Chương 73: Sự Thật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Thần mang thai tới tháng thứ 8, cơ thể liền yếu đi rõ ràng. Thậm chí cô còn chẳng có sức lực để đi đứng nữa. Tần số cô nôn ra máu ngày càng dày, có vài bác sĩ chuyên môn đã khuyên cô nên đẻ mổ ngay lập tức mới kịp thời trị liệu.

"Tiểu thư, đứa bé đã được 8 tháng. Nếu hiện tại cô dùng phương pháp sinh mổ... Tuy đứa bé sinh ra có chút yếu nhưng mà sẽ không sao hết... Hơn nữa sẽ tốt hơn cho việc chữa bệnh cho cô... " Vị bác sĩ già này có chút khó xử, đây là lần đầu tiên hắn thấy bệnh nhân cứng đầu như vậy.

"Không sao tôi có thể chờ, đứa bé là hàng đầu... Tôi không muốn nó xảy ra chuyện gì ngoài tầm kiểm soát của mình." Thiên Thần cười nhàn nhạt nói. Cơ thể cô, cô biết rõ nhất. Dù thế nào nó cũng chẳng chống cự được bao lâu nữa. Vậy cứ thuận theo tự nhiên đi.

Rời khỏi phòng khám điều cô bất ngờ nhất là bản thân lại gặp Thẩm Vạn Cư. Đã lâu không gặp hắn ta khiến đôi bên có chút khó xử. Lần trước khi Trương Kỳ kết hôn là do hắn báo cho cô biết.

"Anh bị bệnh gì sao?" Thiên Thần mỉm cười hỏi, giống như hai người là những người bạn đã lâu không gặp.

Thẩm Vạn Cư có chút sửng sốt nhưng sau đó liền trở lại bình tĩnh, giấu đi biểu cảm của mình.

"Bị đau dạ dày... Còn em? Tới khám thai sao?" Hắn nhìn xuống bụng của cô, đã lâu không gặp cô gầy quá.

"Ừ..." Cô muốn rời đi.

"Anh có chuyện muốn nói với em." Thẩm Vạn Cư đột ngột nắm tay cô giữ lại.

Ở ngoài vườn hoa bệnh viện, hai người ngồi trên ghế đá. Thẩm Vạn Cư không biết nên bắt đầu từ đâu.

"Em biết chứng Alzheimer's chứ?"

"Có biết chút chút." Cô ngạc nhiên khi nghe thấy hắn hỏi mình như vậy, đây không phải là chứng bệnh nguy hiểm mà người lớn tuổi hay mắc phải sao?

"Bà nội của Trương Kỳ mắc phải chứng bệnh Alzheimer's... Lần trước ba anh có tới thăm bà ấy, nhưng bà ấy chẳng nhớ gì hết ăn nói lại lẩm cẩm. Cứ nghĩ rằng mình bị người của Trương gia hành hạ không cho ăn cơm." Thật ra hắn vốn không muốn để cho cô biết sự thật, hắn không muốn cô cùng Trương Kỳ quay lại với nhau. Nhưng lúc nãy khi thấy cô ở bệnh viện tiều tụy như vậy khiến hắn thực đau lòng. Trương Kỳ cũng bởi vì muốn tìm cô mà như phát điên lên.

"Thảo nào lần trước bà lại hành sự kì lạ như vậy." Đây vốn dĩ là điều cô băn khoăn trong thời gian qua, thảo nào Trương Kỳ thời gian đó lại hay vắng mặt. Thậm chí hôm kết hôn hắn lại thay đổi thái độ 180° khi thấy bà.

"Tiểu Thần, thật ra cậu ta không có phản bội em. " Thẩm Vạn Cư nói thêm.

"Vậy thì sao chứ? Tôi cũng chẳng có yêu anh ta... " Lời vừa nói xong tâm cô lại thấy đau nhói, cô đã không còn nhiều thời gian nữa làm sao mà có tư cách mà ở bên Trương Kỳ nữa?

Cô đặt tay lên bụng mình vuốt ve.

"Vạn Cư cảm ơn anh cho tôi biết sự thật. Cảm ơn." Thiên Thần.

"Tiểu Thần nếu muốn anh có thể gọi Trương Kỳ tới đây."

"Không cần! Hãy để anh ấy chăm sóc bà của mình." Bà nội của Trương Kỳ bị bệnh đã là cú sốc lớn đối với hắn, nếu để cho hắn biết cô cũng chẳng thể nào sống được bao lâu nữa liệu có phải quá tàn nhẫn với hắn không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro