Chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không cần gọi đứa nào đâu, kêu bọn Tiểu Tứ bên kia sang đây, còn để tôi đi xem!"
Tôi đứng lên, lắc mái tóc dài uốn lượn sóng, xốc lại dây áo, kéo phẳng lại chiếc quần da đen bóng, dẫn Ớt đi xuống nhà...
Khuyên bạc trên tai, kêu leng keng thanh thoát... giày cao đế mảnh dưới chân, cất lên những tiếng bước chân nhẹ nhõm... năm đó tôi mười tám tuổi, tôi là người đàn bà của Lý Hoa Thành.
Không còn là gánh nặng... không còn là cành cúc hoạ mi mềm mại tay chỉ ngắt là rời...
"Hượm đã!" gõ đến đây, tôi xua tay, bắt Bông cúc nhỏ dừng lời.
"Hừm..." Cô lại đốt điếu thuốc mới, chờ tôi.
"Cô hút thuốc lá, có phải là từ hồi đó không?" Nhìn hơn chục cán thuốc nằm trong gạt tàn, biết Bông cúc nhỏ hút khá nhiều, lại rất nhanh.
Cô lắc đầu bảo: "Không... anh ấy chưa bao giờ cho phép tôi hút thuốc." Cô nhìn vào làn khói, từ trong ánh nhìn thấy ra một nỗi thương đau.
"Không phải anh ta cũng hút thuốc ư, sao lại không cho cô hút?" Save bài viết, tôi mở một file mới.
"Đàn ông toàn thế, những việc họ làm, chưa chắc họ đã cho bạn làm..." Cô hút một hơi, nhả ra một vòng khói.
Cô lại hút thuốc "Họ có thể sa đoạ, nhưng sẽ không cho phép bạn sa đoạ..." Lời của cô, rất xa, làm người ta không cảm giác được sự tồn tại.
"Sa đoạ?"
Tôi dừng tay, hơi ngạc nhiên nhìn Bông cúc nhỏ, hai người bọn họ luôn gần nhau như thế, cần nhau như thế, sống bằng hơi thở của nhau... làm sao còn sa đoạ? Tôi nhìn cô, muốn tìm lời giải đáp từ trong đôi mắt trống trải kia, nhưng... ngoài trống rỗng, tôi không thấy còn gì khác...
Tôi đi từ buồng tắm ra, Lý Hoa Thành ngồi trên giường hút thuốc, nhìn tôi.
"Hôm nay về sớm thế?" Tôi tuột khăn tắm, quay lưng về phía Thành, tìm quần áo của mình.
Thành đi đến bên tôi, tay vuốt lên lưng, tôi quay đầu nhìn thẳng vào đôi mắt sáng của Thành.
"Không được sờ, tởm lắm."
Trên lưng tôi có sẹo, từng đường từng đường sẹo, tôi cũng đã quên mất chúng có từ bao giờ.
Quay lại choàng cái áo sơ mi của Thành vắt trên tay ghế, hai tay anh ôm vòng lấy tôi, vục đầu vào cổ tôi hỏi nhè nhẹ:
"Còn đau không?"
Có một khoảnh khắc, nước mắt tôi suýt rơi xuống, nhưng tôi vẫn nhẹ nhàng quay đầu, cười nhìn anh:
"Không phải tất cả đều vì anh sao?"
Ánh mắt anh trầm đi nhìn tôi, vuốt ve lên lọn tóc xoăn của tôi, lại hỏi: "Chả hiểu sao lại đi uốn tóc?"
Tôi không đáp, chính tôi cũng không biết, vì sao tôi uốn cong mái tóc mình.
"Đừng hỏi nữa, em vẫn là bông cúc nhỏ của anh, thề hẹn ~ trò đùa này vĩnh viễn không đùa". Tôi lột sơ mi ra, nhờ ánh đèn, có thể thấy trên ngực tôi bông cúc vàng rỡ ấy... Đoá cúc mà năm mười bốn tuổi tôi đã đi xăm.
Anh nhìn hình xăm bông cúc, trong mắt thoáng một nỗi đau buồn khó nhận biết, hôn tôi.
Cái hôn đó, rất nhạt, không như ngày xưa...
Cái hôn đó, có chút đổi thay... như một cái hôn đã không còn yêu, một cái hôn chỉ còn dục vọng...
Chúng tôi trở nên thường xuyên cãi vã, và cũng không còn như hồi trước, không còn bên tôi nửa bước không rời, tôi tự trào đó là bởi tôi đã trưởng thành rồi, không cần anh bảo vệ nữa...
Hôm nay, lại như mọi hôm, anh vứt ly, cầm áo khoác, bước ra khỏi nhà.
Tôi đâu nói câu nào, lặng lẽ nhìn theo anh đi, đây không phải lần đầu tiên, cũng sẽ không phải lần sau cùng, tắt đèn đi...
Tôi lên giường, lại một lần nữa nằm trên chiếc giường chỉ có một mình tôi, tôi biết đêm nay anh sẽ không quay về...
Anh đi đâu, tôi không muốn biết, cũng không dám biết.
Những lời xì xầm đã bay đầy trời bao lâu nay, tôi đâu phải là chưa nghe thấy gì, tôi chẳng qua không muốn đi tìm chứng cớ, chỉ là vì tôi đã mệt mỏi...
Chỉ mong ngủ một giấc ngon, phút giây nhắm mắt, trong óc nhớ về bốn năm trước, cũng trên chiếc giường này tôi đã dâng tôi cho anh ấy.
Nhớ năm đó, tôi phát hiện anh trong ngõ nhỏ, bị đánh như một con lợn;
Nhớ năm đó anh cười cao ngạo, gỡ chiếc dây chuyền trên cổ đeo cho tôi;
Nhớ năm đó, tôi đến bãi đua xe tìm anh; và cũng nhớ cả về năm đó, tôi bỏ trốn theo anh, đi tìm kiếm hạnh phúc của tôi... tìm kiếm hạnh phúc tôi mong ước...
Căn phòng không hơi ấm, ánh trăng từ cửa sổ trải vào, giọt nước mắt trong veo lấp lánh chảy ra từ khoé mắt tôi.
Chỉ có em, mới làm anh có cảm giác mình đang sống, tôi nhắm mắt, trong óc hiển hiện lại lời Lý Hoa Thành nói. Thật không? Tôi hỏi, nhưng không có ai đáp.
"Chị Hai,ngoài kia có hai con dở hơi cứ đòi gặp chị, đuổi cũng không chịu phắn!" Ớt thò đầu vào, hỏi nhỏ tôi.
"Ai?" Tôi lười biếng chớp mi, hỏi thờ ơ.
"Bọn nó... bọn nó là... chính là..." Ớt lắp bắp, không dám nói.
"Nói cái gì?" Tôi mở mắt, hỏi.
"Bọn nó là... trong đó có một đứa...con gái nói nó là... người yêu của... đại ca Thành". Ớt nói cực kỳ nhỏ, hơi run.
Mở to mắt, nhìn nó, khoé miệng tôi nhếch lên nụ cười tàn nhẫn.
Được, tôi đàng hoàng phu nhân còn chưa thèm ra oai hỏi tội, nó đến tìm tôi làm gì?
Chả lẽ, con đó lại đến kiện tôi là kẻ ngoại tình? Tôi cười lên, cười lạnh lùng.
Đứng dậy, nhìn người trong gương, mái tóc uốn sóng nhuộm đỏ, áo hai dây màu bạc, quần da màu đỏ, lông mi uốn cong veo, đôi môi đỏ chót.
"Bảo bọn nó vào đây." Tôi muốn xem là ai, đã làm Lý Hoa Thành mê mệt...
Tôi nghe thấy tiếng tim mình đập, vào giây phút cửa mở, trong óc tôi đã có những lời phỉ nhổ sẽ tàn nhẫn nhất, sẽ khó nghe nhất.. tôi mang nụ cười quay người ra...
Nhìn thấy người bước vào cửa, nụ cười của tôi... nhợt nhạt, lạnh lùng, cứng lại trên mặt tôi...
Và giây phút ấy, tôi tưởng tôi đã nhìn thấy chính tôi... tôi của năm năm trước...
Hai đứa con gái, tôi không cần hỏi cũng biết đứa nào là nhân vật chính... mái tóc ngắn, không son phấn, có một vẻ thanh tú xinh đẹp trong sáng tự nhiên...
Dáng vóc gầy nhỏ, đôi mắt mở lớn, không hề sợ hãi nhìn tôi... Tôi nắm chặt nắm tay, trong tim hoảng hốt gọi, đó không phải là tôi sao?
Đó, không, phải, là, tôi, sao? Đó không phải là đoá cúc mảnh mai, thanh khiết, không gợn vết bụi nào của năm năm trước hay sao?
Tôi cố gượng giữ cho ngực mình không thở dồn dập, kiếm một nụ cười. "Tên là gì?"
"Hoa Nhài", đứa con gái nói, giọng mềm như nhung.
"Tìm tôi?" Tôi lấy lại bình tĩnh, nhìn nó nói.
"Đại ca Thành, cả năm nay toàn đến tìm tôi, chỉ cần chị và đại ca cãi nhau, đêm đó anh ấy sẽ đến nhà tôi." Đứa con gái cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro