chương 90

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hơi thở của ngươi vẫn chưa có ổn định, nếu như cố học tập các loại pháp thuật có yêu cầu cao, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy mệt mỏi rã rời."

"Nga, vậy thì ta luyện vài chiêu thông thường là được rồi."

"Hiện nay trong cơ thể của ngươi đã có thể thu gom linh khí, mỗi ngày cho linh khí chạy khắp toàn thân, không quá mấy ngày thì ngươi sẽ cảm giác được sự thay đổi."

Trí Hiền nhìn Úc Trần Hoan đang ngồi ở dưới đất, nhẹ giọng nói, tiện đà ngẩng đầu nhìn về phía hòn đảo nhỏ đang trôi nổi ở giữa không trung. Sau cái lần đi xem Trí Nghiên trước đây, thì hiện tại đã trôi qua thêm hai tháng, trong khoảng thời gian này Trí Hiền không có ra khỏi Nam Thiên thánh địa, cũng chỉ có mình Úc Trần Hoan là thỉnh thoảng sẽ đi ra ngoài một chuyến, mang theo chút thức ăn trở vào, rồi cũng nương nhờ linh lực dồi dào ở nơi này không muốn đi.

Trí Hiền không nghĩ tới thời gian vào tà sẽ kéo dài lâu như vậy, mấy ngày nay nàng luôn luôn có loại cảm giác không rõ, dường như là có chuyện gì đó sắp xảy ra. Có người nói đã có không ít yêu ma thậm chí là người tu tiên kéo đến Trần Duyên tự, tình hình ở nơi đó nàng không rõ lắm, nhưng không cần nghĩ cũng biết nhất định là cực kỳ hỗn loạn. Các nàng chỉ là bên yếu nhất trong tất cả các thế lực, muốn cứu Ân Tĩnh từ tay bọn yêu ma lại còn thêm đám người tu đạo, cơ hồ là chuyện khó như lên trời.

"Trí Hiền, đã lâu như vậy mà Trí Nghiên còn chưa khỏe, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ." Trải qua ba tháng ở chung, Úc Trần Hoan đã sớm gọi thẳng tên họ của Trí Hiền, tuy rằng nàng càng muốn gọi là Trí Hiền cho thêm thân mật, nhưng lo ngại cây kiếm to ở sau lưng đối phương, ngẫm lại vẫn là quên đi.

"Ngươi hỏi cũng đúng, ta nên lên trên ấy nhìn một chút, mấy ngày nay ta luôn cảm thấy có cái gì đó không ổn." Trí Hiền nói xong, liền phi thân lên hòn đảo nhỏ nơi Trí Nghiên đang ở, nàng vừa đi vào trong kết giới, xông vào mặt chính là mùi máu tươi vô cùng dày đặc, so với lần trước chỉ có hơn chứ không kém. Mà càng thêm nồng nặc, chính là hơi thở tà ác tràn ngập cả hòn đảo nhỏ.

Yêu thấp hơn ma, vả lại vốn là súc vật, cho nên mặc dù đã tu luyện thành yêu, nhưng tà khí trên người cũng sẽ không nặng như vậy. Mà giờ này khắc này, tà khí bên trong kết giới lại cực kỳ nồng nặc, căn bản không giống như là do yêu quái phát ra. Vẻ mặt của Trí Hiền càng thêm ngưng trọng, nàng bước từng bước về nơi giam giữ Trí Nghiên, quả nhiên, nơi đó là chỗ tà khí nặng nhất. Năm sợi xích sắt đã sớm gãy ra, ngay cả trụ đá cũng bị tà khí ăn mòn, nhưng Trí Nghiên lại chẳng thấy tung tích.

Trí Hiền đặt tay lên trên chuôi kiếm, phóng ra một luồng linh thức tìm kiếm Trí Nghiên, chợt, một cái bóng màu đen từ trên bầu trời hạ xuống, hướng thẳng về phía Trí Hiền. Nàng vội vàng rút kiếm chống đỡ, móng tay dài nhỏ của người tới chạm vào cự kiếm của nàng, phát ra tiếng va chạm chói tai. Mà lúc này, Trí Hiền mới nhìn rõ cái bóng đen ấy là ai.

Mái tóc màu bạc của nàng đã hiện lên màu xám nhạt, hai mắt đen nhánh, chỉ có ở giữa là có một chút màu máu đỏ. Y phục trên người nàng đã sớm bị nhuộm đỏ bừng, rách rưới, căn bản không che chắn được cái gì. Mặc dù là loại thời điểm này, nhưng da thịt của nàng vẫn còn đang vỡ ra rồi lành lại, mỗi lần cử động đều sẽ vỡ tan, rồi lại lập tức lành lặn. Tà khí nồng nặc quấn quanh người nàng, ngay cả mắt thường cũng có thể nhìn thấy rất rõ ràng.

"Con rắn nhỏ, ta không nghĩ tới ngươi sẽ không chống đỡ nổi. Ngươi biến thành như vậy, ta. . . nên bắt ngươi làm cài gì mới tốt đây." Trí Hiền nhìn diện mạo của Trí Nghiên, lòng buồn man mác. Tuy rằng nàng đã sớm giao hẹn với Trí Nghiên, nếu như đối phương vào tà thì sẽ tự tay giết nàng, thế nhưng. . . Trí Hiền cũng không phải là người có ý chí sắt đá, mặc dù nàng đã từng hứa hẹn, thế nhưng có thể làm được hay không, lại là một chuyện khác.

Giờ phút này Trí Nghiên căn bản nghe không hiểu lời Trí Hiền nói, nàng thấp giọng gào thét, khóe mắt chảy ra vết máu sềnh sệch mà tươi đẹp, cộng thêm cái dáng vẻ kinh người của nàng lúc này càng làm cho Trí Hiền cảm thấy xa lạ. Nàng nâng cự kiếm, chỉ về phía Trí Nghiên, động tác khiêu khích như vậy liền chọc giận một người không còn lí trí như nàng. Trí Hiền chỉ thấy thân ảnh của Trí Nghiên chợt lóe lên, rồi rất nhanh phóng ra phía sau mình, tốc độ nhanh như vậy ngay cả Trí Hiền cũng cần có thời gian để phản ứng.

Trong lúc giao thủ với Trí Nghiên, Trí Hiền nghe thấy miệng của nàng động đậy liên tục, giống như là đang nhắc đi nhắc lại cái gì đó. Sau khi tỉ mỉ nghe rõ, Trí Hiền lại cảm thấy xót xa không gì sánh được. Trí Nghiên đang đọc tên của Ân Tĩnh, bảo Ân Tĩnh chờ nàng. Mặc dù đã mất đi thần trí, biến thành như thế này, nhưng nàng vẫn không có quên đi Ân Tĩnh, không có quên mất tại sao nàng phải biến thành như vậy.

"Con rắn nhỏ, ta biết ngươi rất khó chịu, nhưng phải nghĩ tới Ân Tĩnh, nếu như ngươi không quên nàng, ngươi nên ngẫm lại nàng đang chờ đợi một ngươi như thế nào. Nếu như ngươi biến thành như vậy chỉ là vì cứu nàng, nàng nhìn thấy căn bản sẽ không hài lòng, ngẫm lại ở trong lòng Ân Tĩnh ngươi là người như thế nào." Trí Hiền không ngừng dùng Ân Tĩnh để kích thích Trí Nghiên, thấy mỗi lần mình nhắc tới Ân Tĩnh Trí Nghiên đều sẽ ngây người, sau cùng trực tiếp ngồi xuống đất, lúc này Trí Hiền mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng quăng ra hơn mười cái kết giới nhốt Trí Nghiên lại.

Sau khi làm xong hết thảy, Trí Nghiên ngồi ở một bên, an tĩnh nhìn nàng. Dáng người của yêu quái vốn sẽ không thay đổi, chỉ có lúc linh khí chấn động cực đại mới sẽ hiện ra ngoài cơ thể. Bởi vì chịu đựng giày vò trong suốt ba tháng, hình người mà Trí Nghiên đã hóa thành gầy đi rất nhiều, gần như chỉ còn lại da bọc xương. Nhìn nàng cúi đầu chẳng biết đang suy nghĩ cái gì, Trí Hiền lại nghe được tiếng khóc. Lúc đầu nàng còn tưởng là do mình bị ảo giác, mãi cho đến khi đến gần bên người Trí Nghiên, mới thật sự xác định là nàng đang khóc.

Cặp mắt kia đã không còn kinh người như lúc nãy, mà là đang từ từ trở nên tốt đẹp. Một con đã khôi phục lại màu vàng kim, mà một con khác vẫn có màu hồng đen. Nước mắt cùng máu loãng theo vành mắt của nàng rơi xuống, Trí Hiền đau lòng ôm lấy Trí Nghiên, chậm rãi chuyển linh lực vào trong cơ thể nàng. Thời gian trôi qua từng chút từng chút một, Trí Hiền không biết nàng và Trí Nghiên đã ôm nhau bao lâu, nhưng lại có thể cảm giác được người trong lòng mình đã bình tĩnh trở lại được một xíu.

Sau một lát, Trí Hiền cúi đầu nhìn Trí Nghiên, vết thương trên người nàng đã khỏi rồi, không còn dấu hiệu hé mở, nàng co rúc vào trong lòng ngực mình mà ngủ, yên tĩnh nhưng lại yếu ớt như một đứa trẻ. Đến lúc này, nỗi lòng căng thẳng suốt ba tháng nay của Trí Hiền rốt cục mới buông xuống. Nàng đặt Trí Nghiên lên bãi cỏ mềm mại, lại biến ra bộ quần áo đắp lên trên người nàng, lúc này mới đi xuống.

"Sao giờ mới xuống đây? Một ngày đều đã trôi qua, nàng sao rồi?" Úc Trần Hoan không nghĩ tới Trí Hiền nói đi lên xem một chút kết quả là một ngày còn chưa trở xuống, cũng may là trước đó nàng đã đốt nhan để tính thời gian, bằng không cũng sẽ quên mất rốt cuộc là đã qua bao nhiêu lâu.

"Nếu như không có điều gì bất ngờ xảy ra, thì sẽ không có chuyện gì."

Trí Hiền ngồi dưới đất, an tĩnh ngồi thiền khôi phục linh lực. Lúc nãy nàng gần như đã chuyển hơn phân nửa linh khí cho Trí Nghiên, bây giờ khó tránh khỏi sẽ có chút khó chịu. Nghĩ đến Trí Nghiên lại có thể chống chọi được ba tháng ròng rã, trước đây Trí Hiền luôn cảm thấy nàng vẫn là một đứa trẻ không chịu lớn lên, nhưng đến ngày hôm nay, nàng không thể không thừa nhận, Trí Nghiên đã bị Ân Tĩnh thay đổi. Bất luận là cơ thể, hay là tâm lý.

"Ta phải ngồi thiền một khoảng thời gian, ngươi cứ tự tiện." Trí Hiền buông một câu nói, thuận tiện hạ một cái kết giới ở xung quanh thì liền đi nghỉ ngơi. Úc Trần Hoan một mình cảm thấy buồn chán, đơn giản cũng nằm xuống hấp thu linh khí, rồi lại dùng chút pháp thuật đơn giản phóng ra ngoài, chậm rãi giết thời gian. Chẳng biết qua bao lâu, hòn đảo nhỏ giữa không trung bỗng nhiên rung chuyển kịch liệt, Thương Vãn Trăn mở mắt ra ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy hòn đảo nhỏ đó lao xuống mặt đất với tốc độ cực nhanh. Nàng vội vàng mang theo Úc Trần Hoan còn đang say ngủ phi thân né tránh, sau một khắc, vị trí vừa rồi của các nàng đã bị hòn đảo ấy đập vào tạo thành một cái hố sâu to lớn, mà nó cũng vỡ tung tóe.

Khói bụi mù mịt lượn lờ ở xung quanh, Úc Trần Hoan cũng bị tiếng vang to lớn dọa tỉnh, nàng mờ mịt ngẩng đầu nhìn sang, chỉ có thể thấy được một mảng bụi lớn, căn bản không hiểu vì sao Úc Trần Hoan lại dùng cái vẻ mặt tươi cười nhìn đám bụi này. Một lát sau, trong mảnh sương mù, dần dần hiện ra một thân ảnh.

Đó là một cô gái có vóc người cao gầy mảnh khảnh, mái tóc màu bạc của nàng dài ra rất nhiều, trước đây chỉ đến ngang lưng, nhưng hiện tại lại phủ tới thắt lưng, được ánh sáng chiếu vào càng thêm lóe sáng. Nàng khẽ cười, khoác trên người một bộ quần áo đơn bạc, trên xương quai xanh xuất hiện hai vết hoa văn màu đen đỏ, như là một nhánh cây phức tạp, lại càng giống như là phù chú hoặc ấn ký gì đó đặc biệt.

Nàng khẽ cười đi về phía các nàng, đôi chân trần trắng như tuyết giẫm lên trên mặt đất, bị đá vụn cắt, rồi lại nhanh chóng lành lặn. Rõ ràng vẫn là dáng vẻ quen thuộc, nhưng Úc Trần Hoan lại cảm thấy Trí Nghiên có rất nhiều chỗ bất đồng. Hình như là đã trút bỏ một ít ngu đần và non nớt trước kia, mặt mày và dáng tươi cười cũng câu người hơn, ngay cả vị đạo trên người cũng thơm đến mức khiến cho nàng cứ nuốt nước miếng mãi.

Úc Trần Hoan vốn tưởng rằng chịu giày vò liên tục như vậy, thì lúc Trí Nghiên xuống tới sẽ là một ... hình dạng khác, ví dụ như là tên ăn mày ở trên đường. Nhưng không nghĩ tới Trí Nghiên lại sẽ thay da đổi thịt, tựa như là sống lại. Nàng cười đi tới, liếc mắt nhìn mình, sau đó bỗng nhiên đưa tay ôm lấy Trí Hiền.

"Ta đã trở về." Trí Hiền nhẹ giọng mở miệng, thành thục hơn trước đây, cũng mang theo chút khàn khàn, nhẵn nhụi nhưng lại uyển chuyển. Úc Trần Hoan nghe vào lỗ tai liền ngứa, nghĩ Trí Nghiên trải qua lần tu luyện này, hình như đã từ yêu xà biến thành hồ yêu. Toàn thân cao thấp đều tản ra cái loại cảm giác câu người, quả thực chính là muốn chết người ta.

"Mừng ngươi quay lại." Đương nhiên Trí Hiền cũng đã nhận ra sự biến hóa Trí Nghiên, thế nhưng nàng nhìn thấy không chỉ là mặt ngoài, mà còn là ở phương diện sâu sắc hơn. Nàng có thể cảm nhận được Trí Nghiên đã lĩnh ngộ được cảnh giới mới, trong ba tháng ngắn ngủi này, linh lực trong cơ thể nàng tăng vọt, tốc độ lành lại của cơ thể cũng nhanh hơn trước. Hơn nữa, nếu như nàng không có nhìn lầm, thì hai cái phù chú trên xương quai xanh của Trí Nghiên chắc là phong ấn mà lúc vào tà đã lưu lại. Nó nói rõ nàng không chỉ đã vượt qua giai đoạn giày vò lúc vào tà, mà còn phong lại một phần năng lực vào trong cơ thể mình.

"Trí Hiền, ta đói bụng." Sau một lúc trầm mặc, Trí Nghiên bỗng nhiên mở miệng, thấy nàng bỗng nhiên làm nũng cọ tới cọ lui trong lòng mình, Trí Hiền không có cảm thấy không thích hợp. Mà là sờ sờ đầu Trí Nghiên, rồi lại tìm một bộ quần áo màu đỏ mới đưa cho nàng, lúc này ba người mới cùng nhau ra khỏi Nam Thiên thánh địa.

Các nàng vừa mới xuất quan, Túy Vô Âm đang đứng ở cửa liền tiến lên nghênh đón, nhìn nàng làm một cái chữ mời, Trí Hiền không nghi ngờ nàng, liền theo sau Túy Vô Âm. Đẩy cửa mà vào, trên bàn đã bày đủ các loại thức ăn tinh xảo, tự nhiên cũng không thể thiếu rượu. Nam Thiên lâu chủ ngồi ở chính giữa, mỉm cười nhìn các nàng, sau khi nhìn đến Trí Nghiên, trong mắt liền hiện lên một tia kinh ngạc.

"Nhân loại có câu tạm biệt ba ngày gặp lại liền nhìn với cặp mắt khác xưa, không nghĩ tới tiểu sủng vật của Trí Hiền tiên nữ cũng là như vậy. Lúc trước tu vi quả thực không thể coi trọng, thế nhưng hôm nay lại khác hẳn." Nam Thiên lâu chủ nhẹ giọng nói, nghe thấy ba chữ tiểu sủng vật, Trí Nghiên dời đường nhìn khỏi bàn cơm nước, xoay về phía Trí Hiền. Thấy dáng vẻ nghi ngờ của nàng, Trí Hiền vỗ vỗ bả vai nàng, bảo nàng cúi đầu ăn là tốt rồi, đừng quan tâm tới lời Nam Thiên lâu chủ nói.

"Ta đã nói rồi, nàng là người nhà của ta, không phải là sủng vật, huống chi, hiện tại nàng đã là người của người khác, nếu nói như vậy bị người trong lòng nàng nghe được, sợ là ta không ăn nói được." Người mà Trí Hiền nói đến tất nhiên là Ân Tĩnh, nàng không có quên lúc đầu mới vào Trần Duyên tự, ánh mắt mà Ân Tĩnh nhìn mình có mang theo địch ý. Có thể bị người không muốn không cầu, tâm tư bình tĩnh như Ân Tĩnh coi là kẻ địch, Trí Hiền cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ.

"Việc này tạm thời không đề cập tới, hôm nay Trí Hiền tiên nữ sẽ lên đường dấn thân vào trận chiến hỗn loạn đó sao?" Nam Thiên lâu chủ rót đầy một chén rượu uống, nghe nàng hỏi như vậy, Trí Hiền gật đầu. Trí Nghiên tu luyện đã trì hoãn ba tháng, mà bây giờ lại có rất nhiều yêu ma cùng với rất nhiều môn phái tu đạo tụ tập ở Trần Duyên tự, nơi đó đã loạn không thể tả, có lẽ lúc này đi qua sẽ không tạo ra quá nhiều sự chú ý.

"Qua đêm nay, chúng ta sẽ khởi hành đi Trần Duyên tự."

"Đã như vậy, chúng ta sẽ chia tay ở đây, nhưng mà ta có một chuyện muốn nhờ vả, chẳng biết Trí Hiền tiên nữ có thể giúp ta một việc hay không?"

"Vậy phải xem ngươi nhờ chuyện gì." Trí Hiền đã sớm đoán được tâm tư và mục tiêu của Nam Thiên lâu chủ không có thuần khiết, dù sao có thể đem Nam Thiên thánh địa cho các nàng mượn, đã nói lên Nam Thiên lâu chủ không phải là hoàn toàn không có yêu cầu. Bây giờ thấy nàng rốt cuộc đã mở miệng nói ra, cũng không kinh ngạc.

"Ta cũng không có yêu cầu gì quá đáng, chỉ là hy vọng các ngươi có thể mang A Âm đi cùng, ở trong ngự mệnh tháp giam giữ một người rất quan trọng đối với tộc của ta, A Âm có biện pháp cứu hắn ra ngoài, vừa lúc các ngươi cũng cần phải cứu người, trên đường có thể chăm sóc lẫn nhau. Yêu cầu này, cũng không quá đáng đi?" Nam Thiên lâu chủ nói xong, Trí Hiền liền nhìn về phía Túy Vô Âm đang đứng ở một bên.

Ngay cả Trí Nghiên cũng có thể nhìn ra Túy Vô Âm chỉ là một con nhện tinh tu luyện trăm năm, thì Trí Hiền càng rõ ràng hơn. Nàng suy tính một phen, nghĩ mặc dù mục đích của con nhện tinh này không thuần khiết nhưng cũng không hề có sự uy hiếp, liền đồng ý. Nói chuyện qua lại, đến khi mấy người dời tầm mắt lên trên bàn, thì chỉ thấy đồ ăn ở trên đó đã sớm sạch sẽ, mà đồ chay thì một miếng cũng không mất. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro