Chương 13: Muốn đánh rụng răng cô ta.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đứa trẻ do dự một chút, nhìn bảo kiếm mọi người đeo trên vai, cuối cùng vẫn là không nói gì, quay người chạy đi.

"Ấy, cậu bé này chạy rồi, ta đuổi theo tìm về." Có người đang muốn đuổi theo.

"Không cần đuổi theo, người trong thôn sẽ cho rằng ngươi ức hiếp nó, đã hỏi được tin tức có ích rồi." Cố Thanh Hy ngăn cản người kia.

"Tin tức có ích gì?" Người kia nghi hoặc hỏi, hắn không nghe ra được gì cả.

"Thôn làng này, chắc là có thứ tà ác chiếm cự, vẫn luôn làm hại bọn họ. Từng có tu sĩ đến diệt ác, nhưng rõ ràng là thất bại rồi. Chúng ta chỉ cần tìm thứ tà ác này loại bỏ, là hoàn thành khảo hạch này." Cố Thanh Hy chầm chậm nói.

Mọi người bừng tỉnh, có người dùng ánh mắt khâm phục nhìn cô. Có người rất không vui, thiếu nữ đeo kiếm ánh mắt không thiện nhìn Cố Thanh Hy. Mọi người vừa coi cô ta là thủ lĩnh, kết quả hào quang bây giờ đều bị Cố Thanh Hy cướp hết.

"Vào thôn xem thử đi." Có người đề nghị.

Cố Thanh Hy ngước đầu nhìn bầu trời âm u trên đầu, là ảo giác của cô sao? Vừa vào thôn đã cảm thấy có chút ngột ngạt. Giống như đi vào một không gian kín gì đó. Nhưng những người khác dường như đều không nhận ra lạ thường.

"Hình như có trận pháp." Vạn Linh lão tổ đột nhiên mở lời.

"Vậy thì không phải ảo giác của ta, lúc nãy vừa vào thôn ta cảm thấy ngột ngạt, giống như đi vào không gian kín." Cố Thanh Hy giao tiếp với Vạn Linh lão tổ trong lòng.

"A khà khà, các ngươi bị đóng cửa đánh chó rồi." Vạn Linh lão tổ cười khà khà, tuy biết đây là khảo hạch, cho dù xảy ra chuyện thật, Cố Thanh Hy cũng sẽ không có nguy hiểm gì, nhưng không ngăn nổi cái kiểu cười trên nỗi đau của người khác trong lòng Vạn Linh lão tổ. Nhìn tiểu ma đầu bị ức hiếp là một chuyện vui với hắn.

Mọi người vốn muốn tìm thôn dân hỏi chuyện, kết quả những thôn dân kia vừa nhìn thấy bọn họ lập tức vào nhà đóng cửa. Người đi trên đường không đợi bọn họ lại gần đều tăng tốc động tác chạy đi, trên mặt còn có chút sợ hãi. Trừ sợ hãi hình như còn có chút căm ghét.

"Sao nhìn thấy chúng ta như nhìn thấy quỷ vậy?"

"Chúng ta đáng sợ như vậy sao?"

"Chúng ta cũng đâu phải người xấu, chạy gì chứ?"

Mọi người bất mãn nhỏ tiếng lẩm bẩm.

Từ Bảo Châu ghé sát Cố Thanh Hy "Thanh Hy, cô cảm thấy đây là chuyện gì?"

"Chúng ta đến dường như đem đến tổn hại cho bọn họ." Cố Thanh Hy nhỏ tiếng trả lời, "cô từng xem *thoại bản không? Có một khách sạn, cứ có ác bá đến thu tiền bảo kê. Đại hiệp đi qua thấy bất bình vác đao giúp đỡ đánh nhừ đòn ác bá, nhưng ông chủ khách trạm lại tức giận nhìn đại hiệp này, đuổi hắn đi, cô đoán xem vì sao?"

"Bởi vì lúc đó đại hiệp có thể giúp đỡ, nhưng đợi đại hiệp đi ác bá trở lại xâm lược, chỉ sẽ áp chế ông chủ càng ghê hơn." Từ Bảo Châu bừng tỉnh ngộ, "những thôn dân này sở dĩ sợ chúng ta ghét chúng ta, là vì trước đây cũng có tu sĩ giúp đỡ, nhưng không thành công, ngược lại khiến kẻ ác sau đó ức hiếp bọn họ ghê hơn."

"Thông minh." Cố Thanh Hy mỉm cười khen ngợi.

"Vậy nơi này cũng có ác bá, hơn nữa ác bá này càng lợi hại hơn. Ý của cậu bé lúc nãy cũng có tu sĩ đến giúp bọn họ, nhưng đều chết rồi. Xem ra, không chỉ một đội tu sĩ." Từ Bảo Châu học một biết mười phân tích.

Cố Thanh Hy gật đầu.

Nghe lời của Cố Thanh Hy và Từ Bảo Châu, ánh mắt mọi người nhìn Cố Thanh Hy càng khâm phục hơn.

Đã có người sốt ruột hỏi Cố Thanh Hy "cô nương này, vậy bước chúng ta nên làm gì?" Sao khi hỏi xong người này lại tự giới thiệu. "ta là Tiết Minh Bách, cửa ải này là muốn chúng ta cùng nhau bảo vệ thôn dân, nếu Cố cô nương có cách nào tốt, ta bằng lòng nghe theo Cố cô nương sai khiến."

Tiết Minh Bách này trông tầm hai mươi tuổi, mắt to mày rậm, ánh mắt kiên định, có linh căn, nhưng vẫn chưa dẫn khí nhập thể, vì vậy bây giờ vẫn là người bình thường. Hắn rất thông minh, trước đây nhìn thấy Cố Thanh Hy hỏi được mấu chốt vấn đề trong thôn, bây giờ lại nghe thấy phân tích có lý như vậy của Cố Thanh Hy, trong lòng đã nhận định, muốn thông qua cửa ải này, chắc chắn phải dựa vào Cố Thanh Hy.

"Ta là Cố Thanh Hy. Thật ra lúc vừa vào thôn, ta phát hiện chúng ta dường như đã đi vào một trận pháp." Cố Thanh Hy ngước đầu nhìn về phía cửa thôn, cau mày nói, "hơn nữa, chắc là chỉ có thể vào không thể ra."

"Cô nói có là có sao? Mở miệng là nói, dụ dỗ mọi người đều nghe theo cô? Nếu cô sai, vậy có phải bọn ta đều không thể thông qua khảo sao không?" Thiếu nữ đeo kiếm cuối cùng cũng tìm được cơ hội tranh luận, cô ta nhanh chóng đi về phía cửa thôn, muốn lập tức đi ra để mọi người thấy Cố Thanh Hy nói không đúng.

Cố Thanh Hy không quan tam cô ta, mà quay đầu nhìn trong thôn. Những thôn dân này rõ ràng đều từ chối tiếp xúc với bọn họ, sẽ không cho bọn họ bất kỳ tin tức hữu dụng nào. Chỉ có thể tự nghĩ cách tim manh mối thôi.

Cố Thanh Hy đi về phía trước, Từ Bảo Châu và Tiết Minh Bách vội vàng đi theo, phần lớn người cũng đi theo sau bọn họ. Còn có không ít người nhìn về phía thiếu nữ đeo kiếm, đang trông ngóng.

Kết quả nhìn thấy thiếu nữ đeo kiếm chạy đến cửa thôn, sau đó xông thẳng vào một bức tường không nhìn thấy, tiếp đó cả người bị luồng lực đạo kia đẩy lại, suýt nữa thì ngã.

Sau đó những người này đều đi theo sau Cố Thanh Hy.

Thiếu nữ đeo kiếm vẻ mặt khó coi nhìn về phương hướng mọi người rời đi, cũng không nói gì, đen sầm mặt đi theo. Tuy cô ta rất có thành kiến với Cố Thanh Hy, nhưng cô ta cũng không ngốc. Nhiệm vụ là tất cả mọi người cùng nhau hoàn thành khảo hạch, chỉ dựa vào mình cô ta chắc chắn không được.

"Có ai hiểu trận pháp không, ta kiến nghị người hiểu trận pháp quan sát xung quanh thôn làng một chút, xem có dấu vết bố trận không. Nếu thôn làng này có trận pháp, chắc chắn có trận nhãn*, trận cơ*. Tìm những thứ này phá trước, người muốn đến chiếm cự phía sau thôn này sẽ hiện thân." Cố Thanh Hy nói.

"Ta hiểu một ít, ta dẫn người đi xung quanh kiểm tra một chút, ai đồng ý đi cùng ta không?" Tiết Minh Bách mở lời hỏi.

Lập tức có người lên tiếng đồng ý đi cùng Tiết Minh Bách

Tiếp đó lại có người mở lời nói biết một ít, thế là người này dẫn hơn mười người đi kiểm tra.

Thiếu nữ đeo kiếm sầm mặt nói "ta cũng biết, có ai đi cùng ta không?

Nhưng không ai phản ứng.

Mặt thiếu nữ đeo kiếm càng đen hơn.

"Vài người đi cùng cô ta đi, để trông nom nhau. Nhiệm vụ là mọi người cùng nhau phối hợp mà." Cố Thanh Hy nói, tuy cô không thích thiếu nữ đeo kiếm, nhưng trong lúc này không bằng lòng lấy việc công báo trả thù tư.

Nghe Cố Thanh Hy nói như vậy, mới có người đi theo sau thiếu nữ đeo kiếm.

Thiếu nữ đeo kiếm đi trước lườm Cố Thanh Hy một cái, mới dẫn người đi về phía Nam thôn làng kiểm tra.

"Kiểu người gì vậy chứ?" Từ Bảo Châu lườm trợn mắt nhìn bóng hình thiếu nữ đeo kiếm, tức hồng hộc nói. Thanh Hy bảo người đi theo cô ta giúp đỡ, cô ta còn có thái độ này. Thật sự muốn đánh cô ta rụng răng!

---------------------------------

Thoại bản: một loại tiểu thuyết bạch thoại thời Tống.

Trận nhãn: trung tâm, hạt nhân của trận pháp, để phá trận.

Trận cơ: nơi hình thành trận pháp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro