Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5: Thương lượng

#Kinn

Tôi ngồi khoanh tay dựa vào ghế sô pha, nhìn chằm chằm vào cánh cửa gỗ có hoa văn hình rồng, chờ đợi một ai đó sắp bước qua cánh cửa đó. Chờ người mà đang cùng với tôi chơi một trò chơi căng thẳng nhưng cũng không kém phần vui vẻ.

"Tôi đến đây." Big lên tiếng rồi ra mở cửa khi nghe thấy tiếng đập uỳnh uỳnh, bóng dáng cao lớn và mảnh khành dần xuất hiện. Hình xăm dưới lớp áo phông trắng quá nổi bật khiến tôi phải liếc nhìn một chút. Đôi mắt nó nhìn xung quanh đầy sự phán xét. trước khi dừng lại trên người tôi và nhìn chằm chằm vào tôi một lúc lâu.

"Ngồi xuống!" Tên Big đè vai nó xuống và để nó ngồi trên chiếc ghế sofa đối diện với tôi.

Sự im lặng bao trùm cả căn phòng. Không ai nói gì, và tôi cũng vậy. Nó nhìn chằm chằm vào tôi, và tôi cũng nhìn chằm chằm lại, không bên nào chịu thua.

"Mày muốn gì?" Một giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi cất lên. Ánh mắt luôn toát ra sự tự tin của nó biến thành một màu hoang mang mà tôi chưa từng thấy trước đây. Nó liếc nhìn đám vệ sĩ phía sau, gương mặt lộ rõ vẻ sợ hãi.

"Đến làm việc cho tao" Tôi nhìn nó không rời mắt. Ngay khi tôi nói hết câu, âm thanh chói tai như bất chợt vang lên.

"Đéo!"

"Ồ ... mày cứng đầu hơn tao tưởng đấy." Tôi bật cười. Xem xét thái độ và phân tích hành vi của Porsche cứng đầu, hiếu chiến, cố tỏ ra mạnh mẽ để che giấu nội tâm của mình. Quan trọng nhất là nó thực sự rất tự cao và không chịu thua bất cứ một ai. Dù mới ngoài đôi mươi, nhưng tôi đã được môi trường sống xung quanh mình hun đúc biến tôi trở thành một người có thể nhìn thấu lòng người, và biết cách đối phó với mọi trường hợp.

"Tại sao mày làm điều này?"

"Mày nghĩ tao đang làm gì?" Tôi cười nhẹ.

"Mày quấy rối những người xung quanh tao, mày quấy rối tao, mày săn lùng tao, bắt ép tao làm việc cho mày." Khuôn mặt mặc dù vô cảm nhưng tôi có thể thấy nó đang tức giận đến thế nào từ giọng nói của nó.

"Đúng..."

".....Mày quấy rối công việc của tao để tao không có việc làm. Mày cố ý tìm thằng Jom gây chuyện mặc dù mày biết rõ đấy không phải là tao."

"Việc thằng Jom là tao cố tình để dạy cho mày một bài học vì dám lừa dối tao thôi." Tôi nhìn nó một lượt.

"Đừng quấy rầy những người xung quanh tao nữa!"

"Nếu tao không làm điều đó, mày sẽ đến gặp tao hôm nay chứ?" Tôi nhìn đôi mắt nó như bắt đầu mất dần sự kiên nhẫn. Bởi vì nó dễ đoán như thế này, nên nó mới rơi vào trò chơi của tôi một cách dễ dàng. Nếu như sử dụng vũ lực với Porsche thì nó sẽ không bao giờ bỏ cuộc và sẽ chiến đấu bằng cả trái tim của mình, nhưng nếu dùng các phương pháp gây áp lực bằng cách lợi dụng những người xung quanh thì nó sẽ bị đẩy vào một góc như bây giờ...

Đừng nghĩ tôi xấu tính vì bản thân tôi đã cố gắng thương lượng với nó, nhưng nó không nghe. Nếu không phải vì gần đây Porsche gặp nhiều vấn đề thì tôi cũng không thể nắm chắc được phần thắng trong tay thế này. Với lại tôi phải cho thằng cứng đầu này biết rằng nó đã động vào nhầm người rồi....

"Tại sao lại là tao ... tại sao mày lại làm khó tao như vậy?" Nó giận dữ nói.

"Bởi vì những người như tao, mỗi khi muốn cái gì là phải có cái đấy." Dứt câu, tôi nhếch mép. Nó cũng hơi nheo mắt lại. Nghe thì có vẻ là ích kỷ, nhưng đó là sự thật. Vì gia đình tôi có địa vị, ba tôi quyền lực, cả gia đình tôi đều là những con người tai to mặt lớn. Tôi lớn lên với sự thoải mái, nếu tôi muốn một thứ gì đó, mọi người đều sẵn sàng lấy nó cho tôi. Và nếu như có thứ gì đó khó khăn hơn, cần sự nỗ lực để lấy thì tôi càng thấy hứng thú với nó.

"Vậy thì tại sao tao phải làm theo ý muốn của mày?"

"Tao sẽ cho bạn biết. Nếu mày dám động vào một người như tao, nó sẽ như thế nào?"

"Mày nghĩ tao là ai! Sao mày có thể ăn nói một cách ích kỷ như vậy!!!"

Nó sốt ruột nhảy ra khỏi sô pha. Tất cả thuộc hạ của tôi bước vào và bao vây nó. Cho đến khi nó dừng lại nhìn xung quanh, ánh mắt kinh hãi trước khi thả người xuống ghế sô pha như vừa rồi. Không cần biết nó khéo léo như thế nào, con người cũng biết sợ là chuyện bình thường. Bởi vì đây cũng là chỗ của tôi, cho nên nó cũng không dám lộng hành.

"Porsche, tao biết những người như mày không thích bị ép buộc. Nhưng vì mày là một người tài năng nên tao muốn mày vào làm việc cho tao." Tôi đã thay đổi cách ngồi của mình. Cúi người xuống và đặt cánh tay chống lên đùi, quyết định nói chuyện nghiêm túc với nó.

"Tao sẽ không làm bất cứ điều gì cho mày cả" nó kiên trì.

"Bọn mày đi ra ngoài đi." Tôi yêu cầu đám vệ sĩ đứng đằng sau ra ngoài, vì sau chuyện này tôi sẽ thảo luận chi tiết một vài chuyện và không muốn để ai biết vì chúng nó sẽ cảm thấy bất bình đẳng khi nghe tôi nói.

"Nhưng.... Cậu Kinn" Giọng của Big phản đối, và tôi ngay lập tức quay lại trừng mắt với nó, không để cho nó kịp nói hết câu.

"Vâng... nếu mày dám làm gì cậu Kinn, tao sẽ giết mày!" Trước khi đi, Big chỉ vào mặt Porsche. Việc này khiến Porsche trở nên cáu kỉnh hơn trước, nó nhấc chân đá vào một chiếc ghế sofa gần đó, chạy theo Big và tuôn ra những câu lăng mạ.

"Được rồi, đến đi, cả mày và *bao cát của mày luôn!" Big nhìn nó một hồi rồi đóng cửa lại.

*bao cát: ý chỉ trọng lượng của Big.

"Ồ, tao rất thích sự dũng cảm của mày đấy." Tôi vừa nói vừa lắc đầu thấy nó vẫn còn mạnh miệng được.

"Tao sẽ nói lại lần nữa. Tao rất muốn mày làm việc cho tôi. Và mày có thể nhận lương như làm một công việc bình thường." Tôi nghĩ đây là một món hời đáng giá bởi vì những người như Porsche là những người cực kỳ ham tiền.

"... một triệu mỗi tháng. Mày có thể trả cho tao không?" Tôi nhìn nó một cách nghiêm túc. Khuôn mặt nó bây giờ nhìn vào là biết rất hợp với đế giày của tôi.

"Mày vui tính đấy! Mày có biết cách sống thật không vậy?"

"Tao đang nói sự thật. Nếu mày muốn tao đến thế, thì tao nghĩ một triệu một tháng là chuyện đương nhiên. Ngay cả những cầu thủ bóng đá, thu nhập của họ phải đến chúc triệu một tháng." Nó chuyển từ ngồi nhăn mặt sang ngồi tựa lưng vào lưng ghế sofa một cách thoải mái. Nó đang nghĩ rằng nó có thể thương lượng ngay bây giờ...

"Nhưng mày không phải là một cầu thủ bóng đá ... mày đang nghĩ rằng mày sẽ làm việc cho tao trong một tháng để chuộc lại căn nhà của mày. Sau đó, mày sẽ rời bỏ tao." Tôi nói quá đột ngột khiến nó quay lại nhìn tôi với vẻ mặt sửng sốt. Những người như nó, dù có vẻ mặt thờ ơ thế nào thì tôi cũng đọc được hết. Đừng nghĩ về việc chơi với tôi!

"Nếu như vậy thì tao sẽ không..."

"Tao cũng muốn biết, với mức lương ba trăm năm mươi bath một ngày ở quán rượu thì khi nào mày có thể chuộc lại căn nhà đây ... ừm, mười năm, không, có thể là bốn mươi năm ... Tao sẽ tính nó cho mày."

Tôi cảm thấy mình như một người chiến thắng.

"Tao có cách của mình!" Nó vội vã trả lời.

"Ồ!" Tôi bấm một cuộc gọi cho thuộc hạ của tôi đang đứng chờ trước cửa hàng rượu mới mà Porsche đang làm việc. "Giải quyết đi" tôi nói vào điện thoại. Porsche đang nhìn tôi với vẻ nghi ngờ.

"Mày sẽ làm gì?"

"Chờ đi" Tôi đứng dậy đi đến bàn bên cạnh phòng với máy pha cà phê, tôi thoải mái nhấn nút khi liếc nhìn đồng hồ. Trong phòng im lặng, chỉ có tôi nhìn theo bóng lưng nó và mỉm cười. Nó vẫn ngồi ở chỗ cũ nhưng như đang cúi xuống nhìn điện thoại, ấn ấn như đang kiểm tra thứ gì đó.

Rrrrr [Điện thoại của Porsche đổ chuông]

"Vâng, P'Kew."

[Mày bị sa thải!!!!] Tiếng hét trong điện thoại to đến mức tôi có thể nghe thấy. Porsche nhìn vào điện thoại trước khi bật dậy và run lên vì tức giận. Đôi mắt giận dữ nhìn chằm chằm vào người đang nhếch mép lên với nó.

"Chết tiệt Kinn!!!!" Nó ném điện thoại về phía tôi. Tôi đứng im, không tránh đi. Một vật rắn đập vào đuôi lông mày của tôi, khiên nó rỉ ra chút máu. Sức nhẫn nại của tôi tới đây là quá đủ rồi! Cả hai chân bước nhanh về phía trước, trước khi dùng một tay bóp lấy cổ nó thật chặt và đẩy người nó vào tường. Nó có vẻ bị sốc và bất ngờ với những gì tôi đang làm. Nó cố gắng gạt tay tôi ra, nhưng tôi có thể biết được rằng tâm trạng bực bội khiến tôi có nhiều năng lượng hơn bình thường.

"Th... thằng khốn Kinn!" Nó không hề kém cạnh.

"Tao đã nói chuyện tử tế với mày!" Tôi gằn giọng. Tôi không biết bây giờ ánh mắt của tôi tức giận như thế nào, nhưng khi Porsche nhìn vào mắt tôi, bàn tay cố sức đẩy ra kia liền dừng lại. Tôi có thể thấy được nó đang run rẩy và nỗi sợ hãi trong đôi mắt đó. Tôi thả lỏng người nhưng không buông tay ra.

"Bỏ.... bỏ ra."

"Nếu mày không chơi tao thì tao có lẽ sẽ không giận mày đến mức này."

"Khụ.....tao đã làm gì?" Một giọng nói nghèn nghẹt vang lên.

"Mày đã lừa tao rằng tên mày là Jom. Mày nhảy và cắn vào cổ tao cho đến khi nó tóe máu. Mày chạy khỏi tao mặc dù tao đến để nói chuyện với mày một cách tử tế. Tao thề rằng tao không muốn sử dụng cách này lúc đầu nhưng mày làm tao rối tung lên từ khi tao đi tìm mày ở trường đại học cho đến quán rượu. Mày cũng khiến tao đau đớn trong khi tao đã không làm gì mày.

"Tao....thấy sướng...khi....thấy mày như vậy....đấy !! Đồ ngu !!!" Trong cơn tức giận, tôi vô thức tăng mạnh lực bóp ở tay khiến cả người nó dần dần bị nhấc lên khỏi mặt đất. Nó nhỏ nước bọt vào mặt tôi khiến tôi càng tức hơn, không quan tâm đến việc Porsche trông nghẹt thở đến thế nào, tôi gần như muốn giết người trước mặt mình cho đến khi một dòng chất lỏng chảy xuống má khiến tôi phải dùng tay còn lại lau sạch.

"Chưa từng có ai làm chuyện này với tao !!!" Tôi nghiến răng nghiến lợi. Bàn tay tôi đang nắm lấy cổ nó mạnh đến mức gần như bị tôi bóp nát.

"Cậu Kinn !!! Cậu Kinn thả ra!" Tôi thậm chí không biết ai đó đã vào phòng từ khi nào. P'Chan bước vào, gỡ tay tôi ra với một vài thuộc hạ đang khóa chặt tôi, cho đến khi tôi phải buông bỏ nó. Porsche rơi xuống đất. Nó vội vã hít thở để đưa không khí vào phổi. Nó hổn hển cùng với tiếng ho khan đến mức trông như nó sẽ chết thật.

"Mày đang làm cái quái gì thế!' Giọng ba vang lên từ phía sau, tôi hất cánh tay ra khỏi tay của tên thuộc hạ và nhìn sang hướng khác.

"Cậu có ổn không?" P'Chan nói, đỡ hắn lên để ngồi xuống sofa.

"Ba bảo mày tìm người để đem về làm vệ sĩ chứ không phải đêm về để giết."

"Con cần ra ngoài để bình tĩnh. Ba tự mình quản đi."

#Porsche

Tôi hít một hơi thật sâu. Vẫn còn cảm thấy bàng hoàng trước sự việc xảy ra lúc nãy, ánh mắt nó nhìn tôi chằm chằm khiến tôi kinh hãi hơn bao giờ hết. Ánh mắt của nó cứ như một con thiêu thân khiến tôi khiếp sợ đến mức không dám cử động. Mọi thứ xung quanh như ngừng trôi, tôi bất lực mắc kẹt tại chỗ. Người trước mặt tôi đã thay đổi thành một người khác mà tôi chưa từng gặp...

Tôi được người đưa đến ngồi trên sofa. Cảm giác ngứa ran ở cổ thay thế cho nỗi sợ hãi. Vừa rồi tôi cảm thấy đau nhói và khó thở, giống như tôi đang đuối nước và tôi sắp chết.

"..Tôi không biết giữa cậu với Kinn xảy ra chuyện gì, nhưng tôi xin lỗi vì điều vừa xảy ra." Một giọng nói trầm ấm khiến tôi phải ngước lên nhìn. Ý thức của tôi gần như mất đi và tôi vẫn không thể kết nối với câu chuyện. Nhận ra điều đó, một người đàn ông trung niên với vẻ ngoài điềm đạm, trang nghiêm đang ngồi đối diện với tôi.

"Trước tiên, uống chút nước đi." Một người đàn ông mặc vest đen, với cử chỉ ân cần, đưa cốc nước đến cho tôi. Tôi không ngần ngại uống vì tôi đã ho cho đến khi cổ họng khô rát. Tôi nhắm mắt lại một chút khi dòng nước lạnh chảy xuống cổ họng khiến tôi cảm thấy dễ chịu đôi chút.

"Tôi nghe nói rằng cậu không muốn đến làm việc với tôi?" Tôi ngẩng đầu nhìn bóng dáng người đàn ông trước mặt một lần nữa. Vẻ ngoài của ông có dáng vẻ là một người đàn ông quyền lực. Từ hành động đến cách nói chuyện đều khiến tôi phải nể trọng và tôi đoán đây là bố của Kinn.

"Đúng" Một giọng nói khàn khàn vang lên đầy khó khăn.

"Tại sao?" Ông ta lập tức hỏi ngược lại.

"Tôi ... không muốn đặt cuộc sống của mình ... vào nguy hiểm. Tôi không muốn làm mọi chuyện thêm rối lên nữa ..." Bây giờ Kinn đã tạo ra một nỗi khiếp sợ gì đó trong tâm trí khiến tôi cảm thấy như không muốn nghĩ về nó nữa.

"Tính mạng của cậu đã gặp nguy hiểm kể từ ngày cậu cứu Kinn lần đầu tiên rồi ... Cậu có nghĩ rằng bên kia sẽ tìm đến cậu như Kinn đã làm không, hoặc có thể bên đó sẽ còn làm nhiều hơn" Một giọng nói điềm tĩnh, khuôn mặt và biểu cảm của ông ta nhìn tôi đầy ân cần.

"Ý ông là gì?" Tôi hỏi ngược lại. Tại sao cuộc sống của tôi lại gặp nguy hiểm? Còn ai sẽ làm gì tôi nữa ngoại trừ Kinn ra!

"Một người có kỹ thuật tốt như cậu, một mình chiến đấu với những võ sĩ hàng đầu của đất nước như thế thì chúng nó sẽ không bao giờ để cậu đi."

Tôi không biết ông ta đang nói về ai? Ai sẽ không bao giờ để tôi đi. Nhưng ngay cả khi đó, tôi biết ông ta đang cố gắng thuyết phục tôi.

"Không, dù sao tôi cũng sẽ không làm." Tôi vẫn kiên trì với lời nói của mình.

"Nghe nói cậu là cháu của Athit đúng không?"

"Nếu cậu đồng ý, cuộc sống của ông ta sẽ an toàn."

"Tôi không quan tâm ..." Một người như vậy thậm chí tôi còn muốn cắt đứt. Nếu ông ta nghĩ đến việc sử dụng phương pháp này để nói chuyện với tôi, thì hãy quên nó đi.

"Đúng vậy, cuộc sống như thế này đối với cậu mà nói thì nó vô giá trị, nhưng nếu cậu bỏ qua lời đề nghị này thì có chút thiệt thòi đấy." Ông ta chống tay vào ghế sofa một cách thoải mái. Tôi nhớ sự việc xảy ra và người đã đưa tôi đến đây ngày hôm nay không ai khác đó chính là Athit và Kinn!!

"Tôi xin lỗi ... và dặn Kinn đừng quấy rầy những người xung quanh tôi nữa" tôi gằn giọng như muốn đứng dậy. Nhưng lời nói của người đàn ông trước mặt khiến tôi vội vàng nhìn lại.

"Ngay cả khi Kinn không làm điều đó, những người khác sẽ làm. Vậy thì cậu chắc chắn sẽ gặp rắc rối nghiêm trọng hơn ... Tôi nghe nói rằng cậu có một đứa em trai."

"Đừng có động vào em trai tôi!" Tôi nghiêm nghị trả lời, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người đàn ông lớn tuổi.

"Không, tôi sẽ không làm bất cứ điều gì như vậy." Một tiếng khịt mũi giống như cười y đúc giọng Kinn khiến tôi tin rằng suy đoán của tôi là đúng.

"Nhưng nếu cậu chấp nhận công việc của tôi thì tôi sẽ trả cậu năm mươi nghìn một tháng ... số tiền này sẽ giúp cuộc sống của hai người thoải mái hơn. Hay là cậu muốn em cậu sống mãi trong cảnh khó nhọc này ..." Lời nói như dịu dàng nhưng ánh mắt lại chứa đầy sự ép buộc nhìn tôi. Đôi mắt khó đọc khiến tôi không hiểu ông ta muốn gì....

"Vì không muốn em trai buồn nên tôi không nhận việc này" tôi nói thật. Bởi vì ngay cả khi tôi chưa làm điều đó, cả tôi và những người xung quanh đều đang gặp rắc rối.

"Một người thông minh như cậu thì không chết dễ dàng thế đâu, hãy nghĩ tới chuyện làm sao để em trai mình có một cuộc sống dễ thở hơn đi chứ nhỉ? Trước khi nghĩ đến chuyện sống chết, tôi sẽ đưa ra lời đề nghị khác. Nếu cậu đồng ý ... Tôi hứa sẽ nhận chăm sóc tốt cho em trai của cậu, nó sẽ không gặp bất kỳ rắc rồi nào. Thậm chí, khi nó học xong cấp 3 tôi sẽ cho nó theo học Đại học."

"..." Tôi thậm chí còn không thể hiểu về lời đề nghị tốt quá mức mà ông ta nói với tôi. Tại sao những người này lại muốn có tôi đến như vậy? Có thực sự chỉ là tôi có một nền tảng tốt trong phòng thủ và chiến đấu?

"Tôi làm vậy vì tôi thực sự muốn cậu vào đội của tôi ... Hãy nghĩ về nó đi, hay cậu muốn một thứ gì đó hơn thế nữa." Ông ấy dang rộng cả hai tay như thể bây giờ tôi có thể yêu cầu bất cứ điều gì.

"Nhà của tôi, tôi muốn nhà của bố mẹ tôi được trả lại" Mặc dù tôi biết điều đó sẽ rất khó khăn và không thể. Tôi không mong đợi những gì mình nói sẽ được đáp ứng nhưng câu trả lời khiến tôi choáng váng.

"Được rồi ... hiện tại tôi có thể trả lại."

"..." Tôi khó tin vào tai mình. Yêu cầu của tôi dễ dàng được đáp lại bởi một người đàn ông hoàn toàn xa lạ. Nếu nư tôi đoán không nhầm thì ông ta có thiện cảm với tôi, hoàn toàn khác với tính cách của ông ta.

"Cậu có muốn gì khác nữa không?"

"Lương của tôi không phải năm mươi nghìn. Tôi yêu cầu một trăm nghìn bath mỗi tháng." Tôi muốn củng cố ý tưởng của mình rằng tôi có thể yêu cầu những gì tôi muốn để tôi quên rằng tôi đang bị thuyết phục để trở thành người của ông ta.

"Ối ... Nhiều quá. Có thể là tám mươi nghìn bath?" Ông nói, mỉm cười tinh nghịch.

"..." Tôi mím chặt môi. Không khí căng thẳng và nhiều lo lắng bắt đầu chuyển sang sự yên tâm, thoải mái. Người đàn ông trước mặt cũng giống như bố tôi .... từ cảm xúc, cách nói và ánh mắt của ông ấy. Hình ảnh của bố và em trai hiện lên trong đầu tôi. Tôi từng nói trước đám tang của bố rằng tôi sẽ chắm sóc thật tốt và sẽ không làm Porsche phải chịu khổ. Nhưng bây giờ, ngay cả căn nhà cũng không có. Tôi bắt đầu nghĩ về những gì ông ta nói và liếc nhìn mấy tên vệ sĩ khi đang cố đe dọa tôi.

"Tôi phải là thủ lĩnh của bọn nó" Tên cầm đầu mở mồm định nói gì đó nhưng lại bị ánh mắt của bố Kinn đã ngăn lại.

"Haha, vốn dĩ đã là như vậy rồi." Tên cầm đầu đó càng tức giận hơn, tôi liền cười nhẹ về phía nó. Tôi cảm thấy sự chiến thắng đang dâng trào.

"Và tôi sẽ không mặc bộ đồ vest điên rồ đó, tôi sẽ mặc quần áo bình thường."

"Cậu vào vị trí này để làm gì nhỉ? Vệ sĩ hay chủ tịch công ty? Hahahaha tôi thích nó." Ông ấy chỉ vào tôi và phá lên cười. Tôi thư giãn rất nhiều, nhướng mày và hỏi ngược lại ..

"Có thể không?"

"Có! Nhưng chỉ khi ở nhà, còn nếu ra khỏi nhà, thì cậu phải mặc như bao vệ sĩ khác. Vì hàng ngũ sẽ không đẹp nếu đồng phục không đồng đều."

"Ừm..."

"Tóm lại ... những điều kiện trên đều được hết, phải không?"

Tôi chợt nhớ ra một điều...tôi phải làm vệ sĩ cho Kinn đúng không...

"Điều gì sẽ xảy ra nếu Kinn giết tôi?"

"Tôi sẽ không để nó làm điều đó."

"Làm sao tôi có thể tin được? Rằng ông đang nói sự thật cả về sự an toàn của em trai tôi và về ngôi nhà của tôi."

"Huh ... cậu nên biết tôi là ai. Từ trước đến nay, tôi sẽ không đánh đổi phẩm giá của mình cho một vài câu nói dối ... Tôi đã nói là tôi sẽ làm." Một giọng nói trầm ấm cất lên. Nó không giống như khoe khoang, mà nó giống như một lời tuyên bố của sự tin tưởng.

"..."Tôi cứ suy nghĩ lung tung về mọi chuyện. Trong đầu cố gắng nảy ra những mâu thuẫn và lập trường để không phải nhận công việc này.

"Nếu cậu muốn lấy sự thoải mái của em trai cậu đổi lại một cuộc sống rất rủi ro, thì hãy bước đi. Tôi sẵn sàng chấp nhận điều này."

"... Tôi sẽ thử nghĩ về nó" Tôi yêu cầu một thời gian để suy nghĩ về tất cả. Thừa nhận rằng đã có sự bối rối và nghiêng nhiều hơn về đề xuất đó. Tôi nhớ hình ảnh thằng Chay ăn uống thoải mái, với hình ảnh hôm đó nó khóc liên tục thì tôi lại càng khó đưa ra quyết định hơn.

"Khi nào thì cậu có thể cho tôi một câu trả lời...." một giọng nói trầm khàn hỏi trước khi tôi đưa ra quyết định, đột nhiên nhớ ra rằng có một vấn đề khác. Dù không muốn đếm xỉa đến người đó nhưng ít ra chú ấy cũng là người mà bố tôi yêu quý.

"... Tôi muốn một thứ nữa." Ông ấy vẫy tay ra hiệu để tôi nói.

"Nếu tôi đồng ý ... thì xin ông tha mạng cho chú tôi. Ông có thể hoãn thời gian trả nợ được không?" Người đàn ông trước mặt mỉm cười trước khi gật đầu.

"Được thôi"

"Ngày mai, ngày mai tôi sẽ đưa ra câu trả lời."

Nói chuyện xong, tôi phóng xe máy về. Chỉ để lại câu hỏi cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi là tôi nên làm gì. Sự lựa chọn là một điểm thay đổi cuộc đời. Nếu tôi đồng ý, em trai tôi sẽ có cuộc sống tốt hơn, chú Athit sẽ sống sót. Nhưng nếu câu trả lời là không, tôi sẽ phải tìm một công việc mới để trả tiền chuộc cho ngôi nhà, cắt đứt quan hệ họ hàng với ông chú Athit, thằng Chay tuy sẽ có một khoảng thời gian khó khăn, nhưng lại đổi lấy được sự thoải mái...

Tôi nên chọn cái nào?

[Cuộc trò chuyện của Khun Korn và Chan]

"Tại sao ông lại chấp nhận nhiều yêu cầu như vậy? Cậu ta quá đòi hỏi rồi. Hãy để cậu ta, ở ngoài kia còn đầy người tài năng hơn cậu ta."

"Lúc đầu, tôi cũng nghĩ vậy. Nếu như cậu ta quá khó khăn, tôi cũng không muốn cậu ta trở thành sự phiền toái của tôi."

"Vậy thì vì cái gì ạ?"

"Bởi vì tôi biết Porsche là con trai của ai?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro