chương 91

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy rằng Trí Nghiên nóng lòng muốn đi cứu Ân Tĩnh, nhưng không thể vì sốt ruột mà chuẩn bị sơ sài. Ở phương diện này ngoại trừ Trí Hiền ra, thì hầu như những người khác đều là tay mơ gà mờ, tuy rằng sau khi vào tà công lực của Trí Nghiên đã tăng lên rất nhiều, nhưng rốt cuộc vẫn là người không có kinh nghiệm thực chiến, cho nên tối nay, các nàng tập trung lại, Nam Thiên lâu chủ cũng không biết là từ đâu lấy được một ít phù chú, đặt ở giữa bàn.

"Tiểu yêu mà ta mới vừa phái đi ra ngoài báo cho ta biết, lúc này Trần Duyên tự đã biến thành khu vực tàn sát lẫn nhau của yêu quái và người tu tiên. Ở đó không chỉ có rất nhiều tộc trưởng của yêu giới, mà ngay cả một ít nhân vật không nghĩ tới cũng đến tham gia lần náo nhiệt này." Sắc mặt của Nam Thiên lâu chủ hơi trầm xuống nói, từ trong vẻ mặt nghiêm túc của nàng cũng có thể thấy được tình thế không hẳn là đơn giản như trong tưởng tượng.

"Ta nghĩ mục tiêu của bọn họ không chỉ dừng ở đây, ngươi mới vừa nói người của giới tu tiên và yêu giới đều kéo tới Trần Duyên tự, nếu yêu giới muốn Ân Tĩnh thì còn có thể lý giải, nhưng giới tu tiên tuyệt đối sẽ không vì một người bình thường mà gây chiến. Nói vậy, mục tiêu cuối cùng của bọn họ, hẳn đều là vì ngự mệnh tháp." Trí Hiền cũng không cảm thấy một con người có thể chất đặc thù như Ân Tĩnh sẽ khiến cho nhiều thế lực chém giết lẫn nhau để đoạt lấy nàng, nghĩ tới nghĩ lui, thì cũng chỉ có ngự mệnh tháp.

"Trí Hiền tiên nữ nói không sai, chính là ngự mệnh tháp dẫn tới tai họa. Hơn trăm năm nay không ai nghe thấy tin tức gì về nó, nghe nói trước đây nó rơi vào trong tay của chưởng môn phái Lộc Vân, nhưng sau khi môn phái này bị tiêu diệt, thì ngự mệnh tháp cũng theo đó mà không thấy tung tích. So với vị tiểu ni cô người người muốn ăn kia, thì ta thực sự rất tò mò, người có thể vận dụng ngự mệnh tháp có lai lịch như thế nào." Nam Thiên lâu chủ nói, nhìn về phía Nguyễn Khanh Ngôn, dù sao cũng chỉ có nàng là đã giao thủ với Tĩnh Tuệ, nên hẳn là hiểu rõ nhất.

"Nhìn ta làm gì, tuy rằng ta đã từng đánh nhau với cái mụ lừa trọc kia, nhưng ta cũng không biết nàng rốt cuộc là ai. Nhưng mà nàng hẳn không phải là một ni cô thông thường, mà là một người tu đạo."

"Tu vi của nàng ngang ngửa với ta, là con người mà được như vậy đã là hết sức lợi hại. Vả lại tuổi tác của nàng cũng không cao, nói vậy nhất định là người có thiên tư cực kỳ ưu việt. Tổng hợp hai điều này, đại khái có thể đoán được nàng là ai."

"Trí Hiền, ngươi biết lai lịch của con lừa trọc kia?" Nghe Trí Hiền nói Tĩnh Tuệ lợi hại thế này lợi hại thế kia, Trí Nghiên bất mãn phủi miệng, tuy rằng nàng thừa nhận Tĩnh Tuệ quả thực rất mạnh, nhưng nghĩ đến nàng ức hiếp mình, ức hiếp Ân Tĩnh ra sao, thì ngực đã không vui, liên đới nghe thấy lời khen dành cho nàng cũng sẽ chán ghét.

"Nếu như nàng thật sự là đệ tử của phái Lộc Vân, người ta có thể nghĩ tới chính là cái vị trăm năm trước đây được gọi là trảm yêu đệ nhất kiếm ở trong giới tu đạo, Hoàng Trục Tĩnh. Bởi vì danh tiếng của nàng rất vang dội, cho nên dù là yêu nhưng cũng có nghe qua. Nàng cực kỳ chán ghét yêu quái, vả lại sẽ không bỏ qua cho bất kỳ một tên yêu quái nào xuất hiện ở trước mặt nàng. Nàng giết yêu không chỉ là hủy hết tu vi, mà cũng sẽ tiêu diệt nguyên thần, khiến cho chúng vĩnh viễn không có cơ hội tái sinh. Trước đây yêu giới cực kỳ kiêng dè nàng, nhưng sau này nàng lại đột nhiên biến mất, rồi cũng không còn ai nhắc lại."

Mụ lừa trọc quả nhiên rất đáng sợ." Trí Nghiên đã sớm biết Tĩnh Tuệ không phải là dạng ni cô đứng đắn gì, chỉ cần nhìn cái cách mà nàng không chút do dự giết con hai yêu sói ở trong rừng cây ngày hôm đó, rồi còn bóp nát nguyên thần của bọn họ, thì Trí Nghiên liền đoán được một ít. Trong mắt của Tĩnh Tuệ có sát ý, mà lúc trước Ân Tĩnh cũng thường nói, nếu thật sự là người xuất gia, thì sẽ không mang theo lệ khí, nhưng Tĩnh Tuệ lại cho mình một loại cảm giác rất nguy hiểm thật không dám đến gần.

"Con rắn nhỏ, nàng buộc ngươi và Ân Tĩnh tách ra chắc chắn là có lý do của nàng. Lấy tu vi của ngươi hôm đó, nếu nàng không hạ thủ lưu tình, thì ngươi ở trước mặt nàng, sẽ không qua được nửa chiêu."

"Trí Nghiên, sao ngươi lại nói giúp cho nàng." Nghe Trí Hiền chê bai mình, lại còn ở ngay trước mặt của Nam Thiên lâu chủ và Úc Trần Hoan, Trí Nghiên không vui.

"Ta chỉ nói ra sự thực mà thôi."

"Lúc Trí Hiền tiên nữ và tiểu sủng vật ở cùng nhau thật là thú vị, bất quá bây giờ cũng không phải là thời điểm thảo luận cái vấn đề này. Vị trảm yêu đệ nhất kiếm ấy gần đây cũng không có bất cứ tin tức gì, sợ là đã sớm rời khỏi Trần Duyên tự đi lánh nạn. Bây giờ các ngươi qua đó, có thể thừa dịp yêu và người tu đạo ngao cò tranh nhau mà ngư ông đắc lợi. Chút phù chú này của ta mặc dù không phải là hàng thượng đẳng, nhưng cũng cung cấp chút phương tiện."

Nam Thiên lâu chủ nói, đẩy cái hộp gấm chứa phù chú tới trước mặt các nàng, Trí Hiền dùng linh thức quét qua, nhướn mày. Lai lịch của Nam Thiên lâu chủ quả nhiên không nhỏ, những phù chú ở trong này, ngoại trừ chú gây nổ cùng một ít phù chú cơ bản ra, thì những thứ khác đều là loại bùa hộ mệnh chữa thương thuộc hàng nhất đẳng. Cho dù là đến chợ buôn bán của yêu giới cũng không dễ mua được những thứ này, thế mà nàng lại tùy tùy tiện tiện vung tay cho cả một hộp. Càng là như vậy, thì Trí Hiền lại càng hoài nghi mục đích của nàng.

"Nam Thiên lâu chủ, ngươi còn có việc gì muốn nhờ sao, nếu ngươi thật sự có việc, cứ nói ra đừng ngại." Trí Hiền chỉ giữ lại một lá bùa chữa thương, còn những thứ khác đều cho Trí Nghiên, dù sao nàng có tự tin có thể tự bảo vệ bản thân mình.

"Trí Hiền tiên nữ ngươi thực sự đã quên những gì ta nói rồi sao? Ta vẫn luôn ái mộ ngươi, vì người mà mình thích làm một chút chuyện, chẳng lẽ là không nên?"

"Nếu nói như vậy, ta đây liền nhận, bất quá rất xin lỗi, trong lòng ta đã không có vị trí cho người nào khác, mong rằng Nam Thiên lâu chủ sớm buông tha."

"Vô phương, ta chính là thích cái tính cách và khí chất này của Trí Hiền tiên nữ như vậy nhất. Về phần có thể có được ngươi hay không, cũng không phải là chuyện mà ta quan tâm."

Nam Thiên lâu chủ dứt lời liền cười rộ lên, nhưng Trí Nghiên lại không hiểu cho nên nhìn nàng. Nàng luôn cảm thấy vị Nam Thiên lâu chủ này rất kỳ quái, hôm nay vừa nhìn thì thực sự là như vậy, bị Trí Hiền cự tuyệt mà vẫn cười ra tiếng, hơn nữa lại còn không khóc không làm khó, nếu mình bị Ân Tĩnh cự tuyệt, hẳn là sẽ khổ sở muốn chết.

"Ừm, vậy hôm nay chúng ta nghỉ ngơi một đêm, sáng mai liền đến Trần Duyên tự." Trí Nghiên nói xong, liền dẫn Trí Nghiên và Úc Trần Hoan trở về Nam Thiên thánh địa, nàng còn có lời muốn nói với các nàng, mà tất cả các gian phòng trong Nam Thiên lâu đều có kết giới, bất kể nàng nói cái gì thì cũng có thể bị nghe được. Ba người về tới nơi, Trí Hiền vẫn còn chưa yên tâm lại hạ một lá bùa cách âm.

"Ngày mai chúng ta sẽ lên đường đi đến Trần Duyên tự, con rắn nhỏ, ngươi đã chuẩn bị xong chưa? Nơi đó sẽ là một trận ác chiến, tuyệt đối là tình cảnh mà ngươi chưa từng tưởng tượng qua." Điều duy nhất Trí Hiền lo lắng chính là Trí Nghiên có thể chấp nhận hay không, tuy rằng là yêu, nhưng cái con rắn ngốc này vẫn luôn được bảo vệ quá tốt. Ở Nhạc yêu cốc không chỉ là mình, mà tất cả yêu quái đều chiếu cố nàng. Đừng nói là giết người, coi như là giết yêu cũng rất ít, mà lần này, sợ là cũng không do nàng quyết định.

"Ta đã sớm quyết định xong rồi, mặc kệ ngày mai có bao nhiêu người ngăn ta, có bao nhiêu người cản ta cứu Ân Tĩnh, ta đều có thể giải quyết hết."

"Ừ, ngươi nói như vậy thì ta liền yên tâm. Phù chú này ngươi giữ lại, lúc cần thiết nó có thể bảo vệ cho ngươi một mạng, về phần ngươi. . ."

Trí Hiền nói, liếc nhìn Úc Trần Hoan. Thực ra ngay từ đầu nàng cũng không có ý định mang Úc Trần Hoan đi cùng, dù sao nàng vẫn là một con người, mặc dù biết chút pháp thuật, nhưng đều là sơ sơ. Thế nhưng Úc Trần Hoan nói nàng nhất định phải đến Trần Duyên tự một chuyến, có lý do không thể không đi, nên Trí Hiền cũng không tiện ngăn cản gì thêm nữa. Dù sao nàng cũng là do mình chỉ bảo, Trí Hiền sẽ không bỏ lơ không để ý đến nàng.

"Tu vi của ngươi quá thấp, cũng không có gì khác biệt so với người thường, nên sẽ không có tên yêu quái nào ra tay với ngươi, người tu đạo thì lại càng không chú ý, đây là bùa hộ mệnh lần trước ta có cơ duyên lấy được, lúc gặp phải nguy hiểm liền bóp vào nó, nó có thể giúp cho ngươi che giấu khí tức trong một khoảng thời gian ngắn. Nếu ngươi gặp phải người nào muốn hại ngươi, thì nhanh chóng dùng lá bùa này rời khỏi Trần Duyên tự."

"Được." Úc Trần Hoan biết lá bùa này quan trọng, liền đưa hai tay nhận lấy. Đương nhiên, nàng mới sẽ không ngốc đến mức chạy loạn một mình, lần này nàng đi chỉ là vì muốn hỏi rõ Tĩnh Tuệ Dịch Tâm đang ở nơi nào, bằng không thì nàng đã không cần đi tham gia cái trò náo nhiệt nguy hiểm này.

"Ừ, vậy tối nay liền ở đây hấp thu linh khí nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai sợ là muốn nghỉ ngơi cũng sẽ khó khăn." Trí Hiền hủy kết giới, mang theo Trí Nghiên đi tới bên cạnh, nàng đưa tay đi kéo quần áo của Trí Nghiên ra, ai ngờ người nọ còn vội vàng bảo vệ quần áo, trên mặt hiện lên một chút hoảng hốt, hoàn toàn là cái dàng vẻ thiếu nữ bình thường gặp phải tên dê xồm.

"Trí Hiền, ngươi làm gì vậy, ta đã có Tĩnh Tĩnh, ta sẽ không chiều theo ngươi."

"Ngươi yên tâm, cho dù ta có đói bụng ăn quàng thì cũng sẽ chọn Nam Thiên lâu chủ chứ không hề chọn ngươi. Ta nhớ kỹ trên xương quai xanh của ngươi có hai cái dấu vết, cởi ra cho ta xem." Trí Hiền vẫn rất lưu ý hai cái hoa văn kia, nàng chưa từng nghe nói sau khi vào tà sẽ sinh ra loại vật này, cho nên không có cách nào an tâm.

"Nhìn cái gì vậy trời, Tĩnh Tĩnh đã từng nói qua không thể cho người khác nhìn cơ thể của mình." Trí Nghiên đỏ mặt nói, nếu không phải là người hiểu rõ nàng, thì hầu như đều sẽ cho rằng nàng đang xấu hổ, nhưng Trí Hiền đã sớm hiểu rõ nàng. Trí Nghiên là một kẻ không biết xấu hổ không có kiên nhẫn, trước đây có thể trần truồng chạy loạn khắp nơi, từ trên xuống dưới đã sớm bị Úc Trần Hoan nhìn qua một lần, thì làm sao có thể không cho mình nhìn, có lẽ căn bản là gạt mình gì đây.

"Con rắn nhỏ, nếu ngươi không cho ta nhìn, thì ngày mai tự mình đi cứu người đi." Trí Nghiên thấp giọng nói, uy hiếp rõ ràng như vậy làm cho Trí Nghiên không có cách nào khác, chỉ có thể cởi quần áo ra. Đúng như dự đoán, dấu vết trên xương quai xanh đã rõ ràng hơn lúc trước. Đó không phải là loại phù chú đen thui, mà là hiện lên vết máu khô màu đỏ thẩm. Chúng nó trải loạn xạ ra hai bên xương quai xanh của Trí Nghiên, giống như là một loại hoa văn hoặc chú ngữ đặc biệt gì đó, nhìn qua tà mị mà diêm dúa lẳng lơ, tỏa ra cái loại khí tức cực kỳ không rõ.

"Có đau không?"

"Không, không có cảm giác gì cả, chỉ có điều thỉnh thoảng sẽ cảm thấy có chút lạnh." Trí Nghiên nhẹ giọng nói, nàng cũng không biết tại sao vật này lại có mặt ở trên người mình, nếu như Ân Tĩnh nhìn xong không thích, sau đó không cùng mình ấy ấy thì làm sao bây giờ? Trí Nghiên lo lắng nghĩ, mà Trí Hiền thì lại tưởng là nàng đang sợ, còn đưa tay sờ sờ đầu của nàng.

"Ngươi đã vượt qua được cái cửa ải khó khăn lúc vào tà, nói vậy đám hoa văn này cũng không hẳn là sẽ có ảnh hưởng quá lớn đối với ngươi. Nếu ngươi cảm thấy khó chịu, nhất định phải nói cho ta biết, không thể tự mình cố gắng chịu đựng, biết không?"

"Ừ, ta biết."

"Bây giờ ta phải ngồi thiền, ngươi cũng nghỉ ngơi đi."

Trí Hiền dứt lời, đi tới chỗ xa xa vận công, nhìn nàng và Úc Trần Hoan không hề nhìn sang đây, Trí Hiền mới xoay người nằm xuống, ôm chặt lấy bản thân mình. Cái phù chú này nào chỉ có chút lạnh, mà từ sau khi vào tà, thì nàng đã cảm thấy mình càng sợ lạnh hơn trước đây, cảm giác giống như là trong cơ thể luôn có một dòng khí lạnh chạy quanh thân, thỉnh thoảng lại còn nhói lên vài cái.

Môi dưới của Trí Hiền run rẩy, bàn tay vô ý thức sờ lên gương mặt, nàng cảm thấy mắt mình rất ngứa, giống như là có thứ gì đó đang bò ở bên trong, khiến cho nàng rất muốn đưa tay bắt lấy. Trí Nghiên ôm mắt phải, phát hiện có vật gì đang chảy ra. Nàng vội vàng xoay người, phát hiện Trí Hiền vẫn chưa chú ý tới, lúc này mới dùng pháp thuật biến ra một cái gương đồng nho nhỏ, đặt ở trước người.

Người trong gương vẫn còn mang gương mặt của chính mình, nhưng chỉ có điều mắt phải đã biến thành màu đen đỏ, cả tròng mắt là màu đen, chỉ có giữa con ngươi là lưu lại một tia máu đỏ, mà máu cũng là từ trong đó chảy ra. Trí Nghiên che mắt phải, vội vàng bỏ gương đi. Nàng không biết đây có phải là phản ứng bình thường sau khi vào tà hay không, thế nhưng. . . người vừa rồi ở trong gương, thực sự vẫn còn là nàng sao?

"Tĩnh Tĩnh, làm sao bây giờ, ta bị biến dạng, không cho phép ngươi ghét bỏ ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro