Chương 1: Xuyên không trở thành tân nương thay thế?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mở mắt ra lần nữa, là tràn ngập màu đỏ chói mắt. Rèm cửa màu đỏ, ga trải giường màu đỏ, một cặp nến đang cháy, cửa sổ và cửa chính dán chữ "hỷ" lớn màu đỏ tươi. Cố Thanh Hy khẽ cau mày, đưa mắt nhìn quần áo của mình.

Mũ phượng khăn choàng?

Động phòng hoa chúc?

Không phải cô đã chết rồi ư? Tạo sao lại ở trong phòng mới, còn ăn mặc như tân nương?

"Thế nào? Động phòng hoa chúc, tân lang gừng càng già càng cay, trước khi bị hút khô còn có thể khiến cô ngất, ngây, có phải cô rất mong chờ không?" Một giọng nữ đầy ác ý truyền đến bên tai cô.

Một giây sau, trên mặt truyền đến lạnh buốt thấu xương. Hơi đưa mắt lên, một thiếu nữ nụ cười méo mó cầm cán dao găm lóe ánh sáng lạnh, áp sát vào mặt bản thân, ánh mắt ác độc, nhưng lại tràn đầy sự khoái cảm biến thái.

Chuyện gì vậy?

Cố Thanh Hy còn kinh ngạc phát hiện cỗ thi thể này không thể động đậy.

Bị hạ thuốc rồi?

Đêm động phòng hoa chúc tân nương bị hạ thuốc, người phụ nữ cầm dao găm phát điên, nghĩ thế nào cũng không thể là chuyện tốt.

Chưa kịp suy nghĩ đột nhiên đầu đau như búa bổ, một đoạn ký ức không thuộc về cô điên cuồng đổ vào đầu cô.

Sau đó, cuối cùng cô cũng hiểu là chuyện gì. Cô quả thực đã chết, nhưng đã sống lại. Tái sinh trở thành thiếu nữ cùng họ cùng tên. Chỉ là, thiếu nữ này đúng là đáng thương.

Thiếu nữ cầm dao găm này tên là Cố Văn Liên, là chị gái của Cố Thanh Hy. Mẹ của Cố Thanh Hy đã mất một cách bí ẩn hồi cô còn nhỏ. Gia chủ Cố gia tái hôn mẹ của Cố Văn Liên. Gia chủ Cố gia coi con riêng Cố Văn Liên như con ruột, nhưng càng ngày càng khắc nghiệt với con ruột Cố Thanh Hy.

Cuộc sống của Cố Thanh Hy sa sút kể từ đó, tài nguyên tu luyện không còn chút nào không nói đến, chi phí chi tiêu ăn uống còn ít hơn cả hạ nhân. Cố Văn Liên còn dẫn người ức hiếp cô, sỉ nhục cô. Cố Thanh Hy từ đại tiểu thư được yêu chiều che chở, trầm luân thành kẻ đáng thương bị người người ức hiếp, vết thương trên người chưa từng khỏi hẳn.

Thái độ của gia chủ Cố gia đối với Cố Thanh Hy càng tồi tệ hơn, hở một cái là nói lời gay gắt, giận giữ khiển trách, có lúc thậm chí còn ra tay đánh người. Sự ghét bỏ không giấu giếm của ông ta càng khuyến khích Cố Văn Liên và người trong gia tộc càng kiêu ngạo càng sỉ nhục Cố Thanh Hy.

Mà hôm nay tân nương vốn dĩ cần xuất giá đáng ra là Cố Văn Liên mới đúng. Bởi vì tư chất của cô ta tốt hơn Cố Thanh Hy một chút. Vì vậy có trưởng lão tông môn lúc đầu đã nhìn trúng Cố Văn Liên, nhưng mà không phải làm *đạo lữ mà là làm *lô đỉnh. Sự suy tàn của Cố gia và tu vi của gia chủ Cố gia không thể tiến bước, khiến gia chủ Cố gia không có bất kỳ sự do dự nào đã đồng ý, dâng con gái yêu quý cho trưởng lão kia làm lô đỉnh.

Cố Thanh Hy nghĩ đến đây, trong lòng cười nhạo một tiếng. Lô đỉnh, cách hấp thu tu vi của người khác để nuôi dưỡng cơ thể bản thân, bị người đời khinh thường trời đất khó dung. Trưởng lão chính đạo rõ ràng biết, vì vậy tạo ra một tấm màn che, dùng nghi thức thành thân để che đậy.

Kỹ nữ còn muốn lập đền thờ trinh tiết, đã đĩ còn đòi, chính là nói loại người này.

Chỉ là trưởng lão này và gia chủ Cố gia đều không ngờ đến, Cố Văn Liên to gan bằng trời bắt Cố Thanh Hy gả thay. Cố Thanh Hy thường ngày chịu đựng hết mức sự sỉ nhục và ngược đãi của Cố Văn Liên, dùng Cố Thanh Hy xinh đẹp gả thay, Cố Văn Liên cho rằng cho dù trưởng lão tông môn kia phát hiện tân nương thay người, tu vi không bằng cô ta, cũng sẽ không quá truy xét.

"Cố Thanh Hy, cô là đồ phế vật. Mau chóng đi chết đi! Ta mới là đại tiểu thư chân chính của Cố gia!" Cố Văn Liên cúi đầu xuống, ghé sát bên tai Cố Thanh Hy, nói ra từng từ từng từ một. Ba chữ đại tiểu thư là nỗi đau sâu kín trong lòng Cố Văn Liên. Mẹ của Cố Thanh Hy mới là vợ cả, mẫu thân cô ta là thiếp thất. Chỉ cần Cố Thanh Hy còn sống, Cố Thanh Hy chính là đại tiểu thư chân chính. Cho dù Cố Thanh Hy là phế vật.

Cố Thanh Hy không hoảng loạn mà sắp xếp nội dung có ích trong ký ức.

"Tiểu nha đầu, ngươi tỉnh rồi." Chính vào lúc này, trong đầu Cố Thanh Hy đột nhiên truyền đến một âm thanh già cỗi, trong tiếng nói đầy sự thăng trầm.

"Ngươi là ai? Ngươi ở đâu?" Đột nhiên xuất hiện một tiếng nói, hơn nữa tiếng nói này lại đột ngột như vậy, nhìn bộ dạng của Cố Văn Liên dường như không hề nhận ra, rõ ràng chỉ có bản thân cô mới có thể nghe được âm thanh này.

"Ta là ai không quan trọng, ta ở trong vòng tay của ngươi. Ngươi chỉ cần biết lúc này chuyện ngươi cần làm là nhanh chóng thoát khỏi rắc rối, nếu không sẽ nguy hiểm." Âm thanh già nua tiếp tục nói.

Vòng tay? Ánh mắt Cố Thanh Hy hướng về cổ tay của mình. Vòng tay tinh xảo cổ xưa trên cổ tay rõ ràng là chiếc vòng tay cô đeo từ nhỏ kia. Vòng tay lại đi theo đến đây ư? Bản thân tái sinh có liên quan đến chiếc vòng tay này! Trong lòng Cố Thanh Hy có trực giác như vậy.

Chiếc vòng tay này là tổ thượng Cố gia truyền xuống. Mà Cố gia không hề đơn giản, là thế gia huyền học, càng là thế gia đứng đầu giới huyền học. Cố Thanh Hy cũng được tôn vinh là người đứng đầu giới huyền học. Sau khi *mạt thế đến, Cố Thanh Hy vô tình nhỏ máu lên vòng tay, sau khi vòng tay nhận chủ cô mới biết đây là vòng tay trữ vật. Chỉ là Cố Thanh Hy sau này vì cứu một nhóm nhân tài đặc biệt của đội bảo vệ quốc gia đã đồng quy vu tận với một đám *tang thi cao cấp.

Lúc cô tỉnh lại lần nữa đã trở thành một Cố Thanh Hy khác.

Chỉ là, trong vòng tay trước giờ chỉ để vật chết, người nói chuyện lúc này, sao lại ở trong vòng tay của mình? Hắn là ai?

"Tiểu nha đầu, chạy mau, nếu không ngươi sẽ phải ngồi chờ chết." Trong âm thanh già nua kia dường như có chút gấp rút.

"Ta không động đậy được. Chắc là kiểu trói buộc cơ bản." Cố Thanh Hy khẽ cau mày, sau khi cô sắp xếp lại những nội dung có ích trong ký ức, lúc nãy đã cảm thấy bản thân không phải bị hạ thuốc. Mà là bị cách trói đơn giản nhất trói lại. Nhưng mà cô không hề hoảng loạn. Linh khí của thế giới này, lại dồi dào như vậy! Đợi cô hơi vận chuyển một chút linh lực là có thể gỡ trói trên người ra.

"Cái này đơn giản!" Âm thanh già nua kia tràn đầy sự tự tin.

Cố Thanh Hy không nói gì nữa, mà điên cuồng hấp thụ linh lực. Từ lâu cô đã hiểu, chỉ có dựa vào bản thân mới đáng tin. Từ trong khí ức biết được thế giới này là thế giới tu chân! Khó trách linh lực lại dồi dào như vậy. So sánh với linh lực hiếm mỏng manh kia ở mạt thế thật sự cách biệt trời đất.

Giao lưu với âm thanh này chỉ là chốc lát, còn Cố Văn Liên vẫn đang dùng lời nói tục tĩu để chế nhạo Cố Thanh Hy "Cố Thanh Hy tên phế vật, chút nữa cô cứ từ từ hưởng thụ đêm động phòng hoa chúc của cô đi."

Trên mặt Cố Thanh Hy vẫn vô cảm, cô cảm thấy bản thân đã có thể thoát thỏi dây trói. Tuy nhiên chính vào lúc này, trong vòng tay truyền đến một luồng nhiệt ngay lập tức truyền khắp cơ thể cô. Sau đó toàn thân cô nhẹ nhõm, hơi động đậy ngón tay, sợi dây thừng kia đã biến mất!

Là người trong vòng tay giúp đỡ? Cố Thanh Hy không biến sắc nhìn vòng tay trên cổ tay của mình.

"Ngươi biết không?" Trong khoảnh khắc này cuối cùng Cố Thanh Hy đã mở lời, âm thanh rất nhẹ.

"Biết cái gì?" Cố Văn Liên sửng sốt.

Cố Thanh Hy không trả lời, chỉ im lặng mỉm cười, nụ cười nở trên gương mặt xinh đẹp của cô, giống như hoa bỉ ngạn quyến rũ tâm hồn, khiến người ta đánh mất tâm trí.

---------------------------------------

* Đạo lữ: chỉ cặp đôi đạo sĩ tu chân, cùng tu luyện với nhau. Có thể hiểu như người yêu, bạn đời.

* Lô đỉnh: trong tu tiên luyện đan sư dùng người để luyện đan, dùng đan điền của con người để làm lò ba chân, lò ba chân ở trong cơ thể, kết đan. Thường chỉ hành động tà ác, vô nhân đạo.

*Tang thi: zombie, xác chết di chuyển.

*Mạt thế: tận thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro