Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi thấy chiếc xe lao đến như thể mất lái, khi xe chưa kịp dừng lại, người trên xe đã nhảy bổ xuống, một tay gỡ mũ bảo hiểm, dưới mũ là Lý Hoa Thành, chỉ thấy gương mặt anh tái xanh, chạy tới tôi.
Sao mặt anh trắng thế, hay là bị ốm? Tôi đẩy tay Âu Cảnh Dịch ra, đi vội tới với anh, anh kêu lên "Bông cúc nhỏ!"
Tôi dồn hết sức lực lao tới, ôm chặt anh. Anh cuống cuồng lo âu hỏi: "Em ra đây làm gì?"
Tôi cố nở nụ cười "Em... em rất nhớ anh!" Đã mấy tháng trời cạn kiệt sức lực, nói nốt câu đó, tôi mềm nhũn cả người, mắt tối sầm, rơi vào trong lòng Thành.
Tôi cuối cùng... đã quay về với vòng tay ôm của Thành.
Hôm đó, tôi ngủ thiếp đi trong vòng tay của Thành.
Khi tỉnh dậy, căn phòng toàn màu đen, tôi lờ mờ nhìn thấy Thành ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời hút thuốc.
Tôi lật chăn ra, anh ngoái đầu lại vứt điếu thuốc trên tay, đi tới ôm tôi đặt lên đùi anh. "Đỡ chưa em?"
Tôi gật đầu, chúi người vào ngực anh, nghe thấy con tim anh đập thình thịch, chỉ có nhịp tim anh đập mới khiến tôi yên tâm, cho tôi biết, tôi còn sống...
"Em gầy đi!" Anh ngửa cằm tôi lên, nhìn tôi nói điềm đạm.
"Chỉ vì anh!" một câu nói, đã gộp tất cả tình yêu của tôi, Thành ôm chặt tôi, mím môi không nói. Rất lâu sau anh mới than "Em trốn ra thế này ba mẹ em lo lắng chết!"
"Không bao giờ, họ đâu quan tâm em sống hay em chết!"
"Đừng tuỳ tiện thế, ngủ đi, mai anh dẫn em về nhà!" Nói xong Thành đặt tôi xuống, định đắp chăn cho tôi.
"Đừng, em sẽ không bao giờ về nhà nữa!" Tôi túm lấy áo anh, kêu to. "Em ghét ba mẹ em, em ghét họ!"
"Ngốc, nếu em giống anh, ba mẹ chết hết, thì sẽ chẳng thấy ba mẹ là đáng ghét nữa!" Tôi không hề biết Thành là một đứa trẻ mồ côi.
Trong bóng tối, tôi dường như phảng phất thấy tiếng thở dài, anh lẩm bẩm"
"Ba mẹ chỉ mong em tốt, anh không phải người đàng hoàng, theo anh sẽ khổ lắm".
"Trong tim em, anh tốt đẹp nhất". Tôi ôm chặt Thành, tự hôn lên môi Thành, một cái hôn vụng về.
Hai tay Thành co chặt, cúi đầu nồng nhiệt đáp trả, trong bóng tối không một tiếng động, chỉ có tiếng tim đập của hai chúng tôi, tiếng than dài.
Rất lâu, anh mới miễn cưỡng rời tôi ra "Ngủ đi!" Nói xong, anh đứng dậy đi ra.
"Vì sao anh không cần em?" Tôi kéo anh lại, bắt đầu vô cớ rơi lệ.
"Không phải không cần, mà là không thể". Thành quay đầu đi, cố ý mặc kệ nước mắt tôi, nhìn ra ngoài cửa sổ nói buồn phiền. Tôi mím môi, không nói một lời, anh cũng không nói gì lẳng lặng ra khỏi phòng.
Nhìn theo lưng anh, đột nhiên cảm thấy, tôi không thể để anh đi, anh là người đàn ông của tôi, của tôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro