Chương 11: Chua xót

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Buổi trưa, Cố Thanh Hy và Từ Bảo Châu ăn một ít hoa quả miễn cưỡng lấp bụng.

"Ây da, ta muốn ăn thịt." Từ Bảo Châu xoa xoa bụng của mình, thở dài. Đây là lần đầu tiên cô là người thích ăn thịt ăn mà bữa ăn không có thịt.

"Trong ngọn núi này có không ít động vật nhỏ có thể ăn, nhưng chúng ta không có lửa." Cố Thanh Hy cũng là ngươi không có thịt không vui, nghe thấy Từ Bảo Châu nói như vậy cũng phụ hoạ theo một câu.

"Ta mang hoả chiết*." Từ Bảo Châu móc ra một cái hoả chiết từ một chiếc túi khác ở eo, uể oải nói, "nhưng có tác dụng gì chứ? Có lửa nhưng không có thịt."

Cố Thanh Hy nhìn hoả chiết trong tay Từ Bảo Châu thật sự có chút kinh ngạc. Sau đó ánh mắt rơi vào eo của Từ Bảo Châu, nhìn mấy cái túi thơm trên eo Từ Bảo Châu, cuối cùng không nhịn được mở lời hỏi, "chiếc túi này của cô, có vài cái không phải túi trữ vật?

"Đúng vậy." Từ Bảo Châu gật đầu.

"Cha của cô đúng thật là có khả năng dự đoán." Cố Thanh Hy khen ngợi từ tận đấy lòng.

"Đúng vậy, cha ta là người thông minh nhất thế gian này." Từ Bảo Châu vô cùng đắc chí nói, nói xong câu này lại rầu rĩ mặt, "nhưng ở đây cũng không có cửa tiệm có thể để chúng ta mua thịt ăn."

Lúc này Cố Thanh Hy mỉm cười không tiếng. Có lửa là tốt rồi. Trong ngọn núi độ ẩm rất lớn, ngước đầu cũng không thấy mặt trời này chà gỗ đánh lửa quá khó, đợi cô thổi ra lửa có thể đều đói chết rồi. Nhưng bây giờ có hoả chiết thì khác rồi.

"Có dao găm không?" Cố Thanh Hy hỏi.

"Có." Từ Bảo Châu rút ra một cây dao găm nhỏ tinh tế từ một chiếc túi lớn hơn một chút đưa cho Cố Thanh Hy.

Cố Thanh Hy trầm mặc nhìn chiếc dao găm tinh tế này. Cô biết ngay là Từ Bảo Châu thật sự có dao găm.

Sau đó phong chủ chưởng môn trong đại điện, còn có các đệ tử hạt nhân bắt đầu trợn to mắt nhìn thao tác của Cố Thanh Hy và Từ Bảo Châu.

Cố Thanh Hy đào một hố bẫy, thành công bắt được một con thỏ. Tìm được một con suối, sau đó thuần thục lột da rửa sạch con thỏ. Rồi tìm một viên đá bằng phẳng một chút, bắt đầu thổi lửa, cắt con thịt thỏ thành từng miếng mỏng, trải trên mặt đá làm nóng lên, bắt đầu nướng thịt thỏ. Còn bỏ nước của một loại quả hơi chua lên thịt thỏ để điều vị.

"Khảo hạch này, bọn họ đúng là mãn nguyện."

"So với những người còn đang giãy giụa ở cửa ải thứ nhất, bọn họ quả thực sống rất thoải mái."

Trên đại điện, một đám người nhỏ tiếng thảo luận, còn có người nói đùa kỹ thuật nướng thịt của Cố Thanh Hy này trông cũng không tồi. Không ngờ mặt đá cũng có thể dùng để nướng thịt gì.

Đợi thịt thỏ chín, đã đưa cho Từ Bảo Châu một miếng. Từ Bảo Châu ăn trợn tròn mắt, nói không rõ, ngon thậc ngon thậc.

"Ngon thì cô ăn nhiều chút." Cố Thanh Hy mỉm cười.

"Ừm, ta ăn có sức lực rồi, đến lúc đó ta cõng cô đi." Từ Bảo Châu vui mừng mặt mày hớn hở.

"Không cần, tự ta có thể đi, cơ thể ta quá yếu đuối, sau này ta sẽ rèn luyện." Cố Thanh Hy trả lời.

"Cái gì? Rèn luyện? Vậy mệt lắm." Từ Bảo Châu kinh ngạc haizz một tiếng, "các Kiếm tu mới cần rèn luyện nhỉ? Không lẽ cô muốn là Kiếm tu?

"Thật ra không cần biết chúng ta sau này tu luyện cái gì, cơ thể mới là vốn liếng. Trên đường tu luyện đầy gai góc, chúng ta dự tính trường hợp xấu nhất, chuẩn bị làm tốt nhất, mới có thể đi trên con đường tu luyện càng xa hơn." Cố Thanh Hy thấm thía nói, nói xong còn thêm một câu, "cách của cha cô làm rất tốt, để cô mang theo người vài thứ không để trong túi trữ vật, cô xem, bây giờ có ích rồi."

Từ Bảo Châu há lớn miệng, nghĩ một lúc, bừng tỉnh nói "đúng đúng, Thanh Hy cô nói rất đúng! Sau này ta muốn rèn luyện cùng cô."

Hai người nhìn nhau mỉm cười.

Thịt thỏ trên mặt đá bị nướng phát ra tiếng xèo xèo, khói dầu bốc lên, thêm vào chút ít mùi vị cuộc sống.

Trên đại điện, một màn tĩnh mịch.

Một lúc sau, phong chủ Ngự Lâm phong mới từ từ mở lời "Cố Thanh Hy này, vốn dĩ là linh mạch song hệ thuỷ hoả."

"Đúng, linh mạch song hệ thuộc tính tương phản thế này, trên con đường tu luyện thường không đi được xa." Phong chủ Lưu Vân phong trả lời.

"Lời này của cô bé nói rất tốt...." Chưởng môn trầm tiếng nói, "có nhận thức đúng đắn như vậy, có thể đến Thiên Tiệm phong của ta, sau này quản lý Tam Môn đường là lựa chọn tốt nhất."

Tam Môn đường, ở eo núi của Thiên Tiệm phong. Là nơi tất cả đệ tử mới học bài cơ bản. Sẽ có đệ tử tu vi cao chỉ dạy các đệ tử mới các bài học cơ bản, đương nhiên các phong chủ các phong cũng sẽ luân phiên đến chỉ dạy.

Mọi người trầm mặc không nói gì, rõ ràng cho rằng chưởng môn nói rất có lý. Cũng đều cho rằng đến Thiên Tiệm phong sau này quản lý Tam Vấn đường là nơi không tồi.

Lục Thiên Du đứng sau phong chủ Tử Lâm phong sốt ruột điên người, lặng lẽ kéo tay áo phong chủ Tử Lâm phong. Đấy là tiểu sư muội của hắn đấy, không thể bị người ta cướp mất.

Phong chủ Tử Lâm phong lại quay đầu mỉm cười, biểu thị Lục Thiên Du không cần lo lắng. Lời nói này của Cố Thanh Hy, chạm sâu vào lòng phong chủ Tử Lâm phong, bây giờ rất nhiều tu sĩ quá ỷ vào linh lực, nếu gặp phải hoàn cảnh nguy hiểm không thể sử dụng linh lực, coi như phế bỏ.

"Khảo hạch làm như đi dã ngoại vậy, lần đầu ta thấy ở cửa ải thứ hai lại ăn uống nhàn nhã như vậy." Có âm thanh lẩm bẩm nói, trong ngữ khí có chút ngưỡng mộ, còn có chút đố kị. Rõ ràng đệ tử nói chuyện này lúc trước trong cửa ải thứ hai chắc không tốt lắm.

"Thỏ dễ bắt, nhưng trong núi này, còn có không ít dã thú hung ác. Đến lúc đó bọn họ còn có thể nhàn nhã được nữa không? Một đệ tử khác khoanh hai tay trước ngực, trong ngữ khí có chút mỉa mai. Hắn chua xót, nghĩ năm đó lúc hắn qua cửa ải thứ nhất người đầy bụi bẩn vô cùng nhếch nhác, hai người này lại giống như đi phượt vậy, quá đáng.

"Đúng vậy, nếu gặp phải hồ ly, gà rừng gì đó thì còn được. Nhưng gặp phải sói hoặc là lợn rừng gì đó, bọn họ phải làm sao?" Một đệ tử tiếp lời.

Rất nhanh, Cố Thanh Hy đã dùng hành động nói với những người này bọn họ sẽ làm thế nào.

Lúc Cố Thanh Hy và Từ Bảo Châu ăn thịt thỏ nướng, trong lùm cây vang lên tiếng xào xạc.

Cố Thanh Hy quay đầu về nơi phát ra âm thanh, biểu cảm nghiêm trọng, cầm một khúc gỗ dưới đất đứng dậy.

"Thanh Hy, hình như, có gì đó đang qua đây?" Từ Bảo Châu cũng đứng dậy có chút bất an nói.

Một con lợn rừng to lớn xông từ lùm cây ra. Con lợn rừng này trông cũng phải hai ba trăm cân.

Từ Bảo Châu kinh ngạc đứng hình, âm thanh run rẩy nhỏ tiếng nói "sao, sao lại có lợn rừng? Lợn rừng là bị mùi thịt nước của chúng ta thu hút đến ư? Bây giờ phải làm sao đây? Chúng ta chạy sao?"

"Thịt lợn rừng nếu không khử tanh sẽ rất khó ăn." Cố Thanh Hy lại trả lời Từ Bảo Châu một câu không liên quan gì.

Từ Bảo Châu vẻ mặt ngơ ngác. Không hiểu Cố Thanh Hy có ý gì.

Một lúc sau, cô ấy trợn tròn đôi mắt.

Cố Thanh Hy giơ khúc gỗ trong tay, tại khoảnh khắc này như thể biến thành một người khác vậy. Ánh mắt lạnh lùng, khí tức toàn thân trở nên mạnh mẽ, khúc gỗ trong tay đâm về phía con lợn rừng to lớn kia. Một luồng kiếm khí rạch ngang màn đêm, phát ra gào thét nhẹ.

--------------------------------------

Hoả chiết: cái thổi lửa bên Trung

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro