Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh ta không bao giờ chịu gọi tên tôi, chỉ kêu Bông cúc nhỏ, bông cúc nhỏ.
Trừ điều đó ra, anh ta không để tôi chê điểm gì.
"Bông - Cúc - Nhỏ" Nghe thấy tiếng gọi đáng ghét bá láp đó, tôi cũng biết thằng đang tới là trợ thủ thân tín nhất của Lý Hoa Thành - Âu Cảnh Dịch.
Chỉ có hắn mới không bao giờ một tiếng Chị Hai hai tiếng Chị Hai, nhưng lại nhằn vào từng chữ Bông - Cúc - Nhỏ khiến người ta nổi da gà. Âu Cảnh Dịch nhuộm tóc vàng óng, bất chấp thầy giám thị suốt ngày định cắt trọc cái đầu hắn đi, suốt ngày hắn cười hi hí, không chịu hiểu ra rằng chỉ một lỗi nhỏ nhặt nữa thôi là hắn sẽ bị tống cổ khỏi trường.
"Anh Âu, anh làm ơn đừng gọi tôi như thế!" Tôi bỏ chổi xuống, lạnh lùng nhìn hắn.
"Bông-Cúc-Nhỏ ơiiiiiiiiiiiiiiiii~ Có người nhắn em nàyyyyyyyyyyyyy~"
"Anh Âu, có gì nói đi, nói xong thì cút!"
"Ái chà~ Người ta nhắn hộ đại ca nhớ~Đại ca Thành bảo em tan học chờ ở cổng phụ phía Bắc của trường."
Tôi có thể cám giác tất cả những đôi tai trong lớp đang dựng lên, "Nghe thấy rồi, Cút!" Trợn mắt lên cho hắn đôi lòng trắng con ngươi, tôi quay về lớp.
Còn có thể nghe thấy hắn ti tỉ "Đại ca bao nhiêu gái không thèm, lại cứ thích cái con suy dinh dưỡng người bé như quả ớt này!"
Tan học, tôi ra cổng phía bắc, Lý Hoa Thành nhảy từ tường rào xuống, cười hì hì vuốt tóc tôi, kéo tôi vào ngực. "Cái gì vậy?"
"Đi ăn cơm với anh!" Anh ta vui vẻ giỡn, tóm đuôi tóc ngắn của tôi.
"Mẹ em mắng!" Tôi lắc đầu, từ chối như mọi ngày.
"Hôm nay sinh nhật anh!"
"Bố em mắng!" Anh ta năm nay sang tuổi mười mấy nhỉ? Đây là câu hỏi đầu tiên của tôi.
"Anh đi xin phép bố mẹ em" Nói xong, anh ta kéo tôi lên xe thật.
"Anh điên à!" Tôi kéo áo lại, không chịu. Thậm chí tôi biết, bố mẹ mà nhìn thấy Lý Hoa Thành, trong nhà tôi sẽ nổ ra một cuộc cách mạng.
"Thế đi ăn cơm với anh", có lúc, anh ta bướng như một con bò.
"Thôi để em về hỏi bố mẹ", nói xong tôi lên xe, anh ta khoái chí nổ máy, chạy ra đường.
Tôi đã nói dối, mười bốn năm nay, lần đầu tiên tôi nói dối.
Tôi bảo bố mẹ là tôi muốn đi dạo phố với bạn.
Với ai?
Với bạn gái trong lớp.
Về sớm nhé!
Vâng.
Tôi không hiểu vì sao tôi đã lừa dối, tôi không hề thấy đi chơi với Lý Hoa Thành là tội lỗi lớn, nhưng trong tiềm ý thức, tôi không dám nói thật ra. Thay đồng phục, tôi mặc bộ đồ bình thường, ra khỏi nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro