại càng yêu thích kết giao với một ít danh môn khuê tú, sau khi quen thuộc thì ôm lên giường. Úc Trần Hoan năm nay mới mười tám, nhưng những cô gái qua tay nàng, đã nhiều vô số kể, lại là một trong những vị khách quen của Nam Thiên lâu.

Dịch Tâm chẳng bao giờ tiếp xúc thân mật như vậy với bất kỳ kẻ nào, bây giờ bị Úc Trần Hoan đè xuống giường mà hôn, nàng chỉ cảm thấy có một cái gì đó rất thơm rất mềm từ trong cánh môi mò vào, không ngừng khuấy động ở trong miệng của mình, cơ thể sau khi ngửi qua cái thứ thuốc bột kia thì hoàn toàn không làm gì được, bây giờ bị hôn toàn thân đều mềm nhũn.

"Thoải mái không?" Úc Trần Hoan cười nhìn về phía Dịch Tâm vẻ mặt đang đỏ bừng, bột thuốc kia chỉ là mềm gân tán, chứ không phải là mấy loại thuốc kích khích khác. Tuy rằng nàng ép buộc Dịch Tâm thân mật với mình, nhưng không muốn ngay cả loại chuyện đó cũng phải dựa vào thuốc. Thay vì nói Úc Trần Hoan còn giữ một chút lương tâm, không bằng nói là nàng quá mức tự tin, ở trong đầu của Úc Trần Hoan, Dịch Tâm cái loại con thỏ trắng bé nhỏ chưa rõ việc đời này, không có khả năng chống lại sự đụng chạm của nàng.

"Úc thí chủ, không nên như vậy." Cho dù không hiểu, nhưng Dịch Tâm cũng đã có thể đoán được lúc này Úc Trần Hoan muốn làm gì. Nàng không nghĩ tới cái vị khách hành hương xinh đẹp này lại muốn làm loại chuyện đó với mình, cho dù nàng muốn làm, thì loại chuyện đó không phải là sau khi người con trai và người con gái thành thân làm phu thê mới có thể được hay sao, Úc Trần Hoan và nàng đều là con gái, tại sao có thể làm chuyện này với mình chứ?

Chỉ là, không đợi Dịch Tâm suy nghĩ ra nguyên do, Úc Trần Hoan đã không kiềm chế được rung động ở trong lòng, lười chờ đợi thêm nữa. Nàng ngoắc ngón tay, tuỳ tiện đẩy cái đạo bào vốn đã rộng lớn trên người Dịch Tâm ra. Mắt thấy quần áo trên người mình bị cởi bỏ, Dịch Tâm quýnh đến đỏ viền mắt, nàng không ngừng xin Úc Trần Hoan đừng làm như vậy, nhưng nàng càng xin tha, thì Úc Trần Hoan lại càng hưng phấn.

"Dịch Tâm, lúc ngươi khóc cũng rất đáng yêu. Ta vốn định hôm nay để cho ngươi thuộc về ta, nhưng bây giờ. . . ta bỗng nhiên thay đổi ý định. Ngươi yên tâm, hôm nay ta sẽ không làm gì ngươi, ta chỉ là muốn ngươi ngoan ngoãn hầu hạ ta mà thôi. Dịch Tâm, tới đây." Úc Trần Hoan nói, đã rút đi cái yếm và quần lót còn sót lại trên người, nàng xoay người kéo Dịch Tâm xuống giường, thân thể vô lực làm cho Dịch Tâm ngã nhào xuống đất, ngẩng đầu liền thấy Úc Trần Hoan đang ngồi ở trên giường, từ từ hướng mình tách hai chân ra.

Dịch Tâm chẳng bao giờ trải qua kích thích lớn như vậy, càng không có cách nào đoán trước có ngày nàng sẽ gặp phải loại chuyện này. Trước mắt là vị trí rất riêng tư của con gái, ngay cả chỗ đó của mình Dịch Tâm cũng chưa từng nhìn qua, lại không nghĩ rằng hôm nay sẽ thấy của Úc Trần Hoan.

Nơi đó cũng không có dơ bẩn như trong tưởng tượng, trái lại là vô cùng xinh đẹp. Màu sắc hồng hồng như hoa đào non nớt, lại càng giống như hoa sen mềm mại nở rộ trong ao. Yếu đuối mềm mại, ướt át hồng hào. Mặc dù xinh đẹp, nhưng nỗi xấu hổ mãnh liệt cùng cảm giác hổ thẹn vẫn như trước làm cho Dịch Tâm đỏ viền mắt. Nước mắt theo gò má của nàng chảy xuống, nàng không ngừng lắc đầu, lại bị Úc Trần Hoan kéo qua, đặt ở giữa hai chân.

"Dịch Tâm, ngươi khóc cái gì? Ta cũng không có làm gì ngươi? Không phải sao?"

"Úc thí chủ, van ngươi, thả ta đi, ta sẽ không. . . ta thực sự sẽ không, nếu ta làm vậy, Phật tổ sẽ nghiêm phạt ta."

"Phật tổ cái chó má gì, cũng không chắc là có hay không, Dịch Tâm, không phải ngươi luôn luôn sùng bái Phật tổ của ngươi nhất sao? Hiện tại liền coi ta giống như Phật tổ là được rồi, ta thích ngươi quỳ gối như vậy, liếm ta."

Úc Trần Hoan híp hai mắt lại, giọng điệu xen lẫn vài phần mệnh lệnh. Nàng ngồi ở trên cao nhìn Dịch Tâm bất lực mà khóc, tiếng khóc này làm cho nàng có chút buồn bực, rồi lại hưởng thụ cái dáng vẻ này của Dịch Tâm. Nàng quả thực muốn ăn sạch Dịch Tâm, thế nhưng. . . thân thể của mình cũng đã rất lâu chưa có trải qua, nếu được tiểu tử sạch sẻ kia dùng miệng hầu hạ, nghĩ đến cũng là tốt. Huống hồ hôm nay Dịch Tâm còn chưa cam tâm tình nguyện giao thân xác cho mình, nếu đợi thêm chút thời gian, có lẽ sẽ càng thêm ngon miệng.

"Không thể. . . Điều này tuyệt đối không thể không thể. . . A di đà phật, A di đà phật, Úc thí chủ, a!" Dịch Tâm còn muốn cự tuyệt, nhưng Úc Trần Hoan đã cứng rắn kéo đầu nàng lại, đặt nàng vào chỗ đó. Đôi môi chạm vào nơi càng thêm mềm mại, Dịch Tâm không ngừng lắc đầu giùng giằng, lại đụng phải vị trí nhạy cảm của Úc Trần Hoan. Nàng sung sướng lên tiếng hừ nhẹ, dùng hai tay ôm cái đầu nhỏ trọc lóc của Dịch Tâm, vỗ bả vai của nàng.

"Dịch Tâm. . . liếm ta cho thật tốt, bằng không ta sẽ tiếp tục đi tìm ngươi, nếu lần này ngươi hầu hạ ta thật là tốt, ta sẽ buông tha cho ngươi." Úc Trần Hoan thấp giọng nói, bởi vì động tình, thanh âm của nàng có chút khàn khàn, đương nhiên lời này chỉ là mánh khóe mà nàng dùng để lừa gạt Dịch Tâm, nhưng người nọ lại tin là thật.

Dịch Tâm biết lần này mình chạy không thoát, nhưng Úc Trần Hoan nói sau này không tìm nàng nữa, ngược lại làm cho nàng nhìn thấy hy vọng. Dịch Tâm ngừng nước mắt, nhận mệnh nhắm mắt lại, dùng đầu lưỡi khẽ liếm cái vị trí kia. Nàng tưởng tượng nơi đó thành bánh bao, thành các loại thức ăn khác, chứ không phải là chỗ đó của con gái. Dịch Tâm cái gì cũng không hiểu, chỉ có thể cứng ngắc lại thêm không có chút kỹ xảo nào mà liếm nơi đó, nhưng cũng vì động tác trúc trắc đó, mà khiến cho Úc Trần Hoan cảm thấy rất mới mẻ, cũng rất thoải mái.

"A. . ..Ưm.... Đúng. . . Chính là liếm như vậy. . .Ưm...AAA...... Nhẹ chút, nhanh hơn chút nữa. . . Dịch Tâm....Ưmm . . Đừng dùng răng, nơi đó rất mềm. . . A. . ." Úc Trần Hoan nhẹ nhàng ấn đầu Dịch Tâm xuống, dạy nàng làm sao khiến cho mình vui vẻ, nhìn cái người vùi ở giữa hai chân mình, trong mắt Úc Trần Hoan phóng ra tia sáng, xem ra mấy ngày ở chùa, sẽ không nhàm chán.

Tuy rằng động tác của Dịch Tâm vụng về, nhưng được cái có Úc Trần Hoan dạy nàng, nên cũng dần dần học được đôi chút. Cảm thấy cái đầu lưỡi nho nhỏ của Dịch Tâm không ngừng quét qua quả hạch mẫn cảm của mình, Úc Trần Hoan ôm chặc nàng, cảm giác đã lâu rồi mình không có thoải mái như thế. Có trách chỉ trách vị đạo trên người Dịch Tâm rất sạch sẽ, cũng chính vì phần thuần túy này, mới làm cho Úc Trần Hoan có sự nhạy cảm và rung động mà trước nay chưa có, ngay cả bụng dưới cũng bởi vì vui sướng mà co quắp theo.

Phát hiện mình dĩ nhiên sẽ bị Dịch Tâm cái loại liếm liếm không hề kỹ xảo này làm cho khoan khoái cả người, Úc Trần Hoan cố ý không nói, trái lại để cho Dịch Tâm càng thêm ra sức yêu thương nơi đó, ngay lúc chất lỏng nóng hổi cuộn trào mãnh liệt tuôn ra, Úc Trần Hoan đặt mặt của Dịch Tâm ở giữa hai chân, ép nàng nuốt toàn bộ chất lỏng mình chảy ra vào trong miệng.

"A. . . Ưmm......AA....Ưm.....Dịch Tâm. . . Uống vào. . . Không được để sót." Úc Trần Hoan nhẹ giọng ra lệnh, trên mặt lộ vẻ thỏa mãn quyến rũ sau khi lên đỉnh, nàng phát hiện cùng Dịch Tâm làm chuyện này thoải mái hơn làm với các cô gái phong trần khác rất nhiều. Dịch Tâm quá sạch sẽ, không chỉ là cơ thể, ngay cả tâm linh cũng sạch sẽ, được nàng dùng miệng hầu hạ, khiến cho Úc Trần Hoan thoải mái không nỡ để cho nàng bỏ đi.

"Úc thí chủ. . . Ta. . . Ta có thể đi được chưa?" Kết thúc trận khôi hài thái quá này, Dịch Tâm cúi đầu nói, thấy bên mép nàng còn dính nước của mình, Úc Trần Hoan lười biếng nằm ở trên giường, đến bây giờ vẫn cảm thấy giữa hai chân còn sót lại vài phần rung động. Nàng liếc nhìn Dịch Tâm, khẽ gật đầu một cái, chỉ thấy đối phương vội vàng lượm mũ, lảo đảo chạy ra ngoài.

Dịch Tâm không dám trực tiếp dùng đường lớn quay về, mà cố ý đi đường nhỏ, thẳng đến lúc trở về phòng, nàng mới nức nở khóc thành tiếng. Nàng cảm giác mình và Úc Trần Hoan làm chuyện rất quá phận, đã phá điều cấm trong chùa, không thể là đệ tử cửa Phật nữa, nhưng chuyện này, nàng cũng không dám nói với Ân Tĩnh hay bất cứ kẻ nào.

----------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro