chương 95

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc sống vẫn cứ như vậy mà trôi qua, kinh văn sao chép xong cũng đã chất thành một cái đồi nho nhỏ. Ở trong ngự mệnh tháp không có khái niệm về thời gian, Ân Tĩnh cũng chỉ có thể dựa vào kinh văn đã sao chép để tính ra ngày tháng. Nàng cảm giác đại khái là mình đã vào đây hơn ba tháng, nhưng ở trong lòng nàng, ba tháng này còn gian nan dài dẵng hơn ba năm rất nhiều.

"Ôi chao. . . Nghiên nhi. . ." Ân Tĩnh đi tới bên cửa sổ, nhẹ giọng nói, nhìn cái khí trời giăng đầy mây đen ở bên ngoài, tâm tư trầm xuống một chút. Trong khoảng thời gian này, bầu trời bên ngoài vẫn luôn tối tăm như vậy, ngoại trừ lần trước, đã rất lâu rồi sư phụ cũng không có liên lạc với mình. Ân Tĩnh luôn luôn có loại cảm giác bị lãng quên, cũng có thể là do nàng suy nghĩ nhiều, dù sao thân nàng ở chỗ này, cho dù bên ngoài xảy ra chuyện gì, nàng cũng sẽ không rõ.

"Tĩnh nhi." Giữa lúc Ân Tĩnh nghĩ tới Tĩnh Tuệ, thì giọng nói của người nọ đúng thật là truyền vào trong đầu, chỉ có điều giọng nói này lạnh lùng hơn thường ngày rất nhiều, trong đó còn xen lẫn một chút suy yếu.

"Sư phụ, ngươi không được khỏe sao? Lâu rồi ngươi không có liên hệ với đệ tử, đệ tử có chút lo lắng."

"Tĩnh nhi, ta không sao, bây giờ ngươi mau chóng đứng ở cạnh vách tường tận cùng bên trong căn phòng, ta muốn đưa ngươi vào mật thất bên trong tháp."

"Sư phụ, đã xảy ra chuyện gì?" Nghe Tĩnh Tuệ nói muốn đưa mình đi, Ân Tĩnh không rõ nguyên do, nàng đợi ở chỗ này là tốt lắm rồi, vì sao. . .

"Sau này ta sẽ giải thích cho ngươi, hiện tại mau đi thôi."

"Dạ."

Ân Tĩnh đã ở chung với Tĩnh Tuệ hai mươi năm, nhưng đây là lần đầu tiên nghe Tĩnh Tuệ dùng cái giọng điệu lo lắng như vậy để nói chuyện, nàng vội vàng đứng ở bên cạnh bức tường. Ngay sau đó chợt nghe thấy tiếng Tĩnh Tuệ đang nhắc đi nhắc lại cái gì đó, bức tường sau lưng liền lóe ra một trận đồ bát quái, Ân Tĩnh chỉ cảm thấy cơ thể bị hút vào bên trong, nàng nhắm mắt lại, đến khi mở ra, dĩ nhiên đã đến một nơi chưa từng thấy qua.

Nếu như nói căn phòng nàng ở trước đây mang màu xanh vàng rực rỡ, thì căn phòng này lại hết sức bình thường. Khắp nơi đều trang trí bằng một màu đen kịt, còn có bàn ghế và các loại văn chương rất cổ xưa. Trừ những thứ đó ra, còn có một quả cầu sáng vô cùng bắt mắt. Ân Tĩnh chậm rãi tới gần, liền phát hiện ở trên nơi cao nhất của cả gian phòng có một đám mây mù màu vàng kim đang trôi lơ lửng.

Nói là mây mù cũng không quá chính xác, bởi vì quầng sáng đó nhìn qua không hề có thực thể, nó hình tròn, quanh người còn quấn rất nhiều sợi tơ vàng. Ân Tĩnh ngơ ngác ngắm nhìn, không rõ tại sao Tĩnh Tuệ lại phải mang mình tới đây. Không lâu sau, giọng nói của Tĩnh Tuệ lại vang lên, chỉ là lúc này đây cũng không phải là âm thanh ở trong đầu, mà là từ trong phòng truyền tới.

Ân Tĩnh vội vàng tìm kiếm khắp nơi, phát hiện trên cái bàn ở trước mặt có một tấm gương đồng to lớn, cái gương đó cao từ bàn cho đến lồng ngực của mình, rõ ràng là mình đứng ở phía trước, nhưng người ở bên trong lại không phải là mình, mà là một cô gái cực kỳ xinh đẹp nhưng lại có chút lạnh lùng xa cách. Tóc nàng xõa trên vai, ấn đường có vết băng màu lam nhạt, hai tròng mắt lóe sáng. Rõ ràng là cảnh tượng ở trong gương, nhưng hình như là nàng cũng có thể thấy được mình, cũng đang đứng đối diện với nàng.

"Tĩnh nhi, là ta."

"Sư phụ? Sư phụ sao ngươi lại ở trong kính, bộ dáng của ngươi. . ." Mặc dù Ân Tĩnh không tính là kinh hoảng, nhưng rốt cuộc vẫn kinh ngạc, nàng không nghĩ tới sẽ gặp mặt Tĩnh Tuệ dưới tình huống như thế này, vả lại dáng vẻ của Tĩnh Tuệ cũng hoàn toàn không phải là cái dáng vẻ mà nàng quen thuộc, giống như là một người xa lạ.

"Tĩnh nhi, rất xin lỗi về chuyện ta đã che giấu ngươi hai mươi năm nay. Thực ra ta cũng không phải là một người xuất gia thật sự, chỉ là ta đã tạo ra quá nhiều sự giết chóc, mà chính bản thân ta cũng đang trốn tránh, nên mới ra vẻ là ni cô, xây dựng Trần Duyên tự."

"Sư phụ, ngươi. . . sao ngươi lại muốn làm như vậy."

Ân Tĩnh ngơ ngác nhìn Tĩnh Tuệ, vị sư phụ mà mình kính trọng hai mươi năm nay, dạy nàng rất nhiều phật lý đạo lý, nói cho nàng biết không nên sát sinh, lúc này lại ở trước mặt nàng nói, đã giết chóc rất nhiều. Ân Tĩnh nghĩ Tĩnh Tuệ cũng không phải là kẻ lạm sát người vô tội, nhưng vì cái gì phải nói như vậy ở ngay trước mặt mình.

"Ta vốn tên là Hoàng Trục Tĩnh, Hoàng gia từ ngàn năm trước chính là thế gia tu đạo chém yêu, hầu như từng người trong Hoàng gia đều có thiên phú dị bẩm, cực kỳ nổi trội ở phương diện tu đạo. Nhưng người của Hoàng gia hành sự rất quyết đoán, chém yêu diệt tận gốc, dính quá nhiều âm oán và thù hận, để rồi sau này, bị một yêu quái trước khi chết để lại lời nguyền, trời cao giáng tội, người của Hoàng gia giảm đi từng chút một, đến đời của ta, chỉ còn lại một mình ta."

"Lúc ta còn bé cha ta cực kỳ bài xích việc ta tu đạo, nhưng sau khi tất cả mọi người ở Hoàng gia chết đi, chỉ có một kẻ không hề tu đạo là ta còn sống. Ta được phong chủ ngay lúc đó của phái Lộc Vân mang về, các nàng phát hiện thể chất của ta khác hẳn với người thường, liền dạy ta đạo pháp, để cho ta lại đi lên con đường cũ của Hoàng gia. Lúc đó ta kiêng dè cái gọi là lời nguyền, nhưng nguyên nhân cái chết của Hoàng gia hầu như đều là do không địch lại yêu quái nên mới bị giết. Lúc đó ta buồn cười nghĩ, chỉ cần ta đủ mạnh, mạnh đến nỗi tất cả yêu quái đều sợ hãi, mạnh đến nỗi bọn họ không giết chết được ta là ổn rồi."

"Trước đây ta rất điên cuồng, cậy tài khinh người, phô trương vô lễ, ngay cả sư phụ cũng từng hối hận việc thu ta làm đồ đệ, mà ta bởi vì cậy mạnh hiếu thắng, làm hại cả môn phái bị yêu giới tàn sát. Sư phụ vì để bảo vệ ta, liền đem ngự mệnh tháp giao cho ta, dùng một chút pháp lực cuối cùng đưa ta đi, mà ta cũng từ Hoàng Trục Tĩnh biến thành Tĩnh Tuệ."

"Sư phụ. . . Ngươi. . ." Ân Tĩnh không nghĩ tới thì ra Tĩnh Tuệ của năm đó là như vậy, nghe vào căn bản là một người. . . không có tài hoa lại không có đầu óc. . .

"Năm đó ta quả thực rất buồn cười, ta dùng hơn mười năm trở thành trảm yêu đệ nhất kiếm, nhưng ta lại dùng một trăm năm, để ăn năn về mọi thứ mà ta đã làm. Ta không hối hận việc chém yêu, ta chỉ hối hận sự kích động của mình lúc trước."

"Sư phụ, ngươi sở dĩ không cho ta tu đạo, là bởi vì chuyện này sao?" Ân Tĩnh suy nghĩ một chút, nhớ lại mỗi lần mình hỏi Tĩnh Tuệ mình có thể tu luyện hay không, đối phương đều đưa ra câu trả lời phủ định.
    
"Cũng không phải là như vậy, nhiều năm qua, nỗi khúc mắc của ta đã giải. Chỉ là trên người ngươi quả thực có rất nhiều thứ vi sư nhìn không thấu. Vi sư nhìn không thấu mệnh của ngươi, lại mơ hồ có thể cảm giác được ngươi không giống với người thường, đây cũng chính là nguyên nhân ta mang ngươi tới nơi này."

"Sư phụ, Trần Duyên tự đã xảy ra chuyện?" Ân Tĩnh thận trọng đến cỡ nào, nàng nhìn thấy gò má của Tĩnh Tuệ có chút mồ hôi mỏng, bối cảnh ở sau lưng cũng rất hỗn loạn, giống như là đang ở trong sơn động.

"Ừ, bất quá việc này không phải lỗi tại ngươi. Yêu giới, ma giới, thậm chí là các đại môn phái tu đạo, bọn họ biết được ngự mệnh tháp ra đời, đương nhiên là muốn đoạt được thần vật này. Nói một cách chính xác, là thần lực mà nơi đây lưu giữ."

"Thần lực, sư phụ, chẳng lẽ ngươi nói. . ." Ân Tĩnh nghe Tĩnh Tuệ nói, ngẩng đầu nhìn đốm sáng đang lơ lửng ở trên cao, lúc nãy nàng đã cảm thấy cái đốm sáng này rất quái dị.

"Ừ, cái mật thất này ta cũng mới tình cờ phát hiện cách đây không lâu, mà cái đốm sáng đang xoay tròn kia, ta không đụng vào được, bởi vì năng lượng của nó quá mức mạnh mẽ, tựa hồ là căn nguyên duy trì sự tồn tại của ngự mệnh tháp. Tuy rằng ta không xác định, nhưng chắc nó là thứ mà bọn họ muốn đoạt được."

"Mật thất này sẽ không bị phát hiện sao?"

"Trừ phi là thứ cực kỳ lợi hại, nếu không thì rất khó tiến vào trong mật thất."

"Sư phụ, nếu nhiều người kéo tới đây như vậy, chẳng phải là ngươi rất nguy hiểm hay sao, ngươi mau rời khỏi chùa đi, ta cứ đợi ở chỗ này, chỗ nào cũng không đi." Ân Tĩnh nghĩ nhất định là Tĩnh Tuệ cũng sẽ gặp phải nguy hiểm, dù sao nàng có thể thao túng ngự mệnh tháp, nếu những người đó không tìm được cái gọi là thần lực, chắc chắn sẽ làm khó Tĩnh Tuệ.

"Tĩnh nhi, vi sư đã sống rất lâu, cũng nhìn thấu rất nhiều chuyện. Nhưng có một chút việc ta rất rõ ràng, người của Hoàng gia, không có chữ chạy trốn. Ta đã trốn tránh một lần, lần này kiên quyết sẽ không làm tiếp chuyện giống như vậy. Cái gương này, có thể giúp cho ngươi nhìn thấy người mà ngươi muốn nhìn." Tĩnh Tuệ nói, hình ảnh đã biến mất khỏi mặt gương, Ân Tĩnh vội vàng chạm vào gương, nhưng mặt kiếng lại dần dần biến thành một màu đen.

"Nghĩ không ra lúc này ngươi còn có thời gian rảnh rỗi đờ người ra, trảm yêu đệ nhất kiếm, đích xác rất ngạo mạn a."

"Đối phó cái loại như các ngươi, ta không cần phải chăm chú." Tĩnh Tuệ quay đầu lại, nhổ cái mũi tên đang cắm ở phía sau lưng ra, đây là vừa rồi bị đánh lén, kẻ bắn hẳn là con yêu quái ở trước mặt.

"Trảm yêu đệ nhất kiếm quả nhiên danh bất hư truyền, vậy hãy để cho lão phu xem xem ngươi đến cỡ nào?" Lời vừa nói ra, tên yêu quái kia đã đi vào trong sơn động, đó là một ông lão tóc tai trắng bệch, ánh mắt như chim ưng nhìn chằm chằm vào người mình, tu vi và đạo hạnh của người này hoàn toàn khác biệt với đám ô hợp kia, Tĩnh Tuệ cười cười, lúc này mới rút thanh kiếm bên hông ra. Nàng liếc nhìn đám yêu quái đang liên tục kéo tới, bỗng nhiên có loại cảm giác ở trên đã có sắp xếp.

Hoàng gia, cuối cùng vẫn phải bại dưới tay của bọn yêu quái sao?

"Sư phụ, ngươi vẫn còn ở đó sao? Trả lời ta a." Ân Tĩnh thấy Tĩnh Tuệ biến mất, không ngừng vỗ vỗ lên mặt kiếng, cũng không lâu lắm, trên mặt kiếng bỗng nhiên sinh ra từng cơn gợn sóng, lại một lần nữa có hình ảnh. Chỉ là lúc này đây người xuất hiện không phải là Tĩnh Tuệ, mà là ba tháng không gặp Trí Nghiên. Ân Tĩnh mở to hai mắt, nhìn Trí Nghiên đang đứng ở trong một rừng cây. Rừng cây kia rất quái dị, khắp nơi đều quấn quanh một làn khí màu đỏ đen, nhưng Trí Nghiên lại giống như là không có phát hiện, vẫn cứ tiến lên phía trước.

"Nghiên nhi, Nghiên nhi! Ngươi ở đâu? Là ta a." Ân Tĩnh không ngừng vỗ vào mặt kiếng, muốn để cho Trí Nghiên nghe thấy lời của mình, nhưng cũng không biết tại sao, lúc này đây hình như chỉ có Ân Tĩnh là có thể thấy Trí Nghiên, nhưng đối phương thì lại không nhìn thấy mình. Không có biện pháp, Ân Tĩnh chỉ có thể an tĩnh chăm chú dõi theo Trí Nghiên, ánh mắt cũng dần dần dịu lại.

Rõ ràng chỉ mới có ba tháng không gặp, nhưng Trí Nghiên thật giống như là đã thay đổi rất nhiều, không biết có phải là ảo giác hay không, Ân Tĩnh cảm thấy nàng gầy đi, nhưng ngũ quan lại trở nên xinh đẹp hơn. Ban đầu khóe mắt của nàng không phải là nhếch lên như thế, nhưng hôm nay đôi mắt phượng hẹp dài ấy lúc nào cũng mang theo mị thái, khóe miệng hơi nâng khoe ra hàm răng trắng sáng, ngay cả lúc giơ tay nhấc chân cũng thành thục hơn rất nhiều. Rõ ràng nhất là mái tóc màu bạc trắng kia, vốn chỉ đến lưng, mà nay đã dài tới thắt lưng.

Tóc dài màu bạc, cộng thêm bộ váy đỏ của nàng, một Trí Nghiên như vậy khiến cho Ân Tĩnh nhịn không được mà động tâm, rồi lại xót xa trong lòng. Nàng biết nhất định là vì cứu mình mà Trí Nghiên đã tới ngự mệnh tháp, ba tháng trước nàng không tới, hiện tại mới tới, điều đó đã nói lên trong ba tháng này, nàng nhất định là cố gắng làm điều trước đây nàng không muốn làm. Nghĩ tới những thứ này, Ân Tĩnh có chút khổ sở ôm lấy ngực. Đến lúc nào nàng mới có thể trở nên hữu dụng một chút, đủ để có thể bảo vệ người nàng quan tâm?

Trí Nghiên tự nhiên không biết Ân Tĩnh có thể nhìn thấy nàng, nàng chỉ dựa vào cảm giác mà tiếp tục tiến lên. Nàng không nghĩ tới băng qua con đường kia rồi đẩy cửa đi ra, lại là một rừng cây, tuy rằng nó rất giống với rừng nghiệp chướng, nhưng rõ ràng là cây cối ít rậm rạp hơn. Nàng không biết Trí Hiền và Úc Trần Hoan đã đi đâu. Có phải cũng chạy vào trong rừng giống như mình hay không, hơn nữa, trước đó rõ ràng là các nàng ở bên trong ngọn tháp, làm sao lại đi tới rừng cây, chẳng lẽ rừng cây này ở bên trong ngọn tháp?

Trí Nghiên không rõ cho nên cứ đi về phía trước, thầm nghĩ nhanh nhanh hội tụ với Trí Hiền, dần dần nàng nhìn thấy ở phía đối diện cánh rừng có hai cánh cửa lớn, giống như lúc vừa mới bắt đầu tiến vào. Trí Nghiên vội vàng chạy tới, lúc này, bỗng nhiên có hai tia sáng từ bên trong cánh cửa bắn ra ngoài. Ngay sau đó, hai gã nam tử đứng dậy, bọn họ một người mặc áo đen, một người mặc áo trắng, đều mỉm cười nhìn mình.

"Yêu xà, ngươi muốn vào cửa sao?"

"Ừ, bên trong ngọn tháp này có người rất quan trọng với ta, xin hai vị cho qua."

"Hai cánh cửa này là sinh tử môn, đen sinh, chết trắng, trừ khi ngươi đánh bại hai người bọn ta, mới có thể đi vào cửa sinh, tiến vào tầng thứ ba của ngự mệnh tháp."

"Các ngươi là ai, tại sao lại muốn ngăn ta, huống chi, ta dựa vào cái gì tin tưởng lời ngươi nói."

Trí Nghiên trầm mắt nhìn hai gã, nhưng đối phương hiển nhiên không có ý định trả lời nàng, mà là bay thẳng về phía nàng. Cái cổ bị nam tử áo đen kia nắm chặt, Trí Nghiên chỉ cảm thấy cơ thể bị đánh bay về phía sau, trực tiếp tông vào trên thân cây ở đằng sau, cơn chấn động mạnh đó khiến cho nàng cảm thấy tim phổi đều đang đau đớn phát run.

"Hiện tại liền bắt đầu, sinh tử cục."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro