Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta gặp chàng vào một đêm mưa mùa hè. Ta mười tuổi, còn chàng mười ba. Chàng là nạn nhân của một vụ bắt cóc và ta chính là con gái của kẻ đã bắt cóc chàng. Ta còn nhớ rất rõ, khi cha đẩy chàng vào nhà, toàn thân bị trói của chàng ướt đẫm nước mưa, mồ hôi lẫn nước mắt. Chàng vừa khóc vừa la lối đòi về nhà, rồi khi chợt nhìn thấy ta, chàng hét lên một tiếng "yêu quái!" rồi ngất xỉu. Ta đưa tay sờ sờ vết sẹo có hình một con nhện đỏ như máu chụp vào mặt mà cười cười, khuôn mặt ta chính là đáng sợ như thế đó!

Nghe cha nói chuyện với các cô chú, hóa ra chàng là trưởng tôn của dòng họ Lâu gia nổi danh trên cả triều đình lẫn giang hồ, và là cái nôi của những nhân vật ưu tú trong thiên hạ, điển hình là năm đời liên tiếp của dòng họ này đều làm tới chức tể tướng và võ lâm minh chủ danh chấn tứ phương. Ta không biết nhiều về gia tộc này nhưng ta biết lí do tại sao cha lại bắt chàng, bởi vì người muốn dùng chàng trao đổi Thủy Liễm dược, loại dược liệu còn thiếu duy nhất trong phối phương chữa trị khuôn mặt của ta, để ta có thể cùng bạn bè đùa giỡn mà không cần làm họ sợ nữa!

Cha ta là chưởng môn của Tuyệt Tình giáo, một giáo phái nho nhỏ, nằm trên một ngọn núi nho nhỏ, trong một đình viện nho nhỏ và giáo chúng chỉ có chín người, nhưng toàn là cao thủ nhất lưu trên giang hồ. Ta không hiểu hết ý nghĩa của hai từ nhất lưu, có lẽ là cực kì lợi hại đi, nhưng ta biết bọn họ có một điểm chung, đó là đều đã tuyệt tình. Dù vậy, ta thấy họ vô cùng có tình, họ rõ ràng đều đối xử với ta rất tốt.

Chú hai thường nấu cho ta rất nhiều món ăn ngon, chú ba nghiêm khắc dạy võ công cho ta, chú tư lại càng nghiêm khắc hơn dạy ta nữ công gia chánh, chú năm có giọng hát hay đến mức chỉ cần nghe người hát thì dù bên ngoài có ồn ào thế nào thì ta cũng đều có thể ngủ được, cô sáu mặt lạnh không thường nói chuyện và lại hay giáo huấn ta không nên thân thiết và tin tưởng ai ngoài chín người bọn họ, cô bảy thường hay lẩm bẩm một mình, cha nói cô đang nhớ đến hài tử đã chết của mình, và hai người còn lại chính là Ngu Ca, đệ tử của chú ba và ta, con gái duy nhất của chưởng môn cha, người anh cả trong đại gia đình. Còn mẹ của ta? Bà ấy cứ thích nhốt mình trong phòng, lần cuối cùng ta gặp bà là năm ngoái!

Ta luôn cảm thấy, sống với gia đình mình thật đơn giản và hạnh phúc. Nhưng rồi khuôn mặt ta bị biến thành "yêu quái", người cho ta biết đầu tiên chính là Lý Phúc nhà ở dưới chân núi, nó hét vào mặt ta hai chữ ấy rồi từ đó về sau biến mất khỏi tầm mắt của ta, người thứ hai chính là bé Hà nhà ở trên sườn núi, nàng ta cũng hét lên rồi khóc ngất, người thứ ba chính là chàng. Nhưng cũng như hai lần trước, ta chẳng có chút buồn bực nào, mà là tò mò phản ứng của chàng khi tỉnh dậy sẽ ra sao, vì vậy, ta cứ thế kiên nhẫn ngồi chờ, chờ đến nửa đêm, đến qua nửa đêm, ta bắt đầu buồn ngủ và ngủ mất. Cho đến sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, ta phát hiện ra chàng đã tỉnh trước và đang quan sát mình. Sau phút giật mình, ta hất khuôn mặt "yêu quái" của mình trước mặt chàng và chun mũi dọa ma nhưng biểu tình của chàng vẫn chẳng có biến đổi nào mà vẫn lạnh lùng nhìn ta như cũ. Bộ dạng giả vờ không sợ của chàng khiến ta bật cười ha ha, ta biết lúc này bộ dáng của ta càng đáng sợ hơn nữa. Vì thế, chàng lại hét lên và ngất đi. Cảm thấy không thú vị, ta nghênh ngang bước ra khỏi phòng và đi rửa mặt.

Nghe mấy chú nói, chàng tên là Lâu Nghiên, hừ, cái tên quá tầm thường chẳng bằng tên của ta, Trác Mộc Nhĩ. Cha vẫn thường hay bảo rằng nguyên do mẹ khi sinh ta, trong lúc ngất đi mơ thấy mộc nhĩ, vì vậy đã đặt cho ta cái tên này. Ta phi thường thích cái tên này. Nhưng ta không thích mẹ. Cha nói bà từng là đệ nhất mĩ nhân giang hồ, nhưng ta thấy bà không "mĩ" chút nào, bà làm ta sợ hãi. Nhớ lúc năm tuổi, bà lấy nước sôi tạt vào người ta, nhớ lúc bảy tuổi, bà đẩy ta vào chuồng hổ, nhớ năm ngoái, bà ấn một con nhện màu đỏ đáng sợ vào mặt ta, thành ra có khuôn mặt "yêu quái" như hiện tại. Ta thật sự không hiểu, bà là mẹ ruột của ta, nhưng tại sao lại đối xử với ta như mấy bà mẹ kế trong những câu chuyện dân gian mà chú tư hay kể vậy?

Lâu Nghiên ở lại trong đình viện của ta một tháng, trong một tháng này chỉ có ta nói chuyện với chàng, tiếp xúc lâu ngày khiến cho chàng không còn sợ khuôn mặt của ta như trước nữa. Ta gọi chàng là Nghiên, chàng gọi ta là Mộc Nhĩ. Chúng ta là bạn duy nhất của nhau. Ta biết tất cả mọi người đều không thích ta kết bạn với chàng, nhưng ta cảm thấy chuyện có bạn thật vui, ít ra chàng đã vẽ tặng cho ta một bức tranh chân dung rất giống ta, làm tặng cho ta một bài thơ và còn hứa với ta sẽ xin ông nội của chàng Thủy Liễm dược để chữa mặt cho ta nữa! Chàng tốt như vậy, nhưng ta lại không muốn chàng về với gia đình, nếu chàng cứ thế tiếp tục ở cạnh ta, ngày ngày chơi đùa cùng ta thì hay biết mấy! Ta có ác quá không, như mấy ác nhân trong truyện dân gian vậy!

Âm thanh chói tai vừa quen thuộc lại vừa xa lạ ngân vang khắp nơi, đó là âm thanh khi hộ sơn đại trận xung quanh nhà ta bị công kích và hủy hoại. Ta sẽ nhớ mãi ánh mắt không thể tin được mà cha và các cô chú đổ dồn về phía mình khi âm thanh ấy vừa vang lên. Điều đó làm cả người ta run lên vì bất an và sợ hãi! Nỗi kinh hoàng và bối rối khiến ta chỉ biết trơ mắt nhìn cô sáu lạnh mặt bắt trói Lâu Nghiên đi ra ngoài và chú Tư bắt lấy ta đẩy vào hầm trú ẩn trong phòng của chú. Ta đã làm sai rồi phải không?

Lửa! Lửa! Lửa có mặt ở khắp mọi nơi. Ta cố dụi mắt thật mạnh nhưng vẫn không thể mở mắt ra được, khói xám làm mắt ta đau đớn, nước mắt không ngừng trào ra. Hầm trú ẩn bé tí của chú tư khiến ta vừa khó chịu vừa khó thở. Ta nghe văng vẳng bên tai tiếng binh khí va chạm, ta biết chắc chắn, vì các chú thường hay luận bàn gì đấy và gây ra âm thanh như vậy. Nhưng cùng lúc đó ta còn nghe thấy âm thanh la hét và đau đớn của người thân mình, âm thanh này khiến ta hoảng sợ và luống cuống, mọi người đang ở đâu? Ta sợ quá, ta khó thở quá, ta không muốn ở trong này nữa, ta muốn ra ngoài, nhưng ta không thể mở mắt ra, ta không thể cử động được, ta đã bị chú tư điểm huyệt mất rồi.

Đột nhiên ta nghe thấy giọng hát trầm ấm của chú năm, giọng hát có thể dễ dàng ru ta vào giấc ngủ, ta biết người muốn làm ta an tâm ngủ đi nhưng ta không muốn ngủ, giọng hát đứt quãng và bi thương của chú khiến cả người ta đều phát run, chưa bao giờ ta lại nảy sinh nỗi sợ mãnh liệt như vậy! Ta không muốn nghe nữa, chú ơi đừng hát nữa, chú hãy thả ta ra ngoài đi, cha, cha ơi, người đang ở đâu? Huhu. Mộc Nhĩ sợ lắm.

Đột nhiên, cả thế giới như chìm vào im lặng, ta rùng mình, huyệt đã giải tự bao giờ nhưng ta vẫn không thể cử động ngay được. Một khắc.. năm khắc.. mười khắc... mười lăm khắc... ta run rẩy bước ra khỏi hầm và đập vào mắt chính là thân hình đầy máu của chú năm, mặc dù khói lửa ở khắp nơi nhưng ta vẫn có thể nhận rõ. Người chỉ cách ta mấy bước chân, đang tựa người vào cửa ra vào, và vẫn còn giữ tư thế há miệng khi hát. Phút chốc, ta đã ý thức được chuyện gì, nước mắt như mưa tuôn ra, ta lảo đảo kéo thi thể của người chạy ra khỏi phòng, cô bảy đang nằm bất động trong vũng máu đỏ thẫm cách ta ba trượng, cô sáu và chú hai đang nằm trên hành lang, chú tư bị ai đó ghim chặt vào tường, chú ba đứng im bất động nhưng ta biết người cũng đã chết, bị vạn tiễn xuyên tâm mà chết. Tất cả bọn họ đều vì ta mà chết. Còn cha, Ngu Ca và Lâu Nghiên đâu?

Ta kìm nén cả người run rẫy chạy ra khỏi đình viện, chạy ra khỏi khoảnh sân trước nhà và chạy ra sườn núi, và ta thấy, ta thấy cha và Ngu ca bị trói gô ở đó, Lâu Nghiên khép nép đứng cạnh một ông lão và hai người đàn ông cỡ tuổi cha ta.

"Cha! Ngu Ca!", ta gọi lớn, nhưng không lập tức chạy đến, ta dù chỉ mới mười tuổi nhưng không ngốc đến hết thuốc chữa, ta biết bọn người trước mặt chính là những kẻ giết hại gia đình ta và bắt phụ thân ta.

"Mộc Nhĩ, chạy đi!", cha và Ngu Ca thét lên, nhưng ngay lập tức bị một cước của hai người đàn ông làm lăn quay .

"Thả họ ra!", ta hét lên với Lâu Nghiên, nhưng chàng lại cúi mặt lắc đầu.

"Lâu Nghiên!", ông lão chợt lên tiếng, "Giết nó!"

"Không được!" cha hét to "Chuyện này không liên quan đến nó, nó chỉ là một đứa trẻ!", nhưng ông lão vẫn mang bộ mặt giá lạnh, đưa cho Lâu Nghiên một thanh chủy thủ, đánh mắt ra hiệu. Trong khoảnh khắc, ta cảm thấy trái tim mình tan ra khi nhìn thấy đôi mắt mê mang, kinh ngạc, hoảng hốt, và không nỡ của chàng. Ít ra chàng cũng đã do dự. Ta bi ai nghĩ.

Nhưng cuối cùng chàng vẫn chọn nghe lời ông lão, nắm trong tay thanh chủy thủ, chàng từng bước đi về phía ta, mỗi bước chàng giẫm lên đá như mỗi bước giẫm vào lòng, vào sự tín nhiệm của ta vậy. Hai tay nắm chặt vạt áo đến nhàu nhĩ, ta tiến lên một bước, và ngẩng mặt lên nhìn chàng, phát hiện ra vẻ mặt bất đắc dĩ và sợ hãi đó của chàng cũng chỉ có mình ta.

"Mộc Nhĩ, chạy đi!", cha ta bị đạp ngã ra đất, Ngu Ca cũng khóc đến lạc cả giọng, nhưng ta vẫn tiến về phía trước, chàng, sẽ giết ta thật sao?

"Lâu Nghiên, nhớ kĩ, nó là tế phẩm đầu tiên của con, phản ánh cách hành sự của con sau này, vì vậy, làm cho đẹp vào!", một người đàn ông cất lời.

"Dạ!", Lâu Nghiên nhìn ta đáp, ta thấy hình ảnh phản chiếu của ta trong mắt chàng, tóc tai hỗn độn, khuôn mặt yêu quái đáng sợ, quần áo cháy xém vài chỗ và dính đầy máu của thân nhân khi ban nãy ôm lấy thi thể của họ, lôi ra khỏi tòa đình viện vẫn còn đang bốc cháy.

"Ngươi có thể thả cha và Ngu Ca của ta không?", ta nhỏ giọng nài nỉ.

"Không thể.", chàng trầm mặt.

"Vậy ngươi sẽ giết ta sao?", ta ngây ngốc hỏi.

"Đúng vậy."

"Ta là bạn duy nhất của ngươi mà!", ta nhìn chằm chằm vào mắt chàng.

"Không phải."

"Thế ta là gì của ngươi?"

"Tế phẩm."

"À!", ta nghe âm thanh vỡ vụn của trái tim mình.

Ta mười tuổi chính thức nhận ra lỗi lầm của mình, chính thức ý thức được những lời khuyên của các cô chú là đúng, chính thức ý thức được chàng đã hủy đi sự sống trong gia đình ta, chính thức ý thức được...ta đáng chết. Ta không nên cho chàng biết đường lên núi, không nên dẫn sói vào nhà!

"Vậy, giết ta đi! Ta sẽ cùng với gia đình ta đoàn tụ dưới suối vàng! Nhưng mà Nghiên à, ngươi là người bạn duy nhất của ta, vậy, ta có thể thỉnh cầu ngươi một việc không, rằng hãy chôn cất cho gia đình của ta cùng nhau!", ta ảm đạm nhìn chàng và phát hiện mắt chàng đỏ hoe, nước mắt từng giọt từng giọt tuôn ra, nhưng duy chỉ có ta nhìn thấy điều đó. Chàng có lẽ cũng không hy vọng chuyện sẽ xảy ra như vậy! Thật ngốc khi đến tận bây giờ ta vẫn còn biện hộ cho chàng!

Ta mười tuổi, chàng mười ba tuổi. Cha vì muốn chữa trị khuôn mặt cho ta vì thế bắt cóc trưởng tôn Lâu gia là chàng để trao đổi Thủy Liễm dược.

Ta mười tuổi, chàng mười ba tuổi. Ta là tế phẩm của chàng, là người đầu tiên chàng giết.

Ta mười tuổi, chàng mười ba tuổi. Gia đình ta tan nát, ta sắp chết dưới chủy thủ của chàng.

Ta mười tuổi, chàng mười ba tuổi. Khi thanh chủy thủ cắm thẳng vào ngực, ta nghe bên tai lời xin lỗi thổn thức của chàng và những giọt nước mắt ấm nóng rơi trên mặt.

Ta mười tuổi, chàng mười ba tuổi. Trong những giây phút sau cuối, ta hốt hoảng nhìn thấy cha và Ngu Ca chợt vùng ra khỏi dây trói, đánh bay hai người đàn ông trung niên, đánh bay ông lão, đánh bay cả chàng và ôm lấy ta cùng lao đầu xuống vực. Và, cảnh tượng cuối cùng trước khi ta mất đi ý thức chính là cánh tay đang vươn về phía ta và vẻ mặt thống khổ đến chết lặng của chàng.

Ta mười tuổi, chàng mười ba tuổi. Ta Trác Mộc Nhĩ đã quen biết chàng trai tên Lâu Nghiên.

Ta mười tuổi, chàng mười ba tuổi. Vĩnh biệt chàng, người bạn duy nhất của ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro