CHƯƠNG 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 45.

Trước khi rời khỏi Thuận Thành, Mã Quần Diệu lái xe đưa Lâm Y Khải về nhà. Lúc đứng dưới lầu, hắn trịnh trọng đưa ba lô đựng mèo qua: “Đây là công chúa bé bỏng của tôi.”

Lâm Y Khải ôm ba lô mèo nặng trình trịch, sức nặng ấy tựa như cảm giác sứ mệnh nào đó.

“Đây là đồ đạc của công chúa.” Mã Quần Diệu lại lấy từ trong cốp sau ra một cái túi khác: “Lược chải lông, bàn cào móng, kem đánh răng bàn chải đánh răng, cây cắt móng, đồ chơi, với cả mấy thứ ăn vặt cũng ở trong này.”

“Ừm.”

“Chậu cát mèo, thức ăn cho mèo với cả cát mèo đựng trong mấy hộp khá lớn, lát nữa trên đường tôi sẽ đặt hàng trước cho cậu là được. Đều là những thứ Hạ An thích, có lẽ sáng mai là đến nơi rồi. Còn những thứ khác tôi nhớ ra cái gì lại gửi tin nhắn cho cậu sau…”

Có đôi khi Mã Quần Diệu cứ lải nhải đủ thứ.

Nghĩ như thế, Lâm Y Khải hơi nghiêng đầu bật cười.

“Cười gì thế hả?”

Mã Quần Diệu “Ê” một tiếng, nhưng Lâm Y Khải không trả lời, hắn cũng không tiếp tục truy hỏi nữa.

Ấy là một khoảnh khắc ít nhiều đong đầy yên tĩnh mập mờ, chỉ có cơn gió đêm nhẹ nhàng vi vu lướt qua hai người họ.

Lâm Y Khải có thể cười rồi, tốt quá.

Mã Quần Diệu cảm thấy có một chốc lòng mình bỗng giãn ra, nhưng lại không kịp nghĩ tại sao lại tốt.

“Không còn sớm nữa, tôi phải đi đây Lâm Y Khải.”

Hắn cúi đầu vội vàng nhìn đồng hồ, sau đó quay người mở cửa xe. Dưới ánh đèn đường ấm áp, Mã Quần Diệu vẫy vẫy tay với Lâm Y Khải: “Gặp lại sau nhé.”

….

Lâm Y Khải không ngờ vừa mở cửa bật đèn đã bị Lâm Cảnh đang canh giữ ở phòng khách bắt gặp.

“Khuya thế này rồi con còn chạy lung tung đi đâu thế hả?” Lâm Cảnh khoanh tay trước ngực. Sau một hồi dò xét Lâm Y Khải, ông ta nhìn chằm chằm vào ba lô mèo, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc: “Mèo ở đâu ra thế?”

“Bạn con nhờ nuôi giúp mấy ngày.” Lâm Y Khải đáp lời một cách qua loa

Hạ An lại cào cào ba lô, y sợ bé khó chịu vì bị nhốt lâu quá bèn vội vàng cúi xuống mở ba lô, sau đó thả công chúa bé bỏng của Mã Quần Diệu ra.

Hạ An không phải là một cô mèo nhỏ nhắn, giờ đây lại hơi bực bội vì đến hoàn cảnh mới. Vừa nhảy ra Hạ An đã vội vã đi quanh phòng khách mấy vòng, đột ngột đổi hướng lao thẳng đến ghế sô pha.

“Ối chao!” Lâm Cảnh giật nảy mình bật dậy khỏi sô pha chạy ào tới cửa phòng ngủ, vừa lúc được Đường Ninh – người nghe thấy âm thanh đi ra – ôm chặt lấy.

“Con mèo xinh thế.” Đường Ninh xoa xoa đầu Lâm Cảnh, cười nói: “Mèo Ragdoll hả? Nó cắn người sao?”

“Đúng đúng, có cắn người không thế?” Lâm Cảnh vẫn chưa hồi hồn, ông ta thẹn quá thành giận mở miêng nói: “Dọa chết em rồi.”

“Ừm, không, không cắn.”

Nhìn Hạ An đàng không ngừng cào vào sô pha, thực ra Lâm Y Khải cũng không chắn chắn cho lắm. Nhưng nếu đã là mèo y mang về thì y không thể mất mặt trước mặt cha ruột và mẹ kế của mình được.

Hạ An, xin mày nhé, không được cắn tao.

Lâm Y Khải vừa bất chấp đi về phía sô pha vừa lẩm nhẩm trong lòng.

Hạ An ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn xanh thẳm nhìn y.

“Ngoan… Ngoan nào.” Lâm Y Khải căng thẳng giơ tay ra đặt lên đầu Hạ An, sau đó nhẹ nhàng vuốt lông một cái.

Hạ An không cắn y mà nằm nhoài xuống sô pha ngửa bụng lên với Lâm Y Khải, đuôi lắc la lắc lư: “Meo meo ~”

“Thật sự không cắn người đâu.”

Trên mặt Lâm Y Khải lập tức lộ ra nụ cười. Y ôm Hạ An vào lòng, sau đó xoa xoa chiếc bụng mềm mụp của con mèo, lần này cũng có thể khẳng định chắc nịch.

“Ôi con mèo này…”

Không biết Lâm Cảnh đã lén lút quay lại vào lúc nào. Ông ta dang vừa tò mò vừa khiếp sợ đứng trước sô pha: “Con mèo này to quá, một ngày phải ăn bao nhiêu cơ chứ?”

Mặc dù miệng thì nói thế, nhưng ông ta lại không kìm lòng nổi mà tiến lên trước một bước thăm dò.

Hạ An là một cô mèo già rất có cảm giác an toàn. Nó hoàn toàn không quan tâm có bao nhiêu người đang vuốt ve mình, chỉ giơ bụng ra uốn éo bốn phía, sau đó ghé đầu vào lòng bàn tay Lâm Y Khải rên gừ gừ mấy tiếng.

“Con mèo này tên là gì thế?”

Lúc này Lâm Cảnh xoa mèo một cái, trên khóe mắt ông ta bỗng tràn ra ý cười, thậm chí còn tò mò hỏi: “Bình thường nó ăn gì thế? Có cần sáng mai cha đi chợ mua ít con cá con gì đó không?”

“Nó có đồ ăn riêng của mình rồi.” Lâm Y Khải nói nhỏ: “Bạn con đã đặt đồ hộp và đồ sấy khô cho mèo, sáng sớm mai sẽ tới.”

“Chậc, con coi trọng nó ghê nhỉ.” Lâm Cảnh không nhịn được mà chọt một câu.

“Người bạn của con tỉ mỉ thật đấy.”

Lúc này Đường Ninh đã yên lặng sắp xếp xong túi đồ cho mèo. Bà lấy từng món một ra đặt trên bàn, nói: “Nào là đồ chơi, nào là đồ cắt móng, còn có cả bàn chải đánh răng nữa.”

“Đúng, nói mới nhớ.” Ban đầu Lâm Cảnh còn chăm chú sờ Hạ An, lúc này mới chợt nhớ ra: “Là mèo của người vừa đưa con đến dưới lầu đúng không? Cha thấy là một Alpha nhỉ, bạn con quen lúc nào đấy? Nhà cũng ở Thuận Thành à?”

Ý của Lâm Cảnh rất rõ ràng sau những câu hỏi liên tiếp ấy. Đương nhiên vừa nãy ông ta nhìn thấy Mã Quần Diệu sau cánh cửa sổ trên tầng.

Lâm Y Khải hơi mất tự nhiên, y không trả lời ngay.

Đường Ninh nói một câu: “Thằng bé lớn thế rồi, quen bạn khác cũng rất bình thường mà.”

“Không hỏi một chút thì đâu có được!” Lâm Cảnh đáp: “Không phải chị vừa giới thiệu cho nó một Alpha sao. Em vẫn thấy người chị giới thiệu tốt hơn, vóc dáng cao ráo, gia cảnh cũng ổn, còn đi một chiếc Mercedes – Benz. Người bạn kia của con lái xe gì thế, cha chưa thấy bao giờ cả. Lâm Y Khải, con không được buông thả, về thành phố B đi gặp người ta một lần đi!”

“Con…” Ban đầu Lâm Y Khải còn muốn từ chối thẳng thắn, nhưng Đường Ninh đã đi tới, nói: “Được rồi A Cảnh à, có gặp hay không còn phải xem lòng con trẻ nữa. Giờ tâm trạng của Tiểu Khải không tốt, em cứ để thằng bé ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đã đi.”

Lúc trầm giọng xuống, nom Đường Ninh nghiêm túc hơn rất nhiều.

Lâm Cảnh ngẩng đầu lên nhìn Đường Ninh một cái, ông ta yên lặng chốc lát mới nhỏ giọng đáp: “Chị phải vất vả nhờ người ta nói giúp cho, mà còn không thèm gặp… Vậy, vậy là không tốt.”

“Không sao đâu.” Đường Ninh nói ngắn gọn.

Lâm Y Khải ngẩng đầu nhìn mẹ kế một cái. Mặc dù đề tài này coi như đã kết thúc, nhưng y vẫn đăm đắm mãi câu nói cuối cùng của Lâm Cảnh.

Trước khi ngủ, Lâm Y Khải chụp một tấm hình Hạ An đang nằm thư giãn trong chăn mình gửi cho Mã Quần Diệu, kèm theo một dòng chữ: “Mèo ngoan lắm.”

Có lẽ lúc này Mã Quần Diệu đã lên máy bay, nên chưa trả lời y.

Ban đầu Lâm Y Khải định ngủ rồi, nhưng chợt phát hiện không biết từ lúc nào ở mục Lời mời kết bạn bỗng xuất hiện một chấm đỏ. Y mở ra xem, lời nhắn của người đó là: Ôn Hoài Hiên, dì Đường giới thiệu.

Lâm Y Khải chấp nhận lời mời kết bạn.

Thực ra y vẫn hiểu, Đường Ninh không hẳn là nhà quá giàu có, nếu muốn giới thiệu Alpha có gia cảnh tốt cho y cũng phải nhờ vả quan hệ mới được.

Dù thế nào đi chăng nữa, đúng là y không nên quá vô lễ.

Ảnh đại diện của Ôn Hoài Hiên là một bức ảnh chụp mình anh ta cưỡi ngựa. Nhưng do chụp phía xa nên không rõ mặt lắm, chỉ có thể mang máng nhận ra vóc dáng rất đẹp.

Lâm Y Khải lười nhấp vào nhìn kỹ hơn, thấy bên kia không gửi tin nhắn gì cũng đặt di động sang bên, sau đó ôm Hạ An chìm vào giấc ngủ.

….

Bốn ngày trôi qua nhanh như chớp mắt.

Mấy hôm vừa rồi Ôn Hoài Hiên và Lâm Y Khải chỉ khách sáo nói với nhau mấy câu qua Wechat.

Qua những tin nhắn ít ỏi đó, có lẽ cả hai bên đều có thể cảm nhận được cảm giác không thể không đi xem mắt vì áp lực của phụ huynh. Thế nên hai người cũng không không làm nhau khó xử, chẳng ai gửi nhiều hơn, như vậy hẳn có thể khiến mối quan hệ nhạt dần đi.

Ngày Mã Quần Diệu quay về, Lâm Y Khải cũng phải về thành phố B.

Bởi vì còn mang theo Hạ An nên Đường Ninh chủ động đề nghị lái xe tiễn y về.

Lâm Y Khải nghiêm túc sắp xếp lại căn phòng mình một lần, sau đó còn ủi phẳng tất cả những chiếc sơ mi mình mang về cho phẳng phiu mới xếp lại rồi đặt vào va li.

Ngày cuối cùng y ở nhà, tâm trạng của Lâm Cảnh bỗng không tốt lắm. Sau khi ăn trưa xong, ông ta tự mình đi vào phòng ngủ ở lì trong đó.

“Không nỡ để con đi đấy.” Đường Ninh nhỏ giọng nói với Lâm Y Khải.

Lâm Y Khải cúi đầu không biết nên nói gì cho phải.

“Cha ơi.”

Trước khi đi, Lâm Y Khải gõ gõ cửa phòng ngủ. Thấy Lâm Cảnh không trả lời, y tiếp tục nói: “Con phải về đây.”

Lúc Lâm Y Khải định quay người rời đi, Lâm Cảnh đột nhiên mở cửa ra hung dữ lườm y một cái: “Có phải lần sau con về phải chờ đến sang năm không hả?”

“… Không đâu ạ.”

Lâm Cảnh kéo ống tay áo của Lâm Y Khải xuống, nhỏ giọng nói: “Đi đi.”

….

Lúc kéo va li rời khỏi nhà, Lâm Y Khải bỗng chợt thở một hơi thật dài.

Y không quá thân thiết với cha và mẹ kế của mình, nhưng qua lần này dường như băng giá trong mối quan hệ giữa ba người đột nhiên tan đi rất nhiều.

Duyên phận giữa cha mẹ và con cái có lẽ vốn là thế. Quá nhạt sẽ tổn thương, mà quá thân có khi cũng khiến người thương tổn.

Nhưng rốt cuộc y đã không còn chối từ Thuận Thành nữa.

Ngày quay về Thuận Thành, y đã từng mỏi mệt bơ phờ, cả người chỉ là một hình bóng xám xịt trầm lặng.

Qua mấy ngày ngắn ngủi, y vẫn không tốt hơn nhiều, nhưng đã không còn bi thương nữa.

Khi trong lòng đã có chốn về, y sẽ không còn căm ghét điểm xuất phát của mình.

Còn nhớ hồi đi du học ở Mỹ, y đã từng theo mấy người bạn đến nhà thờ. Có rất nhiều chuyện khi ấy đã không còn cảm xúc gì, chỉ mang máng nhớ cha xứ đã đọc một câu trong sách Thư thứ hai gửi ông Timothy*: “Tôi đã đấu trong cuộc thi đấu cao đẹp, đã chạy hết chặng đường cần qua, đã giữ vững đức tin.”

Lâm Y Khải ngồi ghế cạnh tài xế, ngắm nhìn cảnh vật lướt nhanh trên đường cao tốc, trong mắt y bập bùng ánh sáng.

Đằng sau ánh sáng rạng rỡ kia là bình an lắng đọng, và kèm theo ý chí chiến đấu kiên định.

Vào giờ khắc này, y bỗng nhớ đến câu nói kia –

Y lần nữa chờ mong đến ngày mai.

Bởi vì y muốn chiến đấu trong cuộc chiến cao đẹp, muốn chạy hết chặng đường phải qua.

*Là 1 trong 14 lá thư của thánh Paul tông đồ gửi cho các giáo đoàn và cá nhân trong cuốn kinh Tân Ước của đạo Thiên Chúa giáo. Lá thư này được gửi cho Tymothê, một môn đệ đang quản nhiệm Hội Thánh ở thành phố Ê – phê – sô, lá thứ này được coi như một di chúc tinh thần.

….

Phải hơn sáu giờ tối Mã Quần Diệu mới xuống máy bay.

Bốn ngày vừa rồi hắn bận tối tăm mặt mũi. Bận như vậy cũng không tệ lắm, có thể khiến lòng hắn không nghĩ vẩn vơ, cũng chẳng nhớ nhung lung tung.

Điều không tốt duy nhất là hắn thường xuyên không thể trả lời tin nhắn của Lâm Y Khải đúng giờ. Nhưng cứ hễ trước khi ngủ, kiểu gì hắn cũng sẽ xem ảnh chụp Lâm Y Khải gửi cho mình.

Đều là ảnh của Hạ An.

Hạ An đang ăn, Hạ An ngửa bụng, Hạ An được Lâm Y Khải bế.

Lâm Y Khải không xuất hiện trong ảnh, chỉ thi thoảng lọt bàn tay vào. Ngón tay của Omega trắng nõn thon dài như cọng hành đang đặt trên lông mèo, nom rất xinh đẹp.

Ảnh được gửi đến cực kỳ đúng giờ, luôn luôn kèm theo một câu “Mèo ngoan lắm”.

Mỗi lần nhìn thấy ba chữ “Mèo rất ngoan” này, Mã Quần Diệu lại không thể ngăn mình mỉm cười được.

Có lẽ là do không quen với khí hậu nên ngày cuối cùng ở Việt Nam Mã Quần Diệu đã cảm thấy người mình không khỏe lắm, mà khi ngồi trên máy bay cảm giác mỏi mệt lại càng lên đến đỉnh điểm.

Thế nên khi vừa đặt chân đến nhà ở thành phố B, hắn đã ngã khuỵu xuống giường đề đo nhiệt độ cơ thể.

38 độ, quả nhiên đã phát sốt rồi.

Mã Quần Diệu uống thuốc giảm đau, sau đó ngủ li bì một giấc. Chờ đến khi tỉnh lại hắn mới phát hiện trên Wechat có tin nhắn của Lâm Y Khải.

Lâm Y Khải: Anh về rồi hả? Để tôi đưa mèo đến cho anh nhé.

Là tin nhắn của hai tiếng trước.

Đầu Mã Quần Diệu vẫn còn nặng trình trịch, chỉ có thể gõ chữ: Tôi bị ốm rồi, cậu có thể chăm giúp tôi thêm một ngày không? Hôm nay thật sự tôi không còn sức đâu mà chăm nữa.

Ngay đúng khoảnh khắc ấy, mặc dù phản ứng đã rất chậm chạp, Mã Quần Diệu vẫn bỗng nhận ra rằng –

Lâm Y Khải đổi ảnh đại diện rồi.

Từ bức ảnh bán thân làm việc ngốc nghếch sang ảnh mà hắn chụp cho Lâm Y Khải –  tấm ảnh y hút thuốc trong đêm tuyết rơi ấy.

Có một dự cảm quái lạ bỗng ập xuống Mã Quần Diệu. Hắn nói không ra, có điều trái tim lại nảy dữ dội.

Điện thoại lại rung lên lần nữa, ảnh đại diện cực kỳ xinh đẹp kia lóe lên.

Lâm Y Khải: Được.

Lâm Y Khải: Anh không khỏe hả?

Lâm Y Khải: Để tôi đến thăm anh một chút nhé, được không?

__________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro