chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm đã mang thuốc đến, Ân Tĩnh thuần thục tiếp nhận, trở lại trên xe ngựa, Trí Nghiên cũng đã thức dậy, đang đấu tranh 'quấy nhiễu' y phục, Ân Tĩnh nhìn thấy cũng vui vẻ.

"Xem ra ngươi hồi phục cũng thật tốt."

Trí Nghiên đỏ mặt thở dốc, ngẩng đầu trừng mắt liếc Ân Tĩnh, không nói chuyện, trên tay vẫn tiếp tục ngọ nguậy để thoát khỏi cái đai lưng, cố sức kéo một cái, lớp y phục bên ngoài cũng bắt đầu rơi xuống.

Ân Tĩnh lắc đầu, tới gần ngồi xuống, "Nàng thật đúng là không để cho người khác bớt lo." Ân Tĩnh muốn sờ trán kiểm tra cho Trí Nghiên một chút, không ngờ tiểu tử kia còn không chịu phối hợp còn né tránh, "Đừng nhúc nhích!" thanh âm Ân Tĩnh không tự chủ khép lại giọng ra lệnh, đưa một tay vịn lấy gáy Trí Nghiên, bá đạo không cho phép Trí Nghiên tránh né.

Trí Nghiên không tranh hơn thua với Ân Tĩnh, đơn giản thức thời cũng không động đậy. Ân Tĩnh tay sờ trán xong cũng thấy yên tâm, quả thực cũng không còn nóng nữa. Bất quá không còn nóng nữa, mà thuốc này vẫn phải tăng cường uống.

Trí Nghiên nhìn thấy Ân Tĩnh đem thuốc bưng lên, cả người lại cảm thấy không tốt nổi.

"Ta không uống!" Lần này không đợi Ân Tĩnh cầm chén kề tới miệng, Trí Nghiên chủ động mở miệng cự tuyệt nói. Cái vị đắng thống khổ lần trước vẫn còn là một nỗi ám ảnh.
Ân Tĩnh vừa bực mình vừa buồn cười, " cũng là người lớn không còn nhỏ nhắn gì, tại sao lại muốn học tiểu hài tử như vậy mà tùy hứng?"

"... Ta khỏe rồi, không uống nữa đâu."

"Có khỏe hay không không nói trẫm cũng tự biết."

Ân Tĩnh nhíu mày, đột nhiên trở nên vui vẻ, " nàng sợ đắng, sao không dám nói?" Lời này của Ân Tĩnh đem cái lý do không đâu của Trí Nghiên triệt để vạch trần. Nói nhiều lần từ chối như vậy không phải là nàng sợ đắng thì là gì?

"..." Trí Nghiên sửng sốt, nghẹn họng không nói được, nhất thời đến cả lời nói phản bác lại cũng không có. Chỉ dám quay đầu đi chỗ khác che dấu thần sắc xấu hổ không được tự nhiên.

Ân Tĩnh trong lòng hô to, cô nương này thực sự khả ái, chỉ là tính nết không thay đổi, khổ cũng chỉ là chính cô ta.

"Được rồi, trẫm cho người mang chút đồ ngọt lại đây, nàng sợ đắng thì ráng nhịn một chút rồi ăn đồ ngọt sau."

"..."
"từng ra chiến trường chém giết vô số người, mà chỉ chút đắng này lại không chịu được?"

Trí Nghiên thở dài một cái, hiển nhiên còn dùng kế kích tướng tác động ta. Nàng đột nhiên xoay qua liếc mắt nhìn Ân Tĩnh. 

"Ngươi cởi y phục này ra cho ta."

Mới vừa rồi Trí Nghiên cũng đã cởi ra lớp ngoài cùng, bên trong cũng chỉ còn lại hai lớp nữa, bên ngoài khí trời cũng tốt nhưng cũng khá là nóng nực và khó chịu.

Lần này Ân Tĩnh cũng không cự tuyệt, chỉ là ngoài miệng không quên thừa dịp tiện lúc đùa giỡn, mười phần cười gian tà, "rốt cục cũng muốn trẫm cởi đai lưng cho nàng?"

Trí Nghiên mắt bốc hỏa, không cam lòng tỏ ra yếu kém khinh bỉ: "Hoàng đế Hàm quốc, quả thực miệng chó không nhổ ra được ngà voi!"

Ân Tĩnh cũng biết được vì sao, dĩ nhiên là không hề tức giận, sợ là lần đầu tiên có người biết rõ đấu không lại nàng, vẫn còn có thể như vậy không chút kiêng kỵ cùng nàng đối chọi gay gắt, nghĩ đến chuyện này cũng thập phần thú vị, nàng dường như không để ý đem chén thuốc lên thổi thổi cho bớt nóng, " trong miệng mà có thể nhổ ngà voi được? Quả thực ngạc nhiên, nếu không, nhổ ra cho trẫm nhìn một cái."

"Ngươi..." Trí Nghiên tức giận thở gấp muốn phản bác, nhưng lại không đoán trước được đột nhiên có tiếng 'ục ục' khiến cho trận khẩu chiến cũng tự nhiên chấm dứt. Ân Tĩnh đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó mới hiểu được, là cái bụng nhỏ của Trí Nghiên kêu gào. Nghĩ như vậy mới nhớ tối hôm qua từ lúc nàng bắt đầu bị bệnh thì cái gì không ăn được, đã vậy uống xong thuốc vào bụng nàng mệt mỏi liền ngủ rồi.

Lúc này Trí Nghiên chỉ hận không thể tìm được một cái lỗ để chui vào, mặt đỏ như trái hồng, không phải chỉ là đói không thôi mà còn kêu thành tiếng đến một hai lần? Không duyên cớ chọc cười cho Ân Tĩnh.

Ân Tĩnh được một trận cười đến no bụng, nàng đem chén thuốc để sang một bên, cho người mang thức ăn tới trước tiên làm cho bụng Trí Nghiên no đã. Bên trong xe bầu không khí chở nên dễ chịu, hai người đều không nói gì, Trí Nghiên cúi đầu ăn mọi thứ, Ân Tĩnh  cũng ở một bên hai mắt nhìn hữu ý vô ý, trong ánh mắt kia đúng là ngay cả chính nàng cũng không luôn ngờ tới cưng chìu.
"Nếu như đem Lương Như Phong giao cho ngươi, ngươi muốn xử trí nàng như thế nào?" Bỗng nhiên, Ân Tĩnh không đầu không đuôi hỏi một câu.

Trí Nghiên đang nhai thức ăn động tác cũng dừng lại, Ân Tĩnh nói câu này là ý gì, hẳn là Lương Như Phong đã bị bắt được. Nhưng có cần phải hỏi nàng làm gì, dù như thế nào thì nàng vẫn hận Lương Như Phong, dù gì cũng chỉ là một thần tử cũng không có khả năng có chuyện muốn hành thích vua.

"Sẽ thả nàng." Trí Nghiên nói cúi đầu ăn thức ăn của mình. Thức ăn hoàng đế này cho nàng ăn so với rau dưa trong quân doanh thật bất đồng, mùi vị ngon hơn nhiều. Nàng nào biết được so với mỹ thực trong cung đình thì cái này còn kém xa rất nhiều.

"Nàng trái lại là chính nghĩa." Ân Tĩnh hừ lạnh một tiếng, nàng cũng không mong được Trí Nghiên sẽ chấp nhận nàng, bất quá nàng như thế cứ thuận miệng nói ra oán hận chính mình, Ân Tĩnh trong lòng vẫn là không thoải mái chút nào.

Dừng một chút, Ân Tĩnh lại hỏi: "nàng là một cô nhi ?" Lâm Dật Thanh cũng đã nói chỉ còn ba miệng ăn Trí Nghiên cũng không có song thân.

Trí Nghiên bị hỏi bất thình lình không kịp phản ứng nên bị nghẹn ho khan đến đỏ mặt, vội vã rót một chút nước uống được một lúc thức ăn mới trôi xuống được. Lúc này ăn cũng đã no nên dừng lại, "Cha mẹ chết sớm có gì ngạc nhiên?" Trí Nghiên cũng không nghi ngời vì sao Ân Tĩnh biết, bởi vì thế lực của nàng muốn tra cũng chỉ là chuyện dễ dàng.

"Vậy hẳn là sống rất khổ cực?"

"Khổ cực?" Trí Nghiên chỉ biết cười khổ, "Năm tuổi đã phải vào trại lính ta còn tưởng nơi đó là thiên đường."

Ân Tĩnh thuận miệng hỏi: "Mang theo muội muội của ngươi vào luôn sao?"



"..." Thoải mái tâm sự nhưng đến đó thì ngập ngừng. Lần thứ hai thần kinh Trí Nghiên trở nên căng thẳng, Trí Nghiên đột nhiên quay đầu nhìn về phía Ân Tĩnh, muốn dò xét tìm điểm bất thường trên mặt Ân Tĩnh.

Đây cũng là điểm chí mạng của Trí Nghiên, hơn nữa nàng còn phải bảo vệ muội muội vượt qua tất cả.

"Ngươi muốn nói cái gì?" Lúc này Ân Tĩnh lại nhắc đến muội muội của nàng, cũng không hẳn đơn giản là chỉ nhắc như vậy. Nói vậy chỉ là tạm thời còn an toàn, nhưng không thể đảm bảo được Ân Tĩnh còn muốn dùng nàng uy hiếp khống chế mình, Hiếu Mẫn bị bắt đây là điều Trí Nghiên không muốn nhất, không muốn muội muội của mình bị cuốn vào.

"Không có gì, tùy tiện tâm sự, nàng không cần khẩn trương. " Ân Tĩnh cũng không muốn lấy chuyện này ra làm lợi thế sớm, nhưng đây cũng là con bài chủ chốt sẽ có dịp dùng tới, thoạt nhìn mọi thứ cũng đã hết. "Ăn no rồi? ăn no thì uống thuốc."

"..."

"Mứt hoa quả còn lại không nhiều lắm, nàng nên ăn tiết kiệm một chút."  Ân Tĩnh nói xong còn không quên bóc một miếng thẩy vô miệng mình, mùi vị đã lâu này cũng khiến cho tâm tình Ân Tĩnh trở nên vui vẻ, "Hôm nay khí trời rất tốt, trẫm muốn đi ngoài cưỡi ngựa, có hứng thú thì đi cùng nhau."

Trí Nghiên lạnh lùng nhìn Ân Tĩnh, nếu thân thể không có việc gì, nàng lại muốn sớm cho mau khôi phục, không muốn thêm phiền toái, làm sao có thể tình nguyện rời khỏi mã xa thoải mái này chứ?

"Nga, trẫm quên mất, nàng trong người còn bị thương." Ân Tĩnh hiển nhiên cố ý nói, "Không phải tối qua nàng còn rúc trong lòng ta ngủ rất thoải mái sao?"

"Ngươi!" Nếu không phải không còn sức lực Trí Nghiên sao có thể để cho Ân Tĩnh vô lễ chứ?

Khiến Trí Nghiên thẹn quá thành giận, Ân Tĩnh được một tấc lại tiến thêm một thước, "Bất quá thân hình nàng cũng mềm mại, ôm cũng thật thoải mái, từng tiếng ngâm khẽ trẫm nghe càng thêm nhộn nhạo, không nghĩ tới nàng đường đường là một nữ tử, êm ái nữa phần cũng không thua gì nam tử."

Trí Nghiên dĩ nhiên nghiến răng nghiến lợi, "Hàm Ân Tĩnh!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro