Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh sẽ ra sao? Tôi không biết... Âu Cảnh Dịch rất ít khi gần tôi, rất ít nói chuyện với tôi. Tôi nghe xong, cảm thấy buồn bã, không biết nên làm gì... Nhìn đồng hồ, Lý Hoa Thành đi đã sắp nửa tiếng, tôi bắt đầu lo lắng, tôi muốn tìm anh quá.
"Âu Cảnh Dịch, tôi muốn đi tìm anh Thành"
Anh ta bất mãn huýt sáo "Tôi vừa nói rồi, không hiểu à?"
Tôi hằn học nhìn nó "Hiểu tôi cũng vẫn đi. Mọi người nói tôi yếu ớt, tôi không phải là cần học hỏi ư? Vĩnh viễn nhốt tôi trong cái ***g son này làm con sẻ lông vàng, sẽ chả bao giờ có tác dụng. Tôi là gánh nặng đây tôi chỉ càng ngày càng nặng mà thôi" Giận dữ nói một hồi.
"Tôi chỉ theo anh ấy, tôi học cách sống của các người, không được sao?"
Âu Cảnh Dịch ngẩn ngơ mất một lúc, lắc đầu "Tôi mà cho em đi, đại ca chém chết tôi".
Tôi nắm chặt cái ly thuỷ tinh "Mày không cho tao đi, tao kêu mày hiếp ********* tao, mày dám tin không?"
"Hả..." cằm nó rơi xuống đất.
"Mày bảo đại ca tin lời tao hay tin mày?" Tôi thách thức, lạnh lùng nói.
"Thôi được, đi thì đi. Có lẽ cũng đã giải quyết xong rồi, nhưng em phải đi theo đằng sau tôi đấy, không được cách xa quá."
Hắn thở dài đứng lên, rút thanh dao từ sau lưng ghế sô pha ra.
"Tao cũng không phải trẻ con ba tuổi." Tôi cởi tấm áo khoác của Lý Hoa Thành ra, sải bước ra khỏi phòng, Âu Cảnh Dịch lại đi theo sau lưng tôi. Ra khỏi phòng, tôi đi ra phía bắc, mỗi bước chân đi tim đập càng mạnh, quán pub không lớn.
Đi từ tầng ba xuống tầng hai khu Bắc, vài phút mà thôi, tôi thì càng bước đi càng khó khăn, bước sau khó nhấc chân hơn bước trước. Đi đến trước khu Bắc, tôi nghe thấy bên trong rất ồn ào.
Âu Cảnh Dịch chau mày, một tay giữ trên cửa "Bông cúc nhỏ, hay là đi về đi thì hơn, bên trong đang hỗn loạn lắm".
Tôi kiên quyết lắc đầu, gạt tay nó ra, mở mạnh cánh cửa, nhìn thấy một cảnh tượng mãi mãi không thể nào quên.
Cửa vừa mở, trong sảnh lớn hơn hai chục người đều ngoái nhìn tôi, và tôi, tôi nhìn thấy một Lý Hoa Thành xa lạ, sát khí đằng đằng tay cầm xích sắt, chân giẫm lên mặt một người đang nằm dưới nền nhà.
Anh ngoái đầu nhìn thấy tôi, đôi mắt vừa kinh hãi vừa giận dữ. Bỗng nhiên, Âu Cảnh Dịch đưa tay giật mạnh tôi "Cẩn thận!" Một chai thuỷ tin vỡ bay thẳng từ trước mặt đến đập bốp vào trán tôi... Máu từ đầu tôi chảy thành mành xuống, đau đớn từ đầu xuống.
"Bông cúc nhỏ, tóm lấy con đấy!" Một người tuổi chạc Lý Hoa Thành hét lên, vài đứa xông đến. Tôi còn chưa kịp phản ứng Âu Cảnh Dịch đã lôi tôi ra sau lưng, khai đao, máu tung tán loạn trước mắt tôi...
"Bảo vệ chị Hai" Nhan Minh và đồng bọn xông tới, bao vây tôi. Hiện trường rất hỗn loạn, không biết ai là ai nữa, cũng chả biết ai là địch ai là thù, đột nhiên Âu Cảnh Dịch kêu khẽ, máu ở tay trái chảy ra.
"Âu Cảnh Dịch!" Tôi quên vết thương của mình, ôm lấy tay hắn, hắn hất văng tay tôi ra.
"Đứng ra đằng sau tôi ngay, đứng im đấy!"
Nhan Minh thay hắn chống đỡ, hắn vội vã kéo tôi lùi vào góc tường, che cho tôi phía sau. Lại một tiếng kêu ai oán, tôi thấy Lý Hoa Thành cầm ghế, tàn nhẫn đập mạnh vào thằng côn đồ đã kêu bắt tôi lúc trước, kéo dây xích sắt, choàng lên cổ nó, dùng lực siết mạnh, thằng người đó mặt trở nên xanh lè.
"Phạm Đông, bảo bọn nó dừng tay!" Anh hung hãn nói, sát khí lạnh lùng.
"Dừng, dừng, dừng...tay" Phạm Đông giãy giụa, hai chân đạp đạp đất, nói hổn hển.
Hai băng đảng ngừng chiến, thủ hạ của Phạm Đông nắm chặt vũ khí, mắt nảy lửa nhìn chúng tôi.
"Thằng nào đập chị Hai?" Lý Hoa Thành không nới lỏng xích sắt, mắt lạnh lùng quét khắp sảnh, thấy đầu tôi toàn máu, giọng anh gằn lại.
Một thằng đàn em hạng bét, ấp úng chui ra nhận, Lý Hoa Thành thả lỏng sợi xích trong tay, đá Phạm Đông sang chỗ Hải Hổ, rồi cầm ghế, mặt u ám đi tới thằng kia, tôi nhìn chiếc ghế sắt trong tay anh được nâng lên, bổ thẳng vào thằng kia. Thành đạp vào mặt thằng ôn, nó tránh không kịp, lăn xuống cầu thang.
Thành ngoái lại, lôi áo thằng Phạm Đông lên "Mày cút, lần sau để tao thấy mày, tao kệ mày có là con nuôi của đại ca Long ngày xưa đi chăng nữa..."
Phạm Đông chệch choạng bước ngã, lũ thủ hạ vội vàng lôi hắn đi, Phạm Đông xoa xoa cổ, đột nhiên cười lạnh lẽo: "Lý Hoa Thành, mày đừng doạ, con bồ mày lộ mặt rồi, tao xem mày bảo vệ nó được mấy lâu nữa?"
Còn lại bãi chiến trường ngổn ngang, bàn ghế đều lỏng chỏng, máu... thì kinh hãi dây khắp nền nhà. Không ai nói gì, tôi cởi áo mình, buộc vết thương dài trên tay Âu Cảnh Dịch lại, hắn đã định thần lại được phần nào. Hắn đi chầm chậm ra trước mặt Lý Hoa Thành, giấu đau nói: "Đại ca, là do em..."
"Là em, em đòi Âu Cảnh Dịch đưa ra đây, anh đừng mắng nó" Tôi vẫn đứng chỗ cũ, nói.
Tôi biết Lý Hoa Thành bây giờ rất phẫn nộ, khi anh giận dữ, anh không bao giờ nói.
Lý Hoa Thành liếc nhìn Âu Cảnh Dịch, kêu ngồi xuống, rồi đi đến trước mặt tôi, hai mắt nảy lửa...
"Bốp!" một tiếng, anh ta tát cho tôi một cái mạnh.
"Đại ca!" Âu Cảnh Dịch vừa sợ vừa hãi đứng dậy, những anh em khác cũng kinh ngạc nhìn Lý Hoa Thành, nhưng không dám can.
"Mày có biết mày đã làm gì không?" Thành gầm lên, tôi ngược lại mở to mắt, cái rát bỏng trên má làm tôi không biết nói gì, trong đầu óc trống rỗng chỉ cảm thấy rất đau.
"Mày có biết không, Âu Cảnh Dịch có thể chỉ vì một dao đó mà phải nằm viện?"
"Vì sao mày không nghe lời tao? Vì sao hả? Vì sao hả? Vì - Sao - Hả?"
Thành nộ khí xung thiên, hét to, hỏi ba bốn lượt, câu cuối là gào.
"Đại ca, chị Hai đang bị thương, đại ca nhẹ tay thôi!" Hải Hổ cầm kiếm đi tới trước tôi, kéo tay Lý Hoa Thành đang bóp chặt vai tôi ra, khuyên giải. Trong mắt Thành hơi có chút áy náy, buông tôi, không có tay anh tôi trở nên mềm rũ, đầu, mặt, tim toàn là đau đớn, tôi ngã sụp xuống đất, quỳ trên đất, tôi nhỏ nước mắt xuống.
Lý Hoa Thành kêu lên, rồi cúi đỡ tôi lên.
"Xin, Lỗi..." Nói xong, tôi loạng choạng tự đứng lên, cắn chặt răng, lao ra ngoài cửa. Nhan Minh đưa tay định giữ tôi lại, tôi gạt nó ra, tôi chạy trối chết, chạy xuống lầu, chạy ra khỏi pub...
"Bông cúc nhỏ, chơi cái này không?" Lam ngắt điếu thuốc, tay miết quân mạt chược, cười hỏi tôi.
"Em không biết chơi!" và tôi cũng không muốn chơi, rót ly nước cho Lam, tôi đứng bên.
"Mày á, còn định giận thằng kia bao lâu nữa? Ngày nào nó cũng qua nhà chị, bực chết đi được." Nhân lúc bạn chơi chưa đến, Lam kéo tôi, hỏi.
"Em đâu có giận, chỉ là không muốn làm gánh nặng của anh ấy!"
Tôi đến ở nhà Lam đã một tháng, hôm đó tôi mang vết thương, choáng váng chạy khỏi pub, chút nữa đã bị taxi cán chết, may quá Lam vừa đi qua đã kéo tôi về đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro