chương 93

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nhất định là ngươi đã đói bụng, ăn trước đi." Ân Tĩnh lấy tay vuốt ve mái tóc dài của Trí Nghiên, định gỡ con thỏ nướng xuống đưa cho nàng, nhưng lúc này, Trí Nghiên chợt đè tay nàng lại, bỗng nhiên ngồi lên trên người nàng. Ở đây cây cối rậm rạp che hết tất cả ánh sáng, nhưng ánh lửa lại chiếu rọi khuôn mặt của các nàng một cách vô cùng rõ ràng.

Nhìn gương mặt của Ân Tĩnh, Trí Nghiên cười nhạt, chậm rãi tiến tới, rồi dừng lại ở cái khoảng cách không được một ly. Nàng nhẹ nhàng hô hấp, đem hơi nóng phun lên gò má của Ân Tĩnh, mùi thơm ở trên người càng ngày càng nồng đậm, ngay cả không khí chung quanh cũng lây dính mùi hương này.

"Nghiên nhi, ngươi đây là. . ." Ân Tĩnh nuốt nước bọt, trong mắt lộ ra nỗi khát vọng cùng dục vọng, trước đây, Ân Tĩnh chưa bao giờ lộ ra cái ánh mắt tham lam như vậy. Trí Nghiên đơn giản bắt lấy tay của Ân Tĩnh, di chuyển nó tới lui trên bộ váy đỏ đơn bạc của nàng, đôi mắt phượng hẹp dài hơi híp, vòng eo lắc lư, khẽ cọ lên trên cơ thể của Ân Tĩnh, đôi môi mỏng khẽ mở, như có như không nhẹ mà hừ nhẹ.

"Tĩnh Tĩnh . . Thích ta như vậy sao? Vì cứu ngươi, ta đã thay đổi rất nhiều, ta thực sự rất sợ ngươi không thích bộ dáng của ta bây giờ."

"Sao lại như vậy chứ, ngươi biến thành cái dáng vẻ gì, ta cũng sẽ thích ngươi." Ân Tĩnh cắn lên chiếc cổ của Trí Nghiên, nhẹ giọng nói. Hai bàn tay không đàng hoàng vội vã lục lọi ở trước ngực của Trí Nghiên, chuẩn bị kéo quần của nàng ra.

Trí Nghiên cười nâng mặt của Ân Tĩnh lên, cúi đầu hôn nàng, rõ ràng là Trí Nghiên chủ động trước, nhưng Ân Tĩnh lại đảo khách thành chủ, mãnh liệt đòi hỏi nàng. Nhìn dục vọng trong đôi mắt thâm thúy sâu không thấy đáy của đối phương, hai tròng mắt của Trí Nghiên lại càng thất vọng. Nàng bỗng nhiên đè bàn tay đang sờ soạng ngực mình của Ân Tĩnh lại, nắm nó kéo lên đặt trên gương mặt mình.

"Tĩnh Tĩnh, ngươi cũng không hỏi ta làm thế nào mà đến được nơi này sao? Cánh rừng này rất kỳ quái, chúng ta hẳn là đi ra ngoài trước mới đúng, không thể phí thời gian làm cái chuyện này."

"Xin lỗi, là do Nghiên nhi rất đẹp, ta nhất thời kiềm chế không nổi, liền. . . vậy ngươi làm thế nào mà đến được đây?" Ân Tĩnh có chút áy náy, nàng ôm Trí Nghiên, nhẹ nhàng xoa lưng của nàng.

"Ngày đó sau khi ta bị Tĩnh Tuệ đánh bại liền đi tìm Úc Trần Hoan, Trí Hiền cảm ứng được ta gặp nguy hiểm, liền tới giúp ta. Nàng và Úc Trần Hoan cũng theo ta tới đây, bất quá lúc nãy bị tách ra, ta rất lo lắng cho các nàng."

"Chắc là các nàng còn ở chung với nhau, ngươi không cần lo lắng quá nhiều, việc cấp bách trước mắt, hẳn là hai chúng ta nên đi ra ngoài trước, những người khác khoan để ý tới."

Ân Tĩnh có chút vội vã lôi kéo Trí Nghiên, ngay cả con thỏ nướng kia cũng quên lấy liền dẫn nàng đi về phía trước, thấy bóng lưng của nàng, Trí Nghiên ngơ ngác nhìn hồi lâu, sau đó lại ngừng lại. Ân Tĩnh không hiểu vì sao nàng bỗng nhiên dừng lại, cũng xoay người nhìn nàng. Rõ ràng là mọi cử động của người này đều giống với Ân Tĩnh, nhưng Trí Nghiên cũng biết, cho dù mình tham luyến Ân Tĩnh đến cỡ nào, thì lúc này cũng nên tỉnh táo.

Ngươi không phải là Ân Tĩnh đúng không? Ngươi là người trong rừng này, cũng có thể là ảo giác của ta, nói chung, ngươi không phải là Ân Tĩnh." Trí Nghiên nói một cách chắc chắn, nghe xong lời của nàng, Ân Tĩnh lại lộ ra biểu tình hoang mang, khó hiểu.

"Nghiên nhi, ngươi đang nói cái gì vậy? Ta không phải Ân Tĩnh thì còn là ai? Ngươi hoài nghi ta như vậy, ta rất khó chịu." Ân Tĩnh cúi đầu, chân mày hơi nhíu lại, thất vọng nhìn về phía Trí Nghiên, nhưng mà, cũng chính là cái ánh mắt này, mới làm cho Trí Nghiên xác định, người trước mắt, thật sự không phải là Ân Tĩnh.

"Ngươi biết không? Từ lúc ngươi quyết định mô phỏng theo Ân Tĩnh trước mặt ta, thì đã thua rồi. Tuy rằng ta chỉ cùng nàng chung sống nửa năm, thế nhưng người ta thích ra sao, ta vẫn biết. Nàng a, chưa bao giờ đồng ý ăn thịt, đừng nói là sát sinh, ngay cả lúc ta ăn chút đồ mặn ở trước mặt nàng, thì nàng đều sẽ niệm kinh rất lâu, nói là cầu phúc cho sát nghiệt mà ta tạo ra."

"Còn có, nàng nhìn thấy ta sẽ không thờ ơ với ta, trong ánh mắt của nàng không có hiện ra nỗi khát vọng lộ liễu như thế, mà khi nàng nghe thấy bạn bè gặp nguy hiểm, tuyệt đối sẽ không bỏ đi một mình. Điểm quan trọng nhất, chính là nàng rất thích ôm hết trách nhiệm vào người mình, không chịu để cho người khác biết nỗi khổ tâm và sự chật vật của nàng. Nàng chính là một kẻ ngốc như thế, ngươi thông minh lựa chọn mô phỏng theo nàng, thế nhưng lại không học được một phần vạn của nàng."

"Nghiên nhi. . . Ta không hiểu lời ngươi nói, ta không hiểu, ngươi không thương ta phải không? Nhất định là ngươi không thương ta nên mới nói như vậy." Ân Tĩnh nói, rồi bỗng nhiên đỏ mắt, thấy dáng vẻ khổ sở của nàng, mặc dù biết rõ đây là Ân Tĩnh giả, nhưng trong lòng Trí Nghiên cũng không thoải mái. Nàng há mồm muốn nói gì đó, nhưng Ân Tĩnh đã nhào vào trong ngực của nàng.

"Ngươi rất thông minh, thế nhưng cánh rừng này, ta tuyệt đối không thể để cho ngươi đi qua." Chợt, giọng nói của người trong lòng biến thành một âm thanh bén nhọn, Trí Nghiên đã sớm có chuẩn bị, nàng giơ tay lên nắm thanh đoản kiếm đang nhắm ngay lồng ngực mình. Thân kiếm bén nhọn cắt vào lòng bàn tay của nàng, rõ ràng là sẽ nhanh chóng lành lại, nhưng vết thương càng lúc lại càng lớn, hiển nhiên không phải là vũ khí bình thường. Thử nghĩ, nếu nó đâm trúng ngay trái tim thì sẽ như thế nào.

Trí Nghiên cúi đầu, nhìn Ân Tĩnh, rõ ràng vẫn là gương mặt đó, nhưng lúc này biểu tình lại trở nên dữ tợn không gì sánh được. Cặp mắt kia hiện lên màu đỏ tươi, gân mạch màu đen nổi khắp đầu của nàng, nhìn một màn này, cơ thể không tự chủ được mà run rẩy. Đây không phải là run rẩy vì sợ, mà là bởi vì phẫn nộ mà tạo thành.

Nàng chợt đoạt lấy thanh kiểm ngắn kia, xoay người một cái, trực tiếp cắm vào trong ngực Ân Tĩnh, nhìn nàng té xuống đất đau đớn gào thét, ngay sau đó hóa thành một luồng sương trắng. Trí Nghiên siết nắm tay thật chặc, sắc mặt đã trắng bệch. Nàng ghét thế này, mặc dù đối phương là giả, nàng cũng không muốn tổn thương nàng.

Thế nhưng. . . Dù vậy, nàng cũng không muốn nhìn thấy một Ân Tĩnh tốt đẹp trong lòng mình, bị người khác biến thành cái bộ dáng kia.

     
Sương mù dần dần tiêu tan, cánh rừng lại khôi phục vẻ bình thường, lần này là thực sự trở nên bình thường. Trí Nghiên cúi đầu nhìn bàn tay còn đang chảy máu của mình, xem ra ảo ảnh vừa rồi có quan hệ rất lớn với sương mù, hơn nữa vết thương bị trong ảo giác cũng là thật. Nghĩ tới đây, Trí Nghiên vội vàng phóng ra một luồng linh thức tìm kiếm Trí Hiền, nàng phát hiện đối phương cách mình không xa, liền vội vàng dùng pháp lực chạy tới.

Trí Hiền ngơ ngác đứng tại chỗ, nàng không nghĩ tới trước khi mình đạt được cái mục tiêu kia lại thực sự có thể gặp được nàng. Tuy rằng hình dáng không có thay đổi, vẫn là cái dáng vẻ trong lòng mình, nhưng ánh mắt nhìn mình cũng không còn băng lãnh như trước đây, mà là mang theo chút nhiệt độ. Mắt thấy nàng giơ tay lên, Trí Hiền liền đi tới. Khi phần bụng bị nàng dùng kiếm đâm thủng, Trí Hiền vẫn cảm thấy rất hạnh phúc.

Đau, chính là rất đau, thế nhưng ngực lại mừng rỡ như điên bởi vì có thể gặp lại nàng, liên đới cơn đau này cũng trở nên bé nhỏ. Trí Hiền giơ tay lên, muốn sờ lên gương mặt mà mình ngày nhớ đêm mong một cái. Nhưng ngay lúc đó, một thanh âm không ngừng kêu gọi nàng, mỗi lần đều lớn hơn, mỗi lần đều quen thuộc hơn.

"Trí Hiền! Ngươi tỉnh lại đi, thứ ngươi thấy chỉ là ảo giác, nhanh tỉnh lại a!" Trí Nghiên không nghĩ tới mới vừa chạy qua liền thấy một màn thế này, Trí Hiền nằm đờ trên mặt đất, không ngừng giơ tay lên muốn bắt lấy thứ gì đó. Rõ ràng là bụng của nàng không có bị bất kỳ vật gì đụng trúng, nhưng lại xuất hiện một vết thương to, máu chảy ra đầy đất. Trí Nghiên biết nhất định là nàng cũng lạc vào trong ảo giác, vả lại còn sâu hơn bản thân mình nhiều lắm, nếu không vội vàng lôi nàng ra, chỉ sợ. . .

"Ai, là ai đang nói chuyện. . . con rắn nhỏ sao?" Trí Hiền ngơ ngác nhìn người ở trước mặt, đó không phải là Trí Nghiên, mà là người mình cố gắng truy đuổi, nàng đang mỉm cười với mình, rồi lại rút ra một thanh kiếm khác nhắm ngay mình. Trí Hiền đột nhiên cảm thấy, nếu cứ như mà chết đi, chết ở trong tay nàng, có lẽ cũng là một lựa chọn tốt. Thế nhưng. . . chết ở trong ảo giác, không khỏi có chút uất ức.

Mắt thấy thanh kiếm kia thẳng tắp rơi xuống đầu mình, Trí Hiền lui về phía sau vài bước, rút ra cự kiếm cản nó lại. Nàng nhắm mắt lại, không nhìn gương mặt đó nữa, ngưng tụ pháp lực lên trên thân kiếm, không thèm nhìn mà bổ tới. Nàng có thể nghe thấy tiếng người nọ gào thét kêu rên, nghe được nàng gọi tên của mình. Trí Hiền bỗng nhiên cười rộ lên, nhưng lại có vài phần châm biếm.

"Không nghĩ tới ngươi lại có thể phát hiện nàng trong lòng ta, bất quá nàng sẽ gọi tên ta, đa số là do ta huyễn tưởng. Dù sao ở trong thực tế, ngay cả tên của ta nàng cũng không nhớ ra được. . ."

"Trí Hiền, ngươi không sao chứ." Thấy Trí Hiền chợt quỳ trên mặt đất, Trí Nghiên vội vàng đi tới đở nàng. Thấy bên người thật sự là Trí Nghiên, Trí Hiền biết mình đã ra khỏi cái ảo giác kia. Nàng cúi đầu nhìn vết thương trên bụng mình, hơi hơi nhíu mày, thương thế kia mặc dù không tính là quá nặng đối với một yêu quái như mình, nhưng rốt cuộc vẫn tăng thêm vài phần phiền phức.

Con rắn nhỏ, ngươi cũng gặp ảo giác sao?"

"Ừ, ta thấy Ân Tĩnh, thế nhưng giả bộ một chút cũng không giống." Trí Nghiên nhớ lại chuyện vừa rồi, trong mắt hiện lên một chút mất mác. Nàng thật là nhớ Ân Tĩnh, chính là bởi vì quá nhớ, nên vừa rồi mới không nỡ vạch trần, chỉ vì thu được một chút xíu thời gian ở cùng nhau, dù cho ngay từ đầu nàng đã phát hiện Ân Tĩnh kia là giả.

"Hai chúng ta đều đã gặp phải, nói vậy Úc Trần Hoan và Túy Vô Âm cũng như vậy, tách ra đi tìm một chút đi."

"Được." Cùng Trí Hiền quyết định xong, hai người tách ra đi tìm Úc Trần Hoan và Túy Vô Âm. Chỉ là đi tới đi lui, rừng cây kia bỗng nhiên từ tối thành sáng, lần thứ hai hai người gặp mặt, đã đứng ở trước một cánh cửa to lớn.

Cánh cửa này cao chừng mười thước, quanh người đều dùng vàng ròng để chế tạo, vả lại hoa văn cực kỳ giống như một loại phù chú không biết tên. Đứng ở trước cửa là một ông lão tóc trắng xoá, mà Úc Trần Hoan và Túy Vô Âm các nàng muốn tìm đúng là ngồi ở bên cạnh ông lão đó, thấy Trí Hiền và Trí Nghiên cả người đều là máu đi ra còn giật mình nhìn các nàng.

"Hai người các ngươi không sao chứ?" Úc Trần Hoan vội vàng đi tới, nhìn bên trái một chút nhìn bên phải một chút, Trí Nghiên cảnh giác nhìn nàng, ngay cả Trí Hiền cũng là như vậy. Ngọn tháp này quá mức quỷ dị, trước đó còn ở trong rừng, không nghĩ rằng đi một bước lại đến cái nơi kỳ quái này. Ông lão kia khiến cho người ta nhìn không biết là người hay là yêu, hơn nữa Túy Vô Âm và Úc Trần Hoan lại không bị thương một chút nào, nghĩ như thế nào cũng rất kỳ lạ.

"Các ngươi làm cái gì vậy? Ta còn có thể là quái vật sao?" Úc Trần Hoan không hiểu nhìn Trí Nghiên cùng Trí Hiền, nàng không hiểu tại sao chỉ mới tách ra có một chút, thế nào lúc gặp lại mặt hai người này đều giống như là giết người, không đúng. . . chính là giết người, hoặc là giết yêu.

"Ngươi thật sự là Úc Trần Hoan? Đây không phải là ảo giác?" Trí Nghiên vẫn có chút hoài nghi, mà lúc này, ông lão tóc trắng xóa kia đã mở miệng.

"Ở đây không phải là ảo cảnh, mà các ngươi cũng đã ra khỏi rừng nghiệp chướng."

"Ngươi nói khu rừng vừa rồi chính là rừng nghiệp chướng?" Nghe được lời ông lão nói, Trí Hiền quay đầu lại liếc nhìn, lại phát hiện rừng cây sáng sủa lúc nãy đã tối xuống lại. Nàng không hiểu, các nàng là đi vào bên trong tháp, thế nào lại gặp rừng nghiệp chướng.

"Gần đây có người từ ngoài tiến vào, bất quá có thể đi tới trước mặt của ta lại lác đác không có bao nhiêu, chẳng qua là tình huống nhiều thế lực xông vào trong tháp như vậy, là chuyện mấy trăm năm nay chưa từng có. Nói vậy mấy tháng nay, bên ngoài nhất định là đã xảy ra chuyện lớn." Ông lão kia không nhanh không chậm nói, rõ ràng nhiều người vào tháp cũng không phải là chuyện tốt, nhưng nụ cười trên mặt hắn lại càng ngày càng đậm.

"Ngươi là người giữ cửa ở nơi này? Nhưng lại cho chúng ta đi vào bên trong?" Trí Hiền đứng ở trước cửa, rốt cuộc suy nghĩ cẩn thận, rừng nghiệp chướng chỉ là một ải tiến nhập ngự mệnh tháp, ngự mệnh tháp mà các nàng tiến vào lúc nãy, rất có khả năng chỉ là một thủ thuật che mắt, chứ kì thực là tiến vào rừng nghiệp chướng, nói cách khác, thậm chí là ngự mệnh tháp thật sự các nàng cũng chưa hề bước vào.

"Các ngươi đã tới đây, thì ta sẽ cho đi, dù sao. . . ngọn tháp cũng cần thức ăn gia súc." Ông lão kia nói, dáng tươi cười trở nên quỷ dị, nghe thấy lời của hắn, Trí Nghiên cau mày. Nàng mới mặc kệ thức ăn gia súc hay không là thức ăn gia súc, nàng chỉ biết là Ân Tĩnh ở bên trong, cho dù bên trong có yêu ma quỷ quái gì, nàng cũng phải xông vào một lần.

"Mời đến, hoan nghênh vào tháp." Ông lão nói xong, cửa chính của ngự mệnh tháp chậm rãi mở ra, cánh cửa vàng to lớn ma sát với mặt đất, phát sinh thanh âm chói tai, khe cửa dần dần mở rộng, tà khí cũng như một cơn sóng động trời theo đó mà tràn ra. So với mùi máu thịt lúc trước còn muốn nồng nặc hơn ngàn vạn lần, ngay cả Úc Trần Hoan thân là người cũng có thể cảm giác được khí tức không rõ ở trong đó."Con rắn nhỏ, nếu như tiến vào, rất có thể sẽ không có biện pháp ra ngoài nữa." Trí Hiền nói với Trí Nghiên, nghe xong lời của nàng, Trí Nghiên cười cười, là người đầu tiên bước vào trong.

"Nếu không cứu được Ân Tĩnh, ta sống hơn một nghìn năm một vạn năm, cũng không có chút ý nghĩa nào."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro