Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không phải em nghĩ thế." Thực ra nhìn Lam không già, tôi cảm thấy chị ta nhiều nhất là cỡ ba chục.
"Không sao, sau này có gì cứ tìm tao, Hoa Thành bắt nạt mày, cũng cứ tìm tao! Thằng đó đẹp trai, mày nên giữ lấy nó!"
"Lý Hoa Thành không bao giờ như thế!" Anh ấy là hạnh phúc của tôi, tôi cũng là hạnh phúc của anh, anh sẽ không bao giờ bỏ đi.
Lam cười lớn, cười một cách kẻ cả: "Ôi tuổi trẻ thật thú vị!"
Lam có vẻ hoà nhã, ít ra còn hơn đại ca Long và bọn đàn ông, không dùng ánh mắt dị biệt nhìn tôi.
"Vì sao mọi người không thích em?" Tôi lấy dũng khí hỏi.
"Không phải là không thích, chỉ có điều mày ngây thơ quá, dễ bị người ta bắt nạt!" Lam thở dài.
"Lý Hoa Thành sẽ bảo vệ em..." Vì sao họ đều nói tôi yếu đuối? yếu đuối thì sao? Đã có Thành, ko phải thế sao?"
Vấn đề ở chỗ, nó mất quá nhiều thời gian để bảo vệ mày". Lam nhíu mày lại "giờ nó đã là thủ lĩnh, từ sáng đến tối chỉ chạy theo một con đàn bà, sẽ có chuyện!"
Tôi không hiểu câu đó, thủ lĩnh cái gì?
Lý Hoa Thành đã bỏ học một năm nay, trường học không còn là nơi anh dung thân nữa! Suốt một năm nay, anh chỉ đôi khi đi ra quán Karaoke, bar chơi, cũng rất ít khi thấy anh đua xe, thế thì anh thủ lĩnh gì?
Lam nhìn tôi khó hiểu, lại cười lên: "Không sao, chị thích mày. Mày theo chị, từ từ chị sẽ dạy!" Cái cười của Lam làm tôi bất ổn. Tôi phải học gì? Lý Hoa Thành giờ đang làm gì? Bỗng nhiên, có chút ngạt thở. Tôi cảm giác, dường như đang dẫm vào một vòng xoáy, sao sâu thế... sao đen thế... không thể ngoái đầu.
Tôi cuối cùng đã biết Thành làm gì, anh ta là côn đồ xã hội đen cai quản khu Ngũ Lý, dưới tay hơn trăm thằng, giúp đại ca Long quản lý các vũ trường, quán Karaoke, KTV trên địa bàn...
Tôi cũng biết vì sao anh lo lắng về tôi đến thế, những vết thương mới mọc trên người anh, tôi biết năm ba bữa công việc của anh lại động tới dao súng.
Có lúc tôi đã khóc thay anh khi băng vết thương, anh vẫn còn giữ được bộ mặt hí hởn giữ tay tôi, bông cúc nhỏ, kêu đi kêu lại bông cúc nhỏ, cứ như những vết chém trên người là giả vờ.
"Còn đau không?" Tôi thay băng mới, hỏi khẽ. Phát hiện đã mấy tháng nay tôi học được nghề mới, là rất biết cách băng bó. Bọn Âu Dương Dịch thỉnh thoảng cũng cắc cớ đòi tôi băng bó hộ.
Anh lắc đầu, kéo tôi ngồi lên, tay trái ôm eo tôi: "Em đẹp lắm..." anh ngửi hít cổ tôi, nói đùa.
"Vết thương chưa khỏi, không được!" Tôi đẩy anh ra, nghiêm mặt nói.
"Hôn anh đi." Anh kéo tôi lại trước mặt, nhìn tôi, ánh mắt trở nên sâu và thật.
"Anh buồn cười thật đấy." Tôi né đầu, hơi dỗi.
"Bông cúc nhỏ, hôn anh." Thành lại kéo tôi lại, hai tay ôm chặt tôi.
"Vì sao?" Sao hôm nay anh lạ thế...
"Chỉ có mỗi em, mới làm anh biết anh vẫn còn sống..." Thành gạt mớ tóc trước trán tôi, nói ảm đạm.
Cảm thấy muốn khóc quá, tôi thì nào khác gì anh? Chỉ có Lý Hoa Thành mới làm tôi cảm giác mình vẫn còn đang sống, anh là tâm thế giới của tôi.
Tôi đưa đôi môi tới, thành thật hôn lên, cho anh biết, tôi yêu anh biết bao, cần anh biết bao.
Anh dùng đôi môi lạnh băng không chút hơi ấm, dịu dàng đáp trả, chờ cho đến khi trái tim đập bình tĩnh lại, tôi rời khỏi nụ hôn, nhìn thẳng vào mắt anh, nói: "Bọn họ, họ không thích em..."
"Không sao, anh thích em là đủ." Anh mơn man tôi, giọng ấm áp, cảm động.
"Có phải em là... gánh nặng của anh?"
Tôi nghĩ đến lời Lam, hơi xót xa, tôi chỉ tuân theo trái tim tôi để yêu anh.. chỉ đơn giản yêu anh mà thôi.
"Nói linh tinh, em không phải đâu." Anh hơi đỏ mắt, tay ôm tôi kéo giật vào lòng.
"Lam, đại ca Long, cả bọn Âu Cảnh Dịch cũng nói em quá yếu ớt, sẽ thành gánh nặng cho anh..." Đi cùng Lam ba tháng nay, tôi đã dần hiểu ra cái từ "gánh nặng" mang hàm ý gì...
Sợ Lý Hoa Thành làm việc cảm tính; Sợ Lý Hoa Thành quyến luyến tôi nên không dám liều chết xông tới; Sợ có ngày ai đó dùng tôi để uy hiếp Lý Hoa Thành...
"Đúng, em là gánh nặng của anh, gánh nặng duy nhất." Thành ôm chặt tôi không cho tôi cựa quậy.
"Anh nói em biết, em không được phép chết, vì anh còn phải lo gánh em..." giọng điệu anh bình thường, như thể đang nói về người khác, nhưng tôi biết, đó là những lời anh nói từ tận tim...
"Hoa Thành, sau này làm gì, hãy nghĩ đến em được không? Em không muốn còn trẻ mà đã phải goá..." Tôi rầu rầu, vừa lo lắng vừa bất mãn dặn.
Anh cười phá lên: "Ngốc!"
Tôi ôm lấy Thành, cảm giác hơi ấm của anh, chỉ có thế tôi mới xác định được, thật sự anh vẫn còn đây, những năm tháng hạnh phúc vẫn còn đây. Nghe nhịp tim anh đập, tôi mới biết, tất cả vẫn chưa biến mất, vẫn còn trong tay tôi.
"Anh Thành, có người gây sự ở phía Bắc, bọn Phạm Đông". Nghe Tiểu Vương nói xong, anh lập tức đứng lên, mặt tỏ vẻ sừng sộ.
"Không phải lần trước đã cảnh cáo rồi à?" Tôi kéo tay anh, cúi nhìn tôi một cái, nắm tay anh lỏng hơn.
"Cảnh Dịch, mày trông Bông cúc nhỏ, Nhan Minh gọi mấy thằng theo tao".
"Em không ở lại đây đâu, em sợ lắm!" Anh định vứt tôi lại đây, tôi nắm chặt tay anh không bỏ ra, kiên quyết nói.
"Bông cúc nhỏ, có phải là đi xem kịch đâu, em vẫn phải ở đây, đừng đi làm phiền đại ca." Âu Cảnh Dịch kéo tôi ra, hơi khó chịu.
"Âu Cảnh Dịch, tôi không phải hoa trong nhà kính, mọi người đừng coi tôi là bình hoa!" Tôi không chịu nổi ánh mắt thương hại của họ dành cho tôi, Lý Hoa Thành nhìn tôi, vẫn kiên quyết.
"Cảnh Dịch ở lại trông nó, Nhan Minh, đi." Anh cúi xuống hôn lên trán tôi, đi khỏi phòng.
Trong phòng, chỉ còn lại tôi và Âu Cảnh Dịch, tôi cắn môi, co gối ôm chặt đầu. Âu Cảnh Dịch thì khoá trái cửa phòng, ngồi yên cạnh tôi.
"Bông cúc nhỏ, đại ca yêu em, thì mới không để em xuất đầu lộ diện." Hơn mười phút sau nó mới nói.
"Vì sao không để tôi lộ diện? Tiểu Quyên, bọn Ớt xanh đỏ ấy thì sao?" Tôi ngước lên nhìn, trong mắt toàn buồn bực...
"Đại ca làm gì không phải em không biết, bọn Ớt dám chém người, còn em dám không?" Nó đốt thuốc. "Đại ca càng ngày càng có địa vị, đắc tội hay làm khó chịu càng ngày càng nhiều người, chả nói người ngoài mà ngay cả người trong tay mình cũng phải đề phòng." Anh ta nhổ ra bụm khói thuốc, nói lạnh lùng, mất hẳn vẻ cợt nhả bình thường.
"Trên giang hồ đã đồn rồi, đại ca có con bồ yếu ớt như cành hoa chỉ búng phát là nát. Em bảo em ra mặt, rồi để người ta bắt mất thì đại ca biết làm sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro