Chương 6: Ngươi hiểu gì rồi?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Đợi chút." Cố Thanh Hy mở lời, "Lục công tử, ủy thác này vốn là của ngươi, ta không đến ngươi vẫn sẽ bắt được lệ quỷ, chỉ là hơi mất chút thời gian. Là ta đã cướp sự ủy thác của ngươi mới đúng." Cô không mời mà đến giữa đường ra tay quả thực là cướp ủy thác của người ta, tuy cô bắt được quỷ nhưng cũng có chút không tốt lắm.

Lục tiên quân kia ngây người ra, rõ ràng không nghĩ đến Cố Thanh Hy sẽ nói như vậy.

"Ta chỉ là muốn mua một con ngựa để đi đường, không có ý dành sự ủy thác. Bây giờ chuyện đã giải quyết, thù lao vẫn là của Lục công tử, ta vẫn là cần một con ngựa lên đường." Cố Thanh Hy mỉm cười nói.

"Vậy, như vậy làm sao được? Như vậy không được, không được." Lục tiên quân khua tay khước từ.

"Cứ như vậy đi." Cố Thanh Hy không cho phép nghi ngờ nói.

"Nha đầu, sao ngươi lại tốt bụng vậy? Như vậy chẳng giống phong cách của ngươi chút nào cả?" Vạn Linh lão tổ nghi hoặc hỏi. Tiểu ma đầu sẽ tặng chuyện tốt trên tay cho người khác ư, dù sao thì hắn cũng không tin.

"Kiếm tu này rất nghèo." Cố Thanh Hy trả lời một câu.

"Hả? Hắn nghèo là ngươi nhường cho hắn? Dựa vào đâu chứ? Con quỷ này là ngươi bắt mà!" Vạn Linh lão tổ lẩm lẩm bất bình nói.

"Ta bằng lòng." Cố Thanh Hy cười khẩy một tiếng.

"Ta hiểu rồi, ngươi muốn kết thiện duyên, lỡ như sau này có ích. Ây dô, ngươi thật sự nghĩ nhiều rồi, quay đầy sau này có thể gặp lại người này hay không còn chưa biết. Thế giới này lớn như vậy, xác suất lớn là không thể gặp lại. Hôm nay thù lao này chắc là cũng tặng không rồi. Tiểu tử này nhìn là biết không biết mang ơn. Ta nói với ngươi, Kiếm tu đều nghèo kiết xác hết, ngoại trừ thô bạo ra chẳng biết làm gì cả, không có chỗ tốt nào, đầu óc đều cố chấp, bớt giao lưu với Kiếm tu đi. Một câu, Kiếm tu vừa nghèo vừa gay gắt...." Vạn Linh lão tổ tự cho rằng hiểu suy nghĩ của Cố Thanh Hy, lại lẩm ba lẩm bẩm.

Cố Thanh Hy không quan tâm Vạn Linh lão tổ nữa. Lão gài nói nhiều quá, chẳng trách chết sớm.

Lục tiên quân kia vẫn đang từ chối, Cố Thanh Hy nói "ngươi cần thu lao hơn ta. Lần sau nếu còn có tình huống như thế này, để thù lao cho ta, được không?

"Vậy thì, đa tạ nhé." Lục tiên quân hiển nhiên thật sự rất cần khoản thù lao này, thấy Cố Thanh Hy nói như vậy cuối cùng cũng không chối từ nữa. Ánh mắt hắn nhìn Cố Thanh Hy đều là cảm kích, thật ra hắn biết, Cố Thanh Hy nói tình huống như thế này lần sau gần như cực kỳ ít ỏi. Nói như vậy, chẳng qua là quan tâm đến mặt mũi của hắn.

"Không cần khách sao. Đây vốn dĩ là ngươi đáng nhận được. Cho dù ta không xuất hiện, ngươi vẫn sẽ giết con lệ quỷ này." Cố Thanh Hy mỉm cười. Ánh mắt Lục tiên quân này vô cùng trong suốt, cũng là một trong những nguyên nhân Cố Thanh Hy bằng lòng nhường thù lao. Lời này cô cũng không nói bừa, nếu cô không đến, Kiếm tu này quả thực sớm muộn cũng có thể giết được lệ quỷ. Chỉ là, lúc đó chắc là Lý phủ cũng bị san bằng rồi.

Lục tiên quan nghe thấy lời Cố Thanh Hy nói, càng thêm khó xử. Nếu không phải hắn quả thực cần khoản tiền này, hắn cũng sẽ không mặt dày nhận lấy.

"Đúng rồi, cô nói cô cần một con ngựa lên đường, cô muốn đi đâu? Ta ngự kiếm đưa côđi là được." Lục tiên quân hỏi.

"Ta muốn đến núi Thiên Thanh." Cố Thanh Hy nói. Kiếm tu này đã có thể ngự kiếm, xem ra tu vi quả thực đã trên Trúc Cơ. Có điều có người ngự kiếm đưa đi, tốt hơn rất nhiều so với cưỡi ngựa. Xe đạp đổi thành máy bay, Cố Thanh Hy đương nhiên sẽ không từ chối.

Vạn Linh lão tổ trầm mặc rồi, vừa nói kết thiện duyên không có ích, kết quả người ta lập tức ngự kiếm đưa bọn họ đi. Mặt có chút đau....

"Thì ra là vậy, ta hiểu rồi!" Lục tiên quân kia vui mừng gật đầu, "ta đưa cô đi"

Cố Thanh Hy? Ngươi hiểu cái gì rồi?

"Cô và ta quả nhiên có duyên, người một nhà! Ta tên là Lục Thiên Du, cô thì sao?" Sự vui mừng trên mặt Lục Thiên Du không hề giảm, lại hỏi tiếp.

"Ta là Cố Thanh Hy." Có duyên? Người một nhà? Sao lại tiến triển nhanh như vậy? Sao lại thành người một nhà rồi?

"Cố cô nương là phù sư sao?" Lục Thiên Du và Cố Thanh Hy ra khỏi Lý gia, vừa đi vừa hỏi.

"Ừm, cũng coi là vậy."

"Hiểu rồi, quả thực không dễ dàng." Lục Thiên Du nghe xong lời của Cố Thanh Hy, trên mặt xuất hiện một chút thương tiếc, trong ánh mắt còn loé lên chút cảm kích. Coi như là vậy, cũng là có thiên phú, nhưng đều là bản thân đẽo gọt. Tự mình tu hành không dễ, còn nhường thù lao cho mình. Cố cô nương thật sự là người tốt.

Cố Thanh Hy, không phải, ngươi lại hiểu gì rồi, tưởng tượng ra cái gì không dễ dàng rồi.

"Nhưng cô thật sự rất lợi hại, ta chưa từng thấy loại bùa nào như vậy. Cũng chưa từng thấy tu sĩ Luyện Khí nhất tầng có thể phát huy uy lực như vậy." Lục Thiên Du khen ngợi.

"Không có, không có, quá khen rồi." Cố Thanh Hy khiêm tốn nói.

"Chúng ta vẫn nên lên đường sớm chút, nếu không thì không kịp thời gian mất." Ngón tay Lục Thiên Du hơi động đậy, kiếm lớn trên lưng bay ra, ổn định dừng trước mắt hắn, hắn tiến lên một bước giẫm lên kiếm, hướng về phía Cố Thanh Hy ngoắt tay.

Cố Thanh Hy cũng đứng lên, giơ tay giữ chặt áo Lục Thiên Du.

"Tí nữa bay cô nhớ phải vận chuyển linh lực bảo vệ toàn thân, nếu không cương phong quá lớn." Lục Thiên Du dặn dò.

Cố Thanh Hy đồng ý.

Sau đó Cố Thanh Hy đã biết dặn dò của Lục Thiên Du quả thực rất cần thiết.

Lục Thiên Du đợi Cố Thanh Hy chuẩn bị xong, ngự kiếm xông lên trời, sau đó nhanh như chớp xông lên.

Cố Thanh Hy một trận chóng mặt.

Cố Thanh Hy tưởng rằng giới tu chân ngự kiếm phi hành đều là tốc độ cuồng dại như vậy, sau này mới biết, ngự kiếm phi hành của Lục Thiên Du là độc lạ Bình Dương, chỉ có hắn bay nhanh như vậy. So sánh ngự kiếm phi hành của hắn với người khác, giống như so sánh sự khác biệt giữa tài xế lái xe bình thường với thần xe đua xe. Thế giới trước đây có đua xe, giới tu chân có đua kiếm.

Chỉ nửa tiếng đồng hồ, Lục Thiên Du đã dẫn Cố Thanh Hy đến dưới chân núi Thiên Thanh.

Lúc Cố Thanh Hy bước xuống từ chiếc kiếm lớn của Lục Thiên Du, cả người đều chóng mặt, còn có chút buồn nôn. Không ngờ trước đây cô chưa từng say xe, sau khi đến thế giới này lại say kiếm rồi.

Sau một lúc, Cố Thanh Hy ngước đầu nhìn lên đỉnh núi, rồi lại nhìn biển đá lớn dưới chân núi, trầm mặc, trong lòng hỏi Vạn Linh lão tổ "ngươi chắc chắn là nơi này?"

Vạn Linh lão tổ cũng quỷ dị trầm mặc.

Trước mặt quả thực là núi Thiên Thanh, nhưng bên trên đã xây dựng một tông môn, Thiên Thanh tông. Ba chữ lớn như vậy, rồng bay phượng múa khắc lên biển đá, chỉ cần không mù là có thể nhìn thấy. Dưới núi có không ít người đang xếp hàng, có người buồn có người vui.

Đây là vùng đất động thiên phúc địa của Vạn Linh lão tổ? Nhưng đây rõ ràng là tông môn của người ta mà.

"Ta là đệ tử của Tử Lâm phong Thiên Thanh tông. Cô nói cô cũng muốn đến núi Thiên Thanh, ta liền biết chúng ta có duyên. Cô cũng đến tham gia thi nhận đệ tử đúng không? Cô lợi hại như vậy, cô nhất định có thể thông qua." Lục Thiên Du vui hớn hở mở lời. Vẻ mặt, cô không nghĩ tới đúng không, biểu cảm, có ngạc nhiên không hả, khuôn mặt đẹp trai nở ra nụ cười.

Thì ra Lục Thiên Du tưởng Cố Thanh Hy muốn đến Thiên Thanh tông tham gia thi khai sơn nhận đệ tử, vì vậy mới nói hắn hiểu rồi, còn nói bọn họ có duyên.

Cố Thanh Hy lướt ánh mắt lên người xếp hàng phía trước

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro