chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vốn dĩ một người kiêu ngạo mà lại bị ép buộc phải tạm thời nhân nhượng vì lợi ích đôi bên, cũng như là một loại khoái cảm, Ân Tĩnh bề ngoài có vẻ là tỉnh táo nhưng bên trong lại dâng trào một thứ nhiệt huyết không thể giải thích.

Đôi môi khô khốc mỏng mềm của Trí Nghiên khẽ chạm đến đai lưng của nàng, tuy bề ngoài có vẻ khuất phục trên gương mặt nhưng lòng thì lại không tuy rằng không có biểu hiện trên mặt Ân Tĩnh bỗng nhiên hoàn hồn, giật mình không hiểu được trong lòng mình cần gì, phút chốc lại suy tư ưu phiền, muốn làm cho người kia thay đổi hoàn toàn chủ ý.
Ân Tĩnh giơ tay đặt lên vai của Trí Nghiên ngăn lại động tác tiếp tục của Trí Nghiên khiến nàng nghiêng người về phía trước, Trí Nghiên cũng không hề kịp phản ứng trước sự việc đột ngột này, chớp mắt đã thấy thân thể lần nữa bị áp trên giường, ngay sau đó đôi môi mềm mại ẩm ướt mang theo hơi thở nóng ấm đang kề trên môi nàng, khiến cho Trí Nghiên đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Chỉ được một nửa, tâm nàng như bị sét đánh kịch liệt phản kháng muốn ngồi dậy.
Ân Tĩnh đang làm cái gì? Hôn nàng! Một nữ nhân, còn là một địch nhân khiến nàng hận không thể giết chết lại đang hôn nàng! Chẳng lẽ muốn dùng cách này để vũ nhục nàng, Ân Tĩnh bị điên rồi sao?!.
Dạ dày Trí Nghiên liền dâng lên cảm giác buồn nôn, hơi thở cũng có phần kịch liệt hơn. Ân Tĩnh làm sao lại đối với nàng như vậy?.
Cũng may hôn môi chưa thâm nhập sâu bên trong, Ân Tĩnh đầu óc bị kích thích cuối cùng cũng biết dừng lại đúng lúc. Bất quá tư vị tuyệt vời khiến nàng muốn tiến sâu hơn, nhưng nàng sợ rằng cái hương vị kia sẽ ăn sâu vào trong xương tủy.
Chuyện này đến cũng nhanh, kết thúc cũng nhanh. Trí Nghiên hít thở liên tục vì nụ hôn đã cướp đi không ít khí lực, Ân Tĩnh từ trên người đứng dậy, ánh sáng mờ ảo nhìn không được biểu tình gì, nhưng Trí Nghiên phát hiện Ân Tĩnh đang tự cởi quần áo của chính mình.
Sau đó, Ân Tĩnh liền lo lắng mở miệng, "Nể tình đây là lần đầu tiên, coi như đây là trừng phạt dành cho ngươi. Y phục thì tự trẫm cởi, chờ ngươi cởi xong giúp ta chỉ sợ trời cũng đã sáng." Ân Tĩnh nói đúng như là người trước đó và lúc này không hề giống nhau, mọi chuyện cứ như bình thường chuyện vừa rồi cũng không khiến nàng để tâm.

Đem ngoại bào treo lên giá, Ân Tĩnh lần nữa ngồi lại trên giường. Nàng trước đó có nói đành chịu ủy khuất một đêm thật ra không hề nói dối, Trí Nghiên cảnh giác liền vén chăn lên.
"Ngươi, ngươi lại muốn làm cái gì, ngươi..." Trí Nghiên bị dọa sợ đến nỗi nhích gần hết cái giường, cũng không biết Ân Tĩnh còn có thủ đoạn gì nữa. Chuyện vừa rồi phát sinh, nàng cũng cố gắng coi như bị cẩu cắn một cái. Nhưng Ân Tĩnh liên tiếp hành động kỳ lạ khiến Trí Nghiên muốn nghĩ khác đi cũng không thể được.
"Không muốn để trẫm làm thêm mấy chuyện quá đáng nữa, thì ngươi tốt nhất nên nằm yên đó đừng nhúc nhích!" Ân Tĩnh đưa tay níu Trí Nghiên lại không cho nàng nhích ra xa thêm nữa, Trí Nghiên tính cách quá mạnh mẽ, chỉ cần nhìn Trí Nghiên Ân Tĩnh sẽ không tự mình khống chế bản thân được, vì vậy Ân Tĩnh trầm giọng nói: "Trong phòng này chỉ có một cái giường, trẫm cũng không có ý định ngăn cản ngươi đi, không muốn nháo loạn thì mau nghỉ sớm đi, trẫm cũng mệt mỏi rồi, sẽ không đôi co với ngươi nữa."
"..."
Trí Nghiên mở to hai mắt lộ vẻ không tin. Vua của một nước lại ngủ chung với tù binh, lại không hề chê cười?  

Ân Tĩnh không quan tâm đến Trí Nghiên tự mình ngã lưng xuống giường, nhắm mắt ngủ. Hai người nhưng chỉ có một cái mền Trí Nghiên tận lực giữ khoảng cách với Ân Tĩnh, khiến cho gió lớn thổi một cái khiến cho tấm chăn cũng bay lên. Ân Tĩnh đang buồn ngủ đột nhiên lại bị cảm giác lạnh lẽo làm cho thanh tỉnh, nàng khi nào lại phải chịu khổ như vậy? Kì quái hơn là, chẳng bao giờ nàng lại cùng nữ nhân ngủ chung một giường, mà nàng đối với vị tù binh này lại không hề có một điểm chán ghét.

Mơ mơ màng màng trở mình, Ân Tĩnh cũng không biết lúc nào đã trở mình xoay người về phía Trí Nghiên, trong khi người kia lại không thể đi vào giấc ngủ, thân thể co ro vừa lạnh vừa sợ. Ân Tĩnh cũng không biết vô tình hay cố ý, bỗng nhiên đưa tay ôm lấy hông của Trí Nghiên, cánh tay vừa thu lại, thân thể người kia hoàn toàn rơi vào trong ngực mình, chặt chẽ thiếp hợp cùng một chỗ. Thân thể của đối phương ban đầu còn có chút mát lạnh, sau khi ôm được một lúc thì mọi thứ cũng trở nên ấm áp hơn.
Ân Tĩnh thở ra đều đều, còn nghĩ rằng mình đang ôm một cái gối, lập tức thân mình cũng thoải mái hơn.
Trí Nghiên thì vẫn còn hoàn toàn tỉnh táo, lại bị dọa đến mức thân mình cương cứng, động cũng không dám động. Tuy rằng Ân Tĩnh vẫn đang hô hấp bình thản, nhưng Trí Nghiên cũng không dám chắc nữ nhân này có thật sự đang ngủ hay là không, nếu như là đang ngủ thì tốt nhất không nên gọi nàng dậy, Còn nếu như không ngủ thì nàng ta thật dự là đang muốn làm gì?.
Khẩn trương kéo dài một lúc, cũng thấy người sau lưng cũng không có chút động tĩnh gì, Trí Nghiên cũng nghĩ rằng Ân Tĩnh đã thật sự ngủ. Tuy rằng tư thế lúc này của hai người nhìn thấy cũng rất xấu hổ, nhưng không thể không nói là thật sự đã ấm áp và thoải mái hơn. Nhưng nàng cũng không phải là một kẻ ham hưởng thụ, thế nhưng được đối phương ôm trong người như một sự tin cậy mà tránh gió rét bên ngoài, trong nhất thời khiến cho Trí Nghiên cũng thất thần. Cứ như vậy một lúc cơn buồn ngủ lại kéo đến, nàng chậm rãi khép mi cứ như vậy chìm vào giấc ngủ.
Trời vừa sáng, Trí Nghiên bị tiếng ồn ào bên ngoài phòng làm cho thức tỉnh, nàng đưa tay lên xoa xoa mi mắt. Trí Nghiên rất nhanh thanh tỉnh, lại phát hiện ra người đêm qua ôm mình trong lòng đã không còn trên giường, một bên giường đã không còn thân ảnh của Ân Tĩnh.
Nàng chán nản nhắm mắt lại, lẳng lặng yên vị trên giường, trong nháy mắt thần kinh lại thả lỏng lần nữa. Không được bao lâu thì nghe có tiếng của phòng mở lần thứ hai khiến nàng phải ngồi dậy.
"Tỉnh?" Người đến là Ân Tĩnh, lúc trang phục cũng đã chỉnh chu, bày ra khí tức vương giả không thể nghi ngờ. Thấy Trí Nghiên trợn tròn mắt trên giường nhìn mình, hỏi ra tựa hồ còn có ba phần nói không đúng tình giả ý ôn nhu.
"... Ừ." Trí Nghiên cũng không biết có nên hay không để ý Ân Tĩnh, ừ một tiếng qua loa cho có lệ. Ân Tĩnh cũng không phải là một người tốt, với lại Ân Tĩnh vẫn là một địch nhân trong lòng nàng, nhưng nàng vẫn sẽ đối xử khách khí với đối phương, nàng sẽ không vì những việc không liên quan mà khiến bản thân bị phạt oan.
Phía sau Ân Tĩnh còn có thêm ba thị nữ, chia nhau ra người mang điểm tâm, người mang y phục, người mang theo chậu rửa mặt sau khi để xuống đúng chỗ liền lui ra ngoài. Ân Tĩnh đi thẳng đến giường ngồi xuống, Trí Nghiên theo bản năng vừa nhìn thấy Ân Tĩnh tiến đến liền lui vào trong góc giường.
"ngươi đêm qua ngủ có thoải mái không?"Ân Tĩnh cười hỏi, cũng không biết Trí Nghiên có trả lời hay không, liền tự mình nói thêm:" Trẫm thật ra ngủ rất thoải mái, không nghĩ tới Trí Nghiên tướng quân thân à nữ tử, vậy mà cái hông nhỏ kia cũng mềm mại như vậy, trẫm còn còn tưởng mình đang ôm sủng phi mà đi ngủ."
"Ngươi!" Nghe trong giọng nói còn có thêm cả vũ nhục, lại bị Ân Tĩnh vân đạm phong khinh nói như là chính vậy. Đêm qua quả thực khiến cho Trí Nghiên sau một thời gian ra trận đây cũng là lần đầu tiên được ngủ một giấc thoải mái đến vậy, cũng có thể là do Ân Tĩnh, nhưng mà thời điểm thoải mái đó lại bị người kia đem ra châm chọc như vậy hết sức bỉ ổi.
"Được rồi, được rồi, mới sáng sớm, ngươi cũng không cần phải tức giận, thân thể mà tức giận cũng không tốt lành gì." Ân Tĩnh cười cười, căn bản vài phần an ủi đến cả thành ý cũng không có: " Không bao lâu nữa đại quân sẽ khởi hành, ngươi cũng nên thu xếp một chút đi, lấp đầy dạ dày còn mau chóng lên đường." Vừa nói tay cũng cầm lên xiêm y đã giặt sạch đưa cho Trí Nghiên, mang theo ý vị thâm trường nói, "Đây là y phục trẫm tự mình chọn cho ngươi, mặc vào nhất định sẽ rất thích."




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro