Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngu Ca

Ta cẩn thận bê khay thuốc vào phòng, nhẹ nhàng đặt bát thuốc bốc khói nghi ngút xuống chiếc tủ nhỏ cạnh đầu giường rồi khẽ khàng ngồi xuống chiếc ghế đẩu gần đó. Bầu không khí tĩnh lặng đến kì dị trong phòng khiến lòng ta trầm xuống, rung rung vành tai, với nhĩ lực cực nhạy của võ giả nhất lưu trên giang hồ như ta ấy vậy mà lại hiếm lắm mới nghe được nhịp tim yếu ớt của người nằm trên giường truyền đến.

Bà mẹ nó! Ta lầm bầm chửi rủa trong lòng. Nếu biết trước chuyện sẽ đi đến bước này, lúc nhỏ ta nên đi bái một thần y làm thầy mới phải. Càng nghĩ càng tức, ta quay phắt đầu ra cửa, hai mắt trừng trừng nhìn một nam nhân thân vận hỉ phục nhuộm màu máu tươi vừa mới xẹt vào phòng. Bởi vì võ công của hắn còn trên ta nửa bậc nên ta không thể ngăn hắn lại được, mà dù có ngăn được thì đã sao, nhìn trên mặt mũi của cha nuôi và Mộc Nhĩ thì ta cũng phải cho hắn vào. Lúc này, nam nhân đã đứng lặng bên giường, khuôn mặt anh tuấn trắng nhợt đến dọa người, và ánh mắt hằn những tia máu như muốn nứt toát cả ra, ánh mắt hắn cứ nhìn chằm chằm vào thân ảnh bạch y trên giường thiếu điều muốn xuyên thủng thân thể mỏng manh, đơn bạc ấy.

Ta mấp máy môi, muốn phun ra vài lời châm chọc nhưng nhìn đến bộ dạng tàn tạ của hắn lúc này lại thôi, dù sao mấy hôm nay, vì cầu danh y cho Mộc Nhĩ đã khiến cho hắn trả giá rất nhiều, không nói đến vật chất, chỉ nhắc đến tinh thần thì người có mắt đều thấy sự suy sụp và đau thương hiển hiện trên khuôn mặt hốc hác của hắn và những lần thức trắng canh giữ bên giường bệnh của Mộc Nhĩ lúc đêm về.

"Nàng vẫn chưa tỉnh sao?" thật lâu, thật lâu sau, ngay khi ta sắp không nhịn được muốn giả vờ an ủi vài câu thì hắn lại mở miệng hỏi.

"Chưa." ta đáp. "Chung thần y bảo đến khi nào nàng muốn tỉnh thì không cần gọi nàng cũng sẽ tỉnh." ngụ ý, vì không muốn gặp ngươi nên nàng mới chấp nhận trầm mê như vậy mãi.

"Thế à?", nam nhân làm như vô tâm mở miệng, thế nhưng cơ thể không tự chủ được run lên đã bán đứng nội tâm chẳng dễ chịu gì của hắn lúc này. Không nén nổi tiếng thở dài sâu kín, ta chạm vào bát thuốc đã trở nên âm ấm, nhét nó vào lòng bàn tay lạnh ngắt của hắn, và đánh trống lãng sang chuyện khác.

"Cha của ta đâu rồi?"

"Đang trả thù."

"À, vậy còn người Lâu gia?"

"Bị trả thù."

"Ngươi không ngăn cản à? Dù gì với tính tình của cha thì rất có thể người nhà của ngươi sẽ bị chỉnh chết đó!" ta mở to mắt giả đò ngạc nhiên.

Thật ra, hợp tác với hắn cũng đã năm năm, cách làm của hắn như thế nào ta đã rõ một hai, thế nhưng để nhận xét toàn diện con người hắn ra sao thì cả hai cha con ta đều không thể cam đoan rằng mình có thể nói chính xác được.

Dù là vậy, ta biết, hắn rất nguy hiểm, sự nguy hiểm toát ra từ sâu trong đôi con ngươi sắc lạnh, nụ cười trào phúng lãnh khốc và vẻ mặt quyết tuyệt khi tuyên bố sự sống chết của một nhóm người. Người như hắn liệu có thật lòng với em gái của ta không? Đã hơn một lần ta thầm trăn trở vấn đề này.

Còn nhớ lần đầu tiên gặp hắn, khi Mộc Nhĩ quá thân thiết và tin tưởng hắn thì ta đã có dự cảm chẳng lành. Dự cảm của một thằng nhóc mười lăm tuổi có vẻ không đáng tin lắm nhưng chẳng phải sau cùng đã ứng nghiệm sao? Thảm án diệt môn ngày nào vẫn còn in hằn trong kí ức của ta. Có lẽ ta đã từng hận tên nam nhân này khi hắn chẳng màng đến tình nghĩa mà động thủ với Mộc Nhĩ, có lẽ ta đã từng hận người nhà Lâu gia đã bày ra cái màn kịch đáng khinh bỉ kia chỉ với mục đích kích phát sự tàn nhẫn bên trong con người của hắn, và có lẽ ta đã từng hận mình quá nhỏ yếu, chỉ biết trơ mắt nhìn thân nhân của mình, từng người từng người ngã xuống.

Cũng chính vì chữ "hận" này, mà ta và cha đã sáng lập ra môn phái Báo Thù với hoạt động chính là thu nhận những người gặp hiểm họa diệt môn như bọn ta, và cùng họ tích súc lực lượng chờ đợi cơ hội báo thù. Nghe có vẻ là chuyện không tưởng, thế nhưng môn phái non trẻ của ta đã thật sự làm được, bằng chứng là chỉ trong vòng mười năm, danh tiếng của bốn chữ "môn phái báo thù" đã trở nên vừa đáng sợ vừa đáng khâm phục trong lòng của người trong giang hồ. Giáo chúng của bọn ta lúc này cũng đã tăng lên hàng trăm vạn chứ chẳng phải chỉ vỏn vẹn mười người như Tuyệt Tình giáo năm xưa nữa. Thành tựu của ta và cha coi như là đáng để người người hâm mộ và ganh tị rồi, thế nhưng nếu so với tên nam nhân kia thì chẳng khác nào so nắm đấm của trẻ con với người trưởng thành.

"Ngu Ca, con phải nhớ, đừng bao giờ làm kẻ thù của Lâu Nghiên! Nhưng tuyệt đối cũng đừng nên làm bạn. Hắn, theo một ý nghĩa nào đó, là một tên điên đã mất khống chế. Mà tiếp xúc với một tên điên, cả bạn và thù đều có thể gặp nguy hiểm.", lời nói của cha chợt văng vẳng bên tai khiến ta rùng mình.

Còn nhớ năm đó, chính hắn đã tìm ra tung tích của ta và cha, dưới sự đề phòng và nghi ngại của bọn ta đã bày ra những hành động thiện chí với quyết tâm hợp tác lâu dài. Có thể nói, Báo Thù phái của chúng ta có thể bình an phát triển đến ngày hôm nay, mà không chút sợ hãi các môn phái khác gây hấn, một nửa công lao là do có chỗ dựa vững chắc của hắn, một nửa còn lại mới là do lực lượng bưu hãn với ý chí điên cuồng trả thù của giáo chúng trong phái.

"Vậy ngươi định xử trí bọn người Lâu gia ra sao?", ta tò mò hỏi.

"Để cha ngươi chơi chán rồi giáo chúng của ngươi giết.", Lâu Nghiên thờ ơ nói, trong khi hai mắt vẫn không rời khỏi thân ảnh trên giường.

"Bà mẹ nó, ngươi định để Báo Thù phái của bọn ta chịu tiếng xấu thay ngươi à?", ta không nhịn được la lên, hai con ngươi bốc hỏa nhìn chằm chằm vào cái tên đầy bụng đen tối trước mắt. Thật không ngờ, bây giờ Lâu gia đã sắp diệt môn đến nơi rồi mà hắn ta vẫn còn có tâm tình diễn trò giả nhân giả nghĩa. Mặc dù môn phái của ta không sợ giết thêm mấy người, giáo chúng của ta còn rất sẵn lòng nữa là khác bởi lẽ có đến hai phần ba số giáo dân của bọn ta là người bị Lâu gia hại mà, thế nhưng nói gì thì Lâu gia cũng là gia tộc quan lại lâu đời, bên trong mục rỗng, thối nát nhưng bề ngoài vẫn là công thần trong mắt lê dân bách tính. Đùng một phát, muốn diệt môn nhà họ Lâu, không sợ bị triều đình truy nã nhưng cũng sợ nước bọt của dân chúng cả nước dìm chết à nha! Không, không, cái việc biết chắc là lỗ này Ngu Ca ta đây không thèm!

"Ta sẽ tung ra những tội ác mà bọn chúng đã làm!", như biết tỏng ta đang nghĩ gì, Lâu Nghiên nhàn nhạt đáp. Kì thực, ta cũng có chút thông cảm cho hắn, dù sao, thân là gia chủ tương lai của một gia tộc danh giá cả nước, lại tự tay chỉ định kế hoạch diệt môn gia tộc mình. Nghĩ trước nghĩ sau cũng thấy hắn là kẻ đau khổ nhất. Nhưng khi ta chưa kịp thốt ra vài lời an ủi cũ rích, hắn lại tiếp lời, "Ta muốn cả gia tộc này suốt đời suốt kiếp bị người đời phỉ nhổ."

"Bà mẹ nó!" ta trợn tròn mắt, không nhịn được lại chưởi thầm hai ba câu trong lòng. "Vậy còn người Lâm gia, dù sao bọn họ cũng không có nhiều liên quan, mà ngươi cũng đã làm lễ thành hôn, cưới hỏi đàng hoàng Lâm gia nhị tiểu thư rồi còn gì, bây giờ còn mặc lễ phục nữa là!", ta giả vờ giả vịt nói, nhìn hắn với vẻ châm chọc. Mặc dù ta biết, cái lễ thành hôn này là bước quyết định trong toàn thể kế hoạch báo thù của chúng ta. Mà bởi vì mấy ngày nay tất bật xử lí chuyện hai nhà Lâu – Lâm và bệnh tình của Mộc Nhĩ nên ngay cả thời gian thay y phục mà hắn còn không có nữa là.

"Lâm gia à?" hắn nhếch miệng cười khẩy "Ta tiếp quản rồi!"

"Ta tuyệt đối, tuyệt đối không đồng ý em gái và hắn đến với nhau!" ta một lần nữa trợn to mắt nhìn trời, trong lòng lại một lần nữa rít gào.

"Ấy mà, ý ngươi là tiếp quản luôn Lâm gia tiểu thư à, hừ, ngươi là đồ phụ bạc, ta sẽ đem Mộc Nhĩ đi!" Ta đại nghĩa lẫm liệt, hùng hùng hổ hổ xộc tới bên giường, vươn tay, chuẩn bị cướp người, nhưng chưa kịp đụng tới một góc áo thì đã bị một cước của hắn đá bay.

"Bà mẹ nó Lâu Nghiên! Ta nhớ kĩ ngươi rồi!" trong khi còn lơ lửng trên không trung, đụng bay cửa phòng, đụng ngã vài cái cây trong vườn, và cuối cùng bị vướng vào một nhánh đại thụ to đùng, ta vận sức gào lên một hơi, lệ rơi đầy mặt. Chắc có lẽ vì bộ dạng ốm yếu, bệnh tật của hắn che mờ mắt mà ta quên, võ công của cái tên thâm độc kia vốn trên ta nửa bậc.

Một năm sau khi sự kiện diệt môn của Lâu gia xảy ra, môn phái Báo Thù do Ngu Ca ta đây làm môn chủ đã phát triển đến một độ cao mà các phái lớn có bề dày mấy trăm năm phải ngóng cổ ngước nhìn. Danh vọng của phái ta đã như mặt trời ban trưa, ta nghĩ chỉ cần hai năm nữa thôi, khi đại hội võ lâm được tổ chức, phái ta cũng sẽ nhận được thiếp mời danh dự rồi. Càng nghĩ càng hài lòng, ta vừa ngẩng mặt lên trời cười dài vừa đi bộ trên đường, nhưng nụ cười trên mặt đột nhiên đông cứng khi nhìn thấy một hàng dài đại phu ra ra vào vào trước đại môn nhà mình. Theo bản năng nghĩ đến em gái, ta ba chân bốn cẳng xông vào nhà, quên bẵng đi khả năng khinh công siêu việt.

"Có chuyện gì? Cha? Lâu Nghiên? Cha?" ta hoảng hốt hét lên khi nhìn thấy hai người như bị định thân trước cửa phòng của Mộc Nhĩ. Sắc mặt của hai người có vẻ kì dị, không phải bệnh tình của Mộc Nhĩ trở chứng rồi đó chứ!

"Cha!" ta hồi hộp kêu lên.

"A, Ngu Ca à!" cha ngẩng khuôn mặt xanh mét nhìn ta.

"Mộc Nhĩ nó!" nói rồi ông chợt thở dài.

"Lâu Nghiên!" biết không thể hỏi thêm gì, ta quay sang hỏi tên nam nhân anh tuấn bên cạnh, nhưng hắn ta lại chẳng buồn đối hoài gì tới ta, khuôn mặt so với cha còn xanh hơn, hai mắt so với cha càng đỏ hơn không ngừng nhìn chằm chằm vào căn phòng của trước mặt.

"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!" ta bực bội, định xông vào nhưng cha lại kéo tay ta lại, ông nhìn ta rồi mấp máy đôi môi khô khốc "Mộc Nhĩ sắp sinh!"

"Cái gì?" ta thét lên "Chẳng phải Chung thần y đã cho thuốc kéo dài sinh nở rồi sao, các người thừa biết nếu để đứa bé sinh ra, cơ hội sống sót của nàng ấy sẽ bằng không cơ mà! Lâu Nghiên, đồ vô dụng, ngươi chọn hài tử của ngươi và vất bỏ em gái của ta sao?" ta giơ tay cho hắn một đấm vào mặt, nhưng bất ngờ là hắn không né tránh gì, mặc dù vậy cơn giận dữ của ta vẫn chẳng chút tiêu tan.

"Là Lâm Thiến đã tráo thuốc!" cha ngăn lại nắm đấm kế tiếp của ta, thở dài nói.

"Con phải giết ả!" ta lại hét lên.

"Lâu Nghiên đã giết nàng rồi!"

"Hừ, ai tin chứ, chẳng phải tên khốn đó đã cưới ả ta vào nhà sao? Có một người vợ như hoa như ngọc thổi gió bên tai cả năm trời như thế, hắn đã vứt Mộc Nhĩ nhà chúng ta lên chín tầng mây từ đời nào rồi." còn chưa đợi nói hết lời, ta đã vùng khỏi cánh tay của cha, túm lấy hai vai của Lâu Nghiên, quát vào mặt hắn, "Nếu hôm nay em gái ta chết, thì ngươi cũng đừng sống làm gì nữa!", đoạn đẩy hắn sang một bên rồi nóng ruột đạp cửa phòng, bước vào bên trong.

"Ông chủ!" Bọn nha hoàn vừa thấy ta và cha đi vào đều nhất loạt quỳ xuống, năm, sáu bà đỡ cũng sắc mặt sợ hãi đến phát run. Ta nhìn bộ dạng sắp chết đến nơi của họ mà niềm hi vọng chìm xuống đáy cốc, nếu như Mộc Nhĩ có bề gì...

"Sao không chăm lo cho em gái của ta, quỳ hết ở đây làm gì?" ta giận dữ quát lên, nhưng sắc diện hòa hoãn chút xíu khi nhìn thấy Chung thần y từ trên giường của Mộc Nhĩ đứng dậy, phất tay bảo đám nha hoàn tránh sang bên, ta đi về phía giường.

"Chung thần y, em gái của ta..."

"Trác môn chủ!", Chung thần y nhíu đôi mày ngài, hướng đôi mắt trong sáng hữu thần nhìn về phía ta, và chất giọng như gió xuân thấm mát lòng người của nàng khiến tâm trạng lo lắng của ta trầm tĩnh lại, hừ, có đệ nhất thần y Chân Diệc quốc ở đây, tiểu muội của ta nhất định sẽ được cứu thôi.

"Ngài còn nhớ những lời mà ta nói về thương thế của Trác tiểu thư cách đây một năm chứ?"

"Ta nhớ...nhưng sao?" ta gãi gãi đầu, bất an hỏi.

"Lúc mười tuổi, Trác tiểu thư từng bị chủy thủ làm trọng thương, mặc dù không nguy hiểm tính mạng nhưng xương cốt của nàng đã bị tổn thương không nhẹ, thân thể suy yếu, năm hai mươi mốt tuổi, nàng lại bị chủy thủ làm trọng thương, mũi nhọn lại hướng vào vết thương cũ lần nữa. Bởi vì nàng đã dùng toàn bộ sức lực trong cú đâm đó nên chủy thủ đã chạm tới tận tim, có thể nói, chỉ còn một khoảng cách nhỏ như hạt cát nữa thôi là trái tim nàng đã bị xuyên thủng. Lại nói, bên trên chủy thủ có độc, Huyết độc, khiến cho người ta chảy máu cho đến chết. Trái tim của nàng lúc này chịu áp lực không nhẹ, cộng thêm tinh thần bị đả kích, nên cơ thể nàng mới lâm vào trạng thái hôn mê. Nếu bệnh trạng chỉ có bao nhiêu thì ta dám cam đoan sẽ trả lại cho các ngài một Trác tiểu thư khỏe mạnh. Nhưng nàng lại mang thai."

Chung thần y không nhịn được thở dài, ẩn sâu trong đôi mắt trong trẻo là cảm xúc bất lực khôn tả, ta biết rất rõ, vì đó cũng chính là cảm xúc của ta lúc này.

"Ta có thể giúp các ngài bảo trụ tính mạng của nàng và đứa bé, nhưng ta không thể giúp nàng sinh nở được. Phá thai lại càng nguy hiểm đối với sức khỏe của nàng, ta chỉ còn cách kéo dài thời gian lâm bồn của nàng mà thôi. Không ngờ sự việc cuối cùng lại thành ra như vậy, Trác môn chủ, ta nói nhiều như vậy, cuối cùng chỉ muốn hỏi ngài một điều thôi, ngài, sẽ cứu nàng ấy hay cứu đứa bé?"

"Tất nhiên là cứu em gái của ta rồi!" ta nói như đinh đóng cột.

"Cứu đứa bé!" một giọng nói mềm nhẹ cất lên, theo bản năng ta định hét lên phản bác nhưng lời nói đến miệng chợt khựng lại, trái tim ta đập như trống bỏi khi nhận ra đây là giọng nói của em gái nhà mình, mặc dù hai mắt nàng vẫn nhắm nghiền nhưng hai cánh môi nhợt nhạt đang mấp máy kia rõ ràng đã chứng minh người vừa lên tiếng chính là nàng, em gái của ta đã tĩnh lại rồi, "Anh cả, cứu đứa bé!", con bé thều thào lặp lại.

"Nàng chắc chứ?" Chung thần y vẻ mặt như đã biết trước, chỉ nhấn mạnh câu hỏi lần nữa. "Nàng đã biết quá trình mà còn..."

"Quá trình gì?" ta bắt được điểm quan trọng.

"Là phải mổ bụng, lấy đứa bé ra!" Chung thần y nhíu mày nói.

"Ta không hiểu, mổ bụng thì có gì nguy hiểm chứ? Ta nghe nói nàng đã từng giúp cho phụ nhân sinh mổ cơ mà!" ta sốt ruột nói.

"Trác môn chủ vẫn chưa nhìn ra sao? Nàng ấy...chính là nửa tỉnh nửa mê."

"Cái gì?" ta lặng cả người, còn cha ta, nguyên ngày hôm nay ta cứ thấy ông ấy có vẻ trầm tĩnh hẳn đi bỗng dưng lên tiếng.

"Chung thần y hãy làm theo yêu cầu của Mộc Nhĩ đi!"

"Không thể được!" ta gào lên.

"Cứu đứa bé!" đúng lúc này, nhân vật mà ta không bao giờ mong đợi, Lâu Nghiên, cũng đã xuất hiện. Hắn cũng phát điên như cha ta, vậy mà lại đồng ý cho Mộc Nhĩ đi chịu chết. Đến giờ thì lời của ta đã chẳng còn tác dụng nào nữa cả! Bà mẹ nó, các người thật là không thể hiểu nổi mà! Ta tức giận vò vò đầu. Cảm giác mình không thể cứu lấy đứa em mà mình thương yêu từ bé khiến cho ta muốn phát điên.

"Ta muốn là người mổ!" ngay khi ta sắp nổi đóa lên thì chất giọng bình tĩnh của Lâu Nghiên bỗng vang lên.

"Ý ngươi là gì hả? Ngươi định giết nàng ấy lần hai cơ à!" ta hét ầm lên, thiếu điều muốn tặng cho tên thâm độc kia một đấm nữa, nhưng lại bị cha kéo lại, nhịn không được, ta cũng gào lên với ông.

"Cha, ngài làm sao vậy? Con gái của ngài sắp chết đến nơi rồi, sao vẻ mặt ngài lại có thể bình tĩnh như vậy, rốt cuộc không phải là con ruột nên được quyền bỏ mặc chứ gì!"

"Chát!" ta bị một cú tát như trời giáng làm lệch mặt, đến lúc này mới nhận ra mình lỡ lời, ta định thốt ra vài câu xin lỗi nhưng nhìn dáng vẻ kích động của ông nên nuốt luôn lời định nói vào bụng.

"Ta nuôi con bé hơn hai mươi năm, ngươi thấy khi nào thì ta không thương nó, ta chỉ hối hận vì đã không để nó ở bên cạnh, khi nó đề nghị một mình sống mười năm trong rừng thì ta đã biết trong tâm nó nghĩ gì, ngươi cái tên thô lỗ không chịu ngẫm lại xem vì sao nó nhất quyết không chịu ở cạnh chúng ta, là vì nó tự trách, nó muốn sống cô độc đến già để dày vò bản thân, để làm nguôi đi cảm giác tội lỗi trong tâm trí nó. Còn nhớ năm đó ngươi trách ta nói cho Lâu Nghiên biết chỗ ở của Mộc Nhĩ để hắn đến đó ẩn náu, thoát khỏi đám người truy sát, nhưng ngươi có biết nỗi khổ tâm của ta không, ta chỉ muốn hắn ta có thể giúp cho Mộc Nhĩ vui vẻ hơn mà thôi. Đến giờ phút này, ngươi lại lần nữa trách ta, Ngu Ca, ngươi ngốc lắm, chẳng lẽ ngươi không nhận ra trong lúc chúng ta đứng đây tranh cãi với nhau thì tính mạng của con bé đã đi đến hồi cuối rồi sao? Ngươi nhìn đi, chỉ nói mấy câu thôi, mà nó lại lâm vào hôn mê nữa rồi! Thời gian lựa chọn đã chẳng còn gì nữa cả! Không lẽ ngươi muốn nhìn em gái của ngươi, con gái của ta chết không nhắm mắt sao?", nói xong chữ cuối cùng, cha như già đi cả chục tuổi, ông ngồi xuống chiếc ghế cạnh đó, cả thân thể già nua như phát run lên, hai mắt cũng đã đẫm lệ từ khi nào.

"Cha!" ta thở dài, rồi cũng làm theo ông, không nói thêm gì nữa mà ngồi xuống ghế, nhìn Chung thần y với vẻ chờ đợi. Thật ra, ta luôn tin tưởng khả năng của Chung thần y, ta tin tưởng nàng nói có thể cứu Mộc Nhĩ thì có thể cứu được. Nhưng giờ phút này, ai mà thèm nghe ý kiến của ta chứ, Chung thần y chắc chắn sẽ nghe lời cha ta, Mộc Nhĩ và Lâu Nghiên đi cứu đứa bé kia. Ta, một gã thô lỗ không có đầu óc chỉ còn biết ngồi chờ phán xét thôi.

"Lâu công tử!" Chung thần y chậm rãi nói "Trác tiểu thư có ba ý nguyện, một là cứu đứa bé; hai,...ngài sẽ là người cầm dao mổ."

"Được!" Lâu Nghiên bình thản đáp.

"Ý nguyện thứ ba chính là xin ta cầm cự cho nàng ba khắc, nàng muốn dành mỗi một khắc cho ba người quan trọng trong cuộc đời nàng."

"Ta biết rồi! Hiện tại, bắt đầu được chưa?" Lâu Nghiên nhíu mày hỏi, vẻ mặt không kiên nhẫn của hắn khiến bàn tay ta ngứa lên. Thật muốn đấm vào mặt hắn ta lần nữa!

"Được. Mời công tử lại đây, dụng cụ đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ cần ngài thực hiện theo đúng như trong tờ giấy này là được." Chung thần y nhẹ giọng nói rồi xoay người bước ra ngoài. Ta không nhịn được nói với theo:

"Chung thần y không lo lắng hắn ta sẽ không thể cứu được đứa bé sao?"

"Trác môn chủ, ta không tin Lâu công tử, nhưng ta tin vào niềm tin của Trác tiểu thư, nàng ấy đã nhất quyết cầu ta như vậy, ta chưa từng thấy ai tin vào một người như nàng ấy vậy!" nói xong lời cuối cùng, thân ảnh bạch y xinh đẹp của nàng cũng biến mất sau cánh cửa.

"Cái khỉ gì thế này! Thật đau đầu!" ta không nhịn được hét ầm lên, rồi theo bản năng liếc nhìn Lâu Nghiên, hắn ta đang cầm chiếc dao mổ trên tay, vẻ mặt thẫn thờ, trên trán đổ đầy mồ hôi. Thôi thì cứ tin tưởng hắn một lần đi! Ta phun ra một ngụm trọc khí, rồi kéo vị cha già đang ngơ ngác bên cạnh ra ngoài, không quên ngoái đầu nói với Lâu Nghiên một câu: "Khi nào xong thì gọi chúng ta! Đừng có hòng mà ăn gian hai phút của ta và cha đó! Hừ! Chả biết ngươi có cái gì mà đáng để Mộc Nhĩ tin tưởng."

—————————————————————————————————

Lâu Nghiên

Ta chưa từng cảm thấy bình tĩnh như giờ khắc này. Từ nhát dao đầu tiên cho đến khi lấy đứa bé ra khỏi bụng, giao cho bà đỡ sắp ngất xỉu vì sợ hãi bên cạnh, và cẩn thận khâu vết mổ ở bụng Mộc Nhĩ lại. Đúng vậy, ta thật sự bình tĩnh. Bình tĩnh như một con rối vô hồn. Đến khi nàng tỉnh lại, mở mắt nhìn ta, bảo rằng muốn gặp cha và anh cả, ta cũng vô cùng bình tĩnh, gật đầu và rời khỏi phòng. Có lẽ là hai phút như lời Chung Mộng Uyển đã nói, mà cũng có lẽ là hai khắc, hai canh giờ, hai ngày, hai tuần, hai tháng, hai năm, hay hai đời. Ta chỉ biết là khi cánh cửa kia mở ra lần nữa, ta nhìn thấy khuôn mặt bi thương, tuyệt vọng của Trác Ngu Ca và Trác Tu.

"Ngươi vào nhanh đi!" như mọi khi, Trác Ngu Ca vẫn không cho ta một vẻ mặt dễ nhìn, hắn luôn ghét ta ra mặt như thế, ngay cả khi em gái của hắn sắp chết mà hắn vẫn chẳng chịu nể mặt nói mấy câu hòa khí với ta.

"Ta và Ngu Ca mỗi người chỉ xài nửa khắc. Chỉ còn hai khắc thôi, ngươi, nhanh đi!" Trác Tu nhìn ta thở dài, rồi đẩy ta vào phòng, còn tinh tế đóng giúp cửa. Một năm qua, ông đã không còn dáng vẻ mạnh mẽ, khí thế như xưa nữa; sau khi giao hết chuyện trong môn phái cho Trác Ngu Ca, ông chỉ như một lão nhân hiền lành, túc trực, lo lắng cho bệnh tình Mộc Nhĩ.

"Cảm ơn!" ta thầm nói trong lòng rồi bước vội đến bên giường, cúi đầu nhìn xuống thân hình mảnh mai của Mộc Nhĩ, lúc này, nàng cũng ngẩng mặt lên nhìn ta. Lúc đưa nàng từ trong núi về đây, ta đã sai người lấy gốc Thủy Liễm dược duy nhất trong kho đưa cho cha nàng để ông ấy chế ra loại thuốc giúp nàng xóa đi vết sẹo hình nhện trên mặt, thành ra bây giờ, khuôn mặt của nàng đã khôi phục lại dáng vẻ như lúc ban đầu. Nàng xinh đẹp giống hệt mẹ nàng, nhưng bớt đi nhiều phần thành thục, quyến rũ; vẻ đẹp của nàng thuần khiết và mong manh như cánh hoa sớm nở tối tàn. Ta đưa tay chạm vào gò má trắng nhợt của nàng, nơi những giọt nước mắt vẫn còn chưa tan, trượt xuống đôi môi đầy đặn nhuốm màu bệnh tật, rồi cuối cùng nắm lấy chiếc cằm thon gọn.

"Nàng không phải là một người vợ tốt, chỉ mới không nhìn nàng chút thôi là nàng đã trốn khỏi tầm mắt của ta rồi. Nàng khiến ta tìm thật khổ!" Ta nhìn sâu vào đôi mắt phượng xinh đẹp của nàng, lầm bầm nói, rồi cúi người, chạm vào đôi môi nàng một nụ hôn.

"Chàng cũng không phải một người chồng tốt, chàng luôn đẩy ta rời xa chàng, không phải sao?" nàng đưa tay chạm vào khóe mắt của ta, như muốn lau đi giọt nước mắt vừa rơi ra, nhưng xúc cảm lạnh băng truyền tới từ những ngón tay thon dài lại khiến ta hoảng sợ. Ngồi xuống giường, ôm lấy thân ảnh nhỏ gầy vào lòng, ta như muốn dùng thân thể mình để sưởi ấm thân nhiệt đang dần hạ thấp của nàng.

"Chàng đừng làm vậy, không có tác dụng đâu, chúng ta chỉ còn lại một phút nữa thôi, chàng, chàng không có gì muốn nói với ta sao?

"Đừng rời xa ta!" ta khó khăn nói.

"Được." ta nghe giọng nàng như đang cười.

"Mãi mãi đừng rời xa ta!"

"Được mà."

"Nàng không định nói gì với ta sao?"

"Hãy sống, hãy chăm sóc con của chúng ta thật tốt, và hãy yêu thương nó luôn cả phần của ta, hãy là một người cha tốt, được không?" ta nhìn thấy ánh mắt kiên quyết trên khuôn mặt xinh đẹp nhưng trắng bệch của nàng.

"Hứa với ta đi, ông chồng ngốc nghếch của ta!"

"Nàng mới ngốc đó." ta giả vờ bình tĩnh, đánh lạc hướng.

"Ta muốn chàng đọc cho ta nghe bài thơ lúc nhỏ đã làm tặng ta!" nàng tựa đầu vào ngực ta, khép hai mắt lại, khóe môi mỉm cười dịu dàng khiến trái tim ta se lại.

"Được.", ta mấp máy môi, khẽ khàng đọc:

"Cô gái nhỏ, cô gái nhỏ có con nhện đỏ

Cô gái nhỏ, cô gái nhỏ dọa ta sợ lắm đó

Cô gái nhỏ, cô gái nhỏ tấm lòng son đỏ

Cô gái nh... Mộc Nhĩ, nàng, sao nàng lại trốn khỏi tầm mắt của ta nữa rồi!" ta không nhịn được ôm thật chặt Mộc Nhĩ vào lòng, chỉ có như thế mới khiến ta cảm thấy nàng vẫn còn bên cạnh mình. Khẽ cúi xuống, đặt vào môi nàng một nụ hôn lần nữa, ta ôm nàng cùng ngã xuống giường.

Lúc này, cửa phòng lại lần nữa mở ra. Trác Ngu Ca khuôn mặt âm trầm bước vào, hắn nhìn ta, không nói hai lời lập tức hét lên:

"Bà mẹ nó, Lâu Nghiên, ta có chết cũng không tha thứ cho ngươi!"

"Xin lỗi...và...cám ơn, anh cả!" ta nhàn nhạt nói, có lẽ là lần đầu tiên nghe thấy một kẻ kiêu ngạo như ta nói lời này, hắn trầm mặt trong ít giây rồi lại lầm bầm vài câu chưởi thề.

"Tội gì phải làm vậy!" Trác Tu vẻ mặt bi thương nhìn ta, ta nhìn thấy sự đau lòng trong đôi mắt mờ đục vì nước mắt của ông ấy. Ta biết, trong một năm qua, ông đã xem ta như con rể mà đối đãi, sai lầm hồi mười một năm trước mà ta gây ra cũng đã được ông tha thứ, vì vậy khi đối mặt với lão nhân này, ta đã bày ra lòng kính yêu thật sự. Ông ấy là một người cha tốt.

"Ngu Ca nói đúng, nếu như nàng ấy chết thì ta cũng chẳng còn thiết sống nữa! Chỉ vì ta mà nàng ấy đã sống trong cô đơn khổ sở và dằn vặt lương tâm cả đời rồi! Đường đến hoàng tuyền sẽ lạnh lắm, ta không nỡ lại để nàng ấy một mình!"

"Im ngay, ta sẽ đi mời Chung thần y quay lại!" Trác Ngu Ca vò vò cái đầu ổ quạ của mình rồi phóng người chạy đi.

"Không...cầ..." ta vội nói, nhưng lời chưa hết đã ói ra một búng máu, cảm giác vô lực dâng lên khiến ta suýt không thể giữ nổi thân thể Mộc Nhĩ trong lòng, hoảng hốt vì độc tính quá nhanh, ta vội nói với Trác Tu, "Phiền ngài mang đứa bé đến cho ta nhìn lần cuối."

"Được." nói rồi, ông tiến lại gần giường, và đặt đứa bé vào giữa hai người chúng ta, cảm giác máu mủ tương liên khiến sóng mũi ta cay cay, chỉ đưa tay chạm nhẹ vào khuôn mặt non nớt của nó thôi đã khiến lòng ta dâng lên cảm giác kề cận không rời. Nhưng, ta không hối hận trước quyết định đi theo Mộc Nhĩ của mình.

"Là con gái, ngươi đặt tên đi!"

"Hãy gọi là Hạ Vũ, cơn mưa mùa hè."

"Ta hiểu."

"Cám ơn, cha!" ta khẽ nói, và bắt gặp một tia chấn động trong mắt ông.

"Tốt, tốt, tốt!" nói liền ba chữ tốt, ông đưa tay đón nhận đứa bé từ tay ta rồi chạy vội khỏi phòng, không lâu sau, ta nghe từ bên ngoài vọng vào tiếng nức nở thê lương của lão nhân, tiếng mắng chưởi kèm gào khóc của nam nhân và một tiếng sấm sét đột ngột kéo theo âm thanh mưa rơi rào rạt.

"Vợ ơi! Có phải đã chờ ta lâu rồi không? Đừng vội, ta sắp gặp nàng rồi đây!" ta cúi đầu hôn lên vầng trán non mịn của Mộc Nhĩ, rồi nhắm nghiền hai mắt lại, trí nhớ không tự giác nhắc lại những chuyện mà chúng ta đã từng trải qua.

Ta đã gặp nàng như thế nào nhỉ? À, hình như đó là một đêm mưa mùa hè, ta là nạn nhân của một vụ bắt cóc, còn nàng chính là con gái của kẻ đã bắt cóc ta.

Và ta đã yêu nàng từ lúc nào đây? Ừm, có lẽ là khi ta nhận ra, mất nàng là điều hối tiếc nhất trong cuộc đời này. Thiếu nàng, thiếu tình cảm chân thành của nàng, ta, ta không còn cảm giác được yêu thương và yêu thương ai được nữa!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro