Chương 27: Cùng thăm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe Tina nói, mặt ông nội Michael từ từ đỏ lên rồi bắt đầu chầm chậm trở nên trắng bệch, nhìn như sắp ngất đến nơi, nhưng chưa kịp ngất.

Dì Lee mang thuốc đến, bà nội nhanh chóng rót nước để ông uống thuốc, tránh cho tim xảy ra vấn đề gì.

Charlotte cùng Tina đều buông bất cứ thứ gì đang có trong tay, đứng lên, chân cũng không nhanh bằng tay, chỉ có thể trơ mắt nhìn.

Ông nội uống thuốc xong, bình tĩnh một chút, chỉ tay về phía Tina: - "Con... Con..."

Hơi thở khô khan gấp gáp, nói cũng không được suông sẻ. Bà nội giúp chồng điều khí.

- "Con đó, việc này ba mẹ của con biết không?"

Tina gật gật đầu: - "Biết ạ, con đã gọi điện thoại nói cho họ biết."

- "Bọn họ nói như thế nào?"

- "Bọn họ không ủng hộ cũng không phản đối. Nói con lớn rồi, biết mình đang làm gì, có thể tự chịu trách nhiệm với hành vi của mình."

- "Cứ như vậy?"

Tina nhún nhún vai, ngụ ý chính là như vậy.

Ông nội chỉ ngón tay về phía đứa cháu gái lớn:
- "Con lập tức về chỗ của ba mẹ con đi!"

- "Tại sao?"

- "Không có tại sao! Con dám cùng cô gái cái gì Heidi kia ở cùng nhau, thì đừng bao giờ bước chân vào cửa nhà này! Khụ khụ khụ!"

Ông nội nói quá nhanh làm cho bị sặc, lớn tiếng ho khan.

Tina thừa dịp này: - "Khó mà làm được, con còn muốn về thăm bà nội. Dù sao, con với ai cùng một chỗ cũng là chuyện của con, tại sao ông nội phải quan tâm?"

Ông nội khụ nói không ra lời, mặt đỏ bừng, trừng to mắt, bà nội nhanh nhanh ngắt lời Tina.

- "Được rồi được rồi, việc này chúng ta sẽ nói sau, Charlotte, con cùng Tina đi lên phòng trước đi."

Vẫn im lặng, Charlotte nghe thấy, gật gật đầu, kéo chị mình đi lên lầu. Tina hơi không tình nguyện, vừa đi vừa than thở: - "Sau này còn có cái gì nói? Đây rõ ràng là chuyện của mình sao..."

Lên tới lầu, Tina ném mình vào sofa, ôm gối, cau mày khó hiểu nhìn em mình.

- "Charlotte, tại sao em không nói lời nào?"

Charlotte ngồi ở sofa đối diện: - "Chị muốn em nói cái gì?"

- "Nói cho ông nội biết sự lựa chọn của chúng ta! Ôi trời, Charlotte, em nói xem đồng tính có di truyền hay không, tại sao chúng ta giống nhau? Nhưng mà, trước kia, chị thật không phải..."

Charlotte đối với cách nói này không hề hứng thú:
- "Di truyền từ ai? Ông nội bà nội? Ba hay mẹ?"

- "Khó nói, ai biết trong nhà có thể có hay không. Cái so sánh này cũng khó phân biệt, không giống như "em rể", liếc mắt một cái là có thể nhìn ra."

Charlotte nghe được từ "em rể" này, cổ quái nhìn chị gái. Tina lại nhún vai, biểu hiện vô tội.

- "Nói cho ông nội biết chúng ta giống nhau, chỉ sợ bệnh tim tái phát, bây giờ em còn không biết nên mở miệng như thế nào." - Chuyển đổi đề tài, vẻ mặt Charlotte vô cùng nghiêm túc.

- "Vậy em cũng không thể không nói, rất khó để cả nhà không biết. Hay là em muốn dây dưa đến già tới khi ông trăm tuổi?"

- "Chị hai à!"

- "Chị thấy rằng, nói sớm một chút, để họ từ từ chấp nhận."

Charlotte có chút buồn bực, không muốn nói tiếp đề tài này, thở mạnh một hơi.

- "Trong thời gian này, chị nên ở cạnh Heidi, ông nội nhất định sẽ có hành động. Tuy rằng Heidi có thể không cần, nhưng cẩn thận vẫn tốt hơn."

- "Được rồi" - Tina gật gật đầu: - "Chị đã biết."

- "Dạ, em đi ngủ trước. Chị cũng ngủ sớm một chút đi, ngủ ngon."

- "Em ngủ ngon."

Charlotte đứng dậy, trở về phòng của mình.
.
.
.
.
Một đêm thật sự không ngủ được, buổi sáng Charlotte thức dậy, tâm tình hỗn loạn. Sáng sớm Tina vẫn chưa thức, ông nội cũng không có, hỏi qua bà nội biết không có vấn đề gì, mới yên tâm đến công ty.

Buổi sáng có cuộc họp cấp cao, Charlotte nghe các ngành báo cáo, cũng không có chuyên tâm. Cũng may các báo cáo khi đưa đến đều được thư ký xét duyệt trước, nên nàng có thể để mặc cho bản thân mình thất thần một lúc.

Tối qua, Tina can đảm nói và làm đối với nàng như một đòn thúc giục. Trước đây, cách mà nàng gặp Engfa vẫn đều là lúc hoàng hôn, gặp nhau toàn trên giường, nàng chưa bao giờ phải lo lắng mấy vấn đề này. Nhưng mà, ai cũng không nghĩ mình sẽ coi trọng chuyện tình không có tương lai này, mặc dù có thể dễ dàng đoán được bão táp đầy trời.

Đột nhiên, di động trên người Charlotte vang lên tiếng chuông, nàng giật mình, trong phòng họp vì âm thanh bất ngờ xuất hiện làm cho toàn bộ im lặng.

Nhanh chóng bắt điện thoại.

- "Alô?"

Kể từ lần Engfa gặp nạn, di động của Charlotte mở tiếng chuông cả ngày và không rời người nàng dù chỉ một phút, bây giờ đột nhiên gọi điện, nàng phản xạ có điều kiện nghĩ đến lại có chuyện gì xảy ra.

- "A... Là tôi."

Engfa không thể tưởng tượng được Charlotte sẽ nhanh như vậy nghe điện thoại và lại nói nhanh như vậy, nên có chút ngẩn người.

- "Làm sao vậy?"

- "Không... Không có việc gì."

Charlotte lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đem ánh mắt xin lỗi hướng đến những người ở đây, đứng dậy rời chỗ ngồi, mở cửa đi ra khỏi phòng họp.

- "À... muốn hỏi em một chút, buổi trưa có rảnh không?"

Engfa đoán được quấy rầy công việc của Charlotte, rất không yên tâm, với tính cách cuồng công việc của nàng, nên mất hứng.

Charlotte đứng ở hành lang bên ngoài phòng họp, một tay cầm điện thoại đặt ở bên tai, một tay chống cằm, giọng nói nhẹ nhàng: - "Có, chuyện gì?"

- "Muốn gặp em, mẹ tôi cho phép tôi ra ngoài hít thở không khí, nhưng phải về trước cơm chiều, cho nên..."

Trong điện thoại giọng Engfa có hơi khác, nhưng mà, có thể nghe ra âm điệu quen thuộc. Charlotte khóe môi không tự giác hé mở: - "Ừ. Vậy đi ăn trưa?"

- "Được được, chúng ta đã lâu không cùng nhau ăn. Nhưng mà, tôi muốn dẫn thêm một người, được không?"

Trong đầu Charlotte hiện ra mặt Pich Votey, nên nhíu mày. Nhưng mà, lúc này đây cô không nhìn thấy, còn đang chờ Charlotte trả lời sau một lúc trầm ngâm, cuối cùng cũng không nói ra, miễn cưỡng chấp nhận.

- "Ừ. Qua đón Engfa?"

- "Không cần, tự tôi chạy qua. 12 giờ gặp ở HOT, mới quyết định đi ăn cái gì, được không?"

- "Được. Ra đường nhớ mặc thêm áo, đừng để bị cảm."

- "Tôi biết, giữa trưa gặp."

Giọng Engfa rất là vui vẻ, nghe rất cuốn hút, tâm tình nàng cũng vui vẻ theo, cúp điện thoại, khó kìm chế nụ cười, quay trở lại vào phòng họp. Đầu tiên là xin lỗi, sau đó tiếp tục họp, mọi người đang ngồi trong phòng đều kinh ngạc, như gió xuân thổi qua ngày đông giá rét...

HOT là một trong những trung tâm thương mại phồn hoa nhất, người và xe nô nức, như nước chảy. Mọi người đi qua đều đưa mắt nhìn một cô gái đang ôm trẻ nhỏ trên người, thậm chí đi đã rất xa còn ngoáy đầu lại nhìn.

Nguyên nhân chủ yếu làm cho bọn họ quay đầu lại nhìn chính là cô gái đang ôm đứa nhỏ. Mái tóc quăn quăn màu nâu, làn da trắng trẻo mịn màng, rất giống với nước da trắng trẻo của một đứa con nít, nhưng con ngươi thì lại đen như mật, không ngừng xoay tròn, rất đáng chú ý. Đứa nhỏ bị ôm da cũng trắng tóc cũng quăn, nhìn sơ sơ như hai mẹ con ruột.

Cho nên thường nói con người sẽ bị mắt mình lừa gạt.

Khi Charlotte đến, hai ba người nhiều chuyện đứng bên cạnh Engfa nắm lấy tay đứa trẻ, không ngừng khen ngợi nhéo qua nhéo lại mặt nó. Đứa nhỏ mặc đồ trượt tuyết bị Engfa ôm không thoải mái, bị người lạ nắm tóc, mếu máo nhưng không có khóc rống lên.

Thấy Charlotte, Engfa gọi to, vẫy tay đem đứa nhỏ ôm sang một bên, chạy nhanh thoát khỏi đám bà tám.

Hơi run sợ, Charlotte chưa kịp phản ứng, đã bị cô dùng cánh tay ôm thật chặt, tỏ vẻ nhiều ngày không gặp nên rất nhớ. Đứa nhóc bị cô ôm ngang hông, ngửa đầu mở to đôi mắt láu liên nhìn Charlotte.

- "Đây là..."

- "Đây là người mà tôi nói dắt theo."

Cuối cùng, Engfa quay đứa nhỏ lại, ôm thẳng đứng, quơ quơ: - "Chào dì đi."

Đứa nhỏ khó xử nhíu nhíu mày, xem ra rất không tình nguyện, than thở kêu một tiếng,

- "Dì."

- "Ừ" - Charlotte trả lời, nghi hoặc nhìn về phía Engfa: - "Đứa nhỏ từ đâu ra?"

- "Cháu tôi, Andy Waraha.  Mẹ nó đi dạo phố, sợ bị vướng víu, liền ném cho tôi."

Charlotte giật mình, sờ sờ đầu đứa nhỏ: - "Rất giống."

- "Giống tôi à?" - Engfa cười.

- "Ừ. Đi thôi, đi ăn cơm."
.
.
.
.
.
Chọn nhà hàng xong, ba người vừa chọn xong đồ ăn, lập tức nổ ra nội chiến. Bởi vì Andy quá nhỏ, với không tới mặt bàn. Được Engfa đặt trên chân, rõ ràng hắn không thích tư thế này, vì thế cực lực phản kháng. Hai người dì tới cháu không ai nhường ai, chiến đấu đến lúc cuối, Andy nắm chặt tóc Engfa, Engfa véo mặt cháu, ai cũng không chịu buông tay trước.

Chưa từng có kinh nghiệm can ngăn, Charlotte ngơ ngác nhìn cuộc chiến trước mặt, trong lòng nghĩ may mắn Engfa không có con. Cô một chút cũng không biết nhường con nít, nhéo mặt Andy không chút nương tay, nhắm đánh không lại, Andy đầu hàng chịu thua, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Engfa quay đầu sửa sang lại tóc tai bị nhéo rối bời, Andy nhìn Charlotte, nước mắt lưng tròng, vươn hai tay mủm mỉm, muốn người đẹp an ủi một chút.

Charlotte nhìn bé bị Engfa nhéo đến toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn đều ửng đỏ, bộ dạng rất tội nghiệp, trong lòng liền nảy sinh cảm giác trìu mến, đưa tay bế qua. Đặt ở trên đùi mình, giúp nó xoa xoa hai má, nhỏ giọng hỏi: - "Con mấy tuổi?"

- "Hai tuổi." - Andy nghẹn ngào, dùng chuyện này để lên án Engfa vô tình.

Engfa không thèm để ý, chờ bồi bàn đem đồ ăn tới. Suy nghĩ một chút, rốt cục mở miệng nói với Charlotte.

- "Chuyện em nói, tôi đã nghĩ qua. Nhưng mà, hi vọng em có thể nghe tôi nói xong nguyên nhân."

Charlotte ngừng động tác dỗ Andy, từ từ ngẩng đầu nhìn Engfa, chờ đợi câu tiếp theo.
.
.
.
.
.

*Kể chuyện cũ*

- "Đi thong thả, hoan nghênh lần sau đến!"

Nói lời tạm biệt với gia đình ba người đến mừng sinh nhật đứa nhỏ, thời gian làm việc của Engfa hôm nay đã kết thúc. Cầm mũ đi vào phòng thay đồ ở một cửa hàng thức ăn nhanh để thay.

Người trực ca tiếp theo là Alice đang buộc lại tóc đuôi ngựa, miệng đang nhai kẹo cao su, mơ hồ hỏi.

- "Hôm nay có rất nhiều người?"

Engfa nhìn vào gương để vuốt lại mái tóc rối dưới mũ.

- "Đâu chỉ là rất nhiều, chật ních."

- "Ngày gì mà kinh doanh tốt như vậy?"

- "Cuối tuần."

Sau đó, mặc áo khoác vào, đóng cửa lại:
- "Tôi đi trước, về muộn ký túc xá đóng cửa."

"Ừm."

Ra đến bên ngoài, Engfa từ người bán hàng lại biến thành khách hàng, chạy đến trước cửa mua vài loại thức ăn mang theo. Cô gái bán hàng vừa bán vừa giễu cợt cô: - "Tiền lương đêm nay em đủ mua bao này sao?"

- "Không có cách, trong ký túc xá nuôi một đám sói."

- "Mỗi ngày em chạy tới chạy lui lại là khổ như vậy."

Nói xong, đưa một cái gói to, Engfa thanh toán và tiếp nhận, chào hỏi với những người trong quán, rồi đi ra ngoài. Mỗi ngày, sau khi tan học thì đi làm thêm 3 tiếng, đối với một tân sinh viên năm nhất như Engfa mà nói, tuy rằng có không ít vất vả, nhưng lại có thể sử dụng tốt thời gian rảnh rỗi.

Đẩy hai cánh cửa đi ra, Engfa đặt gói to trên xe đạp, cúi người mở khóa xe. Thình lình, một bóng người xông tới, giật đi bữa tối cô mua cho bạn cùng phòng, xoay người bỏ chạy.

Engfa phản ứng rất nhanh, chạy nhanh đuổi theo, chỉ trong hai bước, đã chụp được cánh tay của đối phương. Người kia hoảng sợ quay đầu lại, tóc tai hỗn loạn, lộ ra vể mặt tái nhợt trẻ trung. Buông tay để gói đồ ăn rơi xuống, rải rát trên đất. Dùng cánh tay không bị Engfa nắm, ngồi xổm xuống, nhặt thức ăn vương vãi trên đất mà nhét vô miệng.

Engfa nhìn thấy cảnh trước mắt, từ từ buông tay. Tình cảnh này, làm cho cô thả lỏng đề phòng. Cô gái chỉ mặc quần áo mỏng manh, ngồi xổm trước mặt cô, tay cầm lấy miếng hamburger đầy đất, nuốt lấy nuốt để.

Đói thành cái dạng này...

Mùa thu mang lại cảm giác mát mẻ trên đường, người qua đường đều sôi nổi quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn cảnh quái dị. Hai người con gái, không giống như là quen nhau, ngồi chồm hổm nhặt đồ dưới đất ăn, đứng nhìn rồi lại thờ ơ bỏ đi.

Vẫn chờ cô gái ăn xong, rồi cùng đứng lên. Đầu hơi cúi thấp, ánh mắt nhưng không tránh trốn. Engfa quay đầu, nhìn ánh mắt bướng bỉnh của cô gái.

- "Tôi... Tôi sẽ đền tiền cho cô."

Biết hành vi của mình trơ trẽn, lại không chịu lộ ra ý hối lỗi. Engfa không rõ ý cười cười, cô chỉ cảm thấy được khả năng trả lại rất nhỏ, phải dựa vào cướp đoạt mới có ăn, thì làm gì có tiền mà bồi thường.

- "Được, tôi ở ký túc xá trường đại học Bangkok, lầu 152, nếu cô có tiền thì hãy đưa tôi. Ừm, cô ăn no là điều kiện tiên quyết."

Nói xong, Engfa dương dương tự đắc, xoay người đẩy xe của mình, chạy như bay. Nếu không đi, chắc phải leo đường cống.

Đêm đó, hứa suông sẽ có bữa tiệc ăn khuya lớn lại biến thành ba gói mì ăn liền, Engfa bị ba bạn nữ cùng phòng quánh cho ra trò. Nhưng mà, cô cũng rất nhanh quên chuyện này.

Hai tuần sau, vào một buổi chiều cuối tuần, người quản lầu nói có người tìm cô gái tóc quăn ở phòng 152. Engfa đang ngủ bị bạn cùng phòng dùng gối quánh cho tỉnh, mặc xong quần áo, suy nghĩ mông lung đi xuống lầu để gặp người trong truyền thuyết tìm cô.

Người quản lầu chỉ chỉ cô gái đứng ở bên cửa chờ cô. Quần jeans, áo lông, tóc cột kiểu đuôi ngựa, hiền lành trắng nõn. Engfa nháy mắt mấy cái, lập tức nghĩ tới sự việc bị cướp đồ ăn trước đó. Cô gái thấy cô, xoay người lại, có một chút bèn lẽn.

- "À... Tôi, tôi hôm nay là đến trả lại tiền cho cô."

Engfa còn chưa tỉnh, vô ý thức gật gật đầu. Tờ 50 bath đưa qua, cô liền giữ lấy. Lấy ra, bất động, rồi lại lấy về, rồi lại bất động. Ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn, ánh mắt đối phương nhìn chăm chú vào tờ tiền trong tay hai người, giống như lưu luyến cái gì, không chịu buông tay.

Giằng co một lát, Engfa vừa định mở miệng, đối phương lại thở phào nhẹ nhõm. Như là cùng Engfa nói hoặc như tự nói với chính mình: - "Ừm, cứ như vậy."

Engfa cảm thấy buồn cười, liền chọc cô gái.

- "Luyến tiếc à?"

- "Không có!" - Rất nhanh phản bác.

- "Tôi mời cô một bữa? Ăn thử món chân gà ở căn tin trường học của chúng tôi, không thua gì bên ngoài đâu."

Cô gái nhìn cô, lắc đầu, lại thử hỏi: - "Cô, có thể dẫn tôi đi tham quan trường học của cô được không?"

Engfa có chút kỳ lạ: - "Tham quan trường học? Trường học có cái gì đẹp?"

- "Tôi muốn nhìn một chút." - Cô gái nở nụ cười nhợt nhạt, như bước ra từ cơn lốc xoáy, thanh thuần xinh đẹp.

- "Ừ... được, đi thôi."

Lúc này trong trường học rất là rảnh rỗi, mùa thu ánh sáng mặt trời sau 12 giờ chiếu ấm áp, các top năm top ba đi qua đi lại trong sân trường. Trên sân thể dục phơi đầy chăn, mười mấy thanh niên ở trên mặt cỏ giành nhau một trái bóng.

Engfa cùng cô gái sóng vai đi tới, làm xong hết phận sự giới thiệu, nơi này là khoa quản lý, nơi đó là khoa kinh tế. Xa xa chính là thư viện, còn có sân vận động, giảng đường. Cô gái im lặng nghe, vừa đi vừa tinh tế nhìn ngắm, biểu cảm lạnh nhạt, trong ánh mắt giấu không được ý thích. Engfa cảm giác được điều gì, nhưng là vì chưa quen thân, nên hỏi cũng không tốt.

Hai người ở trong sân trường bồi hồi thật lâu, mãi cho đến khi ánh trời chiều đỏ rực các tầng mây, cuối cùng cô gái tràn đầy lưu luyến nói lời từ biệt.

Engfa nhìn cô gái: - "Thật chứ, không muốn tới xem căn tin của chúng tôi?"

Cô gái lắc đầu.

- "Vậy, có thể nói cho tôi biết tên của cô không?"

- "Cindy."

Nói xong, Engfa vừa cười vừa vẫy vẫy tay, nhẹ nhàng đi ra khỏi cửa trường đại học Bangkok. Đứng ở dưới tượng đài trường chợt nảy ra một ý nghĩ, từ xa nhìn lại, cô gái rất giống học sinh trong sân trường, tại sao lại cướp đồ ăn trên đường?

Ừm, nghĩ nhiều quá rồi. Nhún vai, cười cười tự giễu, rồi hướng về phía ký túc xá.

Điều không nghĩ tới chính là, mấy ngày sau đó, cô lại một lần nữa gặp lại Cindy. Và cảnh tượng lần này, cũng làm cho người ta rất giật mình.

Engfa đang bận bù đầu trong quán thức ăn nhanh, tiễn khách, lau sạch bàn. Xoay người, một người nhanh chóng đẩy cửa đi vào.

- "Hoan nghênh đến... "

Không đợi Engfa nói xong, liền thấy người tới là Cindy, có chút vui vẻ ngoài ý muốn.

- "Đúng là cô? Phải..."

- "Có người đang đuổi theo tôi, cho tôi trốn một chút được không?"

Vẻ mặt Cindy rất là kích động, hạ giọng nói rất nhanh với cô. Engfa sửng sốt, nhìn cô gái, kịp phản ứng: - "Đi theo tôi."

Một chút cũng không làm kinh động khách đang ăn, Cindy được dẫn vào phòng thay quần áo trong quán. Ở góc tường trong cùng của dãy tủ quần áo, Engfa sắp xếp cho cô gái đứng im lặng ở trong góc chết đó, bản thân nhanh chóng đi ra ngoài.

Mới vừa đóng kỹ cửa lại, quả nhiên có ba người bước vào cửa tiệm.

- "Hoan nghênh đến!" - Engfa hô một tiếng, bàn tay đang bận rộn làm việc, nhìn không ra bối rối. Ba người nhìn xung quanh cửa hàng không lớn vài vòng, không tìm được người muốn tìm, một người vẫy tay với Engfa.

- "Mày lại đây."

Engfa cầm khăn lau trong tay, rất nghe lời tiến đến trước mặt hắn.

- "Nãy giờ có thấy cô gái nào vào không? Tuổi tác cỡ cỡ mày, cao cỡ này."

Nói xong, tự mình ở đó khoa tay múa chân một chút. Engfa nháy mắt mấy cái, lắc lắc đầu: - "Không phát hiện."

- "Tao rõ ràng thấy nó đi vào đây."

Engfa không nói lời nào, tiếp tục nháy mắt, vẻ mặt không biết.

Bên cạnh đó, hai người còn lại bắt đầu tìm kiếm ở những nơi khác trong quán, để thẩm vấn Engfa, lấy thẻ ngành ra.

- "Tao là người của Cục công an, bọn tao đang tìm cô gái kia là bán ma túy, nếu mày nhìn thấy cô gái đó nhất định phải báo bọn tao biết."

Engfa trong lòng hồi hộp, gương mặt Cindy ngây thơ xuất hiện, để gán mấy chữ buôn ma túy bên cạnh cô ấy cũng rất khó. Nhưng mà, không rõ tình huống nên cô lựa chọn im lặng.

Người không tìm được, ba người có chút không cam lòng. Engfa tiếp tục lặng lẽ làm chuyện của mình. Sắc mặt cũng rất bình thường. Ba người kia đứng ở góc khuất bên ngoài quan sát một hồi, không nhìn thấy bất cứ điều gì, lúc này mới nhảy lên xe chạy đi.

Trong phòng thay đồ, Engfa nhìn chằm chằm Cindy, sắc mặt ủ dột: - "Có phải cô nên giải thích một chút."

Ngồi ở trên ghế kê sát tường, Cindy cúi đầu, tóc thật dài rũ xuống, che hết gương mặt.

- "Không có gì giải thích, sự thật như lời họ nói."

- "Cái gì? Cô là người buôn ma túy?"

- "Không phải. Nhưng mà..."

Cindy nói xong, xắn tay áo lên, bắp tay rất nhiều mấy chấm đỏ đỏ trên làn da tái nhợt. Engfa chưa từng thấy qua, nhưng cảnh tượng như vậy từng xuất hiện trên phim truyền hình, cô đương nhiên biết những vết này tượng trưng cho cái gì.

- "Thấy ghê ha?" - Cindy nhẹ nhàng cười, ánh mắt cũng mơ hồ. Engfa không nói lời nào, mặt nhăn mày nhó.

- "Cám ơn cô, nhưng mà, cô hối hận không?"

Không nhìn Engfa, cô gái đứng lên, tiếp tục cười tự giễu, che giấu suy nghĩ tự ti. Cúi đầu như trước, mở cửa phòng thay đồ bước ra. Engfa đứng ở phía sau, muốn nói gì đó, lại phát hiện cái gì cũng nói không nên lời.

Bên ngoài truyền đến những tiếng gào thét, Engfa ngẩn ngơ, đẩy mạnh cánh cửa chạy ra, cửa sổ ở bốn hướng của quán nhanh chóng được mở ra, vừa ra khỏi cánh cửa, Cindy đã bị ba tên cảnh sát nắm chặt, đánh đập tàn nhẫn.

Engfa đứng ở trong cánh cửa, cả người cứng ngắc, máu như đọng lại, cảnh sát và buôn ma túy, ba tên thanh niên mạnh khỏe cùng một cô gái yếu ớt, đúng hay sai, nên ra hay không.

Hiển nhiên, cảnh sát cũng không muốn làm sự việc ầm ĩ, không hỏi ra những câu trả lời mong muốn, lục trên người Cindy cũng không tìm được cái mình muốn. Lại lên xe, chỉ vào Cindy đang nằm trên mặt đất, bộ mặt dữ tợn uy hiếp gì đó, nghênh ngang mà đi.

Cindy nằm trên mặt đất, máu tươi chảy ra từ miệng và mũi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro