Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rất chi là bực mình với cậu Kinn ở đoạn đầu với đoạn giữa ep5 nhé :) Toi thậm chí còn nghĩ đm nhìn cậu Vegas với Porsche trông đẹp đôi quá huhu soft quá, hạnh phúc quá cho thành đôi luôn cũng được, kệ mẹ cậu Kinn. Cơ mà đến đoạn cuối, cảnh cậu Kinn dỗ mợ để đi về mới cậu thì toi đã tự động tha thứ cho cậu rồi đm con người không có lập trường riêng này :)  Mà phải công nhận cảnh cuối vừa soft vừa cừi ẻ các pồ ôi huhuhuhu  

Chương 7: Ngày đầu tiên

#Porsche

Tôi đã đứng tiếc nuối cho cuộc đời mình khá lâu trước khi lái thẳng vào cánh cổng vàng uy nghiêm trước mặt. Ký thẻ với bảo vệ và được chỉ sang nhà để xe vệ sĩ bên cạnh, thở dài mệt mỏi khi nhìn những người mặc vest đen đang ngồi hoặc đứng ở các khu vực khác nhau của ngôi nhà. Tôi bắt đầu tự hỏi tại sao họ lại cần nhiều vệ sĩ đến vậy. Làm gì có chuyện nhà cửa phải có người bảo vệ suốt ngày? Kinh doanh lớn đến mức nào để cần lố lăng thế này?

Tôi bước đi trong bộ đồng phục học sinh của mình giữa ánh mắt thù địch của hàng chục người đang túm tụm lại, tập trung nhìn vào tôi. Tôi liếc nhìn lại và tỏ vẻ không quan tâm trước khi đi về phía ngôi nhà.

"Ồ ... cậu đến rồi à? Đi theo tôi." Ngay khi chân bước qua ngưỡng cửa, tôi liền gặp P'Chan, người một tay cầm tài liệu và một tay cầm tách cà phê đi thẳng đến một căn phòng khác. Tôi nhìn lại ngôi nhà, cảm thấy không quen với bầu không khí đáng sợ và sau đó nó im lặng.

"Mời vào." Tôi theo P'Chan vào và thấy rằng căn phòng giống như một phòng họp. có màn hình máy chiếu cùng bàn ghế được xếp ngay ngắn. "Học cách tôn trọng bề trên đi" một giọng trầm nói khi anh cầm trên tay một số loại hộp và đặt chúng lên bàn.

"... Xin chào ..." Tôi chắp tay chào, vẫn cảm thấy hoang tưởng và xa lạ với mọi chuyện.

"Hừm ... hôm qua cậu đánh nhau với Big à?" P'Chan hỏi.

"... nó bắt đầu trước" tôi nói thật.

"Đây, cố gắng hòa nhập. Đừng gây rắc rối và đừng khiến cậu Kinn phải xấu hổ." Nghe đến cái tên đó, tôi khẽ lắc đầu. Kinn của mọi người giống như một thiên thần được sinh ra từ thiên đường vậy đó.

"Trước tiên ngồi đi." P'Chan xua tay về phía ghế. Vì vậy, tôi đã làm như anh ta nói.

"Đây là một khẩu súng và một con dao. Khi đi theo cậu Kinn, hãy mang theo nó. Cậu có biết sử dụng súng không?" Tôi gật đầu. Bởi vì khi còn nhỏ, tôi đã thích chơi với súng hơi. Lớn lên, hoạt động yêu thích của tôi ngoài Taekwondo là bắn súng.

"Tốt ... cậu phải nhớ, nhiệm vụ của cậu là làm bất cứ điều gì cần thiết để giữ an toàn cho cậu Kinn." P'Chan chuyển hộp đen cho tôi.

"Liệu tôi có bị cảnh sát bắt không? Nếu tôi vô tình bắn chết ai đó thì sao?" Tôi hỏi những gì tôi muốn biết. Anh ta đưa cho tôi một khẩu súng giống như đưa cho tôi một bữa ăn nhẹ. Nếu tôi vô tình giết ai đó và thằng Kinn sẽ phải ngồi tù vì tôi sao?

"Mọi thứ xảy ra với người ở đây đều nằm ngoài quy định của pháp luật." Anh ta định nói rằng Khun Korn đã mua chuộc tất cả? Bọn họ thực sự kinh doanh hàng hóa nào mà lại có cơ to đến như vậy!

"Vậy tôi có thể hỏi không? Tôi phải bảo vệ Kinn khỏi ai vậy?"

"Khỏi tất cả những người có ý định làm hại cậu Kinn ..." Vậy không phải tôi cũng ở trong danh sách sao? "Có rất nhiều người trong số họ, con nợ, đối thủ cạnh tranh và ... đối tác" P'Chan nói, nhìn chằm chằm vào tài liệu trên tay khi nhấp ngụm cà phê để tận hưởng sự thư thái.

"..." Tôi băn khoăn không biết ngôi nhà này kinh doanh mặt hàng gì. Mặc dù chúng có vẻ rất lo lắng cho sự an toàn của mình vì sẽ có người làm tổn hại chúng, nhưng có lẽ chúng cũng không phải là người tốt gì, vì người tốt thì lấy đâu ra kẻ thù

.

"Gia đình này đã mở sòng bạc, cho vay nặng lãi, buôn bán vũ khí bất hợp pháp và vài công việc kinh doanh khác. Hiểu chưa ..." P'Chan dường như có thể đọc được suy nghĩ của tôi. Anh ta đã nói trước khi tôi kịp hỏi. Tôi đã thầm nguyền rủa anh ta trong suy nghĩ của mình rất nhiều, không biết anh ta có nghe thấy hay không.

"Đừng nhìn tôi nữa. Cậu Kinn đã trở về từ trường đại học. Hãy đến gặp cậu ngay đi." Tôi miễn cưỡng gật đầu. Thu thập súng và hộp dao, chuẩn bị quay ra khỏi phòng.

"Chà, phòng Kinn ở đâu?" Ngay khi tôi nói hết câu, một ánh mắt không hài lòng nhìn tôi.

"Cậu Kinn không phải là bạn của cậu" một giọng nói gay gắt làm cho tôi đảo mắt một chút. Nhân phẩm của tôi đang bị tàn phá một cách mãnh liệt. Liệu anh ta có biết rằng, ở triều đại của vua Rama 5 đã được xóa bỏ chế độ nô lệ rồi không?

"Và phòng ở đâu?" Tôi hỏi lại, tránh nhắc đến tên nó.

"Tầng hai, căn phòng xa nhất bên trái ... Uh! Hãy để tôi cảnh báo cậu một lần nữa. Nếu cậu đang nghĩ đến việc phản bội hoặc tấn công cậu Kinn, thì cậu chắc chắn sẽ chết!" Đôi mắt sắc bén của anh ta nhìn chằm chằm vào tôi. Giọng điệu nghe mà dọa người. Nhưng tôi thực sự bất an. Mọi người ở đây, giống như những thây ma, trông thật vô hồn. Chúng nó cho rằng mạng sống của con người là một loại rau hay một con cá? đặc biệt là người tên Chan, mặt vẫn như không có cảm xúc.

Tôi bước đi với chiếc hộp theo hướng P'Chan nói. Trên đường đi, tôi bị những tên vệ sĩ khác dùng ánh mặt kỳ lạ nhìn chằm chằm vào mình, tôi mơ hồ nhớ lại tôi phải đi vào căn phòng bên trái, căn phòng mà tôi đã bị lôi vào ngày hôm qua. Ngay khi tôi dừng lại trước cửa phòng, mấy tên vệ đang ngồi trên ghế sô pha cạnh cửa đều đứng lên nhìn tôi.

"Tao đến gặp cậu Kinn. Cậu đã cho gọi tao." Tôi hơi nghiêng đầu. Khám phá sự hoành tráng của căn nhà, đến mức phải có ba hoặc bốn thuộc hạ canh gác cửa trước của căn phòng thì đây chắc chắn là một nơi kinh doanh đồ bất hợp pháp chính hiệu, chết tiệt!! Nhưng ít ra thì trông nó thật hài hước và vui nhộn! Tôi định đưa tay ra để mở cửa, nhưng âm thanh của thuộc hạ vang lên.

"Không được mang vũ khí vào phòng cậu Kinn" tôi trợn mắt vì tôi không thể hiểu nổi. Không được mang thì đưa tao làm cái đéo gì?

"Vậy tao sẽ đi cất nó." Tôi nói rồi quay người định mang chiếc hộp này về phòng. Nhưng nó đã ngăn tôi lại.

"Chờ đã! Đặt nó bên ngoài, đừng để cậu Kinn đợi lâu." Tôi thở dài thườn thượt, đặt chiếc hộp bên cạnh. Cánh cửa mở ra và tôi đi vào.

Vừa mở cửa, tiếng cười nói huyên thuyên bỗng dưng im bặt, đó cũng là lúc bước chân tôi dừng lại nhìn người trước mặt.

"Mày không có gõ cửa?" Một giọng nói quen thuộc cất lên, khuôn mặt tươi cười chuyển thành cau có. Kinn trong bộ đồng phục học sinh của mình trông rất lạ, nó thường mặc áo sơ mi đen và quần tây đen như để tang cuộc đời mình suốt thời gian qua.

Cốc cốc! Tôi vươn tay ra gõ cửa, cố ý trêu tức nó.

"Rồi đó" tôi nói, nhìn vào nhóm sinh viên được cho là bạn của Kinn.

"Ai đó?" Giọng một người bạn hỏi.

"Vệ sĩ mới của tao" một giọng nói nhẹ nhàng đáp lại khi nó nhìn tôi.

"Làm sao?" Tôi hỏi lại tên kia, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt dữ tợn.

"Mày có chắc chắn nó là vệ sĩ chứ không phải ba của mày không, ha ha?" bạn nó nói lại, khiến Kinn thậm chí nhìn tôi còn tàn bạo hơn trước.

"Lấy đố ăn nhẹ cho tao ..." Mệnh lệnh của nó khiến tôi tức run lên. Tôi nhìn nó với vẻ hoài nghi. Đồ ăn nhẹ? Ăn nhẹ gì.

"Nó bị chậm hiểu à" Tên kia thì thầm, nhưng tao nghe thấy đó!

"Đi xuống mang đồ ăn vặt cho tao! ..." Giọng nó tập trung vào lời nói hơn trước. Tôi còn làm vẻ mặt khó chịu hơn. Ăn vặt Dì mày ý! Tao không phải là ôsin!!

"Tao không phải ôsin!" Miệng cũng nhanh như não, tôi liền phản bác lại. Nó khiến tất cả những người bạn trong phòng của Kinn đều hoảng sợ.

"Chậc chậc! Dũng cảm đấy ..." Bạn nó nói.

"Porsche! Tao đã nói gì rồi !!! Tiếng hét của Kinn khiến cả phòng giật mình, trừ tôi. Hít một hơi thật sâu, nó kìm nén cảm xúc trước khi nói lại." Đi xuống lấy cho tao ít đồ ăn nhẹ!"

"Muốn ăn thì tự mình xuống lấy đi!" Tôi nói lại.

"Porsche !!!" Nó đứng dậy khỏi ghế sô pha, nhanh chóng bước lên và nắm lấy cánh tay tôi một cách mạnh mẽ. Tôi liền bị kéo về phía trước. Cái siết tay này mạnh đến nỗi, tôi thậm chí nhận ra rằng người trước mặt đã tức giận đến nhường nào.

"Mày tính thử sức chịu đựng của tao, đúng không?!" Kinn rít lên, nghiến răng nghiến lợi. Đôi mắt của ngày hôm đó bắt đầu hiện ra trước mắt, tôi vội vàng đẩy ngực nó để thoát ra.

"Biết rồi!!" Tôi ủ rũ bước ra khỏi phòng. Ngu gì đi đôi co tiếp với nó cơ chứ?! Được chiều chuộng thành quen, ước gì một ngày nào đó nó bị bắn chết quách đi cho xong!

Tôi biết đồ ăn vặt là gì, nhưng ở cái nhà to như cái cung điện thế này thì tôi biết thế đéo nào phòng bếp ở đâu!!! Hỏi mấy tên vệ sĩ này cũng không được vì chúng nó cứ nhìn tôi chằm chằm như thể muốn uống máu và ăn thịt tôi. Bước xuống cầu thang và nhìn quanh nhà, quay lại cho đến khi gần đi hết một vòng tròn. Tôi đang ở đâu thế này!

"Đang tìm gì đấy?" Một người đàn ông mặc đồ đen ngừng lại nhìn tôi và hỏi với giọng bình thường.

"Nhà bếp" tôi trả lời.

"Theo hướng đó và rẽ trái" Nó chỉ ra con đường để đi. Khi biết điểm đến của mình, tôi bước ra ngoài, không quan tâm người đó sẽ làm gì vì tôi đang rất tức giận.

Tôi đi dọc theo con đường và tìm thấy một căn bếp thực sự. Thấy bốn bà nội trợ đang lộn xộn trong đó. Ngay khi vừa nhìn thấy tôi, một người dì liền đến chào hỏi

"Cậu đến lấy cái gì sao....."

"Đồ ăn nhẹ...." Tôi hít một hơi thật sâu. Cố gắng giữ bình tĩnh nói gần như ngắn gọn nhất. Vì tôi nhận ra rằng người trước mặt lớn hơn mình rất nhiều tuổi, nhẹ giọng một chút để người nghe cảm thấy tốt hơn. Dì nhìn tôi từ đầu đến chân.

"Cậu là bạn của cậu Kinn hay cậu Kim?" Dì cúi đầu nói và cười hiền hậu.

"Không.. cháu là vệ sĩ mới của Kinn." Tôi gần như kìm lại nói ra bản thân là ai. Dì nhìn tôi và cau mày.

"Ồ! Vệ sĩ của cậu Kinn? Sao cậu không thay quần áo?" Dì tò mò hỏi.

"Đồ ăn nhẹ đâu ạ." Tôi thở dài trước khi nói những gì tôi muốn mà không trả lời Dì.

"Được rồi, đợi một chút, bạn của cậu Kinn cũng đến phải không?" Tôi gật đầu. Trước khi bước đi, Dì bưng một khay trà và đồ ăn nhẹ đưa cho tôi.

"Ờm, món này là của cậu Kinn. Nói với cậu là Dì đã làm nó đặc biệt cho cậu." Tôi giật giật mắt mình. Vậy tại sao những người giúp việc không lên lầu để tự mình phục vụ đi? Tôi bước tới cầm một cái khay lớn, phân vân không biết có nên nhổ vào không. Tôi thật muốn cho cái thằng Kinn kiêu ngạo đó một bài học. Nhưng tôi chỉ có thể nghĩ vì trong nhà chỗ nào cũng có mặt của bọn vệ sĩ. Chúng nó sẽ làm gì khi thấy tôi làm vậy? Tôi chắc chắn mình sẽ bị bắn lủng ruột mất thôi.

"Mở cửa cho tao." Tôi đến và nói với người ngồi trước cửa phòng. Mong chúng nó đứng dậy giúp mở cửa. Nhưng giống như chả ai thèm quan tâm đến tôi. Tất cả đều làm thinh, ngồi chơi điện thoại và đọc tạp chí.

"Này!" Tôi gọi lại, nhưng không có ai trả lời, OK !!! Định đặt cái khay xuống sàn và đưa tay ra mở cửa, nhưng tôi chưa kịp đặt thì một tiếng nói đã kêu lên.

"Mày định làm gì?"

"Mở cửa" tôi cau mày nói.

"Mày định để thức ăn của cậu Kinn trên sàn nhà?" Con mẹ nó! Thì sao chứ? Tao sẽ không chỉ đặt nó trên mặt đất, tao còn định bôi bẩn nó bằng chân của tao nữa cơ! Tôi đứng thẳng dậy bưng khay, tên vệ sĩ liền bực bội bước ra mở cửa phòng cho tôi. Cư xử cho tốt vào đi, bọn ngu!!

Tôi bước vào phòng và thấy bọn chúng đang thảo luận về bản báo cáo. Tôi chen mình vào giữa vòng tròn trước khi đập khay xuống mặt bàn kính cho đến khi trà văng ra ngoài một chút. Người bạn của Kinn vội vàng cầm cuốn sách và tờ giấy lên, đưa nó lên trước mặt trước khi nhìn tôi chằm chằm.

"Chết tiệt! Bẩn thỉu quá." Bẩn thế đéo nào được. Nước cũng chỉ văng ra có chút thôi mà.

"Porsche!!!" Một giọng nói trầm vang lên, cùng với ánh mắt dữ tợn. Tôi liếc nhìn nó một chút và làm một khuôn mặt không biết gì.

"Ồ, thật là lộn xộn." Một người bạn ấn vào vai Kinn, khiến nó phải nhắm mắt và kìm nén cảm xúc của mình. Tôi chỉ mỉm cười một chút. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ của mình, tôi định bước ra khỏi phòng.

"Ai cho mày đi?" Tôi dừng bước và quay lại nhìn.

"Cái gì"

"Tao muốn uống cà phê." Tôi đã thở dài lần thứ một trăm trong ngày hôm nay. Vậy tại sao mày không nói ngay từ đầu đi? Thôi được rồi, tao sẽ xuống lấy nó thêm một lần nữa. Tôi quay đầu đi ra cửa, chỉ muốn ra khỏi căn phòng này càng sớm càng tốt.

"Mày đi đâu vậy, không có nghe tao nói sao?"

"Tao xuống lấy cà phê cho mày ngay đây..." Tôi quay lại và nói nó.

"Có một cái máy pha cà phê ở đằng kia" nó nói, nhìn vào góc phòng, nơi có một chiếc máy pha cà phê đang nằm ở đấy. Bọn này giàu thật đấy, có hẳn máy pha cà phê riêng ngay trong phòng luôn. Cuộc sống này hầu như không có gì phải lo lắng, mọi thứ đã sẵn sàng, cứ thế mà tận hưởng thôi. Tôi bước thẳng đến bàn và nhìn chằm chằm vào chiếc máy hình chữ nhật, nó tân tiến đến mức ... tôi không biết cách sử dụng.

"Tao muốn uống Americano nóng" nó nói với giọng bình thản. Đừng nói Americano nóng, đến làm thế nào để bật lên, tao còn đéo biết cơ,

"Đã tối rồi mà còn muốn uống cà phê nữa... rách việc." Tôi trầm giọng lẩm bẩm. Trước khi bắt đầu, thử nhấn nút nguồn trên thiết bị. Tôi lúng túng đứng rất lâu, và nhận ra rằng cái máy này sẽ không cho ra một tách Americano nóng. Tôi nghĩ tôi nên thử nhấn một nút khác, ấn vào nút màu đỏ báo HOT và máy hoàn toàn yên tĩnh. Vì vậy, tôi trượt ngón tay của mình trên nút tượng trưng cho tách cà phê. Nó không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy máy đang hoạt động. Vì vậy, tôi nghĩ rằng đây có thể là một cái gì đó giống như một cái ấm bình thường. Nên đợi nước sôi rồi cho cà phê sau.

Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc máy hồi lâu, nghĩ rằng có lẽ nó đang sôi. Vẻ ngoài thì là công nghệ cao nhưng thực chất chỉ là một chiếc ấm đun nước đơn giản. Trong lúc đó, tôi liếc nhìn xung quanh và khám phá căn phòng này. Nó được trang trí rất sang trọng. Bên trong với tông màu chủ đạo là nâu đen, đèn chùm sang trọng, bàn làm việc lớn, một giá sách được gắn vào tường và một bộ sofa màu đen ở giữa phòng. Đồ trang trí là những cành cây dài, khô héo trông vô hồn. Ngoài ra còn có một căn phòng được ngăn cách bởi một tấm cửa kính bằng chiều dài của một phòng làm việc và được một tấm rèm đen che kín hoàn toàn. Tôi không biết đó là phòng gì, phòng tắm à, nhưng mà có rèm che thì chắc là phòng ngủ. Nhếch mép một chút vì ghen tị với sự giàu có. Căn phòng này chắc chắn rất đắt tiền. Nhưng đồ trang trí thì thật khó ưa y như bản mặt của chủ nhân nó vậy...

"Tao ngửi thấy mùi gì đó đang cháy. Này." Ai đó lên tiếng. Mà cá nhân tôi cũng ngửi thấy.

"Ồ, nó có mùi như thép không gỉ bị cháy. Ummm." Tôi quay lại nhìn họ, cố gắng tìm ra chỗ có mùi. Hay là đang có một cuộc đốt phá ở đây? Ngày càng nhiều kẻ thù rồi đấy.

"Porsche!!!" Kinn đứng dậy khỏi ghế sofa và nhìn tôi đầy kinh ngạc.

"Gì?" Tôi ngay lập tức vặn lại.

"Máy pha cafe cháy rồi!!! Chết tiệt!" Ngay khi tôi quay lại nhìn thì máy còn bốc ra nhiều khói hơn trước. Lúc đầu tôi thấy nó có khói và nghĩ rằng nước đang sôi. Tôi giật bắn mình khi thấy có tia lửa bắn ra từ phía sau máy!

"Con mẹ nó!! Mày đang làm cái quái gì vậy?

"Dập công tắc!!!"Tiếng Kinn hét lên trước khi nó bước đến cửa, mở miệng ra lệnh cho thuộc hạ bên ngoài dập tất cả các công tắc! Công tắc chỗ nào? Có nhiều khói đến mức tôi thậm chí không thể xác định công tắc nằm ở đâu.

"Nó ở đâu!!" Tôi loạng choạng. Cố gắng tìm công tắc mà nó nói. Tay xua xua cho khói bay bớt. Ba người bạn của nó đứng dậy chạy ra mở cửa. Hò hét khắp nơi.

"Chời ơi... cứu tao"

"Time, mày đi tìm bọn vệ sĩ đến đây ngay!! ... Tìm được chưa? Dập công tắc đi!"

"Đừng giục tao. Tao cũng như mày thôi, thằng khốn!!!!" Tôi suýt sặc khói. Không biết phần nào của máy bị cháy mà lên nhiều khói đến thế này.

"Công tắc ở chỗ đéo nào?" Tôi hét vào mặt nó.

"Khụ Khụ! Coi chừng !!!!!"

Bùm!!!

Giọng nói của Kinn vang lên khi nó dùng cả cơ thể nó đè tôi xuống đất. Với những tiếng nổ và tia lửa bắn ra, chỉ vài giây sau đó, toàn bộ ngôi nhà tắt điện.

"Cậu Kinn, cậu có sao không !!! ... khụ ... khụ." Những tiếng nói từ bên ngoài ùa vào.

"Hệ thống đã bị ngắt, thưa cậu Kinn." Kinn rời khỏi tôi, vẻ mặt nhẹ nhõm. Trước khi thuộc hạ bước vào, tôi kéo Kinn lên khỏi sàn và đưa nó ngồi xuống ghế sô pha. Tôi vẫn đứng thẫn thờ ở chỗ cũ, trong đầu hiện một loạt hình ảnh đã xảy ra. Vừa rồi sự việc diễn ra quá nhanh khiến tôi không kịp trở tay.

"Có chuyện gì vậy, Kinn?" bạn nó bước tới và hỏi. Các vệ sĩ khác bước ra mở cửa sổ và mở các cửa xung quanh phòng để xua khói.

"Đứng ngây ra đấy làm gì? Đến giúp tao nhanh." Một trong những tên thuộc hạ bước đến gần tôi và lớn tiếng mắng mỏ với vẻ mặt rất tức giận. Mày có hiểu rằng tao là người đang bị sốc không? Tôi đến giúp họ xua khói ra khỏi phòng. Một số đến xem máy có vấn đề gì không, sau đó rút phích cắm và mang đi.

Tao không sai!!! Tại mày bảo tao pha cafe cho mày đó nhé, Kinn!

Ngay khi tình hình bình thường trở lại, Kinn đã gọi tôi đến đứng trước mặt nó, nhìn chằm chằm vào tôi như thể nó sẽ ăn thịt tôi ngay tại đây. Bây giờ tất cả bạn bè của Kinn đã đi hết, chỉ để lại tôi và những vệ sĩ khác đang đứng phía sau.

"Mày định đốt nhà của tao...." một giọng nói khắc nghiệt với đôi mắt giận dữ nói.

"Tao không cố ý" tôi trả lời thẳng thừng.

"Thật tốt khi có hệ thống cắt điện. Nếu không thì cả căn nhà này đã bị mày thiêu cháy rồi. "Một trong những thuộc hạ của Kinn nói với giọng tức giận. Hãy để một mình Kinn tức giận với tao thôi, mày không cần chõ mồm vào đâu, thằng khốn!

"Máy không có nước. Mày không nhìn thấy à?" Kinn vẫn nhìn tôi chằm chằm.

"Thì tao cũng đâu có biết đâu...." Nguyên nhân chính là không có nước vào máy. Mâm nhiệt đằng sau cháy âm ỉ là do tôi ấn nút HOT gây ra bắt lửa và nổ máy.

"Tại sao mày không nói cho tao biết?" Tôi đảo mắt nhìn Kinn. Biết đâu đấy, tôi lại tưởng nó giống như một cái ấm bình thường thôi chứ.

"..." Tôi chỉ biết ngây người ra nhìn nó. Không muốn tranh luận thêm nữa. Tại sao ngày đầu tiên của tôi lại mệt mỏi như vậy?

"Mày có thể hỏi tao cách sử dụng nó ... Đừng tỏ ra thông minh trong khi mình là một đứa ngu nữa đi."

"Tao là vệ sĩ, không phải ôsin của mày. Hôm sau đăng tuyển nhân viên pha chế đi, chết tiệt!" Tôi bất lực nói. Tay, chân, thắt lưng buông lỏng nhìn chằm chằm vào Kinn.

"Porsche!!!!" Tiếng đập bàn kính lớn đến nỗi những người phía sau giật mình nhảy dựng lên." Tao đã cảnh cáo mày rất nhiều lần rồi. Biết vị trí của mình đang nằm ở đâu đi. Đừng có thử sức kiên nhẫn của tao!"Ngón tay nó chỉ thẳng vào mặt tôi, khuôn mặt cau có hết sức. Lúc này tôi cũng không thể làm gì hơn là nhìn lại vào mặt nó.

"Tao cảnh báo mày lần cuối ... nếu mày không nghe lời, tao sẽ giết mày!" Tôi khó có thể chịu đựng được lời dọa nạt của Kinn, vô tình nghiêng mặt ra nơi khác cho đến khi nó cau mày nhìn tôi.

Cộc! Cộc! Có tiếng gõ cửa và thuộc hạ của Kinn ra mở nó.

.

"Khun Phim đến rồi, thưa cậu." một giọng nói vang lên, sau đó xuất hiện một chàng trai trẻ đẹp trai bước vào, mỉm cười và ngồi cạnh Kinn. Hừ! Nó có nhiều bạn bè thật đấy.

"Ra ngoài đi" Tôi đã muốn rời đi từ này rồi cơ. Vội vàng bước đi trước mặt những tên vệ sĩ khác trước khi Kinn lên tiếng gọi tôi lại. Mẹ kiếp, chuyện gì nữa!

"Chờ đã, Porsche! Kom, đưa chìa khóa xe cho nó ... mày lái xe được, đúng không?" Tôi bực bội gật đầu. "2 giờ sáng quay lại đưa Khun Phim về nhà ... đi thôi." Sau đó nó bỏ đi với nhiều câu hỏi trong đầu tôi. Tại sao lại là tao? Tại sao lại là 2 giờ sáng? Nếu muộn như vậy, tại sao mày không để bạn mày ngủ lại luôn đi?

Tên khốn Kom đưa cho tôi một chiếc chìa khóa của ô tô hàng hiệu sang trọng.

"Tao nên đưa nó về đâu?" Nó làm bộ mặt cáu kỉnh, chán chường như thể không thích vẻ mặt của tôi cho lắm sau đó đưa điện thoại đã có sẵn địa chỉ để tôi đọc.

"Được rồi" Tôi đọc xong và đưa điện thoại lại và bước ra ngoài. Tôi nhận ra rằng không ai trong số những người này muốn nói chuyện với tôi cả, vởi có lẽ ngày hôm qua, tôi đã tẩn anh của chúng lên bờ xuống ruộng. Nhưng hôm nay tôi vẫn chưa thấy Big xuất hiện, chắc đang nằm chết dí ở đâu đó rồi.

Tôi không biết phải làm gì nên tôi đi dọc theo con đường thiếu ánh sáng, tìm một nơi để hút thuốc. Khi buổi tối đến, lũ vệ sĩ đang tụm năm tụm ba lại ở sân vườn để hút thuốc. Tôi liền đi thẳng về phía đó...

"Chào." Vừa bước vào, tôi thấy ai đó đang đứng hút thuốc sẵn rồi. Ồ! nó là người đã chỉ đường cho tôi vào bếp. Tôi khẽ gật đầu, trước khi lấy một điếu thuốc trong túi quần, lặng lẽ châm lửa.

"Đây có phải là ngày đầu tiên của mày không?" Nó hỏi, nở một nụ cười với tôi. Có lẽ là nụ cười đầu tiên trong ngôi nhà này. Nó trông thân thiện hơn tất cả những người mà tôi đã gặp.

"Hmm" tôi đáp nhẹ nhàng trong cổ họng.

"Tên tao là Pete"

"Porsche"

"Tên hay quá, sao lại làm ra vẻ mặt như vậy?" Nó vẫn mời tôi nói chuyện không ngừng. Điếu thuốc đã hết, và nó lại được châm lên.

"Chán" tôi trả lời thành thật.

"Này! Chán gì vậy? Nghe nói mày là vệ sĩ của cậu Kinn, mày đáng lẽ nên cảm thấy may mắn mới đúng." Pete vừa nói vừa thổi khói ra khỏi miệng. "Thoải mái một chút đi. Nửa đêm rồi tao mới được nghỉ ngơi một chút đấy."

"May mắn chỗ nào?" Tôi hỏi ngược lại.

"Này không thấy vậy sao? Tin tao đi,cậu Kinn là tốt nhất rồi đó." Pete cười nói.

Đây là một lời nói dối với tôi ... Tôi đã làm ra vẻ mặt không thể tin được.

"Haha, tại sao mày lại làm ra khuôn mặt đó? Mày thực sự may mắn" Pete ta lặp lại, vì vậy tôi quay ra hỏi nó.

"Vậy mày đang làm việc cho ai?"

"Tao làm cho cậu Khun." Nói xong nó thở dài thườn thượt. Người mà Pete đang nhắc đến có phải là cái người mà tôi đã gặp ngày hôm qua. Trông có vẻ thân thiện và không vô thưởng vô phạt mà nhỉ.

"Sao mày trông có vẻ chán nản thế?" Tôi hỏi nó.

"Con trai nhà này tính tình khác nhau. Cậu Khun thì hư hỏng, hâm hâm dở dở nhiều lúc không thể theo kịp tâm trạng cậu. Nhưng vẫn tốt hơn cậu Kim." Cậu Kim? Còn nữa à!

"Ai cơ?"

"Ồ! Chà, cậu Kim, con trai út nhà này, mày không biết thì cũng không lạ. Cậu Kim luôn là người mất tích, ít khi thấy bóng dáng cậu ở nhà" Pete nói đùa

"Thế nào?"

"Cậu Kim, nhắc tới là khiến người ta nổi da gà. Cậu chủ không thích mọi người đi theo và không thích về nhà. Các vệ sĩ đều rối tung cả lên. P'North là khổ nhất vì anh ta là vệ sĩ trưởng của cậu Kim." Tôi cần nhớ thêm bao nhiêu cái tên nữa đây? Làm quen được Pete là điều tốt nhất xảy ra từ khi tôi bước chân đến đây, nếu không thì cuộc sống của tôi sẽ rất chán nản.

"Người lý trí nhất là cậu Kinn, cho nên ai cũng muốn làm việc cho cậu." Tôi lập tức lắc đầu. Kinn chết tiệt. Thà nói với tôi rằng trâu đẻ ra chó tôi còn tin chứ Kinn mà tốt chắc tôi đi đầu xuống đất.

"Thật không thể tin được."

"Tại sao mày không mặc vest vậy?" Pete nhìn tôi.

"Tao lười thay đồ." Tôi bực mình nói, lười ngồi giải thích.

"Xem kìa, nếu là người khác thì liền bị mắng hoặc ăn tát liền."

Rè rè rè!!!

Âm thanh của bộ đàm vang lên khiến Pete lập tức thở dài.

"Tôi nghe"

[Lô, Pete! Mày đang ở đâu? Nhanh lên, nhanh lên.] Nó nhăn nhó ra mặt. trước khi ném điếu thuốc xuống đất.

"Có chuyện gì vậy?"

"Tao phải đi ngay đây. Chết tiệt! Gọi suốt ngày ... đến giờ xem phim bộ rồi." Tôi thậm chí còn chưa thể hỏi nó về vụ xem phim bộ là làm sao thì Pete đã chạy thẳng vào nhà rồi. Thôi không sao, ít nhất tôi đã tìm được một thằng bạn tốt ngay cả khi không cùng làm trong một nhóm. Pete có vẻ trạc tuổi tôi nhỉ. Cảm thấy thoải mái hơn trước, nhưng vẫn khó chịu ở đâu đó. Chết tiệt ... Tôi quên hỏi Pete phòng vệ sinh ở đâu.Tôi bắt đầu cảm thấy trướng bụng. Nhà này quá rộng để tôi có thể đi tìm ngay bây giờ, chết tiệt!!!

"Thằng Porsche! Cậu Kinn gọi!" Một số thuộc hạ của Kinn cau mày gọi tôi. Thằng khốn Kinn gọi gì giờ này chứ, chết tiệt !!! Chà, còn quá xa để đi bộ về phòng nó .. Định quay lại hỏi tên vừa gọi mà không biết nó đã đi đâu mất.

Khốn khiếp! Tôi nhìn trái và phải, hy vọng sẽ tìm thấy một phòng vệ sinh gần đó. Kể từ buổi tối, tôi vẫn chưa đi vệ sinh và những người ở đây lại không hề quan tâm đến tôi. Tôi phải nhanh chóng tìm nơi giải quyết thôi, vì nếu đi chậm Kinn sẽ chửi rửa tôi một lần nữa. Con mẹ nó! Tôi bước sang phía bên kia bức tường, ở đây có nhiều cây cối che khuất tầm nhìn và có một cái ao đen ngòm. Nó có thể là một hố cống. Tôi đang rất là vội đây... là đàn ông, nên cũng không cần nghĩ nhiều đến phòng vệ sinh, cứ xả tạm ra một chỗ là được. Chắc không ai nói gì đâu.

Tôi cố gắng cởi cúc quần, giải quyết nhu cầu cho xong rồi chạy vào nhà.

"Không cần phải vào" một trong những thuộc hạ của Kinn hét lên khi tôi định đẩy cửa.

"..." Tôi nhìn nó, trên tay nó đang cầm một xấp giấy rồi đưa lại cho tôi.

"Gì đây?"

"Mày sắp xếp các giấy tờ trong mục lục này sao cho khớp với thời gian biểu của cậu Kinn. Ồ! Và nếu mày thấy một tờ giấy khác trên bàn, mày sẽ phải để ý xem nó có nội dung gì. Mày phải biết những điều sau đây: Khi cậu Kinn có việc, mày phải là người kiểm tra và nếu cậu Kinn vào công ty, mày phải giúp cậu ghi lại mọi thông tin." Tôi đã đưa ra một khuôn mặt kinh ngạc. Ngạc nhiên khi nhận được đống tài liệu đó.

"Tại sao tao phải làm điều đó?"

"Mày muốn làm thủ lĩnh phải không? Đó là tất cả các công việc của một vệ sĩ trưởng." Nó nói trước khi ngồi xuống ghế sofa. Tôi bực bội nhìn tập giấy trên tay. Kể từ khi bước chân vào đây, tôi đã không được làm bất cứ điều gì mà một vệ sĩ nên làm. Chỉ toàn những điều điên rồ, khiến tôi phát điên. Con mẹ nó!!!

Khi tôi vừa đặt mông xuống đầu bên kia ghế sofa thì lập tức vài tên vệ sĩ đang ngồi gần đấy bật ngay dậy khỏi ghế và bắt đầu xa lánh tôi, lũ khốn nạn!!! Một ngày nào đó, tao sẽ giẫm nát mặt của chúng mày, từng đứa một, chết tiệt! Cúi xuống và nhìn vào đống giấy tờ thêm một lần nữa, nhận ra đó là bản báo cáo của Kinn, nó đúng thật là học cùng trường đại học với tôi. Nó học khoa Quản Trị Kinh Doanh Quốc Tế nên tất cả các thông tin đều được viết bằng Tiếng Anh hết. Tôi thì biết gì về Tiếng Anh đâu cơ chứ? Thông thường để làm một báo cáo, tôi toàn đẩy cho thằng Tem làm hết, vì với quả đầu óc đần độn của tôi thì tôi chắc chắn sẽ không làm được bản báo cáo nào ra hồn. Được học ở trường đại học này là phải công đức cả một đời người đấy. Vậy nên nếu tao sắp xếp sai tài liệu thì đừng trách tao đấy Kinn!

02:00 sáng

Tôi ngồi xếp một tập giấy tờ lớn, không biết hai người trong phòng chơi game hay làm trò điên khùng gì mà tình trạng của Khun Phim trông vô cùng kiệt quệ. Ngay khi anh ta lên xe, ngồi ở băng ghế sau, đầu dựa vào gương, giả vờ như đang ngủ, nheo mắt, hai cánh tay dọc theo cổ đỏ ửng và thâm tím, trông không được tốt cho lắm. Không biết mấy dấu vết đó có từ trước hay không, nhưng tôi để ý thấy từ đầu đến chân đều có vết thương, chắc anh ta đã bị Kinn dần cho ra bã nhỉ. Kệ đi. Không biết nữa. Chết tiệt thật chứ!

"Cho tôi xuống ở đây" anh ta nói và bước ra khỏi xe. Vậy là tôi đã xong nhiệm vụ của mình, muốn lái xe vài vòng cho khuây khỏa chứ không muốn đi vào địa ngục đó nữa. Nhưng liệu xe có gắn GPS không đây? Về muộn lại phải nghe thằng khốn Kinn chửi rủa quá. Phiền thật đấy!!!

Khi tôi trở lại, trên chiếc ghế sofa có vài tên đã ngủ quên hoặc còn thức chơi điện thoại. Kinn chắc đã ngủ vì không thấy nó làm khùng làm điên nữa. Người tôi thì nhớp nháp mồ hồi và sẽ phải đi tắm vào sáng hôm sau vì tôi không thể mặc một bộ quàn áo này cả ngày được nữa. Tôi cảm thấy mệt mỏi đến mức muốn ngủ, nhưng đợi về nhà hẵng ngủ. Nếu bây giờ tôi để mình chợp mắt ở đây, thì những tên khốn này sẽ nhân cơ hội mà giẫm chết tôi mất. Tôi nên làm gì? Chỉ mong sao trời sáng thật nhanh nhưng đêm nay lại có vẻ dài hơn bình thường.

Tôi vừa ngồi chơi điện thoại vừa ngồi chờ trời sáng. Không phải nói với ai rằng đã hết giờ làm việc, đi thẳng vào phòng ngủ, lôi hộp súng và dao đêm cất, rửa mặt rồi đi thẳng vào ga ra. Tôi đã có thể tự do rời khỏi nhà đó nếu không có tiếng hét lớn đến mức đánh vào dây thần kinh thính giác của tôi.

"Ai đã tè vào ao cá Koi của tao!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Ánh mắt của mọi người đều hướng về nơi phát ra tiếng kêu gào đó. Tiếng hú lại tiếp tục vang lên

"Không !!! Elizabeth !! Sebastian !! Thức dậy, thức dậy, thức dậy đi các con của bố !!!!!!!!" Tôi thấy đám vệ sĩ nhanh chóng chạy tới khi nghe thấy âm thanh đó. Pete cũng chạy qua mặt tôi. Vì vậy, tôi đã kéo nó lại.

"Chuyện gì đã xảy ra thế?"

"Có thằng nào đó đã tè vào ao cá Koi của cậu Khun. Chết tiệt, chết tiệt !!! Mới sáng ra mà đã đau đầu quá!" Pete giận dữ nói và chạy thật nhanh.

Tôi nuốt nước bọt xuống cổ họng. Cảm giác tê tái lan tới tận xương tủy, tôi vội vã phóng chiếc xe máy ra khỏi căn biệt thự.

Xong đời tôi rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro