chương 97

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu đối phương nói như vậy, thì tất nhiên sẽ là người tu đạo, thêm nữa trên người hắn cũng không có mùi vị của yêu ma, tuyệt đối là người không sai, nhưng mà Trí Nghiên không hiểu tại sao người này lại tìm tới các nàng.

"Ta tới đây không phải là có mục đích gì khác, người bị giam ở trên đỉnh ngự mệnh tháp chính là người rất quan trọng đối với ta, ta tới để cứu nàng." Trí Nghiên không muốn gây chiến không cần thiết, nàng biết bên trên còn có rất nhiều cửa ải phải đi qua, lãng phí thời gian ở nơi này là điều tuyệt đối không thể.

"Khá lắm yêu xà, lại còn nghĩ ra một cái lý do đàng hoàng đến như vậy, thử hỏi trên đời này có tên yêu quái nào sẽ xông pha đi cứu người hay không, ngươi nghĩ ta sẽ tin sao?"

"Bất luận là ngươi tin hay không, ta đều phải cứu Ân Tĩnh ra, nếu ngươi không cho qua, thì đừng trách ta không khách khí." Trí Nghiên đặt Úc Trần Hoan vào trong góc phòng, ra thế chuẩn bị chiến đấu, thấy nàng thật sự không muốn giao thủ với mình chứ không phải là muốn chạy trốn, gã nam tử kia nhịn không được cười rộ lên.

"Yêu xà, ta thật sự bái phục dũng khí của ngươi, cũng có thể là do ngươi chưa từng nghe qua danh hiệu Tàng Thiên của ta." Nam tử báo ra tên của mình, Trí Nghiên nhíu mày một cái, Tàng Thiên, đích xác là nàng chưa từng nghe qua.

"Thế nào? Ngươi rất nổi tiếng sao?" Trí Nghiên hỏi ngược lại, Tàng Thiên nghe xong trái lại càng cười khoa trương hơn, hắn bỗng nhiên bật người dậy, hai tay đưa về phía sau, rút ra hai thanh trường kiếm đeo trên lưng. Đó là hai thanh kiếm sắc bén một vàng một bạc, có thể nhìn ra nhất định là đã được rèn luyện bằng pháp lực rồi tạo thành pháp khí, tuy Trí Nghiên không biết nhiều về người tu đạo, nhưng cũng có thể nhìn ra Tàng Thiên khó đối phó.

"Yêu xà, hôm nay ngươi gặp phải ta, chính là nỗi bất hạnh lớn nhất của ngươi." Tàng Thiên nói, phi thân nhảy lên, thanh kiếm vàng hướng về phía đầu của Trí Nghiên mà chém xuống, thấy hắn khí thế ào ạt, Trí Nghiên nghiêng người một cái tránh thoát, lui lại mấy bước, mà bức tường nơi nàng đứng lúc nãy đã bị thanh kiếm của Tàng Thiên chẻ làm hai, xuất hiện một cái khe nứt sâu thẳm.

"Lần sau ngươi sẽ không né nổi." Đôi mắt của Tàng Thiên lóe sáng, chỉ có điều sát ý lại quá mức dày đặc, thậm chí ngay cả yêu quái cũng chưa từng có lệ khí nặng như vậy. Trí Nghiên dùng pháp lực biến ra trường kiếm, cản một chiêu của Tàng Thiên. Qua lại vài lần, phần pháp lực tạo thành kiếm mơ hồ có lỗ hổng, lại trực tiếp bị chẻ thành hai, gãy ra.

"Chỉ bằng cái loại đồ bỏ này mà muốn chống lại pháp khí của ta sao, buồn cười!" Tàng Thiên khinh thường nhìn Trí Nghiên, lè lưỡi liếm môi dưới của chính hắn, động tác này nhìn qua giống như là lúc thợ săn thấy được con mồi, khiến cho Trí Nghiên nhíu mày. Nàng nghĩ Tàng Thiên căn bản không giống như là nhân sĩ chính đạo, so với mình, thì hắn càng giống một tên yêu quái hơn.

"Nhân loại đều phách lối như vậy sao?" Trí Nghiên trực tiếp dùng mười phần công lực tiếp tục tạo ra một thanh kiếm, thanh kiếm lần này cùng với thanh kiếm tùy tiện làm ra lúc nãy là hoàn toàn khác nhau. Mọi khi nàng rất ít khi tranh đấu với con người, vũ khí hơn phân nửa là tay của chính mình. Nhưng hai thanh kiếm vàng kiếm bạc của Tàng Thiên quá mức lợi hại, nếu dùng tay không mà đánh, thì sẽ vẫn ở thế hạ phong.

"Đối xử với những tên yêu quái thấp kém, còn có thể làm thế nào? Bất quá, chắc ngươi là yêu xà nghìn năm?"

"Liên quan gì tới ngươi." Nghe Tàng Thiên hỏi đạo hạnh của mình, Trí Nghiên hơi cau mày, tuy rằng nàng đã sống cả nghìn năm, nhưng mà thực lực quả thực là không bằng tuổi.

"Ha ha, yêu xà nghìn năm nha, hôm nay thực sự là may mắn. Không ít môn phái kéo tới đây, đoạt đi rất nhiều yêu quái trên nghìn năm tuổi, hiện tại lại gặp phải ta ở chỗ này. Yêu đan của ngươi, hẳn là rất tốt."

"Ngươi muốn làm gì?" Thấy Tàng Thiên tham lam nhìn chằm chằm vào bụng của mình, Trí Nghiên mọc lên một loại cảm giác khó tả. Nàng ghét nhất là bị người khác nhìn chằm chằm, bất kể là nam hay nữ, dù sao trừ Ân Tĩnh ra, thì Trí Nghiên ghét bất kỳ kẻ nào nhìn mình như vậy.

"Bản tính của rắn vốn là dâm tà, ngoại trừ hồ yêu ra, chắc là thứ thích hợp nhất để làm lò. Nếu ngươi nguyện ý đi theo ta, tha cho ngươi một mạng cũng không phải là không thể được."

Tàng Thiên tham lam nhìn Trí Nghiên, hôm nay là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một yêu quái xinh đẹp như thế này, đám người trong yêu giới tới đây, ngoại trừ sói chính là hổ báo, cho dù là có yêu nữ, nhưng đều là cái loại xấu xí đến không cách nào cho vào mắt. Tàng Thiên tỉ mỉ đánh giá Trí Nghiên, dục vọng trong con ngươi lại càng thêm sâu. Nếu như trực tiếp giết đi thì thật là có chút đáng tiếc, nếu có thể bắt về làm lò, sau khi dùng xong thì lấy nội đan rồi giết chết, mới là thương vụ lời nhiều.

Mặc dù Trí Nghiên không biết việc tu đạo của nhân loại, nhưng lò là cái gì thì nàng vẫn rõ, khác với việc song tu của yêu quái, lò căn bản là trở thành vật người ta cần thì cứ việc lấy. Trí Nghiên cảm thấy Tàng Thiên quả thực là cực kỳ ghê tởm, cho dù mình phải làm thì cũng là làm lò cho Ân Tĩnh, ai muốn cùng cái loại xấu xí bẩn thỉu như ngươi làm loại chuyện đó. Nghĩ tới đây, Trí Nghiên không buồn liếc nhìn cái gương mặt ghê tởm của Tàng Thiên một cái, nàng nâng kiếm đánh về phía hắn. Không đánh bại hắn thì không thể đi, mình không thể kéo dài thêm chút xíu thời gian nào nữa.

"Xem ra ngươi muốn cự tuyệt ta? Được thôi, đánh ngươi thành tàn phế rồi mang về là được." Tàng Thiên cười, nghênh đón Trí Nghiên, ba thanh kiếm chạm vào nhau, phát sinh tiếng leng keng giòn vang. Úc Trần Hoan tránh sang một bên, tận lực làm cho mình trở nên trong suốt, nàng biết nàng không giúp được gì, nếu để cho Trí Nghiên phân tâm thì lại càng không tốt. Bất quá lại nói tiếp, ở trong lòng nàng, Trí Nghiên Nghiên dường như vẫn luôn là người yếu ớt ngây ngô, bây giờ lần đầu tiên thấy nàng đánh nhau với người khác, Úc Trần Hoan mới cảm giác mình vẫn luôn coi thường nàng. Đương nhiên kẻ cũng coi thường nàng, tự nhiên còn có Tàng Thiên.

"Không nghĩ tới yêu xà nghìn năm lại có thể tiếp được mấy trăm chiêu của ta, ngươi mới vừa nói ngươi quen biết cái người bị nhốt ở trong tháp, có lẽ, là nhận được không ít thứ tốt từ nàng." Tàng Thiên nhìn Trí Nghiên, từ lúc vừa mới bắt đầu hắn không tin Trí Nghiên là vì cứu Ân Tĩnh mà đến. Những yêu quái kéo tới đây, đều không phải là vì muốn ăn thịt tên kia để tăng tu vi hay sao, chỉ sợ con yêu xà này luôn miệng nói cứu người, kì thực. . .

"Không cho phép ngươi nói ta và Tĩnh Tĩnh như vậy, nàng là người rất quan trọng với ta, ta sẽ không để cho bất cứ một tên yêu quái nào tổn thương nàng." Trí Nghiên gấp đến mức cặp mắt đều đỏ lên, nàng không nghĩ tới Tàng Thiên cũng khó dây dưa đến như vậy, bản thân đã cố gắng như thế mà vẫn không có đả thương được hắn. Nếu có người ở chỗ này, đã nói rõ còn có nhiều người lợi hại hơn ở các tầng trên. Nếu như mình tới trễ Ân Tĩnhbị ăn mất thì làm sao bây giờ? Trí Nghiên càng nghĩ càng sợ, bàn tay cầm kiếm không khỏi run lên.

Nhìn biểu hiện của Trí Nghiên, Tàng Thiên hơi híp mắt, tựa hồ là nghĩ tới điều gì, hắn liên tưởng đến biểu hiện lúc trước của đối phương, một cái ý nghĩ liền xuất hiện."Yêu xà, chẳng lẽ ngươi và tên nhân loại kia có dính líu gì đó với nhau? Ta nghe nói tên nhân loại kia là một cô gái, lại còn là một ni cô, ha ha ha, trách không được vừa rồi ngươi cự tuyệt ta, thì ra là như vậy?"

Tàng Thiên mang theo giọng điệu thử dò xét mở miệng, vứt đi tính cách không nói, bề ngoài của Tàng Thiên đích xác là xuất sắc, hắn cũng đã tìm không ít yêu quái hoặc nữ tu để làm lò. Rắn vốn là vật dâm tà, mà yêu quái lại càng không có cái gọi là trinh tiết như các cô gái loài người. Vừa rồi Trí Nghiên không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt mình, nhất định là có nội tình khác.

"Đúng thì sao?" Trí Nghiên không rõ vì sao Tàng Thiên lại cười dâm đến như vậy, nó làm cho nàng cảm thấy cực kỳ ghê tởm. Trí Hiền nói không sai, quả nhiên đàn ông loài người còn quá đáng hơn một ít yêu quái.

"Không có gì, chỉ là không nghĩ tới một vị ni cô thì đã có thể thỏa mãn ngươi. Khát vọng của yêu xà mãnh liệt như vậy, nếu ngươi theo ta, ta nhất định sẽ làm cho ngươi càng thêm thoả mãn."

Tàng Thiên nói, bỗng nhiên vươn tay sờ về phía gương mặt của Trí Nghiên, nhận ra ý đồ của hắn, Trí Nghiên trực tiếp chém ra trường kiếm, tuy rằng không có chặt đứt tay hắn, nhưng lại quét qua cổ tay tạo thành một vết máu. Máu tươi rơi xuống mặt đất, nhìn vết thương trên cánh tay mình, sắc mặt của Tàng Thiên trầm xuống, hung tợn nhìn Trí Nghiên.

"Ha ha. . . Đúng là một con tiểu yêu quái không biết trời cao đất rộng, hôm nay ta nhất định phải khiến cho ngươi đầu hàng khuất phục." Khí tức quanh người Tàng Thiên bỗng nhiên nặng thêm vài phần, thấy hai thanh kiếm trong tay hắn càng ngày càng sáng, phát sinh từng tiếng rên rĩ. Trí Nghiên cau mày, chuẩn bị phòng bị, chỉ có điều, Tàng Thiên bỗng nhiên vọt ra sau lưng mình, tốc độ nhanh đến nỗi ngay cả Trí Nghiên cũng không có cách nào phản ứng kịp.

Nàng không nghĩ tới nhân loại dĩ nhiên lại có thể có tốc độ nhanh đến như vậy, ngay cả yêu quái như bản thân mình cũng theo không kịp, Trí Nghiên vội vàng xoay người lại đi ngăn cản, nhưng mà chỉ chặn được kiếm vàng, còn thanh kiếm bạc thì lại xuyên qua bả vai của nàng, lực đạo lớn đến mức đẩy nàng ra phía sau, trực tiếp đâm vào trên tường đá. Trí Nghiên bị va đập liền ho khan, máu cũng theo khóe miệng của nàng mà tràn ra.

Nàng không để ý tới đau đớn, vội vàng muốn gỡ thanh kiếm kia ra, nhưng vào lúc này, Tàng Thiên bỗng nhiên móc ra mấy lá phù chú, toàn bộ đều rơi vào người nàng, Trí Nghiên chỉ cảm thấy khí lực cùng linh lực toàn thân trong nháy mắt đều bị rút đi, đừng nói là rút kiếm, chính là ngẩng đầu lên một cái cũng không có sức.

     
"A. . ." "Trí Nghiên!" Úc Trần Hoan thấy việc lớn không ổn, cuống quít đứng lên, nàng không nghĩ tới Tàng Thiên chỉ dùng một chiêu liền đánh bại được Trí Nghiên, hơn nữa nhìn dáng vẻ kia, thì liền biết tình huống hết sức không ổn. Nghĩ tới đây, Úc Trần Hoan vội vàng lấy phù chú cất ở trong ngực ra, ném loạn vài cái, Tàng Thiên thấy hành động của nàng, cười nói vẽ ra lá chắn ngăn cản đám phù chú kia, rồi lại hạ xuống một cái kết giới, nhốt Úc Trần Hoan ở bên trong.

"Vị cô nương này, làm phiền ngươi chớ có lộn xộn, ngươi là người, nếu ngươi không làm gì, ta tự nhiên sẽ không đả thương ngươi, về phần ngươi. . ." Tàng Thiên nhìn Trí Nghiên, bỗng nhiên cười rộ lên, hắn nâng kiếm vàng bên tay phải lên, phất về phía Trí Nghiên. Một cái vết sẹo to lớn theo bả vai của nàng trườn đến thắt lưng, phù chú hấp thụ pháp lực của nàng từng chút một, vết thương cũng không có cách nào lành lại.

Trí Nghiên cảm thấy cơ thể rất đau, nhưng cũng không phải là cơn đau do vết thương mang tới, mà là do tấm phù chú đang cháy trên thân thể của nàng. Nàng biết những lá phù chú này không phải là loại chú định thân thông thường, mà là phù chú hấp thu linh lực. Nếu như vẫn tiếp tục kéo dài, cho dù là Tàng Thiên không động thủ, thì mình cũng sẽ bị những lá bùa này hút hết linh lực mà chết.

"Yêu xà, không phải vừa rồi ngươi còn nói muốn đánh bại ta đi cứu cái vị ni cô kia sao, hiện tại còn mạnh miệng nữa hay không? Nếu ngay từ đầu ngươi đi theo ta, thì bây giờ đã không cần phải chịu đựng như thế này." Tàng Thiên cầm lấy trường kiếm, quét qua người nàng, rồi lại khống chế lực đạo, chỉ làm da nàng bị rách nhẹ, chứ không tạo ra vết thương quá sâu.

"Cho dù không có Tĩnh Tĩnh, ta cũng sẽ không đi theo ngươi, a. . . ngươi là cái thá gì." Trí Nghiên bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Tàng Thiên, một con mắt của nàng đã biến thành màu đỏ đen, hiện lên ánh sáng khác thường. Thấy nàng biến hóa, Tàng Thiên hơi hơi sửng sốt, sau đó lại lớn tiếng bật cười.

"Hóa ra là như vậy, chả trách, chả trách ngươi chỉ có đạo hạnh nghìn năm mà lại có thể đánh ngang tay với ta, hóa ra là yêu quái đã vào tà. A, ngươi nghĩ đám người tới đây đều là vì ngọn tháp này hay sao? Tên ni cô mà ngươi để ý, chắc là linh lực thể, chỉ cần ăn nàng, mặc kệ là người hay là yêu, đều có thể tăng mạnh tu vi. Ta chưa có ăn qua thịt người, không biết mùi vị của ni cô đó ra sao. Ngươi sẽ không ngây thơ mà cho rằng, người tu đạo tới nơi này là vì cứu người đi?"

"Ngươi. . . Ngươi nói cái gì. . . Các ngươi. . ." Trí Nghiên mở to hai mắt, nhìn sắc mặt đáng ghê tởm của Tàng Thiên, nàng vốn tưởng rằng đám người tu đạo tới đây là vì bảo vệ ngự mệnh tháp, cứu Ân Tịnh ra, nhưng không nghĩ tới, bọn họ cũng cần phải. . . ăn Ân Tĩnh. Người ăn thịt người sao? Chuyện như vậy, sao lại có thể. . .

"Ngươi yên tâm, ta sẽ không hưởng dụng tên kia một mình, ta sẽ mang ngươi về, sau đó đun sôi nàng ở trước mặt ngươi, để cho ngươi và ta cùng nhau hưởng dụng, đến lúc đó. . . A! Mặt của ta!" Tàng Thiên còn chưa nói dứt lời, thì tay phải của Trí Nghiên bỗng nhiên thoát khỏi sự trói buộc của hắn, móng vuốt dài nhỏ xẹt qua khuôn mặt kia, làm cho một nửa lẫn lộn trong máu thịt. Tàng Thiên che mặt rất nhanh lui về phía sau vài bước, bỏ một viên thuốc vào trong miệng, phẫn hận nhìn Trí Nghiên.

"Giết ngươi. . . Ta phải giết ngươi. . ." Trí Nghiên thấp giọng nói, không ngừng quơ tay muốn bắt lấy Tàng Thiên, nhìn cái hành động gần như điên cuồng của nàng, Tàng Thiên lại phóng ra vài lá bùa, dồn ép nàng trở lại.

"Con yêu quái khốn kiếp, ngươi. . . ngươi dám đả thương mặt của ta! Không thể tha thứ, không thể tha thứ!" Con ngươi của Tàng Thiên hiện lên một tia sát ý, hắn giơ kiếm vàng lên, hướng về cánh tay phải của Trí Nghiên, cười chém xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro