chương 92

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, sáng sớm hôm sau, Trí Hiền liền dẫn Trí Nghiên và Úc Trần Hoan ra khỏi thánh địa, lúc này đây Nam Thiên lâu chủ không có xuất hiện, mà chỉ có Túy Vô Âm đang chậm rãi đi tới. Thấy nàng vác theo một bao quần áo, hình như ở bên trong có thứ gì đó rất nặng, Trí Hiền chỉ liếc mắt một cái liền không nói thêm gì nữa, nhưng Úc Trần Hoan thật ra có chút ngạc nhiên đánh giá Túy Vô Âm.

Ba tháng trước tâm tình nàng không tốt, nên lần đầu tiên gặp mặt cũng không có nhìn kỹ nàng, nếu như không thèm để ý đến chuyện nguyên thân của Túy Vô Âm là một con nhện tinh, thì đây cũng là một mỹ nhân xinh đẹp. Tuy rằng không bì được với Trí Nghiên cái loại yêu nghiệt tùy thời tùy chỗ đều cực kỳ câu người này, cũng không thanh trần thoát tục như Trí Hiền, nhưng Túy Vô Âm lại cho người ta một loại cảm giác nhẹ nhàng, cũng không phải là Úc Trần Hoan muốn làm gì đó với nàng, nhưng nghĩ trên đường buồn chán như thế, nếu tìm được một người cùng nói chuyện trên trời dưới đất, có lẽ cũng sẽ không căng thẳng.

"Vô Âm cô nương, chân thân của ngươi thật sự là con nhện tinh sao?" Thừa dịp Trí Hiền và Trí Nghiên đang nói chuyện, Úc Trần Hoan tiến tới bên người Túy Vô Âm, vốn dĩ việc hỏi chân thân của yêu quái được xem như là một loại hành vi dò xét và vô lễ, bởi vì các yêu quái đạo hạnh cao thâm có thể nhìn ra chân thân của các yêu quái khác ngay. Nhưng có lẽ là nhìn thấy nụ cười cực kỳ sáng lạn của Úc Trần Hoan, nên Túy Vô Âm cũng không cảm thấy có cái gì.

"Trăm năm trước ta được lâu chủ hỗ trợ, cơ duyên xảo hợp mới có thể hóa thành hình người. Nếu không có sự giúp đỡ của lâu chủ, chỉ sợ bây giờ ta vẫn còn là một con yêu quái không có cách nào biến hóa thành người."

"Nga, vậy chân thân của ngươi là hình dáng gì?" Úc Trần Hoan có chút ngạc nhiên hỏi, nàng đã thấy qua thân rắn của Trí Nghiên không ít lần, ngoại trừ tướng mạo kỳ quái ra, thì cũng được coi là xinh đẹp nhất trong các loài rắn. Úc Trần Hoan nghĩ có lẽ chân thân của yêu quái đều thuộc loại đẹp mắt, nếu không thì tại sao lúc biến thành người lại xinh đẹp đến như vậy.

"Chân thân của ta. . . e là ngươi cũng không muốn nhìn thấy, dù sao đại đa số các cô gái đều sợ sâu bọ, huống chi là một con nhện lớn bằng cả cái bàn, ngươi nói đúng không?"

"A? Con nhện lớn bằng cái bàn?" Úc Trần Hoan nghe Túy Vô Âm miêu tả, tự suy nghĩ một chút, sau đó thoáng cái liền tránh ra thật xa, cọ tới bên cạnh Trí Nghiên.

"Úc Trần Hoan ngươi cọ ta làm gì, ta đã có Tĩnh Tĩnh, sẽ không giao phối với ngươi." Trí Nghiên vẫn nhớ kỹ Ân Tĩnh đã từng nói với mình không được thân thiết quá mức với Úc Trần Hoan, dù hiện tại Ân Tĩnh đang bị giam, nhưng mình cũng phải nghe lời mới được. Chỉ tiếc, Trí Nghiên đã sớm quên mất, trước đây người nào đã trần truồng ôm Úc Trần Hoan cả đêm.

"Ai muốn giao phối với ngươi, ta đã có Dịch Tâm, cũng sẽ không có ý gì với ngươi, chỉ là ta. . . có chút hoảng sợ mà thôi." Úc Trần Hoan sợ hãi liếc nhìn Túy Vô Âm, đời nàng sợ nhất là côn trùng và rắn rết, hết lần này tới lần khác bên người nếu không phải côn trùng thì chính là rắn rết. Bất quá nghĩ đến thân rắn của Trí Nghiên vẫn là rất đẹp mắt, cho nên đứng ở bên người nàng là được rồi.

"Rốt cuộc ngươi cũng không chịu nổi cái tính dong dài của nàng rồi sao?" Trí Hiền đi tới bên người Túy Vô Âm, dùng âm thanh chỉ có hai kẻ yêu quái bọn họ nghe được mà nói. Nếu yêu đã có thể biến hóa thành người, thì tự nhiên cũng có thể dùng chút pháp lực biến hóa chân thân một phen. Vừa rồi Túy Vô Âm cố ý nói như vậy, rõ ràng chính là để hù dọa Úc Trần Hoan.

"Cũng không phải là như vậy, chẳng qua là ta cảm thấy hẳn là nên thẳng thắn thành thật với nhân loại một chút mới tốt." Túy Vô Âm cười trả lời, Trí Hiền cũng lười truy hỏi.

"Truyền tống trận đã xong rồi, các ngươi đi theo ta." Trí Hiền dẫn đầu, đoàn người cất bước đi vào một bức tường màu trắng, chỉ mới vừa đặt chân vào bên trong, đúng là đã trực tiếp tiến đến cửa lớn của Trần Duyên tự. Đây vẫn là lần đầu tiên Úc Trần Hoan gặp phải một chuyện thần kỳ như thế này, nhất thời há to miệng, nhìn chung quanh không thốt nên lời.

"Kỳ quái, theo lý mà nói, ở đây hẳn là đã tan tành, nhưng sao bây giờ lại an tĩnh như vậy." Túy Vô Âm nhìn Trần Duyên tự sạch sẽ chỉnh tề, nghi ngờ hỏi, nghe xong lời của nàng, Trí Hiền vẫn chưa động đậy, mà chỉ xoay tròn nhìn về phía Trí Nghiên.

"Con rắn nhỏ, ngươi đã nhìn ra rồi sao?"

"Ừ, trước mặt chúng ta không phải là Trần Duyên tự thật sự, mà là một đạo kết giới dùng thủ thuật để che mắt mọi người, nó che toàn bộ Trần Duyên tự lại, nếu như không sai, thì chắc là do Tĩnh Tuệ hạ xuống."

"Ngươi nói không sai, bất quá trong cái kết giới này, còn cất ba tầng kết giới khác, chắc cũng là do các thế lực khác đã tới đây hạ xuống, lúc này yêu tới là muốn cướp người, còn các môn phái tu đạo không biết là tới vì chuyện gì, ta cũng không rõ lắm. Nhưng nhất định là bọn họ không muốn bị phát hiện, nên mới hạ xuống nhiều tầng kết giới như vậy."

"Có thể phá." Tri Nghiên nhíu mày, bỗng nhiên cười rộ lên, thấy nàng mới nói thôi đã mang cái dáng vẻ câu người rồi, Úc Trần Hoan ngơ ngác ngắm nhìn, sau khi nhận ra mới vội vàng che mắt lại.

"Dùng phương pháp chính thống để phá bỏ thì quá lãng phí thời gian, vẫn là đơn giản chút đi." Trí Hiền nói xong, trực tiếp rút cự kiếm ở phía sau ra, chỉ thấy trước mũi kiếm có một đốm sáng trắng, nàng trực tiếp vung kiếm chém về phía kết giới, nếu lấy tu vi của Úc Trần Hoan và Túy Vô Âm thì sẽ không nhìn thấy kết giới, nhưng sau khi Trí Hiền chém xuống, một vết nứt thật lớn liền xuất hiện ở trước mặt các nàng.

Trong nháy mắt, mùi máu tươi, cùng với mùi yêu khí ngập trời và tiếng đánh nhau ùn ùn truyền tới, các nàng vội vàng đi vào trong, tình cảnh lúc này mới đúng là tình cảnh giống như suy nghĩ ở trong đầu. Trước đó Nam Thiên lâu chủ đã nói qua người của ma giới cũng tới, nhưng nhìn hết toàn bộ Trần Duyên tự, hầu như đều là yêu và người tu đạo đang giao đấu, vẫn chưa nhìn thấy ma giới tồn tại. Điều này làm cho Trí Hiền nhiều ít có chút thả lỏng. Nếu chỉ có yêu, nàng tự tin có thể toàn thắng, nhưng nếu như có ma, vậy thì khó nói.

"Trí Hiền, có người tới." Từ sau khi Trí Nghiên thăng cấp tu vi, cũng nhạy cảm với động tĩnh chung quanh không ít, cảm nhận được có vài linh thức dò xét qua đây, nhưng lại chỉ có một người chạy sang, Trí Nghiên cảnh giác nhìn về phía người đang tới, Trí Hiền lại nhìn nàng lắc đầu, ý bảo không sao. Sau một lát, người nọ đáp xuống trước mặt các nàng, nhìn tướng mạo là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, hắn mặc một bộ trường bào màu xanh thẫm, tóc tai có chút mất trật tự, thấy Trí Hiền liền vội vàng chào một cái.

"Không nghĩ tới Trí Hiền tiên nữ cũng đến đây, ngươi cũng là vì người kia mà tới sao?" Cậu thiếu niên kia rõ ràng là có quen biết với Trí Hiền, hơn nữa là người tu đạo mà còn gọi một yêu quái như Trí Hiền là Trí Hiền tiên nữ, nói vậy cũng không phải là kẻ địch.

"Quả thực ta là vì Ân Tĩnh mà đến, nhưng mà không phải là muốn ăn nàng, nàng là bằng hữu của ta, ta nhất định phải bảo vệ nàng."

"Nghe Trí Hiền tiên nữ nói vậy ta liền yên tâm, dù sao lấy tu vi của ngươi, căn bản không cần làm loại việc này."

"Ừ, vậy giới tu đạo các ngươi vì sao lại tới đây."

"A. . . Cái này ta cũng không rõ ràng lắm, sư tôn chỉ nói là thần vật rơi xuống trần gian, sau đó liền vội vã dẫn chúng ta qua đây. Trí Hiền tiên nữ, ta đi về trước, yêu giới quá đông, ta không thể làm lỡ thời gian."

Thiếu niên kia nói xong, lắc mình một cái liền đi, Trí Nghiên thấy Trí Hiền còn qurn biết người tu đạo, không khỏi có chút ngạc nhiên. Nàng biết Trí Hiền kết bạn với rất nhiều yêu quái, nhưng không nghĩ tới người cũng nhiều y như vậy.

"Hắn là người mà ta cứu được lúc đi ra ngoài, cũng coi là quen biết. Việc này không nên chậm trễ, bây giờ chúng ta liền đến ngự mệnh tháp."

"Ừ, ta cũng muốn nhanh chóng cứu Ân Tĩnh ra." Trí Nghiên nóng lòng nhìn về phía ngự mệnh tháp ở xa xa, nàng đã nhẫn nại lâu lắm, nỗi nhớ dành cho Ân Tĩnh cũng đã tràn lan không thể vãn hồi. Nàng nhớ nàng, không kịp chờ đợi muốn gặp nàng.

Bởi vì có quá nhiều người hướng về phía ngự mệnh tháp, cho nên kết giới ở phía sau núi cũng đã sớm bị phá vỡ, cửa chính của ngự mệnh tháp rộng mở, mặc dù là đang đứng ở trước cửa, nhưng cũng có thể cảm nhận được luồng khí tức đè nén ở bên trong. Trí Hiền cùng Trí Nghiên liếc nhau, lại nhìn Úc Trần Hoan cùng Túy Vô Âm ở phía sau. Các nàng đồng thời gật đầu, vén tay áo, bước vào trong tháp.

Đây là lần đầu tiên các nàng bước vào trong tòa tháp này, tự nhiên cũng không nghĩ tới thế giới ở trong tháp lại rộng mở đến như vậy. Trước mắt là một khu rừng bạt ngàn rộng lớn nhìn hoài không hết, cho dù dùng linh thức để dò xét, cũng không dò xét được chút gì. Vả lại trong tháp còn có những âm thanh gào thét không ngừng truyền đến, như là dã thú lại càng giống như là có người đang vô cùng đau đớn la lên, hẳn là đã sớm có rất nhiều người đến đây.

"Tiếp theo mỗi một bước đều phải cẩn thận, ở đây không chỉ có chúng ta, mà còn có những người khác. Hơn nữa, ngọn tháp này cũng rất cổ quái." Trí Hiền nhẹ giọng nói, hạ ba đạo linh thức ở trên người các nàng, lúc này mới yên tâm đi vào trong rừng. Cây cối trong khu rừng này cực kỳ rậm rạp, vả lại đều là những loại không biết tên. Càng đi vào, thì càng cảm thấy uể oải. Lại đi thêm nửa canh giờ, Túy Vô Âm bỗng nhiên ngừng lại.

"Trí Hiền tiên nữ, rừng cây này thực sự quỷ dị, chúng ta đã đi rất lâu, nhưng căn bản vẫn luôn đảo quanh ở chỗ này."

"Ngươi có căn cứ sao?" Trí Hiền nhíu mày nói, nàng cũng phát hiện quái dị, nhưng vẫn đang suy tư là chuyện gì xảy ra. Ở bên ngoài rừng cây này nhìn như không có giới hạn, sau khi tiến vào thì lại có thể nhìn thấy lối ra ở đằng kia, nhưng đi như thế nào cũng không ra được, hiển nhiên là có chuyện.

"Đây là tấm lưới ta đã hạ xuống lúc vừa mới tiến vào, nhưng bây giờ tấm lưới này lại trở nên cực kỳ rời rạc. Loại lưới mà ta hạ xuống là dùng để đi săn, thông thường chỉ có khi qua một hai năm mới sẽ biến thành như vậy."

"Chúng ta tuyệt đối không có khả năng đi tới đi lui một hai năm, chắc là do ảo giác mà thành. Con rắn nhỏ, Úc Trần Hoan, hai người các ngươi. . ."

Trí Hiền quay đầu lại, định nói với các nàng nhất định phải theo sát nhau đừng đi loạn, nhưng vừa quay đầu lại lại phát hiện, xung quanh chỉ có nàng và Túy Vô Âm, làm gì có Trí Nghiên và Úc Trần Hoan. Thương Vãn Trăn lạnh mặt, nàng muốn hỏi Túy Vô Âm chuyện gì đã xảy ra, thế nhưng một trận sương mù bay qua đây, ngay cả Túy Vô Âm cũng đã không thấy. Xung quanh chỉ còn lại có một mình nàng, ngoài ra khắp nơi đều là sương mù.

"Là ai đang giở trò, không ngại đi ra đánh một trận." Trí Hiền móc cự kiếm ra, dùng linh thức tìm kiếm xung quanh, nhưng mà, khi một bóng người bước ra từ trong đám sương mù, nàng liền mở to hai mắt nhìn đối phương. Nàng căn bản không nghĩ tới có thể gặp nàng ở chỗ này, nỗi không yên đổi thành sự vui sướng, Trí Hiền bước nhanh tiến về phía trước, nhưng người nọ chợt xoay người, càng chạy càng xa, Trí Hiền vội vàng đuổi theo, liền càng vào sâu trong sương mù.

"Trí Hiền, Úc Trần Hoan, con nhện nhỏ, các ngươi ở đâu, đã nói phải cùng đi, kết quả lại tách ra." Trí Nghiên không nghĩ tới mình chỉ mới ngây ngô có một lúc, thì nháy mắt đã không thấy những người khác. Rơi vào đường cùng, Trí Nghiên chỉ có thể đi lòng vòng trong khu rừng, hy vọng có thể gặp được Trí Hiền là hay nhất. Hương thơm thức ăn cách đó không xa bay vào trong lỗ mũi, tuy rằng lúc này Trí Nghiên không có tâm tư ăn uống, nhưng đã có ai nấu gì đó, thì nhất định là có người ở đây.

Nghĩ như vậy, Trí Nghiên vội vàng chạy về nơi đang nhóm lửa. Nàng lướt qua một mảnh rừng rậm, liền tiến đến một mảnh đất trống. Người nọ đang khom người, gác một con thỏ lên trên nhánh cây. Nàng mặc đạo bào màu xám có chút ô uế, nhưng khuôn mặt vẫn rất dịu dàng. Nhìn thấy mình qua đây, nàng rõ ràng có chút kinh ngạc, giống như là hoàn toàn không nghĩ tới có thể gặp mình ở chỗ này. Nhưng đồng dạng, làm sao mà Trí Nghiên có thể ngờ tới điều này cơ chứ. Nhìn gương mặt quen thuộc kia, nghe mùi hương quen thuộc trên người nàng, viền mắt của Trí Nghiên thoáng cái liền đỏ lên.

"Tĩnh Tĩnh, tại sao ngươi lại ở chỗ này, ta rất nhớ ngươi, đều sắp nhớ ngươi muốn chết." Trí Nghiên nhào vào trong lòng Ân Tĩnh, không ngừng cọ nhẹ trên người nàng, hận không thể đem tất cả ủy khuất cùng tưởng niệm mấy ngày nay mình chịu đựng nói hết ra. Ân Tĩnh nghe nàng nói những điều này, khuôn mặt vẫn dịu dàng nhìn nàng, sờ mặt của nàng, rất bình tĩnh an ủi nàng.

"Được rồi được rồi, đừng khóc, không phải là ta đang ở đây hay sao? Ta đã ra ngoài rồi, vốn định làm chút thức ăn, không ngờ rằng ngươi sẽ tới cứu ta. A, đây là thỏ nướng, món ngươi thích ăn nhất." Ân Tĩnh nói, đưa con thỏ đã nướng xong cho Trí Nghiên, nhưng nhìn con thỏ nướng kia, Trí Nghiên hơi hơi ngây người, sau đó lại cười rộ lên.

"Tĩnh Tĩnh thật tốt, đây là ngươi tự mình làm sao?"

"Ở đây không có món gì khác, con thỏ này là ta do ta có duyên đụng phải."

"Phải không. . . Tĩnh Tĩnh rất lợi hại nha. . ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro