chương 99

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi còn có thể cử động được không?" Nghỉ ngơi hồi lâu, Úc Trần Hoan liếc nhìn Trí Nghiên đang nhắm mắt dưỡng thần, nhẹ giọng hỏi. Ngay cả chính nàng cũng còn sợ hãi chuyện vừa rồi, không phải là bởi vì Trí Nghiên giết Tàng Thiên, mà là vì dáng vẻ lúc biến hóa của Trí Nghiên quá mức kinh người. Cặp mắt đỏ thẳm, Úc Trần Hoan cẩn thận nhìn kỹ, bên trong tràn đầy tà niệm cùng sát ý, nếu chỉ nhìn cặp mắt kia, thì căn bản sẽ không nhận ra đó là Trí Nghiên.

"Không có sức." Trí Nghiên ăn ngay nói thật, mặc dù năng lực hồi phục của yêu quái rất mạnh, nhưng quả thực nàng đã tiêu hao quá nhiều linh lực. Đầu tiên là sinh tử cục, sau đó lại bị Tàng Thiên gây thương tích, linh lực cũng bị hút đi hơn phân nửa, đừng nói là tiếp tục phá tháp, Trí Nghiên cảm giác hiện tại mình muốn đứng lên cũng rất khó khăn. Nàng cảm thấy rất mệt, rất muốn ngủ, cái chỗ từng bị đứt lìa của cánh tay phải vẫn còn đau âm ỉ, mặc dù đã mọc tay ra, thế nhưng cái loại đau đớn khi bị chém đứt, vẫn còn in sâu trong thân thể và ký ức của nàng.

"Vậy phải làm sao bây giờ? Để ta đỡ ngươi đứng lên." Úc Trần Hoan ôm vai Trí Nghiên, muốn đở nàng dậy, nhưng Úc Trần Hoan là người, khí lực vốn dĩ không mạnh, thêm nữa hiện tại Trí Nghiên lại không có sức, mới vừa nâng dậy được một chút, thì cả hai lại ngã nhào xuống đất.

"Này, ngươi sao rồi? Sao ta cứ có cái cảm giác giống như là ngươi đã chết rồi." Nhìn gương mặt trắng bệch của Trí Nghiên, Úc Trần Hoan cảm thấy không được ổn, nàng vội vàng lấy thuốc trị thương lúc trước Trí Hiền cho nàng đưa vào trong miệng của Trí Nghiên.

"Ta không chết được, chỉ là quá mệt mỏi mà thôi." Trí Nghiên nuốt viên đan dược mà Úc Trần Hoan đút tới, nàng mệt mỏi không muốn nói chuyện, cũng là lần đầu tiên cảm thấy, hoá ra nói chuyện cũng là một việc mệt mỏi đến như vậy. Trong thoáng chốc, Trí Nghiên thấy Úc Trần Hoan bỗng nhiên nhảy dựng lên, hình như là rất vui vẻ, ngay sau đó, khuôn mặt của Trí Hiền liền xuất hiện ở ngay trước mắt mình, phía sau còn có thêm Túy Vô Âm. Dù cho đường nhìn đã trở nên rất mơ hồ, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được sự quan tâm trong ánh mắt của các nàng.

"Con rắn nhỏ, ta đã tới trễ." Trí Hiền không nghĩ tới sau khi đi qua cánh cửa kia thì lại tiến vào một khu rừng, phía sau bìa rừng lại phát hiện dấu vết đánh nhau, từ linh lực và phù chú còn lưu lại, nàng liền biết được Trí Nghiên và Úc Trần Hoan đã đi qua đây, nên cũng vội vã theo sau.

Đúng như nàng dự đoán, vô số cánh cửa lúc ban đầu, thực ra đều thông đến cùng một chỗ, chỉ có điều tốc độ dài ngắn có chút khác nhau. Trải qua một phen thăm dò, Thương Vãn Trăn đại khái cũng đã mò ra một ít cách thức của ngự mệnh tháp. Ngọn tháp này sâu không lường được, chí ít sẽ không đơn giản là sáu bảy tầng giống như vẻ bề ngoài.

Nếu như nói rừng nghiệp chướng là bức tường thành đầu tiên, thì mỗi một cánh cửa ở phía sau, mới là con đường đi vào trong tháp. Sinh tử cục thật ra là kẻ bảo vệ, thẳng đến khi vào được cửa sinh tử, mới thật sự đi vào trong ngự mệnh tháp. Mà cái sơn động này, đại khái chỉ là một cái thủ thuật dùng để che mắt mà thôi. Bởi vì vừa rồi nàng đã đi vài vòng quanh động, nhưng đều đi về cùng một vị trí, cũng chính là cái hướng lúc đầu đi vào, cho nên cái sơn động này, hẳn là một loại ảo cảnh hoặc là kết giới cực mạnh. Nó dùng để vây nhốt không ít muốn người xông vào trong tháp, khiến cho bọn họ tàn sát lẫn nhau tại chổ này.

    
"Nàng giết người?" Trí Hiền truyền linh lực cho Trí Nghiên, thấy người nọ đã yên lặng ngủ mê man, lúc này mới nhìn về phía thi thể của Tàng Thiên.

"Ừ, cái tên bị giết gọi là Tàng Thiên."

"Đây là lần đầu tiên nàng giết người."

Nghe Úc Trần Hoan miêu tả, Trí Hiền hơi hơi nhíu mày, yêu quái đã giết người và yêu quái chưa từng giết người, là tuyệt đối khác nhau. Bản thân yêu là súc vật, tu luyện biến thành người vốn đã không dễ, vả lại ngoại trừ trở ngại của bản thân, thì bị đám người tu đạo chém giết chính là một sự uy hiếp khác. Một khi yêu quái giết người, thì nỗi oán hận lúc người đó chết sẽ rơi vào người của yêu quái, cho nên tà khí của yêu quái cũng sẽ rất nặng.

Trước kia Trí Hiền chưa từng giết người, cho nên hầu như trên người không có tà khí, cũng sẽ không có người tu đạo nào để mắt tới nàng, nhưng hôm nay nàng đã vào tà lại còn giết người, thì sẽ không giống như vậy nữa. Hơn nữa, cái tên Tàng Thiên này, tuy rằng Trí Hiền không hiểu rõ lắm, nhưng lại có nghe qua. Thiên phú của hắn không tệ, thuộc Cổ Lạc tiên tông đứng đầu ba đại môn phái tu đạo, ở trong tông cũng là một hậu bối ưu tú, tuy rằng phong cách không tốt, nhưng cũng được tông chủ của Cổ Lạc tiên tông xem trọng, nếu việc Trí Nghiên giết Tàng Thiên bị biết được, sợ là sẽ rước lấy không ít phiền phức.

"Việc cấp bách hiện nay là chúng ta phải phá cái ảo cảnh này đi ra ngoài trước." Lúc này Túy Vô Âm mới mở miệng, nàng đi một vòng khắp phòng, đường nhìn rơi vào trên thi thể của Tàng Thiên, hơi hơi nhíu mày.

"Nơi này là ảo cảnh?" Úc Trần Hoan không rõ cho nên liếc nhìn cái sơn động này, ở đây chân thực đến như vầy, nhìn không giống như là ảo cảnh một chút nào a.

"Sở dĩ ngươi không có phát hiện, là bởi vì các ngươi vẫn luôn bận so chiêu với Tàng Thiên, nếu như tập trung tìm kiếm lối ra, sẽ đi trở về chỗ cũ, tuy rằng không có ảo giác như rừng nghiệp chướng, nhưng cái sơn động này, hẳn là không tồn tại. Để không làm lỡ thời gian, chỉ có thể dùng chút biện pháp không thể làm." Trí Hiền nói, hạ xuống một cái kết giới bảo vệ Úc Trần Hoan các nàng, đồng thời rút cự kiếm ra, hướng về phía vài cái trụ đá chống đỡ sơn động, dùng sức chặt bỏ.

Cự kiếm của Trí Hiền cực lớn, kết hợp với pháp lực của nàng, uy lực liền được phát huy đến mức cực hạn. Sơn động không có trụ đá chống đỡ, thoáng cái liền ầm ầm sập xuống, nhưng lại không có âm thanh đổ nát của đất đá, mà các bức tường ở chung quanh lại dần dần thoái hóa, xung quanh cũng sáng lên, bày ra một cái thế giới hoàn toàn khác biệt. Mà ở đây, mới chính là bên trong ngự mệnh tháp mà các nàng đã nhìn qua vô số lần.

"Thật không nghĩ tới các ngươi lại có thể đi tới đây, bất quá, các ngươi cũng không phải là người đầu tiên phá được cái ảo cảnh này." Sau một lát, một ông lão bỗng nhiên xuất hiện ở trước đường nhìn, hắn cười nhìn về phía Trí Hiền, trong mắt có vài phần tán thưởng.

"Nếu như ta đoán không lầm, thì đây mới thật sự là tầng thứ nhất của ngự mệnh tháp."

"Không sai, không sai, là yêu, nhưng ngươi lại đi lên con đường tu đạo, loại bỏ toàn bộ yêu khí ở trên người, nếu không biết chân thân của ngươi, ta hơn phân nửa sẽ nghĩ ngươi là tiên tử chứ không phải là yêu súc."

Mặc dù ông lão không có trực tiếp trả lời câu hỏi của Trí Hiền, nhưng những lời tán thưởng của hắn đã xác định lời Trí Hiền nói. Nghĩ đến việc các nàng đã lãng phí thời gian thật lâu, mà Trí Nghiên lại bị thương hôn mê, nhưng lúc này chỉ mới đến được tầng thứ nhất. Trí Hiền nhíu chặc chân mày, càng cảm thấy ngọn tháp này quá mức khó đánh.

"Ngọn tháp này tổng cộng có bao nhiêu tầng? Ta phải làm thế nào mới có thể lên tới tầng cao nhất."

"Vị cô nương này, thứ cho ta không cách nào trả lời vấn đề của ngươi. Xe đến trước núi ắt có đường, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Nếu ngươi không có lòng tin sẽ đi tới tầng cao nhất, ta khuyên ngươi nên buông tha ngay từ bây giờ." Ông lão kia nhẹ giọng nói, ánh mắt nhìn Trí Hiền có chút tối tăm, thấy hắn cái gì cũng không chịu nói, Trí Hiền cũng đành thôi.

"Được, vậy liền bắt đầu đi, làm thế nào mới có thể lên được tầng trên."

"Chỉ cần đánh bại người giữ cửa là có thể đi lên tầng cao hơn, nếu thua, thì chết." Ông lão kia nói xong, liền hóa thành ảo ảnh biến mất. Hắn tan biến xong, thì một hình ảnh khác lại xuất hiện ở giữa tháp, đó là một người đàn ông mặc vải chiếu, có chút bẩn thỉu, Trí Hiền suy nghĩ một chút, đây chính là người bảo vệ tầng thứ nhất.

"Mời." Nam tử kia làm một cái thủ thế với Trí Hiền, chất giọng cũng tương đối trầm thấp. Cảm giác hắn cũng không phải là người, chỉ là yêu biến thành hình người, lúc này Trí Hiền mới cầm cự kiếm tiến lên, nàng không đợi nam tử ra tay, chỉ một chiêu liền chém chết hắn, ngay sau đó, cánh cửa ngay trước mặt liền mở ra, sau khi người giữ cửa chết đi, là có thể trực tiếp tiến vào tầng thứ hai.

"Chúng ta đi thôi." Trí Hiền thu hồi cự kiếm, nàng cúi người xuống ôm lấy Trí Nghiên, nhìn dấu vết trên xương quai xanh của nàng càng ngày càng hồng, bỗng nhiên có chút hối hận trước đây mình đã chọn cái cách đó để cho Trí Nghiên trở nên mạnh mẽ hơn. Nhưng mà, đã đến nước này, muốn quay đầu lại sợ là đã không còn kịp nữa.

"Trí Hiền, ngươi thật là lợi hại, một chiêu liền giết chết người kia." Úc Trần Hoan vốn tưởng rằng phải đánh thật lâu, không nghĩ tới đối phương lại không chịu nổi một kích. Dưới cái nhìn của nàng, Trí Hiền căn bản là không thèm nhìn thì đã giải quyết xong người nọ.

"Cũng không phải là do ta mạnh mẽ, chỉ là do đối thủ quá yếu, lúc này mới chỉ là tầng thứ nhất, nên người giữ cửa là yếu nhất, kế tiếp, chỉ sợ càng lên cao càng khó đánh." Lúc Trí Hiền đang nói chuyện, đã lên tới tầng thứ hai, nàng đặt Trí Nghiên ở một bên, để cho Túy Vô Âm và Úc Trần Hoan chăm sóc cho nàng, cùng lúc đó, ở giữa tháp cũng dần dần hiện ra một bóng người.

Lúc này đây người giữ cửa cũng không phải là người, mà là một con hổ cả người đều biến thành màu đen, vô cùng to lớn. Lúc nó đứng thẳng còn cao hơn Trí Hiền cả một cái đầu, con ngươi màu hổ phách lấp lánh sát ý, đây là loại ánh mắt lúc đối mặt với con mồi mới có thể lộ ra. Thấy nó nhanh chóng phóng về phía mình, bất kể là tốc độ hay là sức lực đều mạnh hơn người giữ cửa tầng thứ nhất một cấp bậc, Trí Hiền nghiêng người né tránh, trở tay rút cự kiếm ra, đánh nhau với con hổ đen kia.

Chỉ là lần này thời gian cũng không có kéo dài, không đợi đến khi Úc Trần Hoan xem cho đã ghiền, thì một đao của Trí Hiền đã phất tới, giết chết con hổ đen kia. Toàn bộ quá trình, căn bản không đến nửa chén trà thời gian.

Đoàn người Trí Hiền tiếp tục đi vào tháp, mà thế lực tụ tập ở bên ngoài cũng ngày càng nhiều hơn. Bầu trời ở Trần Duyên tự trở nên âm u tăm tối, giống như là bị vài tầng mây đen che khuất, nhìn không thấy một chút ánh sáng nào. Ở trong tầng mây màu đen thật lớn, hai cái thân ảnh đứng chắp tay, từ trên cao nhìn xuống trận tàn sát giữa yêu giới và giới tu tiên.

"Có mấy phần nắm chắc?" Một người đã mở miệng, hình dáng của hắn thon dài, mặc một trường bào màu đen, mang một cái mặt nạ che khuất nửa khuôn mặt. Cái mặt nạ ấy đen kịt, tản ra ánh sáng màu đen. Tuy rằng che đi nửa khuôn mặt, nhưng một nửa lộ ra ngoài lại cực kỳ thanh tú, hắn an tĩnh nhìn gã nam tử mặc áo hồng ở bên cạnh, thẳng đến khi đối phương lộ ra một nụ cười yếu ớt mới quay đầu.

"Xem ra ngươi rất có tự tin." Nam tử mặc áo đen nhẹ giọng nói, cũng cười rộ lên.

"Chẳng qua là một đám người ô hợp, không đủ để cho vào mắt. Vương phái chúng ta tới, chỉ là bảo chúng ta hủy đi ngọn tháp này, cướp lấy thần lực, về chuyện những người khác chết sống ra sao, không phải là phạm vi chúng ta cần suy tính."

"Còn cái người có huyết mạch dị thường kia, có cần lưu ý hay không."

"Nhân loại? Buồn cười, có khi nào vương có hứng thú với con người đâu, cho dù huyết mạch kỳ lạ cỡ nào đi nữa, thì cũng chỉ là nhân loại mà thôi. Nếu vương muốn ăn, thì ăn thần, cái loại thấp kém như nhân loại, thì không có cách nào cho vào miệng."

"Ra tay đi."

"Khoan đã, có người tới, không ngại bồi bọn họ vui đùa một chút rồi hủy tháp cũng không muộn. Huống chi, mệnh lệnh của vương còn chưa tới."

"Nga? Không nghĩ tới ngươi cũng sẽ có tâm tình giao thủ với nhân loại?"

"Đây không phải là nhân loại bình thường."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro