Chương 8: Không bắt được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Các con ốc trên cửa sổ dễ dàng bị tua-vít tháo ra, Heidi mở cửa sổ, đặt chân lên đó, chân dài duỗi ra, đã không thấy tăm hơi bóng người.

Tina hai mắt trợn lên, nơi này chính là - tầng mười sáu!
Còn chưa kịp phản ứng, đầu Heidi lại theo cửa sổ vươn ra, gió thổi tóc cô tán loạn.

- "Hey, cô nhớ rõ, còn thiếu tôi một nụ hôn. Tôi sẽ tìm đến cô đòi lại, tạm biệt!"

Lại một lần nữa biến mất.

Tina chớp chớp mắt, vài giây đồng hồ sau.

"Ầm!"
Một tiếng vang thật lớn, cửa phòng bị đá mạnh văng ra, Engfa hai tay nắm súng vọt vào trong.
Giống như mấy cảnh bắt người trong phim, cảnh sát luôn xuất hiện khi sự việc đã giải quyết xong. Sau đó cầm súng tuần tra làm như có ai đó thật sự đang ẩn núp, Engfa thấy cửa sổ mở ra, đi qua đó nhô đầu ra ngoài nhìn.

Giờ phút này tim Tina như vọt ra khỏi lồng ngực, khẩn trương đến không dám hít thở, nhìn Engfa như đang chờ tuyên án.
Engfa cảnh quan thu người lại, xoay mình xem thường.

- "Chạy!"
Hô! Tina thở phào một hơi.
Cửa được rào bằng mấy dải băng vàng, vài kỹ thuật viên chịu trách nhiệm khám nghiệm hiện trường cùng lấy dấu vân tay và dấu chân. Phòng bên cạnh, Tina ngồi trên ghế sofa lớn, Engfa ngồi đối diện nàng lấy khẩu cung.
Charlotte đứng ở một bên, đang nói điện thoại với người thân.

Engfa căn bản đã xác định Heidi là kẻ tình nghi, nên chỉ hỏi những chuyện phát sinh cụ thể trong những ngày qua, Tina cũng tường thuật đơn giản, đương nhiên, cái thỏa thuận kia nàng không hề đề cập đến. Engfa mặc dù hơi hoài nghi, nhưng cũng không có chất vấn nhiều.

- "Có bị xâm phạm tình dục hay không?"
Charlotte cúp điện thoại, ngay lúc nghe được câu này. Engfa cũng là làm theo luật, nhưng những lời này khiến cho những người có mặt ở đây đều cảm thấy xấu hổ.

Charlotte ánh mắt sắc bén xẹt qua mặt Engfa : - "Là Engfa cảnh quan nói người bắt cóc là một cô gái mà phải không?"

Engfa không tiếp tục hỏi, cất sổ và bút: - "Được rồi, cô Tina, bây giờ cô có thể về nhà, có thể cần hỏi khẩu cung thêm một lần nữa, sau này tôi sẽ liên lạc với mấy người."

Tina cũng đứng lên, áp lực mấy ngày nay, nàng ước gì mau chóng trở về nhà ngủ một giấc thoải mái. Nhìn nhìn em mình, Charlotte đi tới, hai chị em sóng vai đi ra bên ngoài.

Engfa đứng ở một bên, lúc họ đi ngang qua vô tình chạm mắt nhau, Engfa vội nói một câu: - "Ai nói con gái lại không thể xâm phạm?"

Giọng nói rất nhẹ, nhẹ đến mức Tina nghĩ rằng mình nghe lầm, hoặc là bị ảo giác, bởi vì em gái ở bên cạnh cũng không có phản ứng gì, thậm chí cả ánh mắt cũng không nháy một cái.
Mà Engfa nhìn Charlotte, nhìn gương mặt không cảm xúc, im lặng cúi đầu. Đợi sau khi nàng đi khỏi, mới ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Charlotte Austin, lòng của cô có lạnh băng như vẻ bề ngoài không, hay hoặc là, bởi vì tôi, mới làm cho cô trở nên lạnh lùng như vậy.
.
.
.
.
.
.

*Hồi tưởng*

Engfa vừa quẹo xe vào đường nhà Yoo Wan tiếng di động lại vang lên chói tay. Giọng nói Pong mập mạp so với tiếng chuông di động còn muốn rít gào to hơn, ra lệnh kêu Engfa quay lại chỗ cô ba, tiếp tục dùng hai trăm phần trăm cảnh giác, để cam đoan người kia được an toàn.
Dù có khờ cũng biết có người dùng mối quan hệ để đẩy người đi như vậy nhất định là Charlotte.

Mấy ngày trước hận không thể đẩy cô ra 8 mét, bây giờ lại không tiếc sử dụng mối quan hệ với cấp trên để giữ cô ở bên cạnh. Engfa cảnh quan ngày thường mặc dù tự cho mình là người tốt cũng không nghĩ đến mị lực của mình phát huy tác dụng đến mức như vậy. Cô suy nghĩ theo lẽ thường, hiển nhiên là người giàu dựa vào quan hệ thành thói quen xấu.

Tuy rằng, mấy ngày qua Engfa cảnh quan ở cùng nhà với cô ba Charlotte vui đến quên cả đất trời, nhưng thái độ của cô đối với công việc là nghiêm túc, phân tích nặng nhẹ rõ ràng, đối với Charlotte mặc kệ người khác sống chết, hành vi ích kỷ vô cùng oán giận, mà chỉ một cú điện thoại liền có thể xoay cô như chong chóng, kiểu như vậy càng làm cho người có tâm huyết như Engfa cảnh quan đây càng thêm buồn bực.

Tiếng dọng thình thịch thình thịch thình thịch trên cửa nhà Charlotte, Engfa bắt tay vặn quai balo trên lưng, cúi nghiêm mặt làm ra vẻ khó chịu cho Charlotte thấy.

Charlotte xem như không có chuyện gì, như biết chắc ai đang ở ngoài cửa, mở cửa xoay người đi vào, căn bản liếc cũng không thèm liếc Engfa một cái. Engfa bị bỏ ở cửa, trừng mắt nhìn nửa ngày, bất đắc dĩ, đành phải tự mình đi vào trong.

Charlotte đang sắp xếp một túi du lịch loại nhỏ.

- "Cô phải ra ngoài à?"

- "Đến Pattaya, hẹn khách hàng ở đó, ở lại hai ngày ba đêm."

- "Vào lúc này?"

- "Cũng không thể vì cảnh sát mấy người không phá được án, công ty của chúng tôi sẽ không hoạt động"

Charlotte buông quần áo trong tay, quay đầu lại nhìn Engfa.

Engfa nháy mắt mấy cái, bàn tay lấy di động từ trong túi quần ra.

- "Cô không cần xin chỉ thị, tôi sẽ chịu trách nhiệm về chi tiêu của cô. Bởi vì phải gặp khách hàng, mang vệ sĩ ở bên người không tiện. Cô muốn mang cái gì nói cho tôi biết, bây giờ tôi sẽ kêu người đi mua."

Đã biết cô muốn làm gì, Charlotte chỉ nói vài câu, mọi việc đều xử lý thỏa đáng. Engfa biết rõ bị lợi dụng, há miệng thở dốc, cũng không biết nói cái gì cho phải.

- "Không có việc gì nói, bây giờ là có thể đi."
- "Bây... Bây giờ?"
- "Sáng mai, khách hàng đến, tôi muốn có thêm thời gian chuẩn bị đón tiếp."

Charlotte làm mỗi một việc, đều có rất nhiều lý do, làm cho bạn không tìm ra cớ gì phản bác. Ngay cả luôn luôn có chủ ý nói một không hai, Engfa cũng không thể không làm theo lời nàng, đành bước đi.
.
.
.
.
.
Ban đêm, trên đường cao tốc ánh đèn đường chiếu mờ ảo trên mặt đường vắng vẻ, thỉnh thoảng có tiếng xe tải mười tấn lù lù thay phiên nhau chạy ầm ầm qua, sau đó xung quanh cũng vắng vẻ trở lại.

Charlotte dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, không biết là đang nghỉ ngơi hay là đang ngủ. Engfa không cố ý cách xa nàng, nhưng rúc ở trong góc chơi điện tử.

"Các đồng chí chỉnh tề tiến bước về phía chiến trường tổ quốc...Các đồng chí chỉnh tề tiến bước tới biên cương tổ quốc..."

Đột nhiên, bài hát cách mạng vang lên đinh tai nhức óc từ điện thoại di động Engfa, mà trong không gian nhỏ hẹp nghe rất chói tai. Cả người đang ở trong trạng thái thư giãn, Charlotte bị dọa đến run run, đột nhiên mở mắt.

Vài ngày trước, tiếng chuông di động của Engfa không phải không có, nhưng toàn vang trên người Engfa. Do cách một lớp áo dày, âm lượng nghe cũng không quá lớn. Đợi đến khi Engfa chuẩn bị móc ra nghe thì âm lượng cũng không đến nỗi. Nhưng hiện tại, cô đang cầm di động trên tay, lại đột nhiên vang lên, âm nhạc lại sôi sục như vậy. Charlotte cảm thấy tim đập nhanh, lưng cũng đổ mồ hôi.

- "Alô?"
- "..."
- "Ôi trời, mẹ."
- "..."
- "Ở trên xe, hôm nay con phải đi công tác, mấy ngày nữa trở về."
- "..."
- "Dạ, chờ con trở về nhà lấy."
- "..."
- "Dạ, bye mẹ."

Một cuộc điện thoại ngắn gọn, nghe cũng là việc vặt trong nhà. Trong lúc Engfa nghe điện thoại, khoảng thời gian này, trạng thái sợ hãi của Charlotte cũng khôi phục lại. Từ từ nghiêng đầu, nhìn nhìn Engfa, lại nhìn điện thoại di động của cô, muốn nói cái gì, suy nghĩ một chút, vẫn là kiềm lại. Nàng lại nhắm mắt, sự im lặng trong xe lại được khôi phục.

Pattaya cách thành phố các cô ở, gần hai trăm km, là địa điểm du lịch nổi tiếng. Mùa đông tuy rằng không có bờ cát sóng biển đẹp, nhưng xung quanh có sân trượt tuyết trên núi, nên vẫn hấp dẫn rất nhiều du khách.

Tới khách sạn thì đêm cũng đã khuya, trên xe chỉ ngủ một chút, Engfa ngáp mấy cái liền đi ra, lập tức bị gió đêm đông lạnh lẽo làm tỉnh táo. Tài xế lấy hành lý Charlotte ra, rất tự nhiên đưa cho Engfa.

Engfa cũng tự nhiên mà nhận lấy. Cô và tài xế đều không có ý nghĩ để Charlotte lấy đồ. Sau khi nhận ra mới thấy không đúng, cô cũng không phải vệ sĩ của cô ấy, dựa vào đâu mà muốn cô làm khuân vác?

Nhưng, Charlotte nắm thật chặt cái áo khoác ngoài, từ sớm đã đi về phía mấy người giữ cửa cung kính tiếp đón. Engfa cũng chỉ có thể nhìn bóng dáng này bĩu môi, kéo hành lý đuổi theo.

Không chỉ có người giữ cửa đối Charlotte cung kính, toàn bộ người trong khách sạn thoạt nhìn đều cẩn thận nghiêm túc, đang chờ đợi Charlotte đi đến. Ở khu nghỉ ngơi, một người đàn ông mái tóc rẽ ngôi từ sofa đứng lên, dẫn theo quản lí đại sảnh lại tiếp đón: - "Charlotte tổng."

- "Ừm, Kai tổng vất vả, trễ như thế vẫn chờ."

- "Hẳn là vậy. Nhưng thật ra Charlotte tổng mới vất vả, phòng đã chuẩn bị xong, lên nghỉ ngơi một chút trước không?"

- "Công việc chuẩn bị đón tiếp khách hàng như thế nào rồi?"

- "Đều chuẩn bị xong, mời cô xem qua?"

Charlotte nhìn xung quanh bốn phía một chút: - "Vậy cũng không cần, tôi tin tưởng năng lực quản lý của Kai tổng."

Nói xong, ánh mắt dừng ở người đàn ông phía sau, người kia mặc đồng phục, đeo mắt kính. Nhìn qua liền thấy, thông minh tháo vát, hắn là người quản lý đại sảnh vừa kịp nở một cái mỉm cười, cúi thấp đầu.

Nhìn đồng hồ trên cổ tay: - "Tôi biết bây giờ còn bắt Kai tổng làm việc thực vô nhân đạo, nhưng mà người khách ngày mai là vô cùng quan trọng đối với chúng ta, đành chiếm dụng anh thêm 1 tiếng nữa, có thể không?"

Người đàn ông hai mái đương nhiên không có ý kiến gì, bởi vì hắn cũng cố ý muốn ở lại. Nhưng cổ Engfa giống loài động vật giáp xác nào đó vươn ra, oán thầm Charlotte.
Tổ tiên cô, phải mấy tiếng đây?

Toàn bộ cuộc nói chuyện giữa Charlotte và Kai tổng đều là về công việc, Engfa tuy rằng cảm thấy chán nản, nhưng bây giờ trên danh nghĩa cô là trợ lý của Charlotte, không thể quá mức tự do. Chỉ có thể nâng cao tinh thần, giống như đang chuyên tâm nghe. Lúc Kai tổng xuất phát từ lễ phép, đưa ánh mắt dừng ở trên mặt cô một lúc, bề ngoài cũng nhanh chóng nở nụ cười nhưng trong lòng một chút cũng không vui.

Bảo vệ người khác còn muốn cười làm cảnh, đây rốt cuộc là cái nhiệm vụ quỷ gì?

Cũng may Charlotte rất đúng giờ, chưa đầy một tiếng, vào phút thứ năm mươi bảy thì nói đã xong, khách sáo vài câu, đứng dậy mang theo Engfa trở về phòng. Bảo đảm tinh thần trạng thái tốt đẹp cũng chính là phương pháp bảo trì hiệu suất công việc, điểm này Charlotte vẫn rất thấu hiểu.

Vào cửa Engfa liền nằm thành hình chữ đại ở trên giường, vừa than: - "Vị khách nào long trọng như vậy? Không biết còn tưởng rằng mấy người phải nghênh đón nguyên thủ quốc gia."

Nhắm mắt lại oán giận.

- "Không liên quan gì đến tôi, dù là nguyên thủ vũ trụ tôi cũng sẽ không nghênh đón, nhưng là đối với tôi mà có lợi đương nhiên phải cẩn thận."

- "Vậy ngày mai rốt cuộc là ai tới?"

- "Chuyên gia phát triển du lịch. Đảo Pattaya là chỗ vui chơi trên biển, từ lúc xây dựng đến giờ hoạt động cũng không tệ, nhưng bị hạn chế về thời vụ, như mùa hiện tại, hoạt động phụ thuộc vào tiền lãi, tôi cần nghe đề xuất của chuyên gia."

- "Không phải có sân trượt tuyết?" - Engfa quay đầu nhìn Charlotte, nàng đang ngồi trên ghế, đối diện với mình.

- "Tôi muốn phát triển lớn hơn nữa."

Engfa thu hồi ánh mắt, đầu ở trên giường lắc qua lắc lại: - "Con người đúng là lòng tham không đáy mà... khách sạn, bãi biển, sân trượt tuyết đều là của cô, còn chưa đủ?"

Charlotte hé miệng liếc cô: - "Cô thì biết cái gì."

Giọng nói Engfa nhẹ nhàng không mang hàm ý khinh khi: - "Tôi không hiểu tôi không hiểu, cho nên không phát tài được, chỉ có thể làm cảnh sát, còn phải nghe mệnh lệnh của cô."

Hai cái chân duỗi ra giữa không trung dùng sức hạ xuống, mang theo thân thể ngồi dậy.

- "Cảnh sát đi tắm, cô từ từ cân nhắc ăn voi như thế nào!"

Nói xong, vui vẻ lục lọi, lấy đồ mình ra, đi đến phòng tắm. Charlotte không để ý tới lời của cô, xem tài liệu bắt đầu những chuẩn bị cuối cùng.

Đang lúc lật từng tờ từng tờ tài liệu, tiếng ngân nga của Engfa trong phòng tắm vang đến. Làm cho Charlotte đang chăm chú xem tài liệu cũng bị phân tâm. Nghe cô hát không rõ giai điệu, cảm thấy thật tức cười. Đột nhiên thấy chiếc gạt tàn bằng sứ trên bàn, vươn tay lấy nó thả trên mặt đất, tiếng vỡ vụn phát ra, sau đó tự mình lại không nhẹ không nặng kêu một tiếng: - "A..."

Giây tiếp theo, cửa phòng tắm phanh một tiếng mở rộng ra, Engfa cả người trần truồng, trên đầu đầy bọt vọt ra ngoài. Charlotte đầu tiên là lắp bắp kinh hãi, sau đó chột dạ, vội vã cúi thấp đầu che giấu.

Engfa vẻ mặt đề phòng, thấy nàng bình ổn, lại nhìn xung quanh. Cái gì dị thường cũng không có, cửa sổ vẫn đóng kỹ, chỉ có một cái gạt tàn thuốc vỡ trên mặt đất. Quay lại nhìn Charlotte, ánh mắt muốn tìm hiểu cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, lại thấy nàng đầu cúi rũ xuống, giấu không được khóe miệng co rúm, như đang cố gắng che giấu ý cười.

Dường như đã biết nguyên nhân, Engfa hít thở dồn dập, cổ họng bình tĩnh hỏi: - "Sao lại thế này?"

Charlotte cố gắng che mặt, khóe miệng mím lại, cố nhịn ý cười. Bởi vì trắng noãn trơn mềm bọt xà phòng trên đầu Engfa trượt xuống, bị rơi vào mắt khiến mắt không mở ra được, bộ dạng thật sự là rất buồn cười! Vốn thầm nghĩ dọa cô một chút, không nghĩ trường hợp kinh người như vậy xảy ra.

Miễn cưỡng nói vài chữ: - "Không có việc gì."
Lại cố gắng mím chặt môi: - "Tay không bắt được, làm vỡ đồ."

Engfa nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng:
- "Cô lấy gạt tàn thuốc làm gì. Mấy ngày qua không thấy cô biết hút thuốc?"

Charlotte không nói, cũng không ngẩng đầu lên nhìn cô.

- "Cô... trêu chọc tôi hả?"

Nghe câu đó, Charlotte rốt cuộc không nín được, bật cười. Mặc dù không đến mức ôm bụng cười to, cũng vẫn là vẻ mặt buồn cười. Do được tu dưỡng nghiêm khắc, nên nàng nghiêng đầu đi, lấy tay che nửa khuôn mặt, mím môi cười cười. Vì vậy, nàng cũng không nhìn thấy Engfa co rúm, hai mắt từ từ nheo lại hình viên đạn.

Đi ra, thuận tay đập thật mạnh trên bàn đá cẩm thạch, Engfa vài bước lại gần, hai tay giữ chặt hai vai Charlotte, hơi dùng sức một chút kéo nàng đứng lên.

Engfa hơi cao, nhưng bây giờ cô đi chân trần, mà Charlotte vẫn chưa cởi giày cao gót, vì thế tầm mắt hai người lúc này là ngang nhau. Charlotte bị sợ hãi, thôi không cười nữa, bả vai co lại, nhìn chằm chằm vào Engfa, nhìn thấy đôi mắt sáng ngời đầy phẫn nộ. Vốn tưởng rằng cô phát hiện bị lừa sẽ quay về mặc quần áo trước, kết quả phản ứng hơi kịch liệt, nhưng mà cô ba nhà họ Austin - Wigg cũng không có ý hối hận, không né tránh, vẫn tiếp tục nhìn cô.

Nhưng thật ra Engfa nhất thời nổi nóng đi tới bắt người ta, bắt được lại không biết làm như thế nào cho hả giận, trái lại Charlotte ở trong tay so với lúc trước thanh cao, cao ngạo thì bây giờ vẻ mặt sợ hãi, nhìn đến ngây người.

Hai người đứng như vậy, yên lặng, đối diện. Ánh mắt thăm dò, lại không rời nhau. Tim đập nhanh, hít thở cũng không đều. Sau một lúc lâu, hai tay Engfa giữ chặt Charlotte từ từ buông lỏng, trừng to hai mắt.

Kết quả, bọt tắm theo khóe mắt lại vào trong mắt, cô chịu đau, lập tức buông cả hai tay, một tay đem tóc dán trên trán gạt đi, một tay lau mặt, không nhìn lại Charlotte, nhắm chặt mắt cúi đầu đi vào trong phòng tắm.

Charlotte đứng tại chỗ, đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại bởi vì thấy bóng dáng Engfa mà thất thần.

Gầy không có thịt cũng không có gì hay để xem, nhưng là eo nhỏ phía dưới thực đầy đặn, mông mượt mà, tại sao lại cảm giác như vậy rất... gợi cảm! Charlotte lập tức ý thức được bản thân đang suy nghĩ cái gì, nháy mắt cả mặt đỏ bừng. Lúc nãy đối diện nhìn thẳng, chăm chú quan sát Engfa cũng không cảm thấy gì, ngược lại tại sao chỉ vì một bóng dáng mà lại có những ý tưởng lung tung như vậy.

Chắc là làm việc suốt đêm nên mệt mỏi.

Charlotte xoa xoa hai bên thái dương, tự an ủi mình như vậy.
Khoảng 30 phút sau, Engfa mới lại từ trong phòng tắm đi ra. Mặc áo tắm, trên cổ quấn khăn mặt, cúi đầu nghiêm mặt cũng không thèm nhìn tới Charlotte, ngồi lên giường lau khô tóc của mình.

Charlotte đã dọn dẹp xong mấy mảnh vỡ của gạt tàn thuốc, nhìn Engfa, muốn nói cái gì lại không tiện mở miệng, thấy cô vẫn đang cúi đầu không muốn nói chuyện, đành phải cầm đồ đi tắm.

Chờ Charlotte từ phòng tắm đi ra, Engfa đã chui vào trong chăn chỉ chừa cái ót ở bên ngoài. Hiển nhiên còn đang giận chuyện vừa rồi. Nghĩ đến, cũng là do mình không đúng, trêu chọc có chút ít quá đáng, nhưng nếu bây giờ cô ấy không muốn nói chuyện, đơn giản hoãn lại giải quyết sau. Nghĩ đến ngày mai còn có chuyện quan trọng, Charlotte cũng không lưu luyến nhiều hơn nữa, thu dọn xong, một lúc sau tắt đèn, nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
.
.
.
.
.
.
Sáng sớm hôm sau bình an vô sự, hai người thức dậy, đều tự mặc quần áo rửa mặt. Engfa tuy rằng không nói lời nào, sắc mặt cũng đã như bình thường. Charlotte nghĩ đến công việc, cũng không có nhiều lời, muốn chờ xong mọi việc sẽ quay lại giải quyết chuyện ngày hôm qua.

Công việc tiếp đón vị khách quý vô cùng trôi chảy, với thân phận trợ lý: Engfa cũng làm rất ra dáng, lúc nàng nói chuyện với người khác cần sự trợ giúp của cô, rất đúng lúc lấy tư liệu, phóng hình ảnh, phối hợp vô cùng ăn ý. Charlotte rất vừa lòng, không khỏi nhiều lần nhìn cô, trong lòng âm thầm khen ngợi, nhìn không ra một cảnh sát làm công việc khác lại có năng lực tốt như vậy.

Engfa hành động phối hợp với nàng, nhưng không trao đổi ánh mắt với nàng, còn gạt tóc tỏ vẻ xem thường. Cũng may chuyên gia bận rộn trao đổi công việc với Charlotte, cũng không có phát hiện không khí quỷ dị giữa hai người trong lúc này.

Một ngày sau, vấn đề muốn bàn bạc cũng đã xong. Charlotte đưa khách đến sân trượt tuyết chơi nửa ngày, rồi mới tiễn họ lên máy bay. Lúc hai người ngồi xe trở lại khách sạn, cũng đã là giữa trưa ngày thứ ba.

Engfa ăn trưa rất no, mệt mỏi rã rời, híp mắt đi theo sau Charlotte, mơ mơ màng màng. Lúc đi ngang qua đại sảnh khách sạn, nàng đột nhiên dừng lại, Engfa đi ở phía sau bên trái nàng không có để ý, suýt nữa ngã lên người của nàng, bởi vì khẩn trương muốn tránh, suýt chút nữa tự mình ngã luôn.

Cơn buồn ngủ lập tức biến mất, Engfa không hiểu nhìn Charlotte, không biết tại sao lại đột nhiên dừng lại.

Charlotte xoay người, nhìn về phía cô:
- "Đêm hôm đó là tôi không tốt, cô đừng nóng giận."

Engfa bất ngờ với chuyện xảy ra, mở to mắt, kéo kéo mặt không nói lời nào.

- "Đã 2 ngày, cô không có nói chuyện với tôi, cảnh sát ai cũng nhỏ mọn như vậy sao?"

- "Đừng quy chụp tất cả, tôi cũng không nghĩ bản thân vĩ đại đến mức có thể đại diện toàn bộ tập thể cảnh sát."

- "Ít nhất hiện tại ở trước mặt tôi, cô là người đại diện cho hình tượng cảnh sát nhân dân." - Charlotte nhướng mày, Engfa cũng phát hiện khi quen lâu, biểu cảm của nành cũng rất phong phú.

- "Tôi đây có cần hay không nghiêm chào đối với quý cô?"

Charlotte nhoẻn miệng cười.

Người không thường cười, ngẫu nhiên tươi cười có thể làm cho người khác cảm thấy phá lệ động lòng người, Engfa cũng hiểu được nụ cười này chạm đến đáy lòng của cô, nhìn mặt Charlotte, quên chuyện trước mắt.

- "Vậy cô nói đi, muốn như thế nào mới có thể giải tỏa được phẫn nộ trong lòng cô?" - Charlotte dường như đã có sẵn tính toán.

- "Mời tôi... ăn cơm?" - Engfa nhướng mày.

- "Mấy ngày nay, ba bữa của cô không phải tôi mời cô ăn sao? Chẳng lẽ ăn không hài lòng?"

Engfa mân mê miệng suy nghĩ một chút, cũng không có thể nói như vậy. Tay nghề đầu bếp của khách sạn tốt lắm, lại là phục vụ bữa ăn đặc biệt cho cô và Charlotte, Engfa ăn hết sức hài lòng.
.
.
.
.
.
( in đậm là hồi tưởng quá khứ nhe 🫶🏻 )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro